Tình Yêu Định Mệnh (New)

Chương 8: Chương 8




thôi được rồi…xem như lần này tớ tha cho cậu cái tội giám làm tớ lo lắng như vậy nhưng tớ hy vọng điều tương tự thế này sẽ không diễn ra một lần nào nữa…nếu gặp phải bất cứ chuyện gì cũng phải gọi cho tớ đầu tiên…rõ chưa!

-….

Đáp lại câu nói đầy sự nghiêm túc của kiệt là thái đồ hờ hững,dững dưng chẵng bận tâm nếm sĩa gì của nhi

-này…tôi nói cậu…cậu rõ chưa hãaaaa ???

-rõooo…cậu thật là…….phiền quá đi mà!

-cậu nói gì…nói lại xem nào???

-à ừ…nói gì…có nói gì đâu…cảm ơn thôi ý mà

Chi nhanh chóng lấp liếm những từ mà kiệt không nên nghe,cũng may là lúc ấy kiệt không chú ý chứ không thể nào cũng có một cuộc cải cọ lớn.sau khi biết được tình hình của nhi đã ổn,hôm sau có thể đi học lại,kiệt an tâm trở về nhà.

7h30 sáng tại học viện GENIUS STAR

-này Thế Huy!!!...chờ tôi với!

Hạ quân với gọi một chàng trai đi trước khá thân thiện,con người phía trước quay lại khiến tất cả mọi thứ xung quanh như đông lạnh,khô cứng,chim ngừng bay,gió ngừng thổi,lá như ngừng đung đưa…mọi thứ như đỗ dồn về trung tâm là hai người con trai ấy.thế huy,người con trai mà quân gọi tên với vẻ ngoài sáng ngời,chói lọi,rực rỡ nỗi bậc hẵn giữa dòng người đông đúc qua lại.cậu tỏa sáng,một thứ ánh sáng kỳ diệu,chân thật như một thiên sứ nhưng mang theo đó là một đôi mắt sắt lạnh,giọng nói băng lãnh dáng người rắn chắc,khỏe mạnh khiến tất thẩy đều phải lo sợ khi đứng trước cậu

-là cậu à!

Thế huy khẽ quay đầu lại và ngay lập tức nhận ra người đã gọi tên mình không ai khác là hạ quân.Quân và Huy là hai người bạn thân thiết,duyên cớ cũng vô cùng oái ăm.chuyện cách đây vài năm về trước ,khi đó quân là một cậu ấm yếu ớt chỉ biết sai bảo người dưới làm theo những yêu cầu mà cậu đặt ra,suốt ngày đi học rồi lại trở về nhà,quanh quẩn đâu đó khắp khu biệt thự hết ngày này sang ngày nọ,chưa một lần động tay đến việc nặng nhọc.một lần cậu từ lớp học trở về nhà,vì tò mò,ham mê những thứ lạ nên cậu quyết định trốn thư ký và tài xế của mẹ đi chơi.cậu tạc vào khu vui chơi giải trí,chơi hết đủ trò,mua đồ chơi dù cho cậu đã có tất cả,cho đến khi thật sự chán ngán,cậu đến quầy thanh toán thì mới nhận ra rằng mình không đem theo tiền.Nhanh như cắt,2,3 tên bảo vệ bước lại gần và có ý định bắt cậu giao cho công an,cậu bị lôi đi một cách tàn nhẫn và luôn miệng hét lên đe dọa kiểu cậu ấm rằng có biết cậu là ai không?sau đó là một tràng về gia thế nhưng có ai mà tin vì nếu thật sự như lời cậu nói thì sao việc thanh toán nhỏ nhặt như này cũng không trả được? và ai cũng cho rằng hạ quân là cậu bé thích khoát loát.đúng lúc đó,thế huy,cậu ta đang trong chiếc ferari láng bóng bước xuống khiến tất thẩy đều cuối sập đầu và đồng thanh lên tiếng nghiêm chỉnh “chào cậu chủ”.Vẫn là cặp mắt lạnh lùng khẽ liếc nhìn mọi người rồi lên tiếng giải cứu hạ quân rồi ra hiệu cho cậu đi theo còn huy đi trước.

Ra tới xe,thế huy chỉ ngỏ ý sẽ cho hạ quân đi ké về nhà,cậu nhanh chóng đồng ý vì giờ cũng chẵng có tiền để đi taxi nữa chứ huống chi là.chiếc xe nhanh chóng lăn bánh và dừng trước một căn biệt thự sang trọng.quân cảm kích cuối chào và cảm ơn rồi chiếc xe lại tiếp tục phóng nhanh về phía trước.kể từ ngày đó,quân luôn mang trong lòng sự biết ơn với thế huy bởi nếu lúc đó mà cậu ta không xuất hiện thì chắc chắn cậu sẽ phải vào đồn cảnh sát và chắc chắn hơn là mẹ của cậu sẽ nỗi giận và cắt chi tiêu của cậu,mẹ của quân là một người phụ nữ nghiêm khắc và vô cùng cương quyết trong cách dạy con.Cũng nhờ cái tình huống bất đắc dĩ đó mà quân và huy mới quen biết nhau,bố mẹ của hai gia đình là đối tác tin cậy nên nhanh chóng hai cậu cũng trở thành bạn và nhanh chóng hiểu tính nhau và thân hơn khi cả hai cùng học chung lớp và là học viên của học viện genius star.

-chứ cậu nghĩ là ai…còn ai giám chạm đến HOÀNG THẾ HUY thiếu gia lạnh lùng thâm sâu khó đoán chứ…haaaaa

Hạ quân nói với dọng mỉa mai xen chút tâng bóc rồi cười đắc ý thì ngay lập tức nhận được cái gừm sắt bén đến chết người của thế huy.

