Tiên Ma Chi Giới

Chương 30: Chương 30: Ác Tộc (1)




“Ác Tộc có thể nói là kẻ địch chung của Tu luyện giả, bọn họ chỉ có sát phạt. Nếu như nói Atula Luân Hồi còn một số đức tính để quản thúc chính mình thì Địa Ngục Luân Hồi có thể nói là con ngựa hoang thoát cương.”

“Ác Tộc lạnh băng vô tình, phương thức giải quyết mọi việc chỉ có một chữ là giết!”

“Bọn họ tính cách như vậy thì cũng có phần dính líu đến cách dạy từ nhỏ của họ. Ác Tộc từ khi vừa mới sinh ra sẽ được dạy dỗ như một cỗ máy giết người.”

“Những đứa trẻ khi vừa mới sinh ra thì sẽ được gửi tới một hộ gia đình bất kì trong nhân gian, những đứa trẻ này phải sinh sống đến năm 18 tuổi với những người này.”

Trương Hàn nhíu mày hắn cứ cảm thấy có gì đó sai sai:“Làm như vậy để làm gì?”

Liễu Như Mộng cười cười:“Đương nhiên là giết chính cha mẹ nuôi của mình.”

Trương Hàn đồng tử co rụt lại:“Bọn họ dám làm như vậy?!”

Liễu Như Mộng khóe miệng phác lên cái khinh miệt tươi cười:“Đương nhiên là dám! Từ nhỏ sẽ được gửi tới một gia đình để nuôi giùm, trong lúc đó có vui có buồn. Bọn họ sẽ không biết về Ác Tộc thân phận nhưng!”

“Khi tới 18 tuổi huyết mạch của họ sẽ thức tỉnh kí ức về Ác Tộc, nói cho họ về thân phận của mình.”

Trương Hàn hơi thở sâu rồi nói:“Sau đó cho bọn họ giết chết cha mẹ mình nếu không thì sẽ bị gạt bỏ đúng không.”

Liễu Như Mộng cười nhẹ nhàng nói:“Thông minh! Đây là thí luyện của Ác Tộc, giết đi phụ mẫu dưỡng dục mình, trảm đi tình thân làm cho khi chiến đấu không bị tình cảm gò bó!”

Trương Hàn huyết đồng phát ra phệ người huyết quang, tức giận hét lên:“Vô nhân tính!”

“Ai! Thế gian sinh vật đều là như vậy, khi ngươi bị ép phải chọn giữa mạng của chính mình và người xung quanh thì sẽ sao? Lúc đó ngươi sẽ nói cái gì? Ta thà hi sinh mình cũng muốn để cho gia đình mình sống sao? Bọn họ cũng từng nói như vậy nhưng mà rồi họ làm như thế nào! Tham sống sợ chết là bản tính không thay đổi được, tiểu đệ đệ hãy nhớ một câu: người là tự ti luôn vì mình mà sống.” Liễu Như Mộng thở dài.

“Mặc dù trên thế giới này cũng không thiếu người nghĩa khí hi sinh vì thế gian nhưng đó là số ít, những người mà luôn nói cái gì hi sinh vì người đôi lúc cũng là con sói trong đàn cừu, sẵn sàng đâm sau lưng ngươi bất cứ lúc nào.”

“Mặc dù nói có chút bi quan nhưng tiểu đệ đệ ngươi đừng quá mức tin tưởng vào người xung quanh ít nhất cũng chừa lại một phần đề phòng.”

“Trong Ác Tộc thí luyện thì gần như vạn người mới có một không dám giết cha mẹ. Con số này khủng bố phải không? Lựa chọn giữa mạng của mình và người khác thì nó cũng không qua khủng bố mà là rất ít rồi.” Liễu Như Mộng cười cười.

“Tiếp theo thì bọn họ sẽ đi khắp bốn bể tu luyện hoặc tìm mới chốn về cho mình.”

Trương Hàn sắc mặt âm trầm nói:“Sau đó lại giết người xung quanh của mình.”

Liễu Như Mộng nhẹ gật đầu:“Đúng vậy, kết một cái tri tâm bằng hữu sau đó phản bội hắn, giết chết hắn, đây là Thí Hữu.”

“So với Thí Thân thì Thí Hữu gần như trăm phần trăm thông qua.” Liễu Như Mộng nói.

“Tổ huấn của Ác Tộc ghi một câu: nếu muốn tu đến càng cao cảnh giới thì phải trảm đi ràng buộc xung quanh, Ác Tộc không thân tình.”

“Bạn bè, cha mẹ, huynh đệ đối với họ là ràng buộc, là xiềng xích trói buộc lại họ tầm đạo tâm.”

Cót két.

Trương Hàn hai tay bóp chặt phát ra từng tiếng xương cốt va chạm, sắc mặt hắn âm trầm, trên trán hắn gân xanh nổi lên dữ tợn đủ để hiểu hắn bây giờ tâm tình.

Kiếp trước hắn là cô nhi, nhở có cha mẹ nuôi đem hắn về nuôi dưỡng thì không biết cả đời hắn sẽ ra sao. Trương Hàn cho rằng trên đời này thân tình là quan trọng nhất, đối với hăn trên đời này tối quan trọng nhất là cha mẹ, là chữ 'Tình'.

