Tình Yêu Mùa Tuyết London

Chương 4: Chương 4: Cô ấy không phải em gái tôi! (1)




Rồi thì cũng đến lượt Natalie. Sau mấy giây chần chờ, cô rời khỏi chỗ ngồi, từng bước chậm rãi tiến lên bục giảng.

Theo trí nhớ, Natalie thuyết trình toàn bộ luận văn của mình khá trôi chảy. Giáo sư Martin rất hài lòng về phần thuyết trình của cô.

-Luận văn của em đâu?- Ông hỏi

Phía dưới lớp bắt đầu xuất hiện một vài tiếng cười khúc khích, ánh mắt thích thú, chờ mong xem trò hay dồn dập hướng về phía Natalie. Nhưng khác với vẻ mặt bối rối của Natalie mà bọn họ mong chờ, cô bình tĩnh trả lời:

-Em làm mất luận văn rồi ạ. Nhưng em sẽ viết lại toàn bộ ngay bây giờ. Xin giáo sư cho em thêm thời gian.

Martin tán thưởng:

-Rất tốt. Như ý em, 30' viết lại rồi nộp cho tôi. Tuy nhiên, tôi phải trừ điểm của em vì nộp trễ.

-Được ạ.

Natalie trở về chỗ, không quan tâm những ánh mắt nảy lửa, hận không thể vùi dập cô xung quanh, bắt đầu cắm cúi viết.

Mấy tiết sau hoàn toàn không gặp phải trò trêu chọc gì nữa, Natalie cũng không để tâm lắm, cho đến giờ ngoại khóa: thể dục.

Đương nhiên trò giấu quần áo, giày dép đã cũ rồi. Sau khi hoàn thành phần nhảy xa, Natalie trở về băng ghế ngồi uống nước.

Các học viên khác vẫn tiếp tục phần kiểm tra của mình, không ai để ý đến cô. Natalie như chìm đắm trong thế giới của riêng cô, hai chân đong đưa nhẹ nhàng. Ánh mặt trời đang rực rỡ, ấm áp đột nhiên bị che khuất. Natalie ngước lên nhìn.

Hai cô gái Phương Tây vóc dáng cao lớn, vì đứng ngược sáng, khuôn mặt bọn họ có chút âm u đáng sợ. Cô gái tóc hung đỏ mở miệng trước, giọng nói chua ngoa:

-Mày là Natalie?

Natalie không trả lời, cúi đầu nhìn xuống mũi giày, không quan tâm đến bọn họ.

-Ngẩng đầu lên cho tao!

Có lẽ không chịu nổi việc bị coi thường như vậy, cô gái tóc đỏ nghiến răng bóp chặt cằm Natalie, ép cô nhìn vào mình.

-Chúng ta có quen nhau sao?- Trên cằm truyền đến đau nhức, nhưng khuôn mặt Natalie vẫn thản nhiên

Cô gái tóc đỏ nhất thời cứng miệng. Cô gái bên cạnh lúc này mới lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng êm tai, dáng người cũng rất mềm mại thanh tú:

-Chào cậu, mình là Julia. Đây là bạn của mình- Gee. Cô ấy có hơi thô lỗ, mong cậu không để bụng.

Natalie không quan tâm màn tự giới thiệu của Julia, chính ra, kẻ đáng sợ thật sự không phải Gee mà là cô gái nhỏ bé này. Càng đeo nhiều mặt nạ, tâm cơ càng thâm trầm.

-Nói đi, có chuyện gì?

-Hì hì, vẫn là cậu thẳng thắn. Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện được không?

Natalie nghĩ một chút, cuối cùng gật nhẹ đầu.

Bọn họ dẫn cô đến nhà vệ sinh nữ. Không, nói đúng hơn là áp giải. Natalie cũng không bận tâm, mặc kệ Julia muốn làm gì thì làm. Song, cô cũng cẩn thận suy tính các bước xử lí nếu hai cô gái này cố tình đi quá giới hạn của cô.

Nhà vệ sinh không một bóng người, Julia không còn giữ nổi vẻ thân thiện vừa rồi nữa, không che giấu ánh mắt căm thù nhìn Natalie, gằn từng tiếng:

-Natalie, cậu nghe cho rõ đây: Charles là của tôi!

Cô lúc này mới sáng tỏ, thì ra mớ rắc rối hôm nay đều bắt nguồn từ Charles. Hơi đau đầu, Natalie nhún vai.

Julia không nhận được câu trả lời, cho rằng Natalie cũng thích Charles, ngầm tuyên chiến với cô. Lửa giận ngút trời, Julia gần như quát lên:

-Cậu câm à?! Không nghe thấy tôi nói gì sao!?

Natalie không bận tâm Julia tức giận, Gee đứng một bên cũng mất kiên nhẫn, nhẹ giọng:

-Nếu chỉ có thế, thì tôi xin phép về lớp.

Cô xoay người, toan rời đi nhưng Gee đã nhanh chóng chắn trước mặt cô, thân hình cao lớn, Gee như một người đàn ông vậy. Julia cười mỉa:

-Ra vẻ thanh cao cái gì? Để xem cô còn bình thản đến bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.