Đường Kiếp nghe thấy cũng hơi ngạc nhiên, hắn đi về phía trước vài bước, từ trong tay lại có một đạo linh khí bay ra: - Nếu không phải cố ý, vậy ngươi sao không bỏ đao xuống?
- Ta... Thị Mặc há miệng thở dốc, lại nói không ra lời.
Lúc khi hắn cầm đao chỉ về phía thiếu gia, đã làm bọn họ sợ hãi kêu lên: - Thị Mạc làm phản rồi. Liền bỏ chạy hết.
Có lẽ nguyên nhân do trong long oán khí chưa tiêu, Thị Mặc nhìn tiểu thiếu gia, đột nhiên trong đầu liền sinh ra một ý nghĩ, như vậy thì đã sao...
Song khi nhìn thấy có vô số người đi tới, hắn thực sự thấy hối hận rồi.
Đáng tiếc giờ phút này hắn không còn đường lui.
- Quá muộn... Đã quá muộn rồi... Thị Mặc gào khóc lên.
Nhìn bộ dạng hắn khóc lóc, Đường Kiếp cũng thở dài: - Cũng chưa chắc đã muộn... Hiện tại buông tay, kỳ thật vẫn còn kịp đấy.
- Không còn kịp nữa rồi. Thị Mặc bất lực lắc đầu: - Ta đã bắt thiếu gia, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta... Sẽ không đâu...
Nói xong liền khóc, sự hung ác trong lòng hắn lại trỗi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kiếp, lại hô lên: Đây cũng bởi vì ngươi! Là ngươi làm ta mất hết thẩy, ta muốn giết ngươi!
- Lại ngu ngốc rồi, Thị Mặc. Đường Kiếp lắc đầu.
Hắn đem cái ghế dựa tới ngồi xuống trước mặt Thị Mặc: - Ta ở ngay đây, Thị Mặc, ngươi thực muốn giết ta, vậy thì tơi đi, đem đao trong tay ngươi đâm vào lồng ngực ta. Nhưng Thị Mặc, ngươi liệu có dũng khí làm sao?
Thị Mặc kinh ngạc nhìn Đường Kiếp, cái đao nhỏ kia một tấc cũng không động.
- Như thế nào? Không dám? Có phải phát hiện giết người cũng không dễ dang phải không? Có một số việc, nói thì đơn giản làm mới là khó. Ngươi xem bộ dạng bay giờ của ngươi, cầm đao còn không xong, cho dù đem cổ đến tay ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không đâm được à? Đường Kiếp cảm thông nhìn hắn.
Nói xong hắn khẽ cưới và lắc đầu: - Sợ là sợ, sợ chết cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ, nếu không phải là loại người như vậy, thì cũng đừng cố làm. Chúng ta ai cũng phạm sai lầm, bay giờ cũng không có gì, sửa lại là được. Khống chế thiếu gia là tội lớn, nhưng hiện tại thiếu gia không có việc gì, ngươi hiện tại thu tay vẫn còn kịp!
- Bọn họ sẽ bỏ qua cho ta? Thị Mặc run rẩy hỏi.
- Cái này à... Trừng phạt thì phải có a, bất quá ta cam đoan với ngươi, ta sẽ vì ngươi cầu tình, bảo vệ ngươi không chết.
- Ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà giúp ta? Ngươi hận ta muốn chết mà! Thị Mặc hô lên, hắn trong chốc lát sợ hãi, cả người bị vậy trong trạng thái không ổn định hoang mang cực độ.
Đường Kiếp lắc đầu cười nói: - Thị Mặc, ngươi quá đề cao mình rồi. Ở trong mắt ta, cho tới bay giờ ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta, thậm chí không đáng để ta chú ý một chút nào, hận ngươi? Nói thực ngươi không đủ tư cách, nếu thật là ta hận ngươi... Ngươi đã sớm xong rồi.
- Ngươi nói bậy! ta đã đánh ngươi, ta còn tìm ngươi gây chuyện!
- Nhưng ta có trả thù sao? Đường Kiếp hỏi lại.
