Từ Tinh Phi Sa này không phải Pháp Bảo bình thường, đó là đùng uy năng mười mấy vạn hạt Từ Tinh. Sa, có thể đù chổng lại
Pháp Bảo Thông Linh..
Đồng thòi dưới ma sát kịch liệt, ngay cả một Pháp Bảo Thông Linh cấp thứ phẩm cũng có thể bị tiêu hùy.
Loại cát này được xưng là chỉ cần đù pháp lực, có thể tiêu hùy vạn vật.
- Taduy trìkhôngđược nữa...
Tiểu Hân kiệt sức chống đỡ Thùy Khôn Châu, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng trân ra từng giọt máu.
Vào lúc này. Dương Phàm thu công đã hoàn thảnh. tám chín phẩn
mười, đoàn mấy sáng trăm trượng cùng vòng mặt trời trên đầu.
dần đần từ huyệt Bách Hội chậm rãi thu vào trong cơ thế.
Trong quá trình, này. vòng xoáy hồng nhạt trên, đẩu chẩn động, lực lượng cuồng bạo trên, bầu trời cùng rung chuyển.
- Mau ngăn cân hắn!
Từ Ma tròng mắt co rụt lại.
Nam từ trước mặt đang trùng kích hàng rào cảnh, giới, tuy chỉ là một gã Nguyên Anh đinh, nhưng trực giác nói cho hắn: người này
có tính, uy hiếp cực lớn!
-Đi!
Hắn đột nhiên điều khiển mười mấy vạn Từ Tinh Sa, nhắm thẳng đánh, về phá vòng xoáy đò trên, đầu Dương Phàm.
Phốc ầm
Mặt trời trên đẩu chấn động, vầng mây đò vô tận chẩn động, thiên
địa càng đẫn phát một trận thủy triều năng lượng cuồng bạo.
Phốc!
Dương Phàm đang ngồi, phun ra một ngụm máu nhỏ, khuôn mặt âm trầm cực điểm.
-Dương đại ca!
Tiểu Hân kinh, hô một tiếng, tràn đầy lo lắng.
- Ngươi muốn chết... Làm ta cố gắng mấy năm, lại suýt nữa thất bại trong gang tấc!
Dương Phàm mở hai mắt, trong ánh. mắt lạnh, băng, lộ ra hai vòng mặt trời thiêu đốt hừng
hực.
Giai đoạn thu công cuối cùng, bị người này nhiễu loạn, ít nhất tổn thất hai năm thành quà
Trong mắt Dương Phàm thiêu đốt hai vòng mặt tròỊ thể hiện dao động
tâm tình phẫn nộ cực điểm cùa hắn. cả khuôn mặt cũng đang vặn
vẹo.
Phốc
Vòng xoày màu đò trên đẩu chẩn động, liền ngưng kết lên người Dương Phàm, tung lên một hư ảnh ngọn lừa vô hình.
Một cỗ khí tức nóng cháy khùng bố lan tràn khắp nơi. mọi người
nơi này đều bị uy áp khùng bố thiên, địa chẩn nhiệp.
̀m
Ngọn lừa nhoáng lên. phốc một tiếng, một đoản ngọn lừa đánh tới
trước người Từ Ma. "bùm" một chường đánh. tới.
"Tốc độ thật nhanh!"
Từ Ma bản năng nhấc tay. bản tav đánh lên cùng ngọn lừa trong suốt kia.
̀m bộp bộp bộp
Thân hình Từ Ma lui ra sau mấy bước, vẻ mặt khiểp sợ: Hắn lại bị một tu sĩNguyên Anh. áp chế?
Đây không phải chuyện, khùng bố nhất, một cỗ nhiệt độ nóng rực đốt cháy linh, hồn Truyền ra toàn thân.
Cái gì?
Nam từ toàn thân bao phù trong ngọn lừa, gắt gao bắt lấy tay hắn, trong ánh mắt ẩn hiện hai vòng mặt trời đò.
- A... Không...
Từ Ma kêu la thâm thiết, chỉ cảm thấy trong đầu mình có một mảnh
ánh sáng chói mắt, đốt cháy từ linh hồn đến thân thể. làm cho hắn lớn tiếng kêu thâm, càng sờn cả gai ốc.
Linh hồn hắn đã bắt đầu thiêu đốt, từ ngoài vào trong, toàn thân thể đò lên như đèn lồng.
- Ta muốn ngươi chết
Tiếng nói lạnh, băng tận xương truvển tới. nam từ mặt mũi vặn vẹo.
toàn thân bao phù trong hư ảnh. ngọn lừa cao mười trượng, giống
như thiên thần Thái cô...
- Ta muốn ngươi chết
Dương
Phàm ánh mắt lạnh, băng, hiện lên hai vòng mặt trời đò. toàn
thân bao phù trong một đoản hư ảnh. ngọn lừa cao mười trượng,
giống như thiên thần Thái cồ.
ở chân tròỊ một mảnh vòng xoáy mây hồng, lấy hắn làm trung tâm, nhuộm toàn hư không, kinh thế hãi tục.
Cánh, tay đỏ lừa như tinh ngọc của hắn, nắm chặt Từ Ma, khí tức
nóng rực đáng sợ ập vào mặt. xâm lấn vào linh hồn.
