Thế giới tình yêu giữa nam và nữ, vốn là nơi quy tắc quân nhân không đáng được nhắc đến, chỉ một nụ hôn cũng có thể làm cho những quy tắc luôn được duy trì hoàn toàn thay đổi.
Ngày hôm sau, trong giờ làm việc Ôn Miên nhận được điện thoại của Cù Thừa Sâm, vốn không cần phải lén lút nói chuyện, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ở căn hộ ngày hôm qua, cô vẫn mặt đỏ tai hồng đứng lên.
Giờ khắc này, dường như quan hệ của hai người mới có dấu hiệu xác định rõ ràng, Ôn Miên cũng bắt đầu do dự bây giờ có nên tiến thêm một bước hay không?
Thân phận và bối cảnh của Cù Thừa Sâm khẳng định rằng tình cảm này không thể kéo dài, anh chỉ cần một hôn nhân ổn định, hơn nữa hiểu biết của cô về anh cũng còn rất ít.
Mặc dù như thế, đáy lòng Ôn Miên vẫn vô cùng ngọt ngào, rõ ràng không phải mối tình đầu của nữ sinh, nhưng cô vẫn bị nụ hôn không theo lẽ thường của anh làm cho choáng váng.
May mắn là lúc ấy sếp vô cùng bình tĩnh, khi anh hôn cô, giống như một người nhàn hạ, tự đắc, trên mặt còn có nét tươi cười thản nhiên, hỏi cô có muốn đem mấy cây súng này về nhà ngắm nghía hay không?
"Anh có thể ra ngoài nghe điện thoại nhanh vậy sao?"
Biện pháp giữ bí mật của hoa dao rất nghiêm khắc, Cù Thừa Sâm lại là trung đội trưởng, càng phải biết làm gương cho người khác: "Bây giờ anh không có ở căn cứ, đang ở quân khu."
Nghe được vẻ buồn rầu trong giọng nói của anh, Ôn Miên không nhịn được nở nụ cười: "Sếp, binh lính của anh lại gây chuyện hả?"
"Ừ, tối hôm qua có hai binh lính trong nhóm huấn luyện đánh nhau."
"Vậy............ anh đuổi bọn họ rồi à?"
"Có đuổi một người."
Những binh lính này người nào cũng là quân nhân ưu tú được tuyển chọn từ khắp cả nước, tràn đầy khát vọng và lý tưởng, ai cũng đều muốn ở lại 'hoa dao', chứng minh năng lực bản thân, cũng là tranh giành để góp chút sức lực phục vụ quân khu.
Chắc hẳn người bị mất đi tư cách quân nhân kia còn rất trẻ, thật ra trung tá Cù cũng không muốn nhìn thấy tình huống như vậy xảy ra, nhưng anh cũng có nguyên tắc của mình.
Ôn Miên sợ đề tài này không thích hợp, nên không dám nói tiếp, Cù Thừa Sâm đợi một lát, phá vỡ không khí trầm mặc: "Em đang có ý đồ gì?"
"Không có............em không phải là đang làm việc hay sao?"
"Vậy em tiếp tục làm việc đi?"
Thấy Cù Thừa Sâm muốn gác điện thoại, Ôn Miên vội vàng ngăn anh lại: "Khi nào anh có thể trở về?"
Nói xong cô liền thầm mắng mình đã quá xúc động, đều tại thời tiết không tốt!
Mùa thu là mùa vấn vương phiền muộn và nhung nhớ, ngay cả hai người bọn họ cũng có chút lưu luyến.
Tâm tình của Cù Thừa Sâm cũng không tốt lắm, chắc chắn anh ấy đang trách cô làm nhiễu loạn quân tâm.
"Nhanh thôi, đợi đến khi đợt huấn luyện cao độ này chấm dứt."
"Ừ, vậy anh chú ý an toàn."
