Tiến Về Phía Nhau

Chương 84: Chương 84




Chu Nghi Ninh đứng trước mặt Quý Đông Dương, cô cười với anh rồi nhìn về phía Lục Tiêu: “Xin chào giám đốc Lục.”

Lục Tiêu khoát tay: “Đừng gọi tôi như vậy, tôi và Quý Đông Dương thân nhau lắm, cô cứ gọi tên tôi thôi, hay gọi bằng anh cũng được.”

Chu Nghi Ninh: “Được rồi, Lục Tiêu.”

Lục Tiêu vui vẻ: “Lúc nãy trước mặt mọi người cô gọi cậu ta là Đông ca, tôi cùng tuổi với cậu ta, vì thế hẳn cô cũng nên gọi tôi bằng anh nhỉ?”

Ở đoàn phim, bất cứ ai nhỏ tuổi hơn Quý Đông Dương đều gọi anh là Đông ca nên cô cũng quen gọi như vậy, nếu không thì cô sẽ thành người khác biệt mất. Chu Nghi Ninh nói: “Lúc ở riêng tôi không gọi anh ấy như vậy.”

Lục Tiêu hứng thú: “Vậy gọi là gì? Chú hả?”

Chu Nghi Ninh bật cười, Quý Đông Dương xụ mặt, “Cậu nói nhiều quá đó.”

Mặc dù Quý Đông Dương không nói nhưng Chu Nghi Ninh biết anh khá để ý đến sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người. Chu Nghi Ninh chỉ các cô gái trong sảnh: “Giám đốc Lục, ở đây có nhiều người đẹp lắm, anh có chấm ai không?”

Lục Tiêu cười lắc đầu, nhìn cô rồi chỉ sang Lục Linh đang đứng trước mặt Thẩm Ngôn Quân, nói với vẻ bất lực: “Người vừa mắt đã có chủ.”

Chu Nghi Ninh cũng nhìn về phía đó, không nói gì trong giây lát, Lục Tiêu và Quý Đông Dương rất khác nhau, chẳng biết làm sao mà thành bạn thân được nữa, “Vậy anh nhìn người khác xem sao.”

Thời gian này bị gia đình giục cưới phát sợ, nhưng Lục Tiêu cũng không bài xích lắm, anh ta chỉ về một phía, “Quản lý của cô thế nào? Mạnh mẽ, giỏi giang, đừng nói cũng là hoa có chậu nhé?”

Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương nhìn nhau, Quý Đông Dương thản nhiên nói: “Gần đây anh Dương đang muốn tái hợp với cô ấy, nếu cậu có hứng thú thì cạnh tranh đi.”

Lục Tiêu sửng sốt: “Tái hợp?”

Quý Đông Dương: “Ừ, cô ấy là vợ cũ của anh Dương.”

Lục Tiêu: “...”

Chu Nghi Ninh nghĩ chắc Lục Tiêu phải ế thêm mấy năm nữa.

Buổi sáng hôm lễ trao giải, Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương cùng về thành phố S để tham dự.

Hai người đều mang kính râm xuất hiện cùng nhau ở sân bay khiến mọi người hỗn loạn, trợ lý và vệ sĩ phải bảo vệ hai người đi bằng cửa VIP rồi vào phòng chờ VIP, fans chụp được rất nhiều hình của hai người, còn chưa lên máy bay mà tên cả hai đã chễm chệ ngồi trên bảng hot search.

Oan gia ngõ hẹp! Trong phòng chờ VIP, họ gặp Lê Tranh của Tân Thần Quốc Tế, chính là người năm ngoái chiến thắng Quý Đông Dương ở hạng mục Nam diễn viên xuất sắc nhất, đằng sau anh ta là người quản lý và ê-kip của anh ta.

