Tiên Ma Chi Giới

Chương 31: Chương 31: Ác Tộc (2)




“Ác Tộc tu Vô Tình Đạo hòng bỏ đi đau đớn mà Ác Quả mang lại nhưng người tính không bằng trời tính.” Liễu Như Mộng nói.

“Ác Quả là Thiên Địa ban cho năng lực, đâu phải một loại Đại Đạo là có thể áp chế.”

“Chúng ta có thể xem Ác Quả là bệnh tim trong phàm nhân của các ngươi còn Vô Tình Đạo là một loại Đan dược.” Liễu Như Mộng cười nhẹ nói.

“Bệnh tim người khi uống Đan dược vào thì sẽ tạm thời không bị ảnh hưởng do bệnh tim gây ra nhưng...”

Trương Hàn nói:“Nhưng trị ngọn không trị gốc.”

Liễu Như Mộng gật gật đầu:“Đúng vậy, ngươi cho dù uống nhiều thuốc tới bao nhiêu thì cũng chỉ xem là kéo dài tính mạng của mình mà không trị được bệnh.”

“Bệnh tim càng về sau thì sẽ càng trầm trọng, Đan dược lúc đó có thể xem như cứu mạng một cọng rơm rọ cuối cùng, một khi không chú ý cũng có thể chết bất đắc kỳ tử.”

“Ác Tộc người có thể xem như là người bệnh tim, Vô Tình Đạo là thứ duy nhất để bọn họ giảm lại đau đớn mà Ác Quả mang lại nhưng là càng về sau giết người càng nhiều, gây ác càng nhiều thì Ác Quả cũng sẽ đi theo phát triển.”

“Đến lúc đó thì Vô Tình Đạo tác dụng gần như không, bọn họ lúc nào cũng ở trong thống khổ sinh sống.”

Trương Hàn hỏi:“Bọn họ có thử phương pháp khác?”

Liễu Như Mộng hơi cười nói:“Đương nhiên, mà việc này còn liên quan đến nhân tộc các ngươi.”

Trương Hàn hơi sửng sốt:“Liên quan đến nhân tộc ta?”

Liễu Như Mộng đáp:“Đúng vậy, nhân tộc các ngươi có Tiên Ma chi Hồn mà Ác Tộc có Ác Quả. Cả hai có khác biệt nhưng đều là Thiên Địa ban cho đặc thù năng lực.”

“Bệnh tim người khi vào sắp chết biên giới thì sẽ điên cuồng, chớ nói chi là Ác Tộc loại này vô nhân tính sinh vật.” Trương Hàn hơi cúi đầu nói.

“Vậy là ngươi cũng hơi hiểu được vấn đề trong đây.” Liễu Như Mộng lúc này có hơi trầm mặc nói:“Khi sắp chết ai mà không điên cuồng, những kẻ bị xưng là tội phạm là ma đầu nếu không phải bị ép đến đường cùng thì có ai dám làm những việc đó.”

“Trên đời này không có sai đúng, chỉ có xem cá nhân lập trường.”

“Ngươi đôi lúc cảm thấy bọn họ sai nhưng lại không xem bọn họ trải qua những gì, ngươi coi là bọn họ đúng nhưng không biết họ làm ra chuyện gì.” Liễu Như Mộng thở dài:“Ai! Thế gian chính là như vậy chỉ xem tảng nổi của mặt băng.”

“Trên đời này đáng thương nhất chính là chữ tâm. Tâm rồi sẽ lạc, đôi lúc lại không hay.” Liễu Như Mộng nói.”Thế gian mấy ai giữ được mình tâm chứ?”

Trương Hàn nghe Liễu Như Mộng nỉ non thì hai tay nắm chặc, hắn không chắc mình bản tâm liệu sẽ theo trải qua mà có hay không thay đổi.

Liễu Như Mộng sau một hồi trầm mặc lại tiếp tục nói:“Những Ác Tộc không thể chịu nổi giày vò do Ác Quả mang lại thì đã điên cuồng, bọn họ sẵn sàng đoạt xá nhân tộc các ngươi xem có thể chiếm đoạt đi Tiên Ma chi Hồn hay không.”

Nàng khóe miệng vểnh lên một cái khinh miệt đường cong.”Thế gian vạn vật đều có mệnh số, cưỡng cầu là không đạt. Ác Tộc số mệnh là gắn liền với Ác Quả nhưng lại muốn vứt bỏ nó mà muốn đoạt xá thân thể khác.”

“Thiên Địa sẽ không cho phép chuyện đó diễn ra, trên đời này kị nhất là đoạt xá trừ khi là thân thể đó là một loại số mệnh sắp đặt thuộc về ngươi nếu không thì chỉ có phần bị Thiên Lôi đánh cho đến Thần Hồn câu diệt đời đời kiếp không vào được Luân Hồi.”

Trương Hàn mày hơi nhíu:“Đại tỷ, ngươi từng nói là Đại Năng khi chết thì Thần Hồn có thể sẽ đoạt xá người khác để trọng sinh mà sao giờ lại nói đoạt xá là phạm Thiên Địa chi luật?”