-thôi đi…thằng hao thiên khuyển…đi học…nói nhiều quá!

Nói rồi thế huy bước đi nhanh để lại đằng sau là bao nhiêu ánh mắt tiếc nuối dõi theo chiêm ngưỡng đến phút cuối cùng,đẹp đến từng cử chỉ,từng dáng đi,từng bước chân,điệu bộ trên sân trường lát gạch sạch sẽ.

Reng reng reng…

Tiếng chuông hết giờ lại vang lên,hạ quân với thế huy lại cùng nhau trở về nhà.hai người đi bên nhau,mỗi người một vẻ đẹp hút hồn khiến bao nhiêu cô gái chết mê mệt.đang đi vui vẻ thì hạ quân chợt đứng sựng lại như người mất hồn,hướng ánh nhìn ra phía xa xa.

-thế huy này…

-gì…cờ hó???

-cậu…có bao giờ tin vào định mệnh không???

Trước câu hỏi của quân,huy thật sự cảm thấy rất khó chịu,khó chịu vì một lý do nào đó được chính cậu chôn dấu nơi sâu thẳm lòng mình mà khó có thể mở ra được

-định mệnh à…chưa bao giờ…à không…phải là không bao giờ.

-tại sao…hình như tôi chưa khi nào nghe cậu kể về chuyện tình trường của mình đấy…một chàng hoàng tử đẹp trai,nhà giàu,học cực giỏi…chẵng nhẽ lại không có lấy một mối tình…lẽ nào…cậu…yêu con trai sao???

-….á…đừng nói là cậu yêu tôi nhá!!!

-thằng điên này…muốn chết sao!

Thế Huy là một người rất tiết kiệm lời nói,kể từ lúc quen quân thì cậu mới hay nói chuyện,chứ trước đây cậu rất hiếm khi nói với ai quá 2 câu.nhưng điều đặc biệt hơn cả,cậu chưa một lần nở nụ cười với bất kỳ ai,kể cả người đó là quân.khá bực dọc vì sự trêu chọc quá đà của quân,huy nhẹ nhàng đưa lên nắm đấm trước mặt quân kiểu đe dọa,khí người lạnh toát thoát ra từ người huy khiến mặt quân biến sắc

-ấy ấy…quân tử…động khẩu không động thủ nhé!!!

-tớ sẽ cố gắng làm quân tử nếu…cậu bớt nói đi.

-hì hì…biết rồi…

-ái chết…định mệnh của tớ đâu rồi…mãi nói quên mất…

Quân nhanh chóng đưa đôi mắt hướng vào phía khi nãy lùng sục tìm kiếm ai đó.khi đã tìm ra đối tượng,quân lại tiếp tục trở về trạng thái suy tư khiến thế huy không khỏi có chút lo lắng cho thằng bạn

-chẵng phải cậu được mệnh danh là kẻ sát gái sao…thay bồ như thay áo…sao lại có cô gái nào có thể khiến quách hạ quân lẫm liệt phải hạ mình như vậy…tò mò đấy

-thôi…không nói với cậu nữa…tớ phải đi tìm định mệnh của mình đây.

Nói rồi quân nhanh chân chạy về phía cô gái đó và không ai khác chính là vũ hoài băng như đến phiên trực tưới hoa trong vườn trường.chưa kịp chạy thì đã bị một tiếng gọi làm cậu bất giác giật mình.

-anh hạ quân…anh định đi đâu vậy…chở em về đi…xe em hỏng mất rồi

Là trịnh tú linh,đại tiểu thư nhà họ trịnh,ngoại hình xinh đẹp,học giỏi,tài năng nhưng sống thì vô cùng âm mưu,thủ đoạn,bằng mọi cách để đạt được mục đích mà mình muốn.cô là bạn gái mới thứ xxx của hạ quân.Cô khiến cậu vô cùng ân hận vì không hiểu tại sao mình lại bỏ công đi tán cô ta để rồi bám riết cậu không khác gì con đĩa.Mà e rằng lần này đã dín lấy tú linh thì quân có mơ mới thoát được

-ờ…anh…anh bận…

Lắp ba lắp bắp thật không giống một cậu chủ rắn rỏi,giỏi ăn nói của ngày thường,cậu đưa mắt nhìn về phía băng như thì nhận ra cô đã xong công việc và trở về nhà từ lúc nào rồi,với vẻ mặt buồn cộng chút thất vọng

-anh bận gì???

-ờ…không…không có gì…để tôi đưa em về.

Lúc này linh mới để ý đến sự hiện diện của một thiên sứ khác ở bên cạnh quân.ngay lập tức nhận ra thế huy vì có mấy lần cô cùng mẹ đi gặp đối tác có gặp huy mấy lần nhưng chắc cậu sẽ không nhớ.cô vẫn chào hỏi vui vẻ và đưa tay ra định bắt tay với cậu

-chào anh huy…hình như anh là bạn thân với anh hạ quân đúng không..rất vui được gặp anh.

Một lần nữa với ánh mắt lạnh lùng khẽ lướt qua cô không chút thích thú,hình như cậu không thích lắm vì sự có mặt của linh.

-chắc tớ không đi cùng được đâu…cậu cứ chở cô ấy về đi…tớ về trước đây.

Nói rồi băng lãnh bước đi trước để lại là cánh tay trơ trọi,mỏi nhừ của tú linh vì chờ đợi được bắt tay làm quen với thế huy nhưng cậu lại bỏ đi một cách hững hờ.hơi bực bội trước thái độ đó nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười rạng rỡ

-anh quân…chúng ta đi thôi!!!

Quân còn chút lưỡng lự và nuối tiếc thi thoảng lại ngoái đầu về vườn trường mong sẽ được nhìn thấy ai đó nhưng…cô ấy đã về thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.