Sau khi gác điện thoại, Cù Thừa Sâm nhìn đội quân ngay ngắn ngoài cửa sổ, từng đội ngũ hình vuông trên thao trường hô khẩu hiệu huấn luyện khắc khổ, thể hiện rõ tác phong nghiêm chỉnh và kỷ luật trong quân đội.
Lúc trước, con đường này là do anh tự mình chọn, vất vả đến mức sống không bằng chết, đâu phải ai cũng muốn chọn con đường nhẹ nhàng, rộng rãi để đi, anh lại cố tình làm trái, đơn giản chỉ vì anh không muốn làm một người đàn ông gặp chuyện không ôn cũng bình thản xem như không có việc gì, mà muốn trở thành một quân nhân chân chính.
Sau khi Cù Thừa Sâm trở thành tay súng bắn tỉa, anh rất kiêng kị hai từ 'khắc tinh', giờ lại có chút buồn cười.
Anh nghĩ, cô gái kia có lẽ chính là khắc tinh của anh.
Lấy chuyện tối qua mà nói.
Trung tá vốn đang nghiên cứu kế hoạch huấn luyện tân binh, trước mắt là các loại tài liệu về lắp ráp súng ống, chiến thuật tâm lý, ngôn ngữ vùng biên giới, vũ trang dưới nước....
Bên trong phòng là ngọn đèn lờ mờ, anh sửng sốt nhớ lại cảnh tượng hôn môi với cô dưới tầng hầm, độ nóng cơ thể cô, cảm giác mái tóc dài lướt qua ngón tay anh...........
Chỉ là một cái hôn lại có thể khiến cơ thể anh một lần nữa nổi lên phản ứng, thật may trung tá đang ở phòng đơn của ký túc xá, không thì khó tránh khỏi phải lúng túng, xấu hổ.
"Báo cáo đội trưởng!"
Cù Thừa Sâm nhíu mày, vẻ mặt không tốt, là ai xui xẻo đụng vào họng súng của anh?
Người đàn ông than một hơi dài, làm cho dục vọng nhanh chóng biến mất, sau đó anh cười khổ đứng dậy, ngoài cửa trừ đội phó A Tường đang đứng, còn có hai người vừa được chọn vào quân dự bị.
"Đội trưởng, 819 và 830 đánh nhau, mời anh hạ lệnh xử lý!"
Cù Thừa Sâm sau khi nghe đội phó kể lại, nhìn về phía hai sĩ quan cấp úy kết thù với nhau đã lâu kia, "830, cậu có đánh trả không?"
"Có............."
"Người đánh trước đuổi khỏi đội, người còn lại trừ 20 điểm."
819 không phục, trừng mắt nhìn anh, hai tay nắm chặt.
Dù sao cậu ta cũng là người vừa mới gia nhập, hoàn toàn không hiểu được ở đây mệnh lệnh của đội trưởng là trên hết, cậu ta không hề biết kiêng dè huấn luyện viên lạnh nhạt, vô tình là trung tá Cù.
"Tại sao chứ? Là 830 khiêu khích tôi trước."
"Nói chuyện với đội trưởng trước tiên phải hô 'báo cáo'." A Tường thay đội trưởng nhà mình giáo huấn cậu ta, "819, người ra tay trước là cậu!"
"Báo cáo! Tôi muốn gặp đại đội trưởng! Các anh không có quyền đuổi tôi!"
"Cậu nói nhiều quá, đừng có lải nhải giống như đàn bà! Đây là mệnh lệnh! Mau trở về thu thập hành lý!"
A Tường thét lên với 819 xong, người kia nhìn về phía khuôn mặt nhìn nghiêng làm cho người ta khó chịu cực độ của trung đội trường, ma xui quỉ khiến thế nào lại ra quyền, công kích về phía anh.