Thị Mặc cười, nghĩ một chút rồi hô lên: - Là ngươi không trả thù được ta, ngươi nhát gan, ngươi sợ phiền phức, ngươi không dám!
- Ta sợ phiền phúc? Đường Kiếp bật cười ha hả: - Các ngươi sợ phiền phức thì có giám trước mặt thiếu gia đem ngựa của hắn giết không? Có thể trong lúc này đi tời trước mặt ngươi, mời ngươi lấy đao đâm ta? Ta nói người này, ngươi cầm đao mà run rẩy cái gì? Rốt cuộc hai chúng ta ai nhát gan hơn?
Thị Mặc run càng thêm run.
Đường Kiếp cười lạnh: - Còn có, ngươi nghĩ ta muốn thu thập ngươi, sẽ thật sự không thu thập được? biết Cơ Tử Khiên làm sao phải đi không? Ngươi sẽ không thực sự nghĩ đó là công lao của mình?
Đường Kiếp nhìn Thị Mặc, hắn nói từng chữ một: - Là ta! Là ta mời Tần quản sự liên kết cùng lão nhân trong phủ giúp các ngươi bày mưu tính kế, cũng là ta, mua chuộc Yên Chi giật giây ngươi đi đối phó Cơ Tử Khiên, lại là ta, mời Thị Nguyệt mời lão thái thái đi theo, để chính mắt nhìn thấy. Không có ta, hiện tại chính là ta và Cơ Tử Khiên cùng đi học viện, ngươi hiểu không?
Lời này làm Thị Mặc hoàn toàn bị chấn động:
- Là ngươi... Hoàn toàn là do ngươi làm?
- Đúng là ta! Ta không thích hại người, nhưng nếu ta thật muốn làm..., ta cam đoan ngươi chết cũng không biết vì sao mình chết. Chân chính tranh giành với ngươi là Thị Mộng, bởi vì nếu phải chọn giữa ta và Thị Mộng thì thái thái vẫn sẽ chọn ta! Thị Mặc, ta chưa từng coi ngươi là đối thủ, ở trong mắt ta ngươi chỉ có một chút tùy hứng mà thôi. Đường Kiếp lạnh lùng nói: - Ngươi rất khốn khiếp, ngươi nên bị giáo huấn, ngươi nên bị đánh đòn, nhưng ngươi không đáng chết, ta cam đoan với ngươi, để đao xuống, theo ta ra ngoài, ta dùng tiền đồ của mình bảo vệ ngươi không chết. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!
Khi nói đến cơ hội cuối cùng, thì tiểu Mê Điệp Trận đã hoàn thành, chỉ cần hắn phát động trận thế, Thị Mặc sẽ bị nhốt trong trận, đến lúc đó Thị Mặc muốn giết Vệ Thiên Xung cũng không thể.
Nhưng Đường Kiếp muốn thử xem.
Hắn muốn nhìn xem có thể hay không khuyên Thị Mặc buông tay.
Một mặt hắn không muốn bại lộ năng lực trận đồ của mình, còn muốn cho Thị Mặc một cơ hội.
- Không! Không! Không! Thị Mặc không thể tin được mà lắc đầu, hắn không tin được hóa ra mình vẫn luôn bị người ta đùa bỡn trong bàn tay, hắn cuồng loạn kêu to: - Đường Kiếp ngươi thật khốn kiếp!
- Ngươi tức giận à? Tức giận thì liền đi ra ngoài nói cho lão gia thái thái cũng được. Đường Kiếp cười nói. - Cho dù ngươi không phục cũng vô dụng, ngươi vẫn luôn là tay súng trong tay ta, là công cụ ta dùng đôi phó người khác. Hiện tại sứ mạng của ngươi đã hoàn thành, cũng nên kết thúc!
Mặc kệ là tự nguyện sám hối hay là phẫn nộ mà ra tố cáo, chỉ cần hắn đồng ý đi ra ngoài là được.
Vê phần tố giác, bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm việc này, đừng nói là mình có thể phủ nhận, cho dù mình không phủ nhận, lấy việc thái thái coi trọng mình như vậy cũng sẽ không để ý tới.
Mọi người đối diện với sai lầm, bao giờ cũng có thể tha thứ.