-Ạ
Tiếng kêu la thảm thiểt làm lòng người sợ hãi truyền khắp phạm vi mấy trăm dặm, làm người ta không rét mà run.
Khuôn mặt Từ Ma vặn vẹo không ngừng, đau khổ cực điểm, toàn thân đỏ hồng như một chiếc đèn lòng trong suốt, giống như khoảng khắc
sẽ bị đốt trụi.
Chúng tu sĩ xung quanh đều bị chẩn trụ. lặng ngắt như tờ.
-Dương đại ca...
Trong mắt Tiểu Hân có mừng rỡ. lại có phần khó chịu sợ hãi.
Nhìn Dương Phàm lúc này có vẻ thật đáng sợ. ngay cả Hóa Thần Kỳ
ở trước mặt hắn, cũng hiện rõ tuyệt vọng bất lực.
Đám người liệp sát giả trung niên đẩu trọc, rùng mình một cái. đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
- Làm sao có thể chứ... Tiểu từ Nguyên. Anh Kỳ này. lại có lực công kích đáng sợ như
vậy.
Trang niên đầu trọc sợ ngây người, đứng yên một chỗ nửa hô hấp. ánh. mắt hiện ra vẻ sợ hãi, nhìn chầm chẳm vòng xoáy đò lừa
cách đó mười trượng, thông suốt thiên, địa, có một tồn tại như Thái Dương cổ thần.
- Nhanh đi cứu lão đại!
Rốt cuộc có người phản ứng lại. kinh, hô một tiếng.
Thế nhưng, đã trễ rồi.
Lừa giận của Dương Phàm, đưa mấy năm công lực còn chưa thu hồi vào
cơ thể đều thiêu đốt sạch, Hoán Nha Lực đáng sợ từ thiêu đốt
sạch sẽ từ trong ra ngoài.
- A...
Từ Ma kêu la thảm thiểt đạt tới đùứụ kinh khóc quv thần.
Bùm một tiếng, toàn thân thể hắn bị châm ngòi, biến thảnh, một mảnh đò lừa.
ở trong ngọn lừa. hắn không tiếc mọi giá giãy dụa. cố gắng thoát khỏi trói buộc cùa đối phưcmg.
- Muốn chạy sao?
Ánh. mắt Dương Phàm lạnh băng, hai vòng mặt trời bỗng run lên.
Hắn mở rộng hai tay, ôm chặt lấy Từ Ma.
Cái gì?
Mọi người đều kinh hãỊ không một ai biết làm thế nào. trợn trừng mắt nhìn thân thể Từ Ma. từ linh, hồn đến thân thể. bị thiêu
đốt toàn bộ.
Dương Phàm ở trong đoàn lừa mười trượng,
nghe Từ Ma kêu thảm thiết phát ra từ linh hồn, lừa giận trong
lòng cũng không dừng lại được.
Chỉ trong mấy hô hấp. thân thể Từ Ma hoàn toàn thiêu cháy, thân thể không còn giãy dụa,
nhưng tiếng gào thét tới từ linh hồn truyền ra khắp ngàn dặm.
Giờ phút này. mọi người nơi đâv. mặc kệ là liệp sát giả hay
người tu tiên ở trấn nhỏ gần đó, dưới tiếng gào thét đau đớn
tới từ linh, hồn, câm thấy không rét mà run.
Linh, hồn Hóa Thần Kỳ cực kỳ hùng mạnh, đù thân thể đã bị diệt, hồn phách vẫn có thể chống đỡ một lát.
Thế nhưng, càng là thấ chỉ làm cho hắn càng phải thừa nhận đau đớn thiêu đốt đáng sợ trước khi chết.
- A
Bỗng dưng, tiếng kêu gào thảm thiết từ tận linh, hồn im bặt.
Thân thể đỏ bừng của Từ Ma hóa thảnh, tro tàn, rơi xuống mặt đất, thứ duy nhất còn lại là mười mấy vạn Từ Tinh. Sa.
Đám
người liệp sát giả trung niên đầu trọc hít vào một hơi lạnh.
Từ Ma có danh tiếng không nhỏ trong giới liệp sát giả. lại bị
dày vò thiêu đốt tới chết như thế.
Lúc này. Dương Phàm
vừa đảo mắt. hai vòng mặt trời đò trong ánh. mắt đừng trên,
người trung niên đầu trọc, phun ra từng chữ:
- Đến phiên các ngươi.
- A! Chạy mau—
Trang niên đầu trọc thân thê run lên, trong lòng phát lạnh, không chút
nghĩ ngợi, lập tức chạy trốn, căn bản không có dũng khí chiến đấu.
Vùvùvù
Đám người liệp sát giả kia kinh hãi vỡ mật, liều mạng chạy trốn.
Nếu không chết ờ trong tay người kia. đúng là sống không bằng chết.
Vù!
Ánh lừa nhoáng lên, Dương Phàm bằng tốc độ bùng nổ không thể tin
được, thoáng cái chặn đứng trung niên đầu trọc.
A!
Thân thể trung niên đầu trọc cứng đờ. chỉ cảm thấy một chân bị đối phương nắm lấy. linh
hồn đột nhiên, rơi vào một mảnh. ánh. sáng chói mắt, một mảnh, nóng rát.
