*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vẫn còn sức để đứng cơ à, tao sẽ chơi đùa với mày sau.”
Bọc giáp trên người bốc khói rồi biến mất. Bulat không để ý đến Nyau, tiến tới chỗ Tatsumi rồi đỡ cậu nằm xuống.
“Đại ca...”
“Đừng tự trách mình, cậu đã làm rất tốt.”
Tatsumi vẫn cắn chặt răng, không can tâm. Bulat thậm chí bị thương nặng không kém gì cậu dù đã có áo giáp, vậy mà anh vẫn có thể đứng vững chiến đấy, thậm chí an ủi cậu.
Cậu vẫn còn quá yếu!
“Sau khi nhận quá nhiều tổn hại, có vẻ như teigu của ngươi đã không thể sử dụng, Bulat. Chúng ta sắp kết thúc rồi.”
Bulat quay đầu lại nhìn Liver, nhếch mép cười.
“Đừng có giả cứng nữa, Liver. Tai ông đang chảy máu kìa.”
Liver giật mình, sờ lên tai của chính mình, quả thật đúng là đã chảy máu.
“Sau khi liên tục sử dụng những kĩ năng đó, cơ thể của ông đã chịu quá nhiều áp lực. Nên ông cũng không sử dụng được teigu đó nữa đâu.”
“Nếu đã lộ thì cũng chả cần phải giấu nữa. Ta chỉ muốn có một chút lợi thế khi thương lượng.”
“Thương lượng?”
Bulat và Liver đối mặt với nhau, ông ta bắt đầu nói.
“Ta sẽ nói ngắn gọn. Bulat, ngươi có hứng thú gia nhập vào đội quân của ngài Esdeath? Nếu là ngươi, chức phó chỉ huy tuyệt đối dễ dàng đạt được.”
Ông ta làm động tác đưa tay ra, nhưng bị lời nói của Bulat gạt phắt đi.
“Tôi chả có hứng thú để phục vụ cho cái vương triều thối nát này nữa.”
“Không phải vương triều này, mà là riêng cho ngài Esdeath.”
“Giống như cách mà ta đã được cứu. Cậu có thể làm bất cứ điều gì và không phải sợ ai cả.”
Liver nắm lấy biểu tượng treo trên cổ áo, sắc mặt thành kính. Sau đó ngay lập tức đổi giọng, sắc mặt trở nên dữ tợn.
“Kể cả là những tên quan liêu bẩn thỉu, những kẻ đang truyền bá cái triết lí sống hôi thối của chúng đều phải cúi đầu trước cậu!”
“Đến với bọn ta đi, ngài Esdeath có thể xóa sạch mọi tội lỗi cho cậu, cậu sẽ có được một cuộc sống hoàn toàn mới! Nghĩ đi, Bulat! Ta và cậu có thể giống như ngày trước, tiếp tục sát cánh cùng nhau chiến đấu!”
“Tôi từ chối.”
Liver sững sờ, Bulat vẻ mặt điềm nhiên lấy ra trong người một chiếc lược gấp nhỏ, cẩn thận chải chuốt mái tóc đã bị rũ xuống vì ướt lên thành hình dạng ban đầu.
“Ông có thể thoải mái với vị trí hiện thời của mình hay nhận xét về những tên quan chính trị đó. Nhưng tôi là người bảo vệ cho nhân dân, nếu tôi gia nhập dưới trướng Esdeath, kẻ làm việc cho tể tướng thì sao có thể đối mặt với mọi người chứ?”
Bulat đóng chiếc lược gấp lại, dùng nó chỉ hướng Liver cùng với nụ cười nở trên môi. Còn ông ta thì tỏ vẻ khinh thường nói.
“Bảo vệ cho nhân dân? Thật khó tin khi nó xuất phát từ một sát thủ.”
“Thì tôi đã cố nói khiêm tốn rồi mà Liver.”
Nyau nắm lấy cây sáo, Liver tuy rằng đã kiệt sức, nhưng bọn chúng vẫn cobf con át chủ bài cuối cùng để nắm chắc chiến thắng.
“Luật cũ, khi teigu không thể phân ra thắng bại...”
“... dùng kiếm để tiếp tục cuộc chiến đi.”
Cả hai đồng thời lên tiếng. Một ống chích chui ra từ ống tay áo của Liver, được ông ta ngay lập tức cắm vào cổ. Chỗ da gần mũi cắm trở nên rạn nứt, ông ta vứt ống chích đi, cơ thể vào tư thế chiến đấu.
“Ta phải tăng cường sức mạnh bởi vì đối thủ là ngươi, Bulat!”
“Tôi cũng đã chuẩn bị rồi.”
Bulat bấm một cái nút ẩn trên vai giáp, một thanh kiếm được giấu trong người bắn ra. Thanh kiếm với sợi xích gắn ở chuôi được anh cầm trên tay.
Cả hai người lao vào nhau, hai thanh kiếm va chạm tạo thành khí lãng thổi khắp boong tàu, khiến cho Tatsumi vừa mới có sức đứng dậy thiếu chút nữa mất thăng bằng mà ngã xuống.
