Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 47: Chương 47: Cứu người (p1)




- Nghiệt súc to gan kia! Đúng lúc này, từ xa truyền tới một tiếng quát, ba bóng người từ đằng xa bay tới, cấm đầu đúng là vị Lã sư, ba vị Linh Sư Vệ gia cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Vị Lã Linh Sư kia người chưa tới, nhưng trong tay đã có môt đạo linh quang ẩn hiện, đang muốn tạo ra pháp quyết, Thị Mạc nhấn mạnh cây đao, hô lớn: - Người nào dám động, ta giết hắn!

Vị Lã sư hiển nhiên không nghĩ tới Thị Mặc có thể quả quyết như vậy, liền ngây ra một lúc, sau đó linh quyết kiếm chỉ cũng không dám phóng xuất, linh khí phản phệ bản thân, khiến hắn suýt bị thương, ngay cả người đang bay trên không cũng suýt ngã xuống.

Ba vị Linh sư kia cũng bị ngăn lại, trong nhất thời không ai giám ra tay, đều quay mặt nhìn nhau, Lã Linh Sư đang muốn nói chuyện thì, Thị Mặc hô lên: - Câm miệng, không được mở miệng, không được động đậy, nếu dám thi pháp, bất kể là pháp gì, ta liền giết hắn!

Thị Mặc một long tu tiên, nên năng lực cảnh giới với Tu Tiên đúng là không thấp à.

Thoát Phàm Cảnh Linh Sư tuy có thể lên trới xuống đất, nhưng thi triển lại cần động pháp quyết, cũng giống như pháp sư muốn thi pháp cần chú ngữ, chỉ có tới cảnh giới Tử Phủ, mới không cần pháp quyết, cái này được gọi là thấn thông, được gọi là “Thần niện thông thiên, vạn pháp sinh“.

Bởi vậy thời khắc này hắn hô lên, ba vị Linh sư không giám nhúc nhích một chút nào, chỉ sợ ảnh hưởng tới tính mạng của thiếu gia.

Thị Mặc nhìn chắm chằm ba người, hô: Thối lui! Lui xa một chút, nếu dám tới gần, ta cũng giết hết!

Ba vị Linh Sư đứng tại chỗ nhìn nhau, chỉ có thể bất dắc dĩ lui về phía sau. Bọn họ bình thường cao cao tại thượng, bình thường Thị Mặc trong mắt hắn chỉ là con kiến, bất cứ khi nào cũng có thể dễ dàng bóp chết, nhưng hiện tại nửa biện pháp cũng không có.

Thấy một màn như vậy, Đường Kiếp không khỏi lắc đầu.

Không biết ngươi hô to để làm gì, âm thầm dung ẩn thân thuật rồi bay tới phía sau, tuy tiện dùng một pháp thuật là xong rồi.

Hiện tại thì tốt rồi, bị Thị Mặc làm cho đến cả ngón tay cũng không dám động, ba vị Linh Sư chỉ cần biến mất một chút là cái đao nho nhỏ kia sẽ cắm vào người Vệ Thiên Xung, cho dù không chết, thì cũng bị phế đi.

Không có đại bản lĩnh, không có chút kinh nghiệm chống khủng bố nào, kết quả là trong tình huống này huống này không làm được gì, quả nhiên không thể giải quyết vấn đề bằng nắm tay mà.

- Bay giờ nên làm như thế nào, làm như thế nào đây! Lão thái gia bên cạnh đang gấp đến độ muốn dặm chân, chỉ tay vào Trịnh Thư Phượng nói: - Xem ngươi làm chuyện tốt gì này, ngươi làm tốt quá nhỉ!

Có chuyện xảy ra, mọi người luôn có thói quen trốn tránh trách nhiệm, dường như những việc này đều đo Trịnh Thư Phượng làm ra.

Trịnh Thư Phượng hít một hơi thật sâu, nàng biết rằng thời điểm này mình không thể rối loạn, nhưng loại chuyện như thế này cũng là lần đầu nàng gặp phải, hơn nữa lại là đứa con gặp nạn, nên nàng cũng không biết làm thế nào.

Đường Kiếp nói: - Thái thái, để cho ta xử lý đi.

- Ngươi? Trịnh Thư Phượng giật mình nhìn Đường Kiếp.

Vệ Đan Bách lạnh lùng nói: - Hồ đồ, mấy vị Linh Sư không có biện pháp còn phải bó tay, ngươi dựa vào cái gì mà có thể giải quyết?

