Như chạy mãi,chạy mãi cho đến khi đôi chân cô không còn nghe lời,nó thật sự mỏi mệt không thể lê bước được nữa.cô khuỵu chân rồi đỗ người ngã xuống đất,nước mắt đã khô cạn không còn có thể rơi.mãi lúc sau cô mới nhận thức được việc mình đã chạy quá xa,bây giờ cô thật sự cảm thấy sợ,học viện bao la hàng chục hecta,có những nơi cô chưa bao giờ đặt chân đến.ở đây cây cỏ hoa lá có vẻ vẫn được chăm sóc tỉa tót thường xuyên,nơi đây không hẵn là bị bỏ hoang,chắc chắn có người.đang lúc chú tâm suy nghĩ thì ở đâu đó tiếng đàn piano vang lên trầm trầm,bỗng bỗng,một bảng nhạc chứa đầy cảm xúc.từ nhỏ cô đã đam mê bộ môn piano và theo học được nhiều năm nên ngay khi nghe thấy tiếng đàn đánh lên là cô biết ngay.cô có thể cảm nhận âm thanh một cách suất sắc,cô đoán chắc người đánh đàn chắc hãn là đã có nhiều năm rèn luyện.tiếng đàn vang vang,trầm bỗng chứa đựng nhiều tâm sự,mang theo một nỗi buồn gia diết khó tả.tất cả làm cô càng lúc càng tò mò hơn,cô thật sự muồn biết con người ấy là ai,cô muốn được đến gần hơn để thưởng thức giai điệu đó.không suy nghỉ nhiều hơn,cô bước đều về hướng phát ra âm thanh,càng lúc càng gần hơn.một căn phòng thoáng đãng,rộng rãi đầy đủ tiện nghi hiện ra trước mắt,cô ngước lên nhìn tên phòng nhưng thật lạ,ở học viện phòng nào cũng có bảng tên đề phía trên nhưng mỗi phòng này lại không có.Nó như cố tình khơi gợi thêm bản năng tò mò từ như,cô lại đánh bạo bước vào bên trong,có vài cái giá sách cao ngáng đường,thoáng mập mờ ở phía sau là hình ảnh một người con trai anh tuấn đang ngồi chơi đàn piano xay sưa.Nhận thức được có tiếng động lạ,cậu ta nhanh như cắt ngừng tay và đồng lời liếc mắt về phía cửa khuất sau cái giá sách.cô cũng nhanh nhẹn không kém liền nép nhanh vào góc tường.Khi không thấy gì bất thường,cậu lại tiếp tục đánh đàn.
-phùuuuuuuu! May wa!!!...xém nữa là bị phát hiện…nhưng cậu ấy là ai nhỉ…cậu ấy tài thật đấy…
Nhi khẽ khàn thở phào nhẹ nhõm,đứng yên để thưởng thức âm điệu nhưng bỗng nhiên cô khao khát được nhìn thấy khuôn mặt của con người tài năng đó hơn bao giờ hết.liều lĩnh,cô tiến thêm vài bước đẩy nhẹ vài cuốn sách trên kệ ra để có khoảng trống.thông qua cái khe hở đó,hình ảnh người con trai đó hiện ra trước mắt cô rõ mồn một
-hóa ra…người đó…một tay chơi đàn cừ khôi đó…là anh ta sao…quách hạ quân!...thật không tin được…
Khá sửng sốt và ngạc nhiên khi nhìn được gương mặt của nghệ sĩ chơi đàn piano nhưng hơi hụt hẫn.Cứ nhìn thấy anh ta là cô lại nhớ đến cái cảnh mình bị sỉ nhục và hưởng nguyên chậu nước bẩn thỉu cùng lời cảnh cáo của Tố lan,cô lớp trưởng đanh đá.
-không được…mình phải nhanh chóng rời khỏi đây…một lần là quá đủ rồi…với lại anh ta đã nói nếu để anh ta thấy mình một lần nữa…anh ta sẽ…thôi…phải rời khỏi đây cái đã…
Thoáng nghỉ ngợi rồi như nhanh chóng quay người bỏ đi
-đứng lại…đến thì dễ…nhưng muốn đi…không dễ đâu
Tiếng gằng giọng từ phía sau làm cô giật bắn người,lúc này hạ quân mới tiên từ từ chậm rãi về phía cô,người con gái cứ đứng rình rập anh nãy giờ gần ngoài cửa.