Liễu Như Mộng nói:“Những kẻ có thể đoạt xá trọng sinh thì ai ít nhất cũng có một số thủ đoạn để thay đổi số mệnh hoặc là may mắn tìm được một cái người có số mệnh trùng với mình.”

“Cái sau thì tỉ lệ gần như bằng không, trừ khi ngươi vận may có thể bạo rạp.”

“Mà lại phần lớn khi chết thì Thần Hồn đều chưa kịp đoạt xá thì đã bị Quỷ Sai kéo về Địa Phủ rồi.”

“Ác Tộc bên trong cho dù có vài người may mắn đoạt xá thành công thì cũng chưa chắc là tốt.” Liễu Như Mộng cười tủm tỉm nói.

“Ác Tộc Tổ Huấn là không cho phép việc đoạt xá xảy ra, những người đó cho rằng đoạt xá là sỉ nhục đối với Ác Tộc.”

“Người của Ác Tộc khi đoạt xá thành công thì sẽ bị đem về trong tộc xử phạt, mà lại xử phạt của Ác Tộc chẳng khác nào giết người nên chẳng có kẻ nào sống sót đi ra cả.”

“Quả quýt dày có móng tay nhọn, Ác Tộc làm ác bất tận nhưng lại bị Ác Quả chế ước, muốn thoát khỏi Ác Quả nhưng cao tầng lại không cho phép.”

Liễu Như Mộng cười nói:“Trên đời này có rất nhiều điều cần phòng tránh nhưng riêng đoạt xá là có thể xem nhẹ, không riêng chỉ Thiên Địa không cho phép, cho dù là thành công thì thiên phú của một người cũng chưa chắc sẽ đoạt được.”

“Thiên phú cao yếu thì có vận mệnh an bài, ngươi cố gắng chiếm đi thân thể đó thì vận mệnh cũng sẽ thu hồi lại thiên phú đó mà đổi vào thiên phú của ngươi.”

“Thiên Phú càng cao ngươi thì càng sẽ được số mệnh bảo vệ, những người này rất khó để đoạt xá cho dù đoạt thành công thì toàn bộ thiên phú, tu vi của hắn ngươi cũng không lấy được.”

“Rất nhiêu Đại Năng cho dù đoạt xá trùng tu cũng lựa chọn phế tài, phế vật mà không phải là thiên tài là do lí do này.”

“Tiên Ma chi Hồn là của Nhân Tộc, nếu tộc khác thần hồn đoạt xá thì nó cũng sẽ tựu biến mất.”

Liễu Như Mộng nói.

“Ác Tộc cũng như vậy, từng hòng đoạt xa Nhân Tộc ngươi nhưng ai ngờ khi thành công thì Tiên Ma chi Hồn không có mà Ác Quả lại đi theo.”

“Những người này Ác Quả năng lực có thể nói là gấp mười lần bình thường Ác Tộc khác nhưng thống khổ mang lại cũng là gấp mười.”

“Ác Quả càng là phạm vào tội ác càng nặng thì càng mạnh, mà đoạt xá là số ít tội lớn của Thiên Địa, những người này có thể nói là đang tự sát.” Liễu Như Mộng lắc đầu nói.

Trương Hàn hỏi:“Những người như này rất nhiều phải không?”

Liễu Như Mộng hơi trầm ngâm nói:“Đúng, trên đời này không thiếu những người tự cho là đúng. Người khác không được nhưng nếu ta thành công thì sao? Suy nghĩ như này có rất nhiều, tự cho mình là Thiên Kiêu, Khí Vận Chi Tử.... rất nhiều.”

“Ác Tộc muốn thoát khỏi Ác Quả quấn lấy thì chỉ có một biện pháp chính là tự tử để Luân Hồi nhưng gần như không có kẻ nào dám làm mà là thà làm liều đi đoạt xá kẻ khác.”

Trương Hàn sắc mặt không tốt cười lạnh nói:“Thí Thân, Thí Tình...Đều làm qua đủ để biết bọn chúng tham sống sợ chết như thế nào rồi, nói chi là tự tử.”

Liễu Như Mộng nói:“Người càng quý trọng tính mạng mình thì càng không muốn chết, thà thử một lần cũng không muốn chết, sinh mệnh chỉ có một, bọn họ những người này đều bước qua thi thể của người thân để tiếp tục sống, muốn sống dục vọng không có thấp như vậy.”

“Nhất là Ác Quả năng lực Ác Báo khi vào Luân Hồi bên trong thì bộc phát có thể nói là chết chết không được, cho dù cầu sinh dục cực cao Ác Tộc cũng muốn lựa chọn cái chết.”

“Không có bất kì Ác Tộc thành viên nào muốn nếm thử cảm giác đó, mà nếu ngươi không chịu qua được Ác Báo thì chúc mừng ngươi kể từ đây bị xóa tên khỏi Luân Hồi.”

“Ác Tộc Tổ Huấn bên trong từng giảng dạy kĩ càng về quá trình Luân Hồi của Ác Tộc, Luân Hồi Lục Đạo có thể nói là Ác Tộc cấm địa, người vào người chết nơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.