Cù Thừa Sâm hí mắt, xoay người lại, vẻ mặt biến đổi, ánh mắt sắt lạnh giống như một con dao có thể dồn người ta vào chỗ chết, anh hung hăng đánh vào bụng 819 không một chút lưu tình, bộ đội đặc chủng đánh nhau vốn là vô cùng hung hãn, chút bản lãnh này thật sự khiến cho người khác tò mò.
"Vẫn còn muốn biết nguyên nhân tôi đuổi cậu?" Trung tá một tay kẹp cổ người nọ, lạnh nhạt nói: "Đều tiên, tôi là huấn luyện viên, muốn trở thành binh lính của tôi, điều đầu tiên phải làm, chính là nhớ kỹ tên của tôi. Tiếp theo, cậu không khống chế được cảm xúc của chính mình, còn tập kích huấn luyện viên, ai dám nhận cậu? Là bộ đội sao có thể vung nắm đấm về phía về huynh đệ cùng vào sinh ra tử với mình?"
A Tường đứng bên cạnh thầm than, quả nhiên là con nghé con không biết trời cao đất rộng, trái lại những người lính dày dạn như bọn bọ, từ xưa tới này, luôn tin tưởng đội trưởng giống như tin vào Xuân ca.
Phải biết rằng, hoa dao so với bất kì bộ đội đặc chủng nào khác đều đặc biệt hơn, tất cả những gì Cù Thừa Sâm làm, đều khắc khe nhất, lãnh khốc nhất, anh không lưu tình huấn luyện bọn họ, chính là để cho bọn họ dù có căm thù mình, cũng không phải chết oan uổng trên chiến trường, trong nhiệm vụ.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Cù Thừa Sâm kiên quyết đuổi 819 ra khỏi đội ngũ, anh không thể mang theo một oắt con vô dụng đi chịu chết, càng không gánh vác được sống chết của bất kỳ người nào.
Người nọ ôm bụng, đứng lên nhìn Cù Thừa Sâm bằng hai tròng mắt lạnh như băng, chà xát khóe miệng, rốt cuộc hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước: "Tôi vì lần lựa chọn này, đã chuẩn bị gần hai năm, hai năm............ "
Cù Thừa Sâm không phải không tôn trọng bọn họ, mỗi quân nhân rời khỏi nơi này đều là người đàn ông đáng để nhân dân cảm thấy kính nể. Nhưng mà, cậu bé này tuổi còn rất trẻ, ngay cả khái niệm bộ đội còn chưa hiểu hết, hoàn toàn không đáng được thông cảm.
Ba người trong phòng bỗng nhiên cảm thấy run rẩy một trận, cặp mắt đen của trung tá giống như đang ở trong hầm băng: "Tìm chỗ chôn mình đi, đừng đứng ở đây khiến người khác mất mặt."
A Tường ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng lại yên lặng kháng nghị: Đội trưởng thân ái, hai người bọn họ đánh nhau, vì sao lại đem tôi ra làm vật hy sinh.
************
Thời điểm Ôn Miên tan ca trở về, tòa nhà cùng tiểu khu xảy ra hỏa hoạn, trên nóc nhà khói đặc cuồn cuộn, cô đứng ở bên ngoài, trùng hợp thấy nhân viên cứu hộ và nhân viên phòng cháy chữa cháy đang sơ tán mọi người.
Một bóng đen chạy ra từ đám cháy trong tiếng kinh hô của mọi người, anh ta đem đứa trẻ ba tuổi giao cho cảnh sát, động tác thong dong giống như đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Người đàn ông kia nâng tay áo lên lau mặt, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi tiền ra, dùng ngón tay bấm một dãy số.
Hình ảnh quen thuộc in vào sâu trong đáy mắt, Ôn Miên nhất thời không muốn rời khỏi.
Người đàn ông mặc một cái áo nhung màu đen, quần áo trên người làm nổi bật vẻ đẹp vốn có của cơ thể, cơ bắp cuồn cuộn không thua gì quân nhân còn tại ngũ.