"Ta không thể chết được, không thể chết trong tay hắn!"
Trung niên đầu trọc rùng mình, dùng sức cắn răng một cái. Răng rắc
một tiếng, thân thể ở trong một mảnh khói xám bay ra mấy chục
dặm.
"Hả?"
Ánh. mắt Dương Phàm hiện lên dị sắc.
trong tay nắm lấy nửa phần chân, máu tươi phun ra. lập tức khô
cạn. đò bừng lên. tiệp đó từ trong ra ngoải hóa thành tro tản.
Trang niên đầu trọc này vì giữ mạng, cũng vì không muốn chết trong
tay Dương Phàm, quyết đoán bò qua một cái chân.
Xoạt!
Ánh. lừa nhoáng lên. thoáng cái Dương Phàm nhảy ra mấy dặm. chặn
đứng một tên săn giết, bùm một tiếng tia lừa bắn ra tung tóe.
Tên liệp sát giả Nguyên. Anh. đại tu sĩ kia bị một chưởng đánh
bav. thân thể đò bừng, tiệp đó như bị châm ngòi, chết đi trong
tiếng gào hét thảm thiết.
Hóa Thần Kỳ còn có chút khó khăn, giết một Nguyên Anh. đại tu sĩ lại không khác gì bóp chết một con kiến.
Vù xoạt xoạt!
Thân hình Dương Phàm liên tục chuyển, động, một hơi giết hai tên liệp sát giả còn lại.
Lúc này. hai vòng mặt trời đỏ trong mắt hắn mới đần ảm đạm, khôi phục nguyên trạng.
Hư ảnh ngọn lừa bao phù mười trượng quanh người, chậm rãi thu vào trong cơ thể.
- Dương đại ca, huynh không sao chứ?
Tiểu Hân vội vàng chạy tới, giúp hắn lau khô máu. chỉnh sừa quần áo.
- Huynh không sao, chỉ là bị đám nhãi ranh này quấy rầy tu luyện, phát tiết một chút.
Thần sắc trên, mặt Dương Phàm đã khôi phục như thường.
- Dương đại ca. huynh, hiện giờ bất luận là cảnh, giới là linh.
hồn. hay là lực lượng bản thân, đều giống như đã đạt tới
trình, tự Hóa Thần. Huynh có bước vào Hoán Nha Kỳ chưa?
Tiểu Hân mừng rỡ nói.
Bằng thực lực Dương Phàm vừa bày ra. ngay cả Hóa Thần Kỳ cũng có thể chém giết, hiên nhiên đã thăng cấp rồi.
- Chỉ nửa bước đã vào Hoán Nha Kỳ. chỉ thiếu nửa bước cuối
cùng. Đến lúc đó. thực lực cùa huynh, có thê tăng lên mấy lần. Chỉ tiếc đám người kia quấy rầy, phải tu lại bốn năm năm mới
được.
Dương Phàm hít sâu một hơi. bỗng nhiên, ngẩng đầu. ngưng mắt nhìn bầu trời vô tận.
Trong lúc hô hấp. vùng hư không trên đầu giống như nhuộm một tầng
màu hồng, ấm áp vô hạn, giống như cảnh tượng bầu trời hoàng
hôn, nhưng càng thêm, sáng ngời hơn một chút.
- Đẹp quá...
Tiêu Hân ánh mắt như nước, nhộn nhạo ánh sáng kỳ dị, nhìn chăm
chú biến hóa trên bầu tròỊ năm. tay Dương Phàm, không khỏi có
chút chìm đắm.
Nàng đương nhiên, rõ range đây là cảnh giới Hoán Nha Kỳ Dương Phàm đẫn động biến hóa.
Giờ phút này. Dương Phàm trong lúc hô hấp. ánh sáng từ hư không vô
hạn tụ lại phía hắn, nhanh, chóng khôi phục pháp lực tâm thẩn.
Vừa rồi chà đạp chết một cường giả Hóa Thần thực lực không tẩm thường, hắn cũng tiêu hao rất lớn.
- Loại cảnh giới này thật là huyền diệu, có thể hấp thu lực
sao trời Thái cổ, hình thành lực nóng rực mạnh, mẽ nhất
Tiểu Hân thu hồi ánh. mắt. nhìn nam từ phảng phất sừng sững cùng
thiên địa xa xưa ờ bên cạnh, khâm phục kính, ngưỡng.
Nàng
vốn cũng là kỳ tài hiếm có. từ khi sinh, ra vẫn chưa từng
thấy nam từ cùng lứa làm cho nàng vừa lòng khâm phục.
- Ha ha! Lực sao trời Thái cổ. chẳng qua chỉ là một bộ phận của bầu trời.
Màu hồng hư vô trên đầu Dương Phàm tiêu tán. cười khẽ.
- Chỉ là một bộ phận?
Tiểu Hân chợt sững sờ. trong lòng càng hiếu kỳ kinh. ngạc.
Nghe Dương Phàm nói. có nghĩa là lực nóng rực chuyển hóa từ lực
lượng xa xưa kia, chỉ là một bộ phận cùa Hoán Nha Kỳ.
