Không nghĩ tới trong Tam Dương Cảnh lại có thế lực không thể tưởng nổi như thế.
- Nếu vào thời khắc tầm thường khác, dù là Tam Dương Thập Tông liên thủ,
muốn xâm lấn Thần Hoang đại địa, cũng thập phần khó giải quyết. Bất quá, trong giai đoạn này, Thánh Cảnh xuất thế, nếu tham dự vào, vậy tất
nhiêu ưu thế sẽ áp đảo, trừ phi Thần Hoang đại địa chín kiện Di Lạc Côi
Bảo tề tụ, nếu không tuyệt đối khó chộng lại được.
Lão giả họ Lục êm tai nói, cuối cùng lại như cười như không nói:
- Các ngươi có được Di Lạc Côi Bảo, tựa hồ cũng có chút liên quan với bí mật thứ hai này.
Nghe vậy, mấy người Từ Huyền nhướng mày, thần sắc ngưng trọng.
- Bí mật cuối cùng.
Lão giả họ Lục hít sâu một hơi, trong mắt chớp động quang mang kỳ dị:
- Trong năm trăm năm, hoặc là ngắn hơn nữa, vận mệnh Tạp Ngư giới sẽ tràn đầy nguy cơ! Chỉ có số ít một ít đan đạo cường giả biết được, linh khí
chi tỉnh có lực lượng phong ấn cự ma đã đạt tới một điểm giới hạn. Một
khi cự ma xuất thế, trong giới này không người nào có thể ngăn cản, muôn dân trăm họ sẽ nguy nan. Dù cho cự ma chạy ra giới ngoại, linh khí của
Tạp Ngư giới cũng rất nhanh khôi phục đến tiêu chuẩn thời kỳ thượng cổ,
vượt qua hiện giờ không chỉ gấp mười lần! Đến lúc đó, giới này, cũng sẽ
lọt vào ngấp nghé của cường địch giới ngoại!
Bí mật thứ ba này mang đến cho mấy người Từ Huyền rung động không nhỏ.
Khó có thể tưởng tượng, Tạp Ngư giới lại nguy hiểm như thế, có thể nói là ở vào trùng trùng điệp điệp nguy cơ, hơi không cẩn thận, đều có khả năng
gặp phải tai ương hủy diệt.
Bí mật thứ ba, cùng lá thư hàm mà Từ
Huyền nhìn thấy trong Bí Cảnh nơi ẩn núp không mưu mà hợp, Từ Huyền nghĩ đến lúc trước thi triển Mộng Hồi Nghịch Mệnh đại pháp, trở lại bảy mươi năm trước.
Tình hình lúc đó, lấy tụ vị Từ Huyền đạt đến Nguyên
Đan hậu kỳ, nhưng ở trước mặt cường giả giới ngoại kia, lại không có quá nhiều sức phản kháng.
Nghĩ tới đây, Từ Huyền hai đấm không khỏi nắm chặt, nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt vẫn còn thấy lăng lệ ác liệt chi quang.
Trận tai nạn bảy mươi năm sau kia, tuyệt không thể để cho nó tái xuất hiện, mình nhất định phải nghịch thiên cải mệnh.
- Ba bí mật này, có lẽ đối với các ngươi có trợ giúp, có lẽ vẻn vẹn chỉ
mở rộng tầm mắt các ngươi. Ngươi và ba người, đều là kỳ tài thế gian
hiếp thấy, có lẽ có thể vi tương lai Tạp Ngư giới mà góp một phần lực
lượng. "
Lão giả họ Lục nói xong lời cuối cùng, thần sắc ngữ điệu trở nên trang trọng, hơi thâm ý, quét qua ba người Từ Huyền, tiếp theo
hóa thành một đạo quang ảnh màu bạc nhạt, thoáng cái lướt ra khỏi bệ đá.
Từ Huyền dùng Thiên Cơ Lệnh ngăn chặn Cự Thần Binh ở phụ cận bệ đá, lão
giả họ Lục thân hình khi thì thoáng hiện lắc lư, khôi lỗi bình thường
căn bản không cách nào tạo thành uy hiếp thực chất với hắn, rất nhanh
bay ra khỏi cung điện dưới mặt đất, cũng không chút dừng lại, ly khai di lạc cổ thành.
Câu nói sau cùng, khiến bọn người Từ Huyền sinh ra một tia kính ý không hiểu với lão.
Hiển nhiên ba bí mật này, không chỉ là vì bậc thang đi xuống cho bản thân
lão, cũng ẩn ẩn chút chờ mong hắn kí thác vào ba người.
- Vị Lục
tiền bối này, không phải một nhân vật đơn giản. Chỉ sợ cho dù chúng ta
thực sự toàn lực ra tay, cũng chưa chắc có thể lưu hắn lại.
Từ Huyền nhẹ nhàng thở dài.
Sở Đông ánh mắt tỉnh táo minh duệ:
- Những chuyện này, đối với chúng ta mà nói, có lẽ có chút ít xa xôi. Giờ chúng ta phải tiêu hóa tài nguyên của một tòa cổ thành, dùng đó để tăng lên thực lực của mình đã.