Hắn cũng không quan tâm đến tính mạng của Đường Kiếp, nhưng bới vì hành động của Đường Kiếp mà làm ảnh hưởng tới an nguy của Vệ Thiên Xung, thì một trăm cái mạng của Đường Kiếp cũng không đủ.

- Chỉ cần ta có thể tới gần hắn. Đường Kiếp trả lời: - Hắn hận ta, nên nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ tới giết ta, mà việc ta cần làm là đi tới cho hắn cơ hội đó.

Vệ Đan Bách cười lạnh, nghĩ thầm nếu giết ngươi mà cứu được con ta, ta nhất định đồng ý, đã vậy không bằng mượn tay Thị Mặc giải quyết hắn vậy.

Trên thực tế sở dĩ Đường Kiếp muốn đi, cũng bởi vì hắn biết nếu sự việc này không được giải quyết, kế tiếp có thể chính mình sẽ gặp xui xẻo.

Thị Mặc hiện tại không yêu cầu giết Đường Kiếp, chỉ có một khả năng, chính là sự tình diễn ra đột ngột, hắn không có dự mưu trước, nên hắn cũng không nói điều kiện nào, mà giống như bệnh tâm thần phát tác, có thể xác minh được điều này bởi ẩn dấu sau cái hung ác đó là sự hoảng sợ và sợ hãi.

Nếu cứ giẳng co như vậy nữa, đợi hắn bình tĩnh lại mà đưa ra yêu cầu, thì việc này càng khó giải quyết rồi.

Cho nên hắn nhất định phải chủ động xin đi làm rồi.

Nếu Thị Mặc đâm mình một đao, Đường Kiếp hắn chưa chắc sẽ phải chết.

Nhưng để Linh Sư Vệ phủ động tay, thì mình hoàn toàn không có cơ hội rồi.

Trịnh Thư Phượng nói: - Ngươi khẳng định ngươi có thể tới gần hắn?

- Dù sao cũng phải thử.

- Không được, ta sẽ không đáp ứng! Vệ Đan Bách hô lên.

- Ta đồng ý! Trịnh Thư Phượng nói

- Ngươi?

Vệ Đan Bách kinh ngạc nhìn thê tử.

Trịnh Thư Phượng nói: - Ngươi không phải đã nói, lần trước giết ngựa, Lã sư cho rằng hắn ra tay rất hung ác quyết đoán sao? Nếu như vậy, hãy để cho hắn tiếp tục phi thường một lần nữa.

- Nhưng nếu không may...

- Vậy ngươi có biện pháp nào tốt hơn không? Trịnh Thư Phượng hỏi lại.

Vệ Đan Bách không nói gì.

Vợ chồng Vệ Đan Bách giằng có, Đường Kiếp đã từ trong đám người đi ra, đi hường về căn nhà gỗ.

Đừng tới đây! Thị Mặc dùng tay chỉ vào Đường Kiếp và hô to, trừng mắt nhìn Đường Kiếp, đao trong tay chỉ thằng vào Vệ Thiên Xung, dường như chỉ cần hắn dám đi tới, liền đâm xuống một đao.

Đường Kiếp dừng bước lại: - Đừng khẩn trương như vậy, ta cũng không phải là tiên sư, không có khả năng từ khoảng cách xa như vậy mà giết ngươi. Ta tới là nói cho ngươi biết một việc... để đề phòng Linh Sư đánh lén, chỉ dựa vào con dao là không đủ, ngươi phải biết rằng thế gian này có vô số tiên pháp, có một số loại ngươi chưa hẳn đa nghe qua, có lẽ trong đó có Linh Sư không cần động pháp quyết cũng có thể thoải mái thi pháp đó. Hiện tại không có gì, có thể bởi vì khoảng cách không đủ, sợ có thể chẳng may tổn thương tiểu thiếu gia. Cho nên...

Lời hắn nói nửa thật nửa giả, muốn tìm mấy người Thoát Phàm Cảnh có thể thi pháp những tiên pháp đó cũng không chắc tìm ra được, nhưng nếu có thể tìm được, thì những Linh Sư như vậy tuyệt đối không có ký kết với Vệ gia.

Chỉ có điều hiện tại tâm thần của Thị Mặc đang rồi loạn, sao có thể suy nghĩ như vậy được.

