Tình Yêu Định Mệnh (New)

Chương 9: Chương 9




Sau khi đưa linh về tới nhà cũng đã chiều tối,quân cũng trở về nhà tắm rửa rồi nhanh chóng thay đồ.

8 h:

-nghe đây…!

-cậu chuẩn bị đi giờ tớ sang đón đây…

quân cưỡi con limô sang nhà rướt thế huy đến phòng học võ karatedo,cả hai đều mặc bộ đồ trắng được xiết lại ngang eo bằng đai xanh và đen càng làm vẻ đẹp như nổi bậc thêm.từ lúc thân nhau,hạ quân biết thế huy thường đến câu lạc bộ võ thuật học võ karate vào buổi tối nên xin cùng tham gia.vì học trước cùng một phần năng khiếu bẩm sinh nên thế huy đã nhanh chóng thuần thuộc võ thuật đến đai cấp cao nhất trọng môn võ katatedo là đai đen(đệ nhất đẳng huyền đai),cũng vì lẽ đó mà ở học viện genius star Thế Huy được chọn làm đội trưởng đội tuần tra bảo vệ học viện và giải quyết mọi sích mích xảy ra.lớp học võ được rất nhiều các học sinh,học viên tham gia lớp học đều đặn hàng tuần,huy được thầy tuấn rất yêu quý nên giao cả nhiệm vụ truyền dạy các sư đệ,sư muội.Ở lớp học không một ai biết được gia thế của huy ngoài hạ quân nhưng huy vẫn nhận được sự yêu ái,ngưỡng mộ của hầu hết các học muội vì vẻ đẹp trai,tài giỏi cùng vẻ lạnh lùng sắt đá của cậu.bên trong lớp học không có gì là đặc biệt nhưng nó rất rộng rãi,thoải mái và thoáng mát rất là phù hợp cho luyện tập.

-đại ca đến…!!!!!!!!!!!!!

Quân nhanh nhẹn đi về phía trước nói to rồi vờ ỏng ẹo như kiểu thái giám thời xưa cáo“hoàng thượng giá đáo”làm cả lớp học được phen cười nghiên ngã.quân ở lớp học võ rất là hòa đồng,nói chuyện rôm rã chứ không giống như ở học viện luôn giữ mình và tỏ vẻ ngạo nghễ.

-chúng em chào sư huynh…!

Cả lớp học đồng thanh chào thế huy,vẫn vẻ đẹp lạnh lùng,điềm tỉnh huy chỉ ra hiệu đáp lại rồi nói ngắn gọn

-hôm nay chúng ta sẽ luyện tập theo cặp…có quyền lựa chọn

Nói rồi thế huy tiến về phía hạ quân ra hiệu cho cậu bắt đầu tập luyện.sau động tác chào,quân tiến một bước đấm thẳng vào mặt huy nhưng nhanh chóng bị cậu gạc phắt và xoay người làm quân nằm ra sàn.quân nhanh nhẹn đứng dậy tung một cú đá mạnh mẽ nhưng lại bị huy nhanh hơn cho một cú đá xoáy khiến quân ngã chỏng vó

-đưa tay đây…(Huy tiến đến giơ tay ra đỡ quân đứng dậy)

-những đòn đánh của cậu phải dứt khoát hơn,lực mạnh hơn và đặc biệt là phải tập trung vào những chiêu được suất ra…không ổn đâu…cậu đứng đây tập thêm đi…

Nói rồi kiệt đi về phía các thành viên khác trong lớp học

-lan…đấm mạnh hơn đi…lực còn quá yếu

-phải đỡ thế này…đỡ vậy nếu sức của đối thủ mạnh hơn chắc chắn ta sẽ bại ngay

-đá cao chân lên…hùng…

Huy bước theo từng cặp chỉ bảo tận tình mà không hề để ý từ đầu buổi học đến giờ luôn có một người ở một góc khuất luôn mỉm cười rất mãn nguyện,tâm đắc và không ai khác chính là thầy tuấn.sau buổi học kéo dài mấy tiếng đồng hồ,cả hai mồ hôi nhễ nhại,quân phóng chiếc limo của mình đưa huy về tới nhà rồi cậu cũng về luôn vì giờ này đã quá khuya rồi.

Lại một buổi sáng nữa bắt đầu,như chuẩn bị ăn sáng rồi đến trường.học viện buổi sớm đẹp hơn hết tất cả các giờ khác trong ngày,những hàng cây rợp mát còn được phủ đầy sương,chim chóc cũng vừa mới dậy hót ríu rít nền gạch còn âm ẩm,man mát.Như đến học viện khi chưa có một bóng người,cô thích đến đây sớm vì muốn có thời gian để chiêm ngưỡn ngôi trường mà mình đang học,là học viện danh tiếng mà từ nhỏ cô đã ao ước.việc học và thi đỗ vào trường đã thấm thoát một năm gần qua nhưng nó vẫn còn ngạc nhiên , hạnh phúc như một giấc mơ chưa đến hồi tỉnh vậy,một giấc mơ đẹp lạ kỳ.Cô vẫn miên man thả hồn tận hưởng,cô tiến gần hơn về phía vườn trường,những hàng hoa bách hợp xanh trắng,hoa cẩm tú cầu,hoa hồng đủ sắc loại đua nhau nở tỏa hương ngào ngạt.những giây phút thư thái thả hồn theo gió cũng nhanh chóng bị quấy nhiễu sau vài phút.giờ này các học viên đã bắt đầu nườm nượp kéo đến học viện,lại bắt đầu một ngày với những ánh mắt kỳ thì,ganh gét.Như nhanh chóng vào lớp học của mình,bỏ cặp lên bàn rồi lại làm công việc mà mọi ngày cô vẫn làm,cô ra bể nước để giặt khăn rồi vào lớp lau bàn gế cho các bạn.Công việc đó không ai bắt cô phải làm cả,cô làm vậy cũng chỉ vì muốn mọi người hiểu cô hơn,quý cô hơn,muốn mọi người đều được ngồi lên những cái ghế,cái bàn sạch sẽ do mình lau chùi,làm như vậy lâu dần có thể họ sẽ có cảm tình với cô hơn và không gét cô nữa.