-cô là ai?...quay người lại đây!...
Khi đã đến gần ngay phía sau cô,quân lên tiếng ra lệnh buộc cô phải làm theo,bằng chất giọng lạnh gai óc nhưng chỉ nhận lại là sự im lặng từ cô.quân chỉ cảm thấy cô gái trước mặt có cái gì đó rất quen,cái dáng người mảnh mai,nhỏ nhắn này
-tôi hỏi cô…cô có nghe không hã…tôi bảo cô quay lại đây…sao cô giám không làm theo hã…sao cô giám vào đây tự do như vậy hã…cô có vấn đề gì về tai sao???
Thật sự bực bội vì sự làm phiền,quân liên tục nặng lời và quát mắn đồng thời đặt tay lên vai kéo người cô xoay lại một cách bạo lực.Hơi ngỡ ngàng nhưng quân nhanh chóng cảm thấy mừng rỡ vì người con gái trước mặt mình lại chính là định mệnh mà anh luôn mong muốn được gặp,được ngăm nhìn và trò chuyện cùng cô
-là em sao???...vũ hoài băng như…tôi không mơ chứ…cái tên mà làm tôi mất ăn mất ngủ…khiến tôi lầm ngày thành đêm sao???...em đã vùng vẫy khó chịu mà bỏ chạy khỏi tôi…nhưng giờ lại ở đây và đứng trước mặt tôi sao???...
Hạ quân như đứng hình,đầu óc cứ mãi suy nghĩ vẫn vơ nhưng nhanh chóng bị như kéo về thực tại
-anh đừng hiểu lầm…em chỉ là do lạc đường…nghe thấy tiếng đàn nên…
-nên làm sao…tôi không cần biết…là em vô tình hay cố ý để vào đây gặp tôi đi nữa thì không còn quan trọng nữa…quan trọng là…giờ em đang đứng ở đây…
Nói rồi kiệt tiếng sát người nhi,theo phản xạ,cô nhanh chóng bước lùi về sau.cứ như thế cho đến khi chân của cô chạm vào ghế ngồi đánh đàn piano thì quân mới dừng lại,cậu dùng tôi tay rắn chắc khỏe mạnh của mình cầm chặt lấy tay như vuốt ve trong lòng bàn tay rồi lướt qua các ngón tay thon dài,xong thì thả ra.
-em có biết mình đang đứng ở đâu không…để tôi nói cho em hay…đây là căn phòng của tôi…thuộc sở hữu của mỗi mình tôi…nơi đây không một ai có thể bước vào nếu chưa được sự cho phép của tôi…kể cả bà hiệu trưởng của học viện này cũng không là ngoại lệ…vậy mà…em giám ngang nhiên đột nhập..gan cũng không nhỏ đâu nhỉ!
-em không cố ý…chỉ là em…
Như ra sức giải thích nhưng đều bị quân bác bỏ và gạc ngang
-Từ lúc em bước một chân vào căn phòng này thì đèn tín hiệu đã ngay lập tức báo cho tôi biết sự có mặt của em ở đó rồi…nhiêu đó thôi…chắc em cũng biết được quyền lực và địa vị của tôi lớn nhường nào rồi chứ…chỉ cần tôi mở miệng than vãn với bà hiệu trưởng một tiếng thôi…tôi đảm bảo kết cục đến với em sẽ rất là thãm thê…chẵng hạn như…em sẽ bị phạt đánh đòn cho đến khi bước đi không được…lếch cũng chẵng xong thì em bị đuổi ra khỏi trường hay cũng có thể nặng nề hơn là em sẽ bị giam lõng và nhịn đói 1 tuần…cũng có thể là hơn nữa…hoặc là…
Quân liên tiếp hù dọa,công kích như làm cô sợ gần ngất xỉu,khuôn mặt cô bắt đầu trở nên tím tái,nhợt nhạt hơn nhiều
-anh…anh…không phải chứ…một…một người quyền lực,giàu có như anh lẽ nào đi chấp vặt cái tội cỏn con của một học viên non nớt không hề biết đến cái quy định dễ chết người đó sao???...chẵng phải có câu”không biết không có tội”sao?...