- Đây chỉ là Hoán Nha sơ kỳ.
Ánh. mắt Dương Phàm hiện lên ý cười, dường như có chút tự ngạo.
Hắn chậm rãi nâng tay lên, ngước nhìn mãnh hư không:
-
Giữa bầu trời vô tận. có rất nhiều sự vật mãi mãi trường
tồn. Trước tiên là ánh. sáng và nhiệt độ, đây là chỗ trọng
yếu nhất. Từ khi thế giới này sinh, ra sinh linh, đã tồn tại
rồi.
- Thứ hai là gió. không đâu không có gió.
Vù
Ngay lúc đó. một trận gió không biết từ đâu. giống như hành động theo ý chí Dương Phàm.
- Huynh... chẳng lẽ đây là Thiên Nhân Họp Nhất trong truyền thuyết.
Tiểu Hân ngần ra.
- Kế tiếp là sấm sét, cũng là hiện tượng tự nhiên không tránh khỏi ở hư không.
Dương Phàm tiếp tục nói.
̀m ầm
Vừa đứt lời. hư không trên đẩu. một cột sét hình cung chợt lóe lên.
Cái gì?
Tiểu Hân chẩn động cực điểm, đùng ánh mắt quái dị không phải người nhìn Dương Phàm.
- Đây chỉ là vừa chạm vào được điện phù Thiên. Nhân Hợp Nhất.
Dương Phàm cười nhạt:
- Đây là huynh, suy diễn trăm năm, không có uông phí Diễn hóa cảnh giới sau này. từ Hoán Nha Kỳ cho đến Chứng Quả Kỳ, là rõ
ràng như thế.
- Huynh... lẽ nào huynh, đã thông hiểu được tất cả cảnh, giới về sau.
Tiêu Hân khó tưởng tượng được nói.
- Không đám nói hiểu thông, nhưng con đường diễn hóa đã rõ ràng trước mắt.
Dương Phàm đột nhiên nhắm mắt lại.
Trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh kỳ dị: đoàn ánh. sáng trong
đầu, như một cái cây, sinh, ra một chiếc mầm ánh. sáng hồng
nhạt, tiệp đó ngưng kết ra một chiếc mầm ánh sáng màu xanh,
cuối cùng sinh, ra một chiếc mẩm ánh. sáng màu tím.
Hồng, xanh, tím, ba chiếc mẩm ánh. sáng này xoay quanh, trong đầu. như hoa sen nở rộ.
Cuối cùng, ba mầm sáng này dung họp lại, hình thảnh một đoàn ánh sáng ba màu.
Khoảng khắc, đoàn ánh. sáng ba màu này như hoa nở rộ. ba màu sắc
phóng lên. trực tiệp xé rách, hư không, sinh, ra một cái khe màu đen...
Lực lượng sản sinh, ra khi suy diễn cuối cùng, làm cho Dương Phàm kinh hãi vỡ mật.
Phù-
Dương Phàm đột nhiên mở mắt, khẽ hô:
- Đi mau!
Dường như sinh, ra câm ứng gì, Dương Phàm kéo theo Tiểu Hârụ trực tiếp bay khỏi trấn nhỏ.
Đương nhiên, trước khi đi Dương Phàm cũng không quên thu lấy Từ Tinh. Sa cùa Từ Ma, đây chính là bảo vật hiếm thấy ở giới này.
ở một mặt khác, trung niên trọc đầu kia đang sợ hãi. thi trim bí
thuật, một hơi bay ra mấy vạn dặm. liên tục thở đốc.
- Người kia thật là đáng sợ... Quả thật là ác mộng, ngay cả Từ Ma lão đại cũng chết trong tay hắn.
Trung niên đẩu trọc kia lòng còn sợ hãỊ thực lực lão đại Từ Ma. hắn ta cực kỳ rõ ràng.
Vù vù vù
Đúng lúc này. phía chân trời xẹt qua mười mấy đám mây sáng.
- Thiên Vân Vệ!
Trung niên trọc đẩu kia kinh hô một tiếng, vừa muốn chạy trốn, một
cỗ lực thần thức cỗ khùng bố đâm xuống từ hư không.
Phốc!
Thân hình hắn run lên. miệng phun máu. kinh, hô:
- Hóa Thần trung kỳ...
Chỉ thấy một thanh niên tóc ngắn thân mặc giáp đa màu xanh, trên,
người hư quang rung động, vừa tôn thưong hắn, chi là đối phương sơ ý.
- Lục công từ. một kẻ liệp sát giả Hóa Thần sơ kỳ nho nhỏ. cần gi ngài phải ra tay.
Một gã đội trường Thiên Vân Vệ bên cạnh, cười nói.
Thì ra thanh, niên tóc ngắn này. chính là Lục Chiến, đại công từ Lục Vân Hầu.
Chỉ là tu vi của hắn cao hơn Lục Vân một đoạn.
- Đại nhân tha mạng, Lục công từ tha mạng!
Trung niên đầu trọc kia quỳ xuống đập đầu.
Hắn cực kỳ rõ ràng, gặp phải cường giả Hóa Thẩn trung kỳ. chính, mình không có hy vọng.