-này…!!!sao ngày nào tôi cũng thấy cô loay hoay làm cái quái gì ở bàn của tôi vậy hã…cô muốn bôi bẩn chỗ ngồi của tôi đấy à…cô không cần làm vậy đâu…người cô lại bàn tôi cũng khiên nó bẩn lắm rồi.

Cô lớp trưởng đỏng đảnh chua ngoa đứng trước cửa lớp nói vọng vào làm như giật thót mình.biết ngay cô ta muốn nói mình như nhanh chóng lên tiếng giải thích nhưng ngay tức thì bị chặn họng

-không phải..tớ…

-thôi đi…cô còn muốn nói gì…hạng người bần hàn,nhơ bẩn như cô…tôi thật sự không hiểu vì cớ gì lại có mặt được ở nơi này…nếu được…tôi thật sự muốn cô biến…biến khỏi đây càng nhanh càng tốt

-không được…tớ không thể

-cái gì…cô nói lại xem nào…cô không nghe tôi nói sao…cô không xứng ở lại đây…cô nên biết đây là học viện genius star là nơi chứa đựng và ươm mầm những ngôi sao,là trường học của những quý tộc,giàu có,thượng lưu…không có chỗ cho cô…tầng lớp của cô…rõ chưa…biến

Cô ta lại đanh đá gằng giọng nhắc lại một lần nữa nhưng với mức độ nặng nề hơn khiến nhi quặng thắt tận nơi đáy lòng

-tại…tại sao cậu lại gét tớ như vậy…đúng…là nhà tớ nghèo…nhưng tớ đã rất cố gắng không làm phật lòng ai…tại sao cứ nhất quyết đuổi tớ bằng được…tớ phải ở lại nơi này…vì nó sẽ giúp tớ có một công việc tốt,lương cao…như vậy tớ mới có thể giúp đỡ được bố mẹ mình…làm ơn đi…tớ không thể làm theo lời cậu được.

Như ra sức vang nài,từng câu nói rung động lòng người khiến bất cứ người nào nghe thấy cuộc nói chuyện đều không thể kìm lòng.

-cô thôi đi…đừng mong nhận được sự thương hại…đừng có dùng cái mặt hiền hậu,dịu dàng giả nai đó nhìn con này…cái mặt xinh đẹp đó chỉ có tác dụng với lũ hám gái thôi.

-đúng rồi…đúng rồi đó…

Từ ngoài lớp kéo vào cả đám hưởng ứng câu nói của lớp trưởng,chúng nó lúc nào cũng chỉ biết nịnh bợ,hùa theo bưng bê lớp trưởng để được nó cân nhắc nói tốt với cô chủ nhiệm.

-cô thấy rồi đấy…chẵng ai muốn cô ở đây cả…tất cả bọn họ đều suy nghỉ giống tôi thôi…vậy nên cô không thể trách tôi…sẵn tiện đây tôi cho cô biết một bí mật…cô lâm…GVCN của chúng ta…như cô cũng biết…cô ấy cũng chẵng ưa gì cô cả…cô ấy đã cho tôi biết…cuối năm này dù học lực của cô có cao đến đâu đi nữa những cô ấy nhất quyết sẽ tìm một cái cớ mà cho cô hạnh kiểm yếu để cô phải rớt lại mãi cho đến khi cô chịu từ bỏ và rời khỏi cái học viện này mới thôi…nói cho cô biết trước cũng chẵng sao…vì rõ rằng là cô không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi chuyện đó sẽ đến haaaaaa…haaaa

Nghe từng lời từng chữ của lớp trưởng rãi ra cho mình,Như thật sự rất sốc.Mặc dù như cũng biết trước là cô lâm không thích mình nhưng chuyện cô không ngờ được lại đến như vậy.cảm xúc cô lúc này thật sự rối ren,cô không biết mình nên làm gì bây giờ,khóe mắt cô cay xè,những giọt nước bắt đầu rơi,rơi rồi lại rơi lã chã mỗi lúc một nhiều hơn ướt đẫm và nấc lên thành tiếng.Cô quá choáng với những gì mình mới nghe,tức là cô sẽ không thể lên lớp,sẽ mãi mãi không được rời khỏi ngôi trường này với một công việc mà cô thầm mong ước,không thể đỡ đần bố mẹ mình…những cố gắng…những nổ lực của cả một năm trời…vất vã…vậy mà giờ dễ dàng tan biến trong phút chốc…thật khó tin,thật đau lòng…phải làm sao…cô không biết mình phải làm gì bây giờ…cô chỉ biết mình không còn đủ can đảm để đứng ở đây trong tình trạng này nữa…cô muốn gục ngã…cô muốn có một chỗ để dựa mình mà khóc thật to…cô nhấc chân chạy ra khỏi cửa và chạy thật nhanh…thật nhanh…cô không biết mình nên đi đâu…cô chỉ biết mình phải rời khỏi cái lớp học đáng sợ ấy.cứ vậy cô chạy,những giọt nước mắt vẫn đua nhau rơi rớt trên đoạn đường dài ấy…đoạn đường vô định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.