- Ta muốn nói cho thái thái... Ta muốn nói cho thái thái... Bọn họ sẽ tin tưởng ta, kia không phải là lỗi của ta, không phải ta... Tất cả đều là âm mưu của ngươi! Thị Mặc nói liên hồi, dường như bắt được cộng cỏ cứu mạng, trong nháy mắt cháy lên ngọn lửa hy vọng.
Có thể nhìn được, tinh thần của hắn gần như hỏng mất rồi.
Hắn bỏ cây đao lại.
Hắn đứng lên từng bước đi ra ngoài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: - Ta muốn nói cho thái thái.. Thái thái sẽ tin tưởng ta... Ngươi chính mồm thừa nhận...
Hắn từ bên người Đường Kiếp đi qua, tập tễnh bước đi.
Nhìn bộ dạng của hắn, Đường Kiếp cũng chỉ thở dài.
Bất kể thế nào mà nói, sự tình đã giải quyết tốt rồi.
Không phải là chuyên gia đàm phán chống lại kẻ cướp không chuyên nghiệp, cũng có thể miễn cưỡng dùng được đấy. Đường Kiếp cảm thấy rất vừa long với chính mình.
Thừa dịp Thị Mặc đi ra ngoài, Đường Kiếp đem trận pháp mới bày ra triệt tiêu đi, để không cho người khác nhìn thấy dấu vết, nhìn thấy Vệ Thiên Xung không có việc gì, hắn liền bế lên.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền tới một tiếng hét thảm. - A!
- Không tốt! Trong lòng Đường Kiếp kịch chấn, ôm Vệ Thiên Xung đi ra ngoài, chỉ thấy Thị Mặc đã nằm trong vũng máu, vị Lã sư ngạo nghễ đã thu tay về, dùng khăn lụa trắng lau đi vết máu.
- Xung nhi! Trịnh Thư Phượng hô lên một tiếng xông tới.
Một đám người cũng vây lại, từ trong tay Đường Kiếp tiếp nhận tiểu thiếu gia, như sợ Thị Mặc lại bắt cóc thiếu gia lần nữa.
Duy chỉ có Đường Kiếp kinh ngạc nhìn Thị Mặc nằm trên mặt đất.
Hắn đã chết!
Thiên linh cái bị đánh nát, hai mắt vẫn mở to, gắt gao nhìn lên trời.
- Vì sao? Đường Kiếp căm tức nhìn vị Lã Linh Sư: - Vì sao ngươi giết hắn? hắn đã bỏ đao đầu hàng rồi cơ mà!
- Khốn kiếp, ngươi như thế nào mà dám nói như vậy với tiên sư? Vệ Đan Bách giận giữ mắng Đường Kiếp.
Nhưng vị Lã sư kia khó hiểu nhìn Đường Kiếp, thuận miệng nói:
- Thị Mặc khống chế thiếu gia, đại nghịch bất đạo, giết hắn là hoàn toàn chính đáng, có gì kì quái?
- Nhưng ta đáp ứng với hắn, chỉ cần hắn thả tiểu thiếu gia, Vệ phủ liền sẽ không giết hắn, ta dùng tiền đồ của ta bảo vệ hắn, ta đã đáp ứng với hắn! Đường Kiếp hô lên: - Hắn không cố ý làm như thế, hắn chỉ nhất thời kích động!
Nghe nói như thế, Lã Thần Dương cũng có chút nổi giận: - Hừ, lời nói đùa sao tưởng là thật! Nhớ lại ngươi có công đâu trong việc cứu tiểu thiếu gia, ta không cùng ngươi so đo, tuy nhiên Thị Mặc đại nghịch bất đạo, theo luật đáng chết, ngươi hỏi mọi người tại đây, nhìn coi ai cho rằng lão phu làm sai!
Đường Kiếp hướng bốn phía nhìn, chỉ thấy không một ai lên tiếng, xem vẻ mặt của họ, cũng không có ai cho rằng Lã Thần Dương làm sai, điều này làm cho Đường Kiếp trong long chợt lạnh.