- Hừ! Người người quá nửa là liệp sát giả tới ám sát công chúa Tẩn Hân, để bản công từ bắt giữ hắn.
Lục Chiến đứt lời. cách không phất tay.
Bùm!
Trung niên đầu trọc còn chưa phản ứng lại. một cánh tay do mây sáng
hình thành đánh tới. bùm một tiếng trực tiệp đánh nát thân
thể trung niên đầu trọc này.
Xuy vù
Một Nguyên Anh màu xám thoát khỏi thân thể tan nát này. chợt lóe biến mất, nháy mắt độn ra mấy trăm trượng.
Lục Chiến cười trào phúng, hai tay sau lưng, một cỗ uy áp như biển
rộng giáng xuống từ trên tròỊ giữa hư không sinh, ra một cỗ
lực lượng, khiến cho Nguyên Anh. màu xám kia như rơi vào bùn
lầy, chậm như ốc sên.
Vù vù!
Hai Thiên Vân Vệ bay nhanh tới, lập tức bắt lây.
Nguyên. Anh màu xám kia lộ ra vẻ tuvệt vọng bất lực. Đại Tẳn Vương
Triều, cường giả thăng cấp Hóa Thẩn trung kỳ đã ít còn thiếu, vì sao mà cử để mình gặp phải chứ?
Đây cũng là lần thứ hai trong đời. hắn thấy được lực lượng Hóa Thần trung kỳ.
Lần đầu tiên, là tận mắt thấy một tiểu đội liệp sát bị tàn sát sạch sẽ trong khoảng khắc.
Còn lúc này. lại tới phiên, hắn. không chút sức phản kháng, bị địch nhân bắt giữ...
Với tu vi Hóa Thần sơ kỳ. tên trung niên đầu trọc này ờ trước mặt
Lục Vân Hầu Đại công tử không hề có sức phản kháng.
- Trực tiệp sưu hồn!
Thần sắc Lục Chiến ác nghiệt nói.
- Vâng. Đại công từ.
Trong đó. một gã đội trướng Thiên Vân Vệ lập tức chuẩn bị thi triển sưu hồn thuật.
- Tha mạng, Đại công từ tha mạng. Ngươi hỏi gì ta đều trả lòi hết.
Nguyên Anh màu xám kia phát ra thanh âm thống khổ cầu xin.
- Tốt lắm, bản công từ hòi gì ngươi phải thành thành thật thật trả lời.
Lục Chiến lãnh đạm nói.
Hưu
Đúng lúc này lại một đội Thiên Vân Vệ bay tới. Người cầm đầu chính là một thiếu niên tuấn nhã. Người này chẳng phải là Lục Vân, kẻ thù cùa Dương Phàm sao?!
Lục Vân thấy Lục Chiến đang thẳm vấn tên liệp sát giả này thi hừ lạnh một tiếng:
- Không cần nữa.
Chỉ thấy trong tay gã Thiên Vân Vệ bên cạnh hắn có trói một gã cường giả Nguyên Anh Kỳ. Không ngờ đây cũng là một tên liệp
sát giả đã chạy trốn lúc trước. Hiển nhiên Lục Vân hắn đã đi
trước một bước.
Hắn cũng không quân đại ca Lục Chiến cùa hắn. bay thẳng tới một vị trí trên Bách Hoa Cốc.
Sắc mặt Lục Chiến âm trầm, cách không vỗ một chưởng. Nguyễn Aiứi
màu xám. kia ầm một tiếng, liền hồn phi phách tán.
Hưu—
Rất nhanh, hai đội Thiên Vân Vệ đã bay tới một tran nhỏ đang bị hỏa diễm thiêu đốt rào
rào.
Nơi này bị liệp sát giả huyết tẩy. cũng chi có một số tu sĩ
bậc cao may mắn tìm được đường sống. Những kẻ đám dừng lại
trong này đã sớm rời đi.
Tuy nhiên, ờ phía Bắc nơi này lại có một đôi nam nữ đang khoanh chân tĩnh, dưỡng.
Đây chính là Dương Phàm và Tiểu Hân mặc ma y.
- Chínhlàbọnhọ!
Đồng từ Lục Vân co rụt lại.
Nhưng đại ca Lục Chiến lại còn nhanh hơn tất cả mọi người. Thân
hình bá một tiếng, chi lưu lại một đạo tản quang đã hiện ra
trước mặt hai người.
- Không ồn!
Dương Phàm kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy bóng người đã đánh tới. theo bản năng đưa tay lên đón đỡ.
̀m ầm
Dưới một chường cùa Lục Chiến, một mảnh vân quang như gió lốc đã
đánh nát Dương Phàm, không hề có lực phản kháng.
Tiêu diệt Dương Phàm như lôi đinh, cùng lúc đó. một tay kia đã nắm lấy cánh tay Tiểu Hân, cười lạnh nói:
- Công chúa điện hạ...
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của hắn cứng ngắc, trong tay hắn chi là một đoạn lục mộc trong suốt.
- Cái gi?!
Mọi người nơi này đều ngây người ra.
- Với thế thân thuật của Tần Hân thi sao có thể qua mắt được ta?!
Sắc mặt cùa Lục Chiến xanh xám.
Mà ờ phía sau. Lục Vân lại có bộ đáng như đang suy nghĩ cái gì.