Chuyện bố mẹ Quý Đông Dương nghiện ma túy là do Tân Thần Quốc Tế giật dây, Truyền thông Thời Quang và Tân Thần Quốc Tế chưa bao giờ vừa mắt nhau, nguyên nhân đầu tiên là Thời Quang đã giành được Quý Đông Dương từ tay Tân Thần Quốc Tế, sau đó, các ngôi sao của bên đó cũng không ký tiếp hợp đồng mà đầu quân cho Thời Quang hoặc tự lập phòng làm việc riêng, thù mới hận cũ, thế là họ đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu Quý Đông Dương. Tháng ba năm nay, phim điện ảnh Phách vương của Lê Tranh không đạt được doanh thu mong muốn, tổng doanh thu chỉ đạt được 450 triệu nhưng kinh phí của phim đã lên tới 350 triệu, bị phê bình là một trong những phim tệ nhất năm nên rất khó để lấy được giải thưởng, điều này khiến fans của anh ta cực kỳ thất vọng.

Trước khi Khúc mắc khởi chiếu, nhiều blogger và cư dân mạng đã đoán Nam diễn viên xuất sắc nhất năm nay sẽ là cuộc cạnh tranh giữa ba người Quý Đông Dương, Liêu Nghị và Hồ Dương, còn Lê Tranh thì e rằng còn chẳng được đề cử.

Đối với Tân Thần Quốc Tế, giải thưởng thuộc về ai cũng được, miễn không phải là Quý Đông Dương.

Cho dù cạnh tranh quyết liệt, nhưng khi gặp nhau thì vẫn phải giả vờ thân thiện, Dương Huân chào hỏi quản lý của Lê Tranh là Mạnh Kỳ: “Trùng hợp quá.”

Mạnh Kỳ cười: “Trùng hợp thật, các anh cũng đi chuyến bay này để đến tham dự lễ trao giải hả?”

Dương Huân cũng cười: “Đúng vậy.”

Mạnh Kỳ nhìn Chu Nghi Ninh: “Cô Chu vô cùng có tiềm năng, hôm nay chắc chắn sẽ nhận được giải thưởng.”

Dương Huân vẫn mỉm cười, lời của Mạnh Kỳ có ẩn ý cả, chị ta chỉ nói Chu Nghi Ninh có thể nhận được giải thưởng chứ không đoái hoài gì tới nam chính Quý Đông Dương.

Vạn Vi liếc chị ta: “Hy vọng chị nói đúng.”

Lên máy bay, mấy người bên công ty kia ngồi ở khoang khác, chờ đến khi yên vị xong, một nữ tiếp viên hàng không đi tới, nhìn Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương, lịch sự hỏi: “Đông ca, Nghi Ninh, chụp chung với em một tấm hình được không ạ?”

Chu Nghi Ninh nhìn Quý Đông Dương rồi cười với nữ tiếp viên hàng không: “Được chứ.”

Hai người là người yêu, lại là nam nữ chính của bộ phim vừa gây tiếng vang, mấy cô nàng tiếp viên hàng không hào hứng đi tới xin chụp ảnh chung, nhìn bên này náo nhiệt, phía Lê Tranh hơi bối rối.

Nữ tiếp viên hàng không cuối cùng là fan trung thành của Quý Đông Dương, sau khi chụp chung với hai người xong, cô ấy nhìn Chu Nghi Ninh: “Tôi có thể chụp riêng với Đông ca một tấm được không?”

Chu Nghi Ninh cười: “Chuyện này cô phải hỏi anh ấy chứ.”

Quý Đông Dương mỉm cười: “Được.”

Chu Nghi Ninh nhường chỗ ngồi cho nữ tiếp viên hàng không, chụp hình xong, cô ấy ôm điện thoại cười hạnh phúc, mắt sáng rực nhìn Quý Đông Dương: “Đông ca, em tin anh sẽ giành được giải thưởng, còn về những tin tức trên mạng thì em tin các fan khác cũng sẽ giống em, chúng em luôn luôn ủng hộ và tin tưởng anh.”

Quý Đông Dương ngỡ ngàng, mỉm cười: “Cảm ơn các em.”

Chờ nữ tiếp viên đi, Chu Nghi Ninh ngồi xuống, quay đầu nhìn anh: “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Đi đâu cũng có một đám con gái gọi anh là Đông ca, hậu cung của anh khổng lồ thật đấy.

Quý Đông Dương cười, “Chỉ là fan thôi mà.”

Chu Nghi Ninh: “Em biết.”

Cô nói thật.