Kỳ thật Đường Kiếp cũng không phản đối giết người, nhưng điều kiện tiên quyết là người này phải thực sự đáng chết.
Nhưng mà hôm nay, Lã Thần Dương dùng hanh vi của hắn nói cho Đường Kiếp biết hành vi của Thị Mặc đã đáng chết!
Thân là tôi tớ, dám không chế thiếu gia, đây là tội lớn, mặc kệ hắn có tạo thành thương tổn, mặc kệ hắng đổi ý hay không, hắn đều phải chết!
Cái này chính là pháp tắc của thề giới này!
Hơn nữa quy tắc này cho phép người tu tiên trực tiếp sử tử, không cần phải qua một bước thẩm vấn nào.
Có thể nói họ trên quan điểm trừng phạt thì nhất trí, nhưng trên tiêu chuẩn trừng phạt lại khác nhau rõ rệt!
Đây là do sự bất đồng văn hóa của hai thề giới, tất nhiên sẽ tạo ra tư tưởng sai biệt.
Trước kia Đường Kiếp chưa từng gặp qua, nhưng hiện tại hắn đã thấy.
Hắn rất may mắn, hôm nay hắn chỉ làm một việc là giúp giải vây cho phạm nhân đáng chết, ở Địa cầu phương thức tư tưởng rất rộng lượng, điều này làm cho hắn thoạt nhìn có phần “cổ hủ”, nhưng ít bị ảnh hưởng tới tính mạng.
Nhưng nếu như có một ngày, sự tình đảo ngược thì thế nào?
Nếu như Đường Kiếp cho hắn đáng chết, người khác cho là không đáng chết thì sao?
Đường Kiếp trong lúc này ý thức được, phải dung nhập với môi trường xung quanh, phải dung nhập một văn hóa là phi thường khó, mà nó còn khác với ở Địa cầu nữa!
Lúc này Trịnh Thư Phượng xem qua đứa con không có việc gì, đi tới nói: - Đường Kiếp, ta biết ngươi bên trong vì cứu con ta mà hứa hẹn, ta có thể hiểu được. Tuy nhiên việc này không phải ngươi nuốt lời, không thể trách ngươi được, ngươi chớ để trong long. Mặc kệ như thế nào, thì đều là ngươi không sợ sinh tử cứu Xung nhi, Vệ gia ta cũng phải cảm tạ ngươi.
Nói xong, Trịnh Thư Phượng ánh mắt quét qua Thị Mặc, lộ vẻ khinh thường, phẫn nộ cùng thù hận, sau đó với ngạo nghễ nói: - Thị Mặc đại nghịch bất đạo, dám không chế con ta, tội đáng chết vạn lần. Cũng may nhờ sự kiện hôm nay mới phát hiện hắn đáng ghê tởm như thế, nếu trong tương lai cho một người điên này đi theo Xung nhi, còn không biết phát sinh cái gì. Trong phủ nhiếu người như thế, ngày thường cả đám đều nói mình có năng lực rất lớn mà? Đến khi xẩy ra chuyện vẫn là dựa vào người hầu này cứu người! Hiện tại ai còn nghi ngờ lựa chon của ta? Lai lịch tin cậy... ta nhổ vào!
Trịnh Thư Phượng nhổ một bãi nước miếng trên mặt đất, nghênh ngang rời đi, lưu lại Vệ Đan Bách đứng nguyên tại chỗ, trên mặt không ngừng biến sắc.
Nàng mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng có thể thấy rõ ràng đang nhằm vào trượng phu và lão thái thái.
Nữ nhân ngày thường ung dung rộng lượng, nhưng gặp chuyện nàng cực kì sắc bén, ngay cả lão thái gia và Vệ Đan Bách cũng không thể phản bác, phỏng chừng tối nay Vệ Đan Bách phải chịu nhận lỗi mới được vào phòng rồi.
Lúc này trong đám người một tiếng kêu lên: - Đau chết ta... A? Đã xẩy ra chuyện gì? Các người nhiều người vây quanh ta làm gì?
Đó là tiểu thiếu gia Vệ Thiên Xung.
Hắn rốt cục đã tỉnh lại.