Lão giả họ Lục lưu lại ba bí mật,
phiêu nhiên mà đi, Thiên Cơ thành cổ lại lần nữa hồi phục bình tĩnh. Từ
Huyền nắm chặt thời gian, tiếp tục khôi phục tâm lực, lúc trước điều
khiển cơ quan cấm chế trong toàn bộ cổ thành, thậm chí Cự Thần Binh cấp
bậc Bất Hủ Kim Đan khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh lực.
Trong lúc này, Nhiếp Hàn và Sở Đông, cũng không dám đơn giản rời khỏi đây.
Dù sao trăm vạn khôi lỗi đại quân và cơ quan cấm chế trùng trùng điệp điệp ở phụ cận bệ đá, cũng không phải là không có tác dụng, tiếp theo, mọi
người không dám khẳng định, bên trong cổ thành này có còn cường giả khác lưu lại không.
Ước chừng một hai ngày sau, Từ Huyền mở to mắt, sảng khoái tinh thần.
Nhiếp Hàn và Sở Đông bên cạnh hắn, lại không thoải mái, tùy thời thừa nhận
khí tức áp bách của Cự Thần Binh và trăm vạn khôi lỗi đại quân, về mặt
tinh thần phải thừa nhận dày vò không thể tưởng tượng nổi.
Ông!
Từ Huyền một tay bắn ra, Thiên Cơ Lệnh trước mặt rồi đột nhiên tách ra một vòng độn quang màu vàng lợt, một cổ khí tức lực trường vô hình lan tràn ra.
Ầm ầm...
Cung điện dưới mặt đất sinh ra một mảnh chấn động, khôi lỗi tính bằng đơn vị hàng nghìn ngay ngắn hoạt động, một lát liền tách ra một đầu khu vực trạng thái chân không rộng chừng mấy
trượng, dài đến hơn mười dặm, một mực kéo dài đến phụ cận bệ đá, giống
như nghênh đón vương giả Viễn Cổ vậy.
Uy danh và khí thế kinh thiên động địa như vậy, bồi hồi, quanh quẩn không thôi.
- Dùng tu vị hiện giờ của ta, thông qua Thiên Cơ Lệnh, chỉ có thể điều
khiển như ý một cỗ Cự Thần Binh màu vàng, hoặc là chỉ huy bốn năm vạn
khôi lỗi đại quân bình thường thôi.
Từ Huyền có chút trầm ngâm nói, xung trận ngựa lên trước, dẫn đường phía trước.
Nhiếp Hàn và Sở Đông sau đó theo sát lấy, đặc biệt là khi đi qua những Cự Thần Binh kia, mấy người đều chờ đợi lo lắng.
Những Cự Thần Binh này, cho dù là Cự Thần Binh màu bạc tu vị thấp nhất, cũng
có được thực lực cấp bậc Nguyên Đan hậu kỳ, chính diện chiến đấu thì mấy người ở đây đều khó có khả năng là đối thủ.
Cũng may, Từ Huyền
tuy rằng tu vị có hạn, không thể hoàn toàn điều khiển những Cự Thần Binh này, nhưng có thể sử dụng Thiên Cơ Lệnh, ngăn chặn Cự Thần Binh này
không tiến hành công kích.
Dù vậy, như trước vẫn có số ít Cự Thần Binh, thân hình lắc lư vũ khí trong tay, khiên người lạnh mình không thôi.
Một hồi công phu, mấy đuổi tới phụ cận cửa vào.
Lúc này Thiên Cơ Lệnh trong tay Từ Huyền lại run lên, phụ cận bệ đá, một Cự Thần Binh màu vàng, như thiểm điện vọt ra trước.
Bất quá, sau khi Cự Thần Binh rời khỏi kho binh khí dưới mặt đất, Từ Huyền khống chế lại cảm thấy vài phần tối nghĩa.
- Cũng may, những Cự Thần Binh này đều là do năm phân thân Thiên Cơ tử năm đó hàng lâm giới này luyện chế...
Trong lòng Từ Huyền có vài phần may mắn,
Bởi vì đạt được sự tán thành của phân thân Thiên Cơ tử, Từ Huyền mới có thể khống chế Thiên Cơ Lệnh như ý, cũng nương theo khí tức của nó khống chế toàn bộ di lạc cổ thành.
Tiếc nuối nhất chính là, vì tu vị có
hạn, những Cự Thần Binh thực lực quá mạnh mẽ này một khi thoát ly thành
cổ, lực khống chế của Từ Huyền đối với nó sẽ giảm đi, không nên mang ra. Cự Thần Binh dù sao không phải khôi lỗi, mà là một loại kết quả cơ quan vượt qua cấp độ giới này, không giống khôi lỗi bình thường, có thể
thông qua luyện hóa để điều khiến như ý, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tâm
thần xuyên vào Thiên Cơ Lệnh, trong nháy mắt thông qua vô số cơ quan cấm chế, khống chế toàn bộ động thái di lạc cổ thành.