Có rất nhiều fans chờ ở sân bay, bất kể là fans của ai cũng sẽ hỗn loạn, lần đầu tiên Chu Nghi Ninh gặp trường hợp thế này, Quý Đông Dương ôm chặt cô, an toàn lên xe nhờ sự bảo vệ của trợ lý và vệ sĩ.

Sau khi về khách sạn, trên weibo có một bài viết đang rất hot, bài viết liệt kê những scandal trong năm qua của nghệ sĩ như ngoại tình, hút ma túy, gọi gái... dù những diễn viên này tài năng đến đâu nhưng cũng không thể đạt được giải thưởng, vì diễn viên là người của công chúng, phải làm tấm gương tốt.

Trong đó cũng có tên Quý Đông Dương.

Đông cung không phục: “Đông ca của tao có scandal gì? Anh ấy hút thuốc phiện? Anh ấy ngoại tình? Hay anh ấy gọi gái?”

Cư dân mạng nói: “Anh ta không hút nhưng để cho bố mẹ mình hút, ai nói anh ta không gọi gái? Chẳng phải phải lúc trước đã gọi Chu Nghi Ninh đó sao?”

Đông cung lập tức phản công: “Bố mẹ Đông ca hút thuốc phiện thật nhưng trước kia anh ấy có biết đâu, sau khi biết anh ấy cũng đã ép họ đi cai nghiện còn gì, chuyện này không phải lỗi của anh ấy. Gọi gái? Gọi bạn gái mình là sai hả? Có thằng nào gọi gái mà chỉ gọi một người cả đời không?”

Fans của Chu Nghi Ninh cũng không phục: “Nè nè, đừng gọi Nghi Ninh nhà tao là gái nhé, Nghi Ninh là Đông tẩu đấy.”

Bài viết khiến cư dân mạng bàn tán xôn xao, chuyện bố mẹ Quý Đông Dương hút ma túy lại bị bới ra, ngay cả chuyện gọi gái vớ vẩn cũng bị nhai lại, mặc dù Quý Đông Dương không đụng tới ma túy nhưng chắc chắn anh sẽ bị ảnh hưởng. Chu Nghi Ninh rất lo lắng, cô hỏi Dương Huân: “Anh Dương, chuyện này có ảnh hưởng đến việc nhận thưởng của Quý Đông Dương không?”

Dương Huân đẩy gọng kính râm, “Không biết ban giám khảo sẽ chấm theo tiêu chí gì, nếu xét theo tính công bằng thì sẽ không ảnh hưởng, nhưng ban giám khảo cũng sẽ tham khảo ý kiến của công chúng, nếu trước buổi lễ mà có scandal, cho dù diễn tốt đến đâu đi nữa thì cũng khó mà nhận được giải thưởng.”

Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Chu Nghi Ninh, Dương Huân nói tiếp: “Nhưng người hút ma túy không phải là Đông Dương, hiện tại có rất nhiều fans thông cảm, có điều sự tồn tại của bố mẹ cậu ấy quả thực rất khó nói.”

Bây giờ, chỉ có thể đợi kết quả thôi.

Chu Nghi Ninh nhìn Quý Đông Dương, gương mặt của anh rất điềm tĩnh, giống như nhận được giải thưởng hay không cũng chẳng sao.

Chu Nghi Ninh ở cùng phòng với Quý Đông Dương, chờ Dương Huân rời khỏi phòng, Chu Nghi Ninh hỏi anh: “Anh không để ý hả?”

Quý Đông Dương im lặng một chốc rồi nói: “Để ý.”

Sao mà không để ý cho được, đó là vinh quang của người diễn viên.

“Nhưng để ý cũng vô ích, lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì, chúng ta không thể quyết định kết quả, vậy thì cứ đợi đến tối nay thôi. Nhận được giải thưởng sẽ rất vui, còn nếu không nhận được thì cũng không có gì để tiếc nuối, anh đã cố gắng hết sức rồi, thực lực của diễn viên không nhất thiết phải chứng minh bằng giải thưởng.”

Giọng anh rất bình thản, Chu Nghi Ninh chăm chú nhìn anh.

Quý Đông Dương cong môi, kéo cô lại gần, “Nói về em đi.”

Chu Nghi Ninh mù mờ: “Nói cái gì về em?”

