Tiên Tuyệt

Chương 356: Chương 356: Vũ Uyên Sơn (Thượng)




Tên chiến sĩ Yêu tộc lúc nãy nhắc nhở Vũ La thẹn đỏ mặt:

- Ngài lại cứu chúng ta một lần nữa. . .

Dáng vẻ Vũ La vẫn như trước, bởi vì nếu không phải những người này còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ không ra tay. Ra tay càng nhiều, khả năng bại lộ càng cao, Vũ La cũng không biết người Thiết gia lẩn trốn ở nơi nào, không thể không cẩn thận.

- Đi thôi, hiện tại có thể đi cứu viện trung quân.

Vũ La không định ra tay trong trận chiến cứu viện trung quân. Tả quân chỉ còn hơn hai mươi chiến sĩ Yêu tộc, từ bên cánh đánh lén qua, lập tức đánh cho âm thú từ dưới khe xông lên tơi bời hoa lá. Lại thêm trung quân của Hỏa Sư Đà ra sức phản kích, âm thú ngăn cản trung quân tự nhiên không địch lại.

Thì ra đám âm thú này là một đám giun khổng lồ, bất quá đầu chúng to như bạch tuộc, cắm chặt dưới đất, vung thân thể cuốn chiến sĩ Yêu tộc kéo xuống.

Bị hai cánh quân giáp công, đám âm thú này lập tức chui vào bùn đất biến mất không thấy. Tuy rằng bại lui, nhưng tốn thất cũng không lớn. Phe Yêu tộc trước đó đã bị chúng kéo xuống đất hết tám, chín người, không còn tung tích, chết không thấy người sống không thấy xác.

Hỏa Sư Đà không rảnh quan tâm tới chuyện này, dẫn dắt nhân mã lập tức xông về phía hữu quân.

Hữu quân chiến đấu thảm thiết hơn nhiều, hai bên giáp công Yêu tộc, trả giá mười mấy người mới có thể đánh lui đám yêu hầu ở đây.

Trong suốt quá trình này, không ai dám chỉ trích Vũ La vì sao không ra tay. Tuy rằng Yêu tộc tính tình thô kệch nhưng cũng biết tiến thối, Vũ La không ra tay tự nhiên có nguyên nhân, nói không chừng người ta nhìn bề ngoài như thoải mái, trên thực tế thủ đoạn kia không thể dùng được nhiều lần.

Thật sự đúng là lúc này Vũ La không thể xuất thủ.

Nhờ nuốt rất nhiều âm thú, thương thế của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ẩn trong Kỳ Lân Tý lập tức được chữa trị. Cũng giống như dược vật, thông thường có hiệu quả tốt nhất lúc ban đầu.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân được âm khí chữa trị, hiện tại chính là thời điểm có hiệu quả tốt nhất. Hiện tại trong Kỳ Lân Tý, từng tia lửa màu vàng đang bừng bừng cháy, Kỳ Lân Tý nhận được ích lợi không nhỏ. Vũ La có thể cảm nhận rõ ràng, lực lượng của Kỳ Lân Tý đang tăng lên chậm chạp mà vững vàng, xem ra không bao lâu sau, có thể đột phá thăng cấp.

Trước khi Kỳ Lân Tý thăng cấp hoàn thành, Vũ La không thể xuất thủ.

Trải qua phen hỗn chiến vừa rồi, y phục Hỏa Sư Đà cũng rách tả tơi, vô cùng chật vật. Y khoát tay ra lệnh mọi người dừng lại, nghỉ ngơi khôi phục một lúc.

Có chiến sĩ Yêu tộc lặng lẽ tới gần Hỏa Sư Đà, kể lại cho y tình hình chiến đấu trước đó, khiến cho Hỏa Sư Đà sững sờ, không nhịn được liếc nhìn Vũ La.

- Thật ư?

Y cảm thấy khó tin.

Tâm phúc mà y an bài trong tả quân gật đầu xác nhận:

- Ta cũng biết chuyện này thật sự khó tin. . .

Hỏa Sư Đà không ngờ một chiến sĩ thất phẩm hạ lại có được bản lĩnh này. Tuy rằng lúc trước y không nói gì nhiều, nhưng trong lòng hết sức khinh thường Vũ La. Cho dù y đoán sau lưng Vũ La có chỗ dựa hùng mạnh, nhưng dù sao cũng không phải là lực lượng của mình.

Lại không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt, Vũ La bằng vào sức mình cứu lấy mọi người.

Hỏa Sư Đà hiểu rất rõ ràng, nếu không có tả quân giúp đỡ, trung quân không có khả năng thắng lợi. Nói cách khác không có Vũ La, tả quân xong đời, trung quân cùng hữu quân cũng khó trốn kiếp nạn này.

Hỏa Sư Đà nhớ lại lúc trước mình coi thường Vũ La, không khỏi mặt mũi nóng bừng, ngượng ngùng tiến lên định nói gì đó với Vũ La. Dường như Vũ La đã sớm biết y muốn nói gì, sắc mặt lạnh lùng xua xua tay:

- Không cần phải nói.

Hỏa Sư Đà xấu hổ vô cùng, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy tác dụng của Vũ La đối với cả đội ngũ thật lớn, cho nên không dám trở mặt, xấu hồ rời khỏi.

Bởi vì thế lực Bát Đại Thần Trủng xông vào rừng trước đó đã giải quyết rất nhiều lực lượng âm thú trong rừng, cho nên sau khi đám Hỏa Sư Đà tiêu diệt đợt âm thú này, đường trước mặt bọn họ lập tức trở nên bằng phẳng trống trải.