Choang! Choang! Choang! Choang! Choang! Choang! Choang! Choang!
Liên tục là những đường kiếm va chạm và ma sát với nhau. Tatsumi không thể tin được đây là cuộc đấu giữa hai người gần kiệt sức. Nó thậm chí còn kinh khủng pha giao chiến vừa nãy của cậu với Nyau.
Cả hai người đánh đến độ kiệt lực, Bulat gào rống, nắm chuôi kiếm chặt đến mức mu bàn tay trắng bệch. Một tiếng nứt vỡ vang lên, sau đó là thanh kiếm của Liver bị gãy làm đôi. Ông ta cũng bị một nhát chém vào ngực, miệng nhả ra một búng máu.
“Hay lắm!”
Tatsumi vui mừng, tuy rằng không hiểu tại sao gã nhỏ con kia không nhúng tay vào cuộc chiến này, nhưng cậu vẫn thầm lấu đó làm may mắn. Giết được Liver rồi, cậu sẽ cùng Bulat hợp sức đánh giết Tam thú cuối cùng còn sót lại.
Chỉ là, thế cuộc luôn luôn có thể biến động kể cả vào khoảnh khắc cận kề. Khuôn mặt kinh hãi của Liver trở nên kiên quyết, đồng tử của Bulat co rút lại.
“Bí kỹ, Huyết Kiếm...”
Liver thì thầm, búng máu vừa nãy ông ta phun ra phân tách thành rất nhiều mũi nhỏ bắn về phía Bulat. Ông ta đã sử dụng sức lực, thậm chí là sinh mệnh cuối cùng để điều khiển chỗ máu đó làm đòn tất sát.
Bulat liên tục vung kiếm đánh bay kim máu, dù vậy thân thể của anh vẫn bị đâm lỗ chỗ.
“Đại ca!”
Tatsumi sợ hãi, vội vàng chạy tới. Bulat cắm kiếm xuống sàn, cười khổ.
“May mắn, không vào chỗ chí tử...”
Liver nhắm mắt lại, dường như chấp nhận sự thật rằng đòn sát thủ mình tiêu hao cả mạng sống để thiết kế vẫn không thể giết chết Bulat. Cả người ông ta ngã ngửa ra mặt sàn.
“Nếu chỉ tính sai một giây thôi thì anh đã thua rồi. Ngay từ thời điểm ông ta phun máu, anh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn rồi.”
“Nhạy bén lắm, đại ca!”
Tatsumi đỡ lấy Bulat, không thể che giấu sự sung sướng. Tuy rằng cậu biết mình làm vướng chân Bulat, nhưng không thể ngờ cả hai có thể sống sót trước đối thủ mạnh như vậy.
“Bulat... còn một điều cuối cùng...”
Lời nói của Liver thu hút sự chú ý xủa cả Bulat lẫn Tatsumi.
“Lý do thực sự... ta gia nhập đội quân của ngài Esdeath...”
“Ta... tôn sùng ngài ấy... đó là... tất cả...”
Ông ta nắm chặt biểu tượng trước ngực, trong đầu hiện ra một đoạn kí ức. Người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc dài màu xanh, mặc quân phục đi vào một phòng giam ẩm ướt và bẩn thỉu, chìa tay với một người trung niên luộm thuộm. Nói rằng chỉ cần có cô ở đây, không ai có thể đe dọa ông được nữa.
“Liver...”
“... vậy nên... thân là người... tồn tại... chỉ để phục vụ... ngài Esdeath... ta sẽ... giết ngươi!”
Phốc!!
“Đại ca!!”
Bulat nôn ra máu, Tatsumi hiểu ra rằng ống chích khi nãy có thể chứa kịch độc, và độc đã được đưa vào người Bulat thông qua mấy cái kim máu đó.
“Chất độc... sẽ ngấm vào người ngươi... mà không có thuốc để giải... ta chờ ngươi phía trước... Bulat.”
Liver trút hơi thở cuối cùng, đã hoàn toàn bất động.
“Chết tiệt! Độc... độc... đúng rồi! Đại ca, mau uống cái này vào!”
Tatsumi đột nhiên nhớ ra viên con nhộng mà Dương Hằng đã đưa cho cậu từ lâu. Tatsumi còn không biết nó có tác dụng cụ thể ra sao, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể bấu víu lấy nó.
Bulat không hi vọng gì nhiều, nhưng khi viên con nhộng đó được anh nuốt vào nó, lập tức tan ra. Bulat sửng sốt, bởi vì anh cảm thấy được dường như độc trong người có dấu hiệu bị ức chế.
“Tatsumi, cái này...”
“Em sẽ giải thích sau đại ca. Chúng ta phải tìm người giúp...”
“Không, Tatsumi. Trận chiến vẫn còn chưa kết thúc.”
Trời bắt đầu đổ mưa, cả Tatsumi và Bulat quay sang, thấy được Nyau đang từng bước tiến về phía này, vừa đi vừa thổi sáo.
“Bọn mày nghĩ huyết kiếm là át chủ bài của bọn tao? Sai rồi.”
“Tao mới là át chủ bài thật sự.”
“Bí kỹ, Triệu hồi quỷ dữ.”