Đường Kiếp mới chỉ vào cánh cửa phòng: - Cho nên muốn đề phòng Linh Sư, ngươi phải đóng cánh cửa lại. Người bên ngoài mới nhìn không thấy bên trong, ngươi mới thật sự an toàn.

Thị Mặc nhìn cử phòng, nhìn lại Đường Kiếp, đột nhiên hét lớn: - Ngươi lừa ta a, ngươi muốn thừa dịp ta rời khỏi thiếu gia, khiến những Linh Sư kia ra tay a?

Nếu hắn đi đóng cửa, vậy nhất định tạm thời phải rời khỏi thiếu gia, ngay cả các Linh Sư thi pháp cần có chút thời gian, thì trong thời gian đó là đủ rồi, đối phó Thị Mặc, cũng không cần pháp thuật gì đó phức.

Nét mặt của Đường Kiếp hơi ngạc nhiên, gãi gãi đầu: - Bị ngươi nhìn thấu rồi, đúng là có chút phiền phức rồi.

- Ngươi, đi đóng cửa lại! Thị Mặc chỉ vào Đường Kiếp hô lên.

Đường Kiếp nhún vai, hường cửa phòng đi đến.

Dừng lại ở cửa, tay Đường Kiếp nắm vào cánh cửa, nhìn vào trong, đưa tới một ánh mắt khing miệt, phảng phất như xem một người chết.

Ánh mắt này rơi vào trong mắt Thị Mặc, hắn không kìm nổi run lên, chỉ vào Đường Kiếp hô to: - Là ngươi, đều bởi vì ngươi, ngươi tiến vào đây cho ta! Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!

- Rốt cuộc cũng nghĩ tới à. Đường Kiếp mỉn cười, hắn đi vài bước vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đồng thời ngón tay giữa vô thanh vô tức xuất hiện linh khí, quét qua không gian, tan biến vào trong phòng.

Sau đó Đường Kiếp xoay người đi vài bước trong phòng, Thị Mặc chỉ vào Đường Kiếp nói: - Đứng im đó không nhúc nhích!

Đường Kiếp cười lạnh: - Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ta đứng xa như vậy, ngươi giết ta như thế nào được?

Thị Mặc ngạc nhiên.

Đường Kiếp đi tiếp vài bước về phía trước, đi tới cái bàn ở trước mặt, cầm lấy một cái nghiên mực nhìn một lát rồi để xuống, tùy tiện cầm một trái táo được gọt cho Vệ Thiên Xung cắn mấy miếng, rồi lại cho tay mình vào chén trà bên cạnh, tiện tay vẩy sạch nước, thoạt nhìn như hắn buồn chán làm mấy thứ rảnh rỗi.

Nhưng mà ẩn giấu trong những hành động đó, có chứa một đạo linh khí, dần dần bố trí một tiểu Mê Điêp Trận ở trong phòng.

Trong miệng thì tiếp tục nói: - Như thế nào? Giờ ngươi lớn gan nhỉ, giám không chế cả thiếu gia? Ta thật không biết nên nói cái gì với ngươi rồi.

- Không phải như thế! Thị Mặc quát to: - Ta căn bản là không muốn khống chế thiếu gia... ta chỉ muốn đến chỗ thiếu gia nói cho hắn biết... nói cho hắn biết ta không còn cách nào hầu hạ hắn được nữa...

Thị Mặc nói xong thì nức nở khóc.

Lúc này cửa phòng đã đóng, trong phòng chỉ có Thị Mặc và Đường Kiếp cùng Vệ Thiên Xung đang bất tỉnh nhân sự, Thị Mặc không người giãi bầy, liền hướng Đường Kiếp mà khóc lóc kể lể.

- Ta căn bản không muốn khống chế thiếu gia... Khi ta tới thì nhìn thấy Bảo Lương đang gọt táo cho thiếu gia, ta nghĩ tới hỗ trợ... nhưng họ cưới ta, nói ta thân là bạn học mà không thể trở thành người hầu học, quá mức vô dụng, kêu ta cút ngay... Bọn họ mắng ta.. Ta tức giận liền cùng họ đánh nhau. Thị Mặc khóc rống: - Bọn họ nhiều người, ta đánh không lại bọn họ... Ta liền đoạt lấy một cây đao, sau đó chỉ vào thiếu gia...Ta lúc đó thật sự là không cố ý, ta chỉ muốn hù dọa họ, ta cũng không biết vì sao lại thành như vầy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.