Như cố gắng lấy lại chút bình tĩnh cùng một số lý lẽ tuy không mấy là thuyết phục mong quân sẽ đổi ý không làm khó mình nữa
-ờ thì…đương nhiên là không…nhưng mà…tôi sẽ suy nghĩ và từ từ cân nhắc…nếu như muốn tôi giữ im lặng,bí mật về chuyện em đột nhập phòng của tôi…thì…em phải làm theo tôi 3 điều kiện…đồng ý chứ!!!
-(đồ xấu xa…sao anh có thể thừa nước đục thả câu như thế chứ…sao anh không phá sản cho người nghèo chúng tôi bớt đi một chủ nợ chứ…)
Như thầm mắn mỏ quân nhưng nhanh chóng bị cậu phát hiện,nghi hoặc và soi mói bằng ánh mắt giết người.
-thôi được…em đồng ý…3 điều kiện…anh không được nuốt lời đâu đấy!!!
-ờ…tốt…đương nhiên là không rồi…điều kiện một rất chi là đơn giản…em hãy ngồi xuống đây và đàn cho tôi nghe một bản…nếu tôi thích…tôi sẽ duyệt mà cho qua…nhưng nếu không nghiêm túc…thì vẫn nguyên 3 điều kiện đấy!
-cái gì…anh bảo em đánh đàn…em không biết đánh.
-em định lừa tôi à!??...không dễ đâu…bàn tay em cho tôi biết em biết đánh ngược lại còn đánh rất nhiều và nhuần nhuyễn nữa…mau đi…không nói nhiều.!
Như hết sức tức tối…ra là lúc nãy anh ta…biết vậy cô đã không cho hắn đụng lấy tay mình.mà cũng không phải,lúc đó cô cũng dùng dằng chống cự nhưng hắn quá khỏe,cô chẵng thể làm gì mà chỉ biết ngoan ngoãn thôi.cô ngồi xuống và đánh đàn,bản năng cộng với tài năng sinh bẩm cô đã làm quân một phen đắm chìm trong cơn say,bản nhạc mê hồn người,cô cứ mãi mê chơi đến hết bài.
-bộp bộp bôopppppp…..hay hay…hay lắm…rất hay!!!
Tiếng vỗ tay cùng những lời tấm tắc khen ngợi không ngớt của quân làm như có chút gì đó rất vui mừng nhưng lại cố kìm nén lại
-xong rồi…điều kiên 2 là gì anh nói luôn đi…
-được…điều kiện 1 hoàn thành rất tốt…duyệt…điều kiên 2 hã…giờ tối chưa nghỉ ra…vậy đi…3 ngày sau…em quay lại chỗ này…tôi sẽ nói điều kiện của tôi….nếu…em mà có ý muốn trốn chạy khỏi tôi lần nữa…không dễ đâu…em biết quyên lực của tôi mà…phải vậy không???...haaaaaaaaaa
Nói rồi cười tràng dài hã hê làm như ức không chịu được,cậu quay người bỏ đi mà không quên ném lại cho cô một tờ giấy được quấn lại bằng thắt nơ cẩn thận.mặc cho như với gọi cậu vẫn đi thẳng không thèm ngoái đầu nhìn lại cái nào
-này…đây là thứ gì hã…này…
Mãi cho đến khi bóng quân đã hoàn toàn biến khỏi căn phòng cô mới mở ra xem
-là bản đồ…không ngờ anh ta lại chu đáo và biết quan tâm người khác như vậy.
Như lần theo tờ bản đồ tìm được đường về lớp học,cô vào lớp để lấy cặp thì thấy nó nằm lăn dưới nền nhà lấm bẩn.chắc chắn tụi con tố lan với hạnh… đã chà đạp nó.nước mắt như lại chực trào ra không ngớt,cô ôm chầm lấy cái cặp rồi trở về phòng trọ.cô chỉ biết nín lặng mà nuốt trôi những giọt nước đắng vì cô đâu có biết đây đã là kết thúc hay chỉ mới là bắt đầu cho những sóng gió mà cô phải hứng chịu.