Tình Yêu Mùa Tuyết London

Chương 2: Chương 2: Charles




Natalie đối xử với tất cả mọi người trong nhà đều rất phải phép, ôn hòa. Ngoại trừ người anh xa lạ - Charles.

Charles là một gã đào hoa. Khuôn mặt góc cạnh, đường nét tinh xảo, sống mũi cao và đôi mắt xanh hớp hồn. Anh quyến rũ khiến mọi cô gái đều phải điên đảo.

Nhưng Natalie thì khác, cô mang nửa dòng máu phương Đông. Cô không thích những cuộc vui ồn ào, những con người xô bồ. Charles rất đẹp, cô không thể phủ nhận điều đó. Nhưng đồng thời, cũng là một cái gì đó đi ngược lại tư tưởng của cô, khiến cô khó chịu.

May mắn, Natalie ít khi chạm mặt Charles, bởi anh ta chẳng bao giờ về nhà trước 12h đêm và luôn mất dạng khi trời mới tờ mờ sáng.

Mọi chuyện sẽ êm đẹp như thế nếu như không có một ngày, Charles sốt cao. Ông bà Edward đã đáp một chuyến bay ngay trong đêm để đến Pháp dự hội nghị quan trọng. Tuyết rơi quá dày, bà Maya thông báo qua điện thoại rằng tình hình tệ nhất là giữa trưa ngày mai bà mới có thể đến được. Người duy nhất có mặt lúc ấy là Natalie. Trách nhiệm buộc cô phải làm cái gì đó giúp Charles, ít ra có thể giúp anh hạ nhiệt.

Charles nằm trên giường, cơn sốt khiến anh ta mê man. Khuôn mặt đỏ ửng, vầng trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở nóng bỏng, hổn hển.

Natalie chườm lên trán anh một chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng lau cổ và lòng bàn tay cho Charles.

-Nước...- Charles hé đôi môi khô nứt, giọng nói khó nhọc

Cô nhíu mày, rót nước ra cốc, ôm lấy nửa người Charles, giúp anh ngồi dậy.

Uống nước xong, Charles thoải mái chìm vào giấc ngủ. Natalie cũng mệt mỏi gục xuống bên cạnh.

Giữa trưa, bà Maya mới chật vật đến được nhà Edwward. Natalie nhờ bà nấu cho Charles một bát cháo rồi vội vã rời khỏi nhà. Cô có một tiết học buổi chiều.

Khi cô trở về nhà, Charles đã tỉnh, anh tựa người lười biếng trên ghế sô pha xem tivi. Vẫn còn sốt nhưng đã dịu đi rất nhiều. Nghe tiếng cửa mở, Charles nhìn ra, ngừng lại trên người Natalie. Chưa bao giờ anh thấy một cô gái đặc biệt đến thế! Đôi mắt đen lấp lánh như những vì tinh tú, trong suốt, thuần khiết. Và cả mái tóc đen nổi bật trên làn da trắng sứ kia nữa, Charles nhìn đến ngây dại.

Natalie nhíu mày. Charles vẫn thất thần mãi cho đến khi Natalie đến gần, cầm điều khiển tắt phụt tivi anh mới tỉnh lại.

-Anh vẫn còn sốt. Về phòng nghỉ ngơi thêm đi.

Natalie nhẹ nhàng nói, câu đầu tiên giữa cô và Charles.

-Được. Hôm qua em đã chăm sóc anh đúng không? Cảm ơn em.

Giọng Charles thật ấm và mềm mại. Khác với giọng điệu bông đùa anh hay nói với các cô gái.

Natalie dịu giọng:

-Đó là việc em nên làm, anh không cần cảm ơn đâu. Chúng ta là người nhà mà.

Charles không nói gì, anh không thích hai tiếng người nhà mà cô nói.

Từ hôm ấy, Charles không hiểu sao rất thường xuyên về nhà. Tần suất hai người gặp nhau cũng tăng lên. Ngày trước bà Maya chỉ việc dọn một phần thức ăn cho Natalie thì giờ, bà phải làm thêm một phần cho Charles nữa.

Mỗi buổi sáng, chỉ cần mở cửa sổ, Charles có thể thấy bóng dáng Natalie trong vườn, cô bận rộn cắt tỉa, tưới nước nước cho các chậu hoa cây cảnh. Lâu dần, cũng trở thành thói quen của anh.

Natalie quả thật rất xinh đẹp. Cô nhập học tại Đại học London mới hôm qua thôi nhưng đã khiến toàn trường dậy sóng.

Một mình Charles đã rất sáng chói, giờ lại xuất hiện thêm một cô em gái. Hai anh em nhà Edward thay phiên nhau chiếm giữ vị trí đầu bảng về thành tích học tập. Natalie ưu tú được rất nhiều nam sinh mến mộ, nhưng cũng đồng thời nhận được rất nhiều thư tình của nữ sinh....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.