Nhưng dọc trên đường đi lại gặp phải hai đợt ngăn chặn nữa, bất quá thực lực âm thú kém xa đợt đầu tiên. Rất nhanh đám người của Hỏa Sư Đà đã xuyên qua cánh rừng này, tới dưới chân Vũ Uyên sơn.

Cùng lúc bọn họ lao ra khỏi rừng, bên phe Bát Đại Thần Trủng cũng nổi lên tiếng hoan hô, một trong Bát Đại Thần Trủng cũng vừa xông ra.

Hỏa Sư Đà âm thầm kinh hãi, Bát Đại Thần Trủng quả nhiên lợi hại, có thể nhanh chóng xông ra dưới tình huống âm thú trong rừng dốc hết toàn lực ngăn chặn như vậy, quả thật không phải đám người ô hợp như mình có thể đối kháng chính diện.

Trong nửa canh giờ sau đó, Bát Đại Thần Trủng trước sau xông ra khỏi rừng. Tuy rằng tổn thất của bọn họ không nhỏ, nhưng cũng không tới nỗi tổn thương gân cốt.

Hầu như trong phạm vi thế lực trên không của mỗi Thần Trủng đều có hai, ba mươi món dị bảo bay trên không, đảm nhiệm cảnh giới, khiến cho bọn Kim Hà Hạo nhìn thấy hâm mộ vô cùng.

Vũ Uyên sơn là một sơn mạch kỳ lạ, lần đầu tiên Vũ La nhìn thấy nó đã cảm thấy bất ngờ.

Sơn mạch này không phải ngoài rìa thấp, sau đó vào trong dần dần cao lên, cho đến ngọn chủ phong ở trung ương đạt tới độ cao nhất so với mặt nước biển, giống như những sơn mạch bình thường khác. Bên ngoài Vũ Uyên sơn chính là vách núi thình lình từ dưới đất mọc lên thẳng đứng cao ngàn trượng, đá núi đen kịt. Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy trên vách đá rải rác có mấy gốc tùng đâm ra chênh chếch, có hùng ung xây tố, thỉnh thoảng lượn vòng, phát ra những tiếng kêu lạnh lẽo thê lương.

Đến nơi này rồi, bao gồm Bát Đại Thần Trủng cũng không ai ngừng lại nữa.

Vũ Uyên sơn cũng là cổ Địa nổi danh Đông Thổ, hung hiểm vô cùng. Mà từ sau khi tin tức Hoàn Hồn Thảo lan tràn ra, dường như Vũ Uyên sơn càng trở nên đáng sợ. tối thiểu trước kia có thể dễ dàng tới dưới chân Vũ Uyên sơn, bên ngoài chắc chắn không có bầy âm thú hùng mạnh như vậy.

Muốn tiến vào nơi hung hiểm như vậy, nếu không chuẩn bị tốt một chút, cơ hồ là đi chịu chết.

Trong thế lực Bát Đại Thần Trủng, có những Thần Trủng mang theo Đồ Đằng Thần Thú tới. Những Đồ Đằng Thần Thú khổng lồ nằm phục trên mặt đất làm cho người ta có cảm giác tin cậy an toàn.

Bên phe Hỏa Sư Đà là một đám ô hợp, dù là có Đồ Đằng Thần Thú cũng không dám khinh suất vận dụng, chỉ phái Hổ Báo chiến sĩ chạy tới.

Hỏa Sư Đà trầm ngâm một phen, quyết định triệu tập tất cả Hổ Báo chiến sĩ của các Thần Trủng lại, thương nghị hành động của bước tiếp theo. Lần này y cũng không dám coi thường Vũ La, phái người đi thông báo cho các Hổ Báo chiến sĩ khác, tự mình tới mời Vũ La.

Lúc trước ở trong rừng hoang, tuy rằng Vũ La đã cứu mọi người, nhưng biểu hiện cũng tỏ ra hết sức lạnh lùng với Hỏa Sư Đà. Hỏa Sư Đà biết rõ là do hành vi của mình trước đó làm cho Vũ La không vui, tự nhiên muốn thừa cơ hội này xoa dịu quan hệ giữa hai người.

Hỏa Sư Đà tới chỗ của người Phượng Kim Thần Trủng, thấy Vũ La đang ngồi chính giữa, nhàn nhã uống trà, tám người Phượng Kim Thần Trủng hết sức trung thành thủ giữ bên ngoài. Y có chút bất đắc dĩ, tiến tới ôm quyền nói với Kim Hà Hạo:

- Kim huynh đệ, làm phiền thông báo Vũ Đại nhân một tiếng, có Hỏa Sư Đà cầu kiến.

Kim Hà Hạo nhìn y với vẻ giễu cợt, trong lòng cảm thấy hơi khoái chí. Sao hả, lúc trước ta nhấc nhờ ngươi, ngươi không coi ra gì, hiện tại biết lợi hại rồi chứ? Hừ!

Hỏa Sư Đà hiểu rõ hàm nghĩa trong ánh mắt Kim Hà Hạo, cảm thấy mặt mình nóng bừng. Giọng y không thấp, chắc chắn Vũ La nghe thấy, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ, hiển nhiên không coi y ra gì.

Nhưng thực lực của Vũ La rành rành ra đó, hơn nữa nghe nói còn phát hiện âm thú mai phục sớm một bước. Đây không chỉ là thực lực hùng mạnh, xem ra còn là người đa mưu túc trí.

Kế tiếp nên làm gì, Hỏa Sư Đà cũng còn đang do dự, cho nên cần phải nhanh chóng tập trung mọi người lại cùng thương lượng. Ngoại trừ Vũ La ra, đám Hổ Báo chiến sĩ khác toàn là loại người quen xung phong hãm trận, muốn bọn họ nghĩ ra chủ ý hỗ trợ chính là làm khó bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.