Trừ lần đó ra, anh còn đội một cái nón len đặc trưng, vẻ mặt mờ mịt đè thấp giọng nói, tránh khỏi đám người vây xem.
"Có một hộ dân cư bị rò rỉ khí than ngoài ý muốn, tình hình cụ thể còn phải đợi báo cáo của bọn họ, đúng, nhân vật mục tiêu đã mất tung tích, hành động theo dõi gián đoạn." Cùng lúc đó, dư quang khóe mắt phát hiện được một người xa lạ, thân hình thẳng tắp nhìn chằm chằm, "Ngày khác sẽ lại tiến hành điều tra............vâng, báo cáo hết."
Người đàn ông cúp điện thoại, đi thẳng về phía Ôn Miên.
Ôn Miên cảm thấy cả kinh, mạnh mẽ lui về phía sau vài bước, đang nghĩ có nên cúi đầu bỏ chạy hay không, đối phương đã mở miệng trước: "Lại là cô?"
Anh còn nhớ cô? Chẳng lẽ xem cô là người khả nghi? Ôn Miên đành lễ phép cười cười.
"Lại nhận nhầm?" Ngừ khí của anh không tốt, nhìn thật sâu cô gái trước mắt: "Ánh mắt cô nhìn tôi, rất kỳ quái."
Ôn Miên vội vàng nhận sai: "Thật xin lỗi, bởi vì lúc nãy thấy động tác bấm số của anh............rất quen thuộc."
Mặt của người đàn ông vẫn như cũ không chút thay đổi, Ôn Miên nhận ra được cảm xúc trong mắt anh ta không có ý cười và sự thân thiện, thật sự là trái ngược hoàn toàn với Ôn Tinh.
"Bộ dạng của anh rất giống anh trai tôi." Sợ đối phương cho rằng mình nói lung tung, cô lấy ra tấm ảnh chụp chung với Ôn Tinh trong cặp da, đưa ra trước mặt anh: "Làm phiền rồi, thật ngại quá."
Người đàn ông giữ im lặng, con ngươi ở trên người cô đánh giá vài vòng, đột nhiên hỏi: "Cô sống ở tiểu khu này?"
"Đúng vậy."
"Trong thời gian tới phải cẩn thận." Một lát sau anh mới thấp giọng nói: "Có một kẻ sát nhân, bốn lần đều ra tay với đối tượng nữ tóc dài."
Nói xong, còn chỉ chỉ mái tóc dài mềm mại phiêu dật của Ôn Miên, làm cho Ôn Miên có chút sợ hãi trong lòng.
"Cảm ơn, tôi đã biết."
Bên cạnh có người dùng tiếng Mĩ kêu anh: "Revolver, search end."
Tả Luân, kết thúc điều tra.
Người nói là một đàn ông ngoại quốc, tóc vàng mắt nâu, áo gió màu nâu nhạt làm nổi bật thân hình lực lưỡng.
Thì ra anh ấy tên là Revolver, Tả Luân, cũng chính là súng ngắn có ổ quay.
Đây là một loại súng lục cỡ nhỏ, chắc là có rất nhiều người đã từng nghe qua, Ôn Miên cũng thích, bởi vì nó rất đẹp.
Sợ quấy rầy người khác làm việc, cô cũng không kịp chào hỏi, liền chạy nhanh biến mất trước mặt bọn họ.
Thật ra tâm tình Tả Luân không tốt, anh nhìn chằm chằm bóng lưng ôn nhã kia vài lần, thật lâu sau khẽ 'a' một tiếng, mới chậm rãi thu tầm mắt về, rời khỏi hiện trường cùng đồng sự.
Ôn Miên cho dù ngu ngốc cũng có thể khẳng định, vị Tả tiên sinh này thân thủ chắc chắn không tệ, suy nghĩ một lát, không lẽ là cảnh sát?
Ít ra thì, anh cũng là một người làm công việc trị an.