Charles không hiểu mình bị làm sao. Anh không còn hứng thú tán tỉnh các cô gái, không thể hòa nhập vào các cuộc chơi, những buổi tiệc tùng thâu đêm. Giờ đây, tâm trí anh tràn ngập hình ảnh của Natalie, thôi thúc anh trở về nhà. Nhưng khi gặp cô, cổ họng anh như nghẹn lại, không thốt lên được lời nào.
Ánh đèn nhà bếp lúc này sáng rực, đồng hồ điểm 7 giờ tối. Natalie ngồi bên bàn ăn, dùng dao cắt thịt bò, mỗi một cử chỉ của cô đều rất tao nhã. Đột ngột ngước mắt lên, Natalie phát hiện Charles đang nhìn cô chằm chằm. Cô nhíu mày:
-Anh không ăn sao?
-Anh không đói.
Charles đáp, tiếp tục theo dõi từng cử động của Natalie
Natalie buông dao nĩa, bị nhìn chằm chằm như vậy, cô không thể ăn nổi. Ra hiệu cho bà Maya dọn dẹp phần thức ăn của mình, Natalie đứng dậy:
-Anh ăn một chút đi. Em về phòng trước.
-Ừ.
Natalie vừa khuất bóng, Charles cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, cũng đứng lên bỏ về phòng.
Không bật đèn, anh nằm vật ra giường, mắt thẫn thờ nhìn trần nhà. Charles chưa từng thực sự vui vẻ, hạnh phúc. Cuộc sống của anh tối tăm như căn phòng lúc này. Cho dù anh cố gắng tìm kiếm niềm vui thông qua những cuộc vui, những cô gái xinh đẹp quấn lấy anh, tất cả đều vô nghĩa. Trái tim Charles lạnh lẽo và trống rỗng.
Nhưng rồi Natalie xuất hiện. Cô thật khác biệt với những cô gái anh gặp, đôi mắt đen trắng rõ ràng, lấp lánh như những vì tinh tú soi sáng trái tim anh. Charles không thể quên ánh mắt ấy. Anh không hiểu bản thân chờ mong điều gì khi vén rèm cửa sổ mỗi sáng sớm, không hiểu cảm giác nóng lòng muốn về nhà sau giờ học.
Charles nhắm chặt mắt, không muốn nghĩ thêm nữa, đầu anh nổ tung mất!
***
Natalie cuống cuồng lao xuống cầu thang, như một cơn lốc lao vào trong chiếc Mercedes đã chờ sẵn. Tài xế nhanh chóng phóng đi.
Lúc này, Natalie mới để ý trong xe có thêm một vị khách: Charles. Anh ngỡ ngàng nhìn mái tóc rối, khuôn mặt ngái ngủ của Natalie. Cô lúc này so với ngày thường đáng yêu hơn rất nhiều. Nhịn không được, Charles cười ra tiếng.
Natalie đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngượng chín mặt. Cô cào loạn lên mái tóc mấy cái, lấy lại vẻ ưu mỹ, cao ngạo bình thường:
-Khụ... Buổi sáng tốt lành.
-Buổi sáng tốt lành.- Charles vẫn mang ý cười
Chiếc xe dừng lại trước cổng trường Đại học London, thu hút rất nhiều sự chú ý. Charles bước xuống trước, lịch sự mở cửa xe giúp Natalie, bàn tay nhẹ nhàng che chắn để cô không bị cộc đầu vào thành cửa.
Hình ảnh ấm áp tốt đẹp như vậy lại khiến một số nữ sinh ngứa mắt, dẫn đến kha khá phiền toái cho Natalie...
Natalie không phải em gái ruột của Charles là tin tức rất nóng sốt, điều đó khiến những cô gái ái mộ Charles tâm tình lúc nào cũng thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Bọn họ lo lắng nhất cự li, nhì tốc độ, chẳng mấy chốc quan hệ anh em sẽ trở thành mối quan hệ tình nhân. Có điều, bọn họ đều không biết lo lắng đó đã xảy ra rồi...
Tiết đầu tiên là tiết thuyết trình, mỗi học viên đều phải theo số thứ tự lên bảng nộp luận văn và đứng thuyết trình. Natalie lục lọi trong cặp, dưới ngăn bàn,... tập luận văn và một đống tư liệu của cô đã không cánh mà bay!
Cái quái gì đang xảy ra thế này! Cô vừa vào nhà vệ sinh đúng 5' thì xảy ra chuyện. Dù sao cũng ngần này tuổi rồi, Natalie làm gì không biết đã có người động tay động chân trong 5' ít ỏi kia. Có điều, cô đã làm cái gì để chọc đến bọn họ cơ chứ!?
Tiếng chuông reo vào giờ học đã vang lên. Không có thời gian viết lại....