Trương Hàn không muốn cho bất cứ tình cảm nào trong người mất đi nói chi là dạng này Vô Tình Đạo, xem phụ mẫu như công cụ tu luyện, xem huynh đệ bạn bè như đan dược.

Liễu Như Mộng nhìn Trương Hàn có chút xao động thì thở dài một tiếng nói:“Tiểu đệ đệ ngươi cũng không cần như thế giận dữ, rất nhiều Tu luyện giả cũng như người bất bình về thí luyện của Ác Tộc, trên thế gian Ác Tộc có thể nói là tiếng xấu lan xa người gặp người đánh.”

“Nếu nói Atula Đạo bên trong chủng tộc là Thị Huyết, Điên Cuồng, Hiếu Chiến thì Ác Tộc tượng trưng cho ba điều: Bất Trung, Bất Nghĩa, Bất Nhân.”

Liễu Như Mộng hơi dừng lại rồi nói tiếp:

“Thí luyện sau cùng hai cửa ải là Thí Sư và Thí Tình.”

“Thí Sư thì sẽ để giết chính sư phụ của mình, đối với họ sư phụ như cha như mẹ, nhưng ân thì trọng mà nghĩa không nùng.”

“Ác Tộc ở vượt qua cửa ải này thì gần như nhân tính trong người đều ma diệt nhưng mà phần lớn đều chết ở này nhất ải.”

Trương Hàn nhíu mày:“Không dám?”

Liễu Như Mộng xùy cười:“Không dám? Phải nói là đánh không thắng đi.”

“Ác Tộc chuyện gì mà không dám làm, thí cái sư sao lại không dám.”

“Còn cửa ải cuối cùng thì là Thí Tình, vượt qua này nhất ải thì mới xem như nửa cái Ác Tộc.”

“Trên đời này khổ nhất là yêu mà ngọt ngào nhất cũng là yêu.”

“Sau khi vượt qua 3 thử thách trước thì họ gần như chết lặng không có quá nhiều cảm xúc biểu đạt, Tình là xa xỉ cũng là cấm kỵ, thử một lần rồi lại trảm đoạn một lần.”

“Yêu là hạnh phúc cũng là đau khổ, xem người mà mình yêu đắm yêu say chết tại dưới lưỡi kiếm của mình rồi nghe hắn hỏi một câu tại sao chính là cái nào Ác Tộc đều từng trải qua việc.”

“Ác là phá tan ràng buộc lao ra, Ác là đan xen giữa hạnh phúc và đau khổ, hạnh phúc sinh ra trong đau khổ, đau khổ giấu mình trong hạnh phúc.”

“Yêu một người là hạnh phúc, mà giết người mình yêu là đau khổ. Tình Yêu thử một lần lại không muốn thử lần hai.”

Trương Hàn cúi đầu xuống, không muốn cho bất cứ ai xem vẻ mặt của mình lúc này.

“Súc sinh! Trên đời này lại có như thế súc sinh!” Trương Hàn gần như thét lên.

Liễu Như Mộng trầm mặc, nàng không cảm thấy Trương Hàn nói sai, lần đầu tiên nghe về Ác Tộc cảm xúc của nàng còn hơn cả lúc này Trương Hàn.

“Thiện có Thiện Báo, Ác có Ác Báo.”

“Vượt qua toàn bộ thí luyện, bọn họ sẽ được tiếp về Ác Tộc tạm thời sinh hoạt.”

“Nhưng sau tầm 1 năm thì Ác Mộng của bọn họ sẽ bắt đầu. Những Ác Tộc thành viên sẽ bị đưa tới một cái cổ chiến trường sau đó tự chém giết lẫn nhau.”

Trương Hàn hơi hơi khôi phục sắc mặt lại, hỏi:“Tỉ lệ sống chết?”

“Ngàn còn một.” Liễu Như Mộng nhẹ nhàng cười.

“Nhân loại các ngươi có Tiên Ma chi Hồn, Ác Tộc có Ác Quả.”

Trương Hàn nhíu mày:“Ác Quả trong Nhân Quả sao?”

“Không! Ác Quả là một loại năng lực của Ác Tộc, khác với Nhân Quả bên trong Ác Quả.” Liễu Như Mộng lắc đầu nói.

“Ác Quả là cần đồng tộc huyết để thức tỉnh, ngàn còn một, ít nhất cũng phải đạp lên 999 chiếc đầu của đồng loại mới tính là một Ác Tộc chân chính.”

“Ác Quả giao cho năng lực có thể nói là khủng bố, nhưng đổi lại chính là kẻ sở hữu Ác Quả cả đời đều bị một loại lực lượng giày vò đau đớn.”

“Đây là Ác Báo năng lực của Ác Quả, bất cứ Ác Quả nào đều có nó ngươi càng làm ác thì năng lực này sẽ càng mạnh. Đây là một cái tự mình hại mình năng lực.”

“Vì sao lại phải phần lớn Ác Tộc tu là Vô Tình Đạo? Chính là do bọn hắn năng lực! Trảm đi tình cảm hòng bỏ đi đau đớn.” Liễu Như Mộng khinh miệt cười nói.

“Nhưng nào có dễ dàng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.