Quý Đông Dương: “Giải diễn viên mới xuất sắc nhất.”

“Anh nghĩ em có cơ hội nhận được giải thưởng đó?”

“Ừ.”

Giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất thì hơi khó, cư dân mạng đều cho rằng cô diễn theo kinh nghiệm của bản thân, yếu tố này có thể ảnh hưởng đến tiêu chí tố chất chuyên nghiệp của diễn viên, nhưng giải Diễn viên mới xuất sắc nhất thì cô hoàn toàn có cơ hội.

Chu Nghi Ninh ngồi lên đùi anh, choàng tay qua cổ anh, “Thế thì tốt quá, trong hai người chúng ta, phải có ít nhất một người nhận được giải thưởng.”

Quý Đông Dương cười, không nói gì.

Chu Nghi Ninh: “Sau buổi lễ trao giải, em sẽ về Anh.”

Quý Đông Dương: “Ừ, anh đi cùng em.”

Chu Nghi Ninh đang định nói tiếp thì điện thoại reo chuông, là Chu Lợi Huy gọi đến.

Gần đây ông rất bận rộn việc kháng án cho Chu Giai Huệ, chuyện này luôn do Tần Uyển xử lý dù bà đã về Anh. Cô không hỏi Tần Uyển kết quả kháng án, cũng không liên lạc với Chu Lợi Huy, tựa như kể từ ngày mở phiên tòa, quan hệ của hai bố con đã chấm dứt. Ngoài việc có cùng chung huyết thống ra, quan hệ giữa hai bố con Chu Nghi Ninh và Chu Lợi Huy sẽ không bao giờ hàn gắn được nữa.

Chu Nghi Ninh bắt máy, gọi: “Bố ạ.”

Chu Lợi Huy im lặng mấy giây mới nói: “Ninh Ninh, đợt này con ở đây lâu không?”

“Khoảng hai, ba ngày.” Chu Nghi Ninh hỏi, “Có chuyện gì không?”

Chu Lợi Huy: “Bố biết bố không phải là người cha tốt, qua bao nhiêu năm vẫn không làm được gì cho con, con không muốn nhận người bố này cũng là điều dễ hiểu, nhưng cuối cùng con vẫn là con gái bố. Hiện giờ con đang yêu Quý Đông Dương, bố muốn... khi nào rảnh thì chúng ta cùng ăn bữa cơm, để bố được gặp bạn trai con.”

Chu Nghi Ninh không trả lời, Chu Lợi Huy thở dài: “Bố vẫn chưa kháng án cho Giai Huệ, là do bố không dạy dỗ nó nên người, để nó được dạy dỗ lại cũng tốt.”

Chu Nghi Ninh nói: “Đó là chuyện của nhà bố.”

Chu Lợi Huy: “Ăn một bữa cơm với bố nhé, đưa Quý Đông Dương đi cùng nữa.”

Im lặng một lúc lâu, Chu Nghi Ninh nói: “Để con suy nghĩ đã.”

Cúp máy, Chu Nghi Ninh nhìn Quý Đông Dương: “Bố em muốn cùng ăn bữa cơm, ông ấy muốn gặp anh.”

Quý Đông Dương biết quan hệ của cô với bố mẹ không tốt, đặc biệt là Chu Lợi Huy, “Em muốn đi không?”

Chu Nghi Ninh dựa vào vai anh, nói nhỏ: “Ông ấy là bố em, nếu không có Chu Giai Huệ, có lẽ ông ấy sẽ rất thương em, từ nhỏ đến lớn ông ấy chưa bao giờ keo kiệt chuyện tiền bạc với em, chỉ là ông ấy không đủ thương em, cũng không đủ quan tâm em thôi. Hồi nhỏ em rất buồn, nhưng bây giờ thì chẳng có cảm giác gì nữa, sau này một năm cũng chẳng gặp được mấy lần.”

Quý Đông Dương vuốt tóc cô, “Nếu em muốn thì chúng ta đi.”

Chu Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn anh, “Vâng.”

A Minh gõ cửa: “Đông ca, phải thay quần áo rồi.”

Trương Nhiên: “Nghi Ninh, thợ trang điểm tới rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.