Nhìn rõ cặp mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông ở trần kia, Ôn Miên đầu tiên là bối rối buông lỏng cánh tay đang ôm lấy anh ta.
Thất vọng rũ cánh tay xuống, tâm trạng uể oải tới cực điểm, anh ta quả thật không phải Ôn Tinh, giống nhau đến thế khó trách được cô nhận sai.
Mỗi năm đi qua, trí nhớ của cô về Ôn Tinh ngày càng mơ hồ, lần cuối cùng nhìn thấy hình dáng anh trai đã là chuyện rất lâu trước kia, kí ức còn lại có lẽ chỉ là từng đoạn ngắn hỗn độn.
Cù Thừa Sâm đã từng nhìn thấy ảnh chụp của Ôn Tinh, ngay cả anh cũng không thể không thừa nhận, hai người này quả thực quá giống nhau.
Người đàn ông này cao hơn 1m8, mồ hôi trên người vẫn chưa khô hết, hiện ra dưới ánh đèn, mũi của anh, lông mi, đôi môi ............không có một cái nào không giống anh của Ôn Miên.
Chỉ có ánh mắt, hai mắt của anh và Ôn Tinh không giống nhau, còn lại tất thảy đều giống.
Cù Thừa Sâm nhận ra được, hai người bọn họ đều ngang bướng giống nhau, điều duy nhất không giống chính là, đôi mắt màu đen của người đàn ông này tràn ngập lệ khí, còn ánh mắt của Ôn Tinh thì lại mang vẻ quỷ quyệt.
Người này cũng không phải người lương thiện, Cù Thừa Sâm nhanh chóng kéo Ôn Miên trở về: "Rất xin lỗi, hiểu lầm."
Người đàn ông xa lạ cũng nhìn ra được trung tá Cù không phải người dễ bắt nạt, anh ta có sở trường nhận biết nghề nghiệp của người khác, liếc mắt một cái có thể biết được đối phương ít nhất cũng là bộ đội đặc chủng, đôi mắt của anh quyết tuyệt như nắm giữ sinh tử kẻ khác.
Con ngươi tối tăm nhìn lướt qua bóng dáng buồn bã của Ôn Miên, trên mặt người xa lạ không rõ có cảm xúc gì.
Đến khi người nọ đi rồi, Ôn Miên mới nhịn xuống cảm giác xúc động muốn khóc, ngượng ngùng nói: "Sếp, tôi sai rồi, mất mặt lắm đúng không?"
"Là rất mất mặt."
Ôn Miên cúi đầu 囧.
Cù Thừa Sâm nhíu mi: "Em rất yêu anh của em?"
Tâm tình của cô sa sút, hốc mắt hồng hồng bĩu môi: "Anh chưa thấy qua ai yêu anh trai sao?"
"Thấy rồi, nhưng chưa thấy qua ai biểu hiện mạnh như em."
Hay thật, tâm trạng của Ôn Miên lúc