Thế thân thuật của Tần Hân hắn đã từng kiến thức qua, nhiều
nhất chỉ làm tẩm mắt lẫn lộn mà không thể có sức chiến đấu. tuvệt đối không thể lừa gạt được anh mắt của đại ca hắn.
Tìtih huống như vậy thi chỉ có một!
Lục Vân lộ ra ánh mắt lạnh như băng, tràn đầy cừu hận, nói như chém đinh chặt sắt:
- Khẳng định là hắn.
- Hắn nào?
Lục Chiến nao nao. lại nhanh chóng hiểu ra là ám chỉ vì tên Nguyên
Anh cường giả mà hai mươi năm trước đã khiến nhị đệ hắn bị
thương nặng.
- Đại ca. ngươi không phải là đổ lỗi cho tiểu đệ vô năng sao?! Thân là cường giả Hóa Thần trung kỳ mà giờ
lại bị thế thân thuật của một tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ lừa gạt!
Lục Vân châm chọc nói, trong mắt thậm chí có chút hàm ý vui sướng khi người gặp họa.
- Hắn thật sự là Nguyên Anh Kỳ...
sắc mặt cùa Lục Chiến rất khó coi, vẫn cảm giác khó có thể tin như cũ.
Lục Vân lạnh lùng nói:
- Thông qua thâm vấn tên vừa rồi thì hắn ta đang tẩn công Hóa
Thần Kỳ. Mà một liệp sát giả có danh tiếng của Thiên Sát Các là Từ Ma không ngờ cũng bị tên họ Dương kia giết chết.
- Điều này sao có thể?! Tên Từ Ma kia ta cũng từng nghe qua, trong
số những Hóa Thẩn sơ kỳ thì thực lực của hắn cũng không tồi. Cho dù ta tự mình xuất thủ cũng phải tốn chút công sức mới
có thể giết chết được hắn.
Thần tình Lục Chiến rất kinh ngạc.
“Tên họ Dương này rốt cuộc là từ đâu tới. nhiều người tài như thế sao đều chịu thiệt dưới tay hắn?”
Chúng Thiên Vân Vệ bên cạtih trong lòng đều nghi hoặc và khiếp sợ.
Đầu tiên là Lục Vân thiếu gia chịu thiệt trong tay hắn. Hơn nữa Từ
Ma với thực lực không tầm thường cũng bị ghiết chết. Thậm chí
ngay cả Lục Chiến có tu vi Hóa Thần trung kỳ cũng bị phập
thuật của hắn đánh lừa!
- Theo Thiên Võng điểu tra thì người này đến từ Đại Tần ngoại cảnh.
Lục Vân nhẹ nhàng nói:
- Từ môi trường thiếu thốn cùa ngoại cảnh mà, những tên vào đây đều thường là chí cường giả trong số hàng ti tu sĩ. bất kể
là tư chất hay thực lực đều thuộc hàng siêu đẳng.
- Hắn
cho dù có mạnh mấy đi nữa thì cũng chỉ có thực lực Hóa Thần sơ kỳ mà thôi. Dưới sự bao vây tiễu trừ cùa ta quvết không thể chạy thoát!
Lục Chiến ra lệnh một tiếng, chúng Thiên Vân Vệ tứ tản đi các nơi. điều tra manh mối.
Đồng thời với đó. Dương Phàm và Tiểu Hân đã bay xa tiểu trấn kia cả mấv vạn dặm.
Khi thế thân kia tan nát thì átih mắt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh hãi:
- Người này quả thật mạnh mẽ. khó trách lúc trước ta cảm ứng được một cỗ nguy hiểm vô hình.
- Dương đại ca rốt cuộc có chuyện gi?
Tiêu Hân khó hiểu hòi.
Dương Phàm thông qua cảm quan cùa thế thân đã biết được tình huống,
nói lại những gi minh biết cho nàng, cũng miêu tả về nam nhân
tóc ngắn một chưởng đánh nát thế thân kia.
- Người nọ
nhất định là Lục Vân Hầu Đại công từ Lục Chiến. Nếu để hắn
đuổi theo thì chúng ta chi sợ không có hy vọng rồi!
Trong mắt Tiểu Hân thoáng hiện lên một tia kinh hoảng và lo lắng.
- Lục Chiến?
Dương Phàm ngẩn ra.
- Hắn thật sự đáng sợ như thế sao?! Khiến ta không có lực hoàn thủ?
- Hắn là cường giả Hóa Thẩn trung kỳ!
Thần sắc Tiểu Hân ngưng trọng.
- Ngay cả như thế thì hai người ngươi ta liên thủ, ít nhất cũng có cơ hội chạy trốn!
Trong mắt Dương Phàm lộ ra một tia nghi hoặc.
Giờ phút này ngay cả Hóa Thần sơ kỳ. hắn cũng có thể chém giết.
Cho đù Hóa Thần trung kỳ mạnh như thế nào đi nữa thi hắn cho
rằng mình cũng có lực tự bảo vệ mình.
- Dương đại ca vừa tiến vào Đại Tần nên đối với những cảnh giới Hóa Thần thì sợ rằng còn chưa hiểu biết hết.
Trong khi nhanh chóngbav đi. trên mặt Tiểu Hân tràn đầy lo lắng, bắt đẩu giải thích nói.
- Xin chi giáo!
Dương Phàm cảm thấy khó tin. Chẳng lẽ đánh giá của mình đã sai lầm?!
- Xem ra đại ca quả thật không rõ lắm!
Tiểu Hân khẽ thờ dài:
- ở Đại Tần Tu Tiên Giới thì thực lực cấp Hóa Thần không có
trói buộc gi, có thể nhẹ nhàng phát huy tận cùng. Cường giả
Hóa Thần sơkỳờĐạiTần không hề ít. xem như cao thủ nhất cấp.
Mà hầu hết cường giả Hóa Thần Kv thì đểu chỉ dừng lại ờ
cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ mà thôỊ khó có thể tiến thêm nửa
bước.
- ồ? Khó như thế sao?!
Dương Phàm có chút
khó tia Việc này hắn cũng từng nghe Đông Phương Dược sư nói qua
rằng tù sơ kỳ tiến tới trung kỳ là rất khó khăn.
Nhìn
khắp Thiên cẩm Nội Hải. quá nửa là cường giả Hóa Thẩn cũng
không chi có một hai người, cũng có cao nhân látih đời. Nhưng có thể đạt tới Hóa Thần trung kỳ thi trong vòng mười vạn năm qua, chỉ sợ cũng chỉ có một mìtih Đông Phương Dược sư mà thôi!
Bời vì hắn có được Mộc Linh Châu cho nên thọ nguyên cao hơn cùng
giai tới mười lần. Mà với tu sĩ Hóa Thần bình thường, thọ
nguy ên cũng chỉ là han hai ba ngàn năm. gần như cả đời đều
dừng lại ở cảnh giới sơ kỳ.
- Ta từng nghe qua người
trong gia tộc nói qua thì Hóa Thần sơ kỳ có thể phân thần dung
nhập hư không. Mà đạt tới Hóa Thần trung kỳ thì cần phải hiểu được pháp tắc lực lượng trong thiên địa này, càng tiến vào
cảnh giới huyền bí hắn, thực lực tăng gấp mấy lần.
-
Đối diện với Hóa Thần trung kỳ thì cho đù có tới mười tu sĩ
sơ kỳ đồng loạt ra tay cũng có thể không phải là đối thủ.
Trong mắt Tiểu Hân lộ ra vẻ lo lắng.
- Chênh lệch lớn như thế sao?!
Dương Phàm hít sâu một hơi lãnh khí.
Sớm biết sự chênh lệch cảnh giới ở trong Hóa Thần Kỳ rất lớn
nhưng không ngờ lại chênh lệch hem kém nhau nhiều như thế!
Mười Hóa Thần sơ kỳ có thể đánh không được một cường giả trung kỳ đã hiểu được
Nếu là Nguyên Anh Kỳ thi mười tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ liên thủ. ngay
cả Nguyên Anh đại tu sĩ cũng không phải là đối thủ.
-
Cái này tuyệt đối không khoa trương. Bời vì Hóa Thần Kỳ là
trình tự lột xác về thần hồn. Từng giai tầng đều sẽ chất
biến về mặt cảnh giới, thực lực cách nhau một trời một vực.
Nghe nói, chênh lệch giữa hai tiểu cảnh giói sau đó còn lớn hơn nữa.
Thần sắc của Tiểu Hân vô cùng trịnh trọng, lại nói thôn cho Dương Phàm biết.
Trải qua một phen trao đổi này. Dương Phàm rốt cục hiểu được các
cảnh giới Hóa Thần Kỳ có sự chênh lệch lớn như thế nào?!
Hóa Thần sơ kỳ vẫn là cao thù ở Đại Tần. số lượng cũng là không ít.
Hóa Thần trung kỳ: trăm người chưa chắc có một. vô cùng ít òi. Có thể đạt tới trình, độ này thi vốn không phải là tiểu nhân
vật
Hóa Thần hậu kỳ đại tu sĩ: như lông phượng sừng lân, đều là đại nhân vật danh chẩn nhất phương.
Mà cường giả Thần hư đại viên mãn thì là những cường giả tồn
tại trong truyền thuvết. có thể nói là vô địch, không thể
chiến thắng.
Còn về phần tu sĩ Thông Thiên bậc ba cao
nhất, có lẽ do điều kiện linh khí hạn chế của Đại Tần cho nên gần vạn năm qua đường như chưa nghe nói có ai đạt tới.
Cho dù là tu sĩ Hợp Thể cao nhất cũng không thể ở lại Đại Tần
quá lâu. đa phần là đi tới Ngoại hải vực. vốn không chịu bất
cứ hạn chế gì trong truyền thuyết.
Hô
Sau khi nghe
nói một lúc. Dương Phàm thở dài một hơi. Sự cường đại của
Hóa Thần trung kỳ đã vượt qua sự đánh giá của hắn. Khó trách
Đông Phương Dược sư có thể triệu tập hội nghị chí cường giả.
Ngay cả Thần thú Đằng Linh Xà Vương cũng khó khăn lắm mới có
thể kháng cự lại.
- Dương đại ca lúc này chưa đạt tới
trình độ Hóa Thần đã có thể chém giết tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ. Phóng nhãn khắp Đại Tần cũng là vạn năm khó gặp. Nếu Dương
đại ca có thể hoàn toàn bước vào Hoán Nha Kỳ thì có lẽ có
thể chống lại Hóa Thần trung kỳ. ít nhất có thực lực tự bảo vệ mình.
Tiểu Hân lộ vẻ chờ mong nói.
Dương Phàm gật đầu. trong mắt tràn đầy tự tin:
- Không phải có lẽ có thể mà nhất định có thả Bỡi vì Hoán
Nha Kỳ chính là giai đoạn mà lực công kích của ta tăng vọt.
Nếu có thể hoàn toàn bước vào cảnh giới này thì thực lực
của ta có thể tăng thêm vài lần.
Tiểu Hân nghe thế thì trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị. cảm thấy khó tin với sự tự tin cùa Dương Phàm.
Nàng cũng không biết cảnh giới này do Dương Phàm tự mình thôi diễn
rốt cuộc có uy lực mạnh như thế nào nhưng trong lòng hắn lại
vô cùng chắc chắn.
Đây cũng vẻn vẹn chi là dự đoán cẩn trọng nhất của Dương Phàm mà thôi.
- Chi tiếc ta vốn chi kém hai ba năm đã có thể tẩn chức Hoán Nha Kỳ lại bị liệp sát tiểu đội kia nhiêu loạn.
Dương Phàm nói tới đây. trong mắt còn lộ ra vài tia giận đữ.
Tiểu Hân giật minh. Khó trách lúc trước Dương Phàm lại đại nộ như
thế. trực tiệp tra tấn Từ Ma có thực lực không tâm thường tới
chết. Cảnh tượng đó quả thực rất rung động và tàn nhẫn.
- Ta phải tim một nơi yên tĩnh, bế quan ba năm năm. sớm tiến vào
Hoán Nha Kỳ mới có thực lực tự bảo ỡ Đại Tần này!
Dương Phàm đưa mắt nhìn về phía Tiểu Hân.
- Uhm, để ta nhìn lại xem!
Tiểu Hân lấv ra ngọc giản bản đồ, đôi mắt sáng vừa chuvển, ý cười càng đậm.
- Ta có biện pháp rải, ờ phía Bắc Thiên Vân Châu...
- Chẳng lẽ chúng ta không nên ròi khỗi Thiên Vân Châu?
Dương Phàm đề nghị.
- Nhất định không thể!
Tiểu Hân ngưng trọng nói:
- Bời vì ngươi có Chí Bảo Long Khi. mang trên mình khí vận long
chi. đứng ờ Thiên Vân Châu coi như an toàn. Dù sao Lục Vân Hầu
hàng năm đều bế quaạ không rảnh để chú ý. Nếu tiến vào địa
bàn cùa Vương hầu khác thì chưa chắc có thể cam đoan được...
Dương Phàm gật gật đầu. Tuy rằng không quá hiểu được nhưng hắn chi cảm giác được Tiểu Hân quả không có ác ý.
- Trước đó, chúng ta phải nghĩ cách tránh được tầm mắt Thiên
Võng đã. Nếu không, mặc kệ chúng ta trốn xa bao nhiêu cũng có
thể bị tim được.
Đôi mi Tiểu Hân khẽ nhíu lại. Khi đề cập tới hai chữ Thiên Võng, nàng cảm thấy rất khó giải quyá.
- Thiên Võng? Đây là tồ chức gì?
Dương Phàm ngạc nhiên hỏi.
- Thiên Võng chính là một thế lực thần bí nhất Đại Tần. siêu
nhiên thế ngoại. Thiên võng tuv thưa nhưng khó lọt chính là đề
hình dung “nó”. Nghe nói không ai có thể tránh khỏi ánh mắt
cùa “nó”. Chỉ cần nguyện V trả giá đù đại giới thì Thiên
Võng có thể tìm ra được manh mối của bất cứ người nào.
- ... Chỉ cần nguyện ý trả đù đại giới. Thiên Võng có thể tim được bất cứ manh mối của người nào!
- Manh mối?
Dương Phàm hơi lộ ra dị sắc.
- Vì sao lại chi là manh mối mà không phải là tin tức chuẩn xác?
- Đây cũng là vì có nguyên nhân sâu xa. Thiên Võng luôn lưu lại cho người bị truy đuổi một đường sinh cơ. Bất cứ buôn bán tin tức
gi đều chi cung cấp manh mối mà thôi! Thông qua manh mối này có
thê thu nhỏ phạm vi tìm kiếm, thường cũng đù để đạt được mục
tiêu.
- Thiên Võng này quả thật rất thần bí!
Dương Phàm vô cùng ngạc nhiên. Hắn đột nhiên nhớ tới Ám Huy á Vương Triều cùa minh ờ Bắc Tần.
Hiện giờ Ám Huyết Vương Triều đã gẩn như trái rộng toàn bộ Bắc
Tần Tu Tiên Giới, có thể nắm trong tay hết thảy động tác.
Nhưng so với Đại Tần Vương Triều vô tận này, diện tích của mười ba
quốc gia Bắc Tần quả thực chưa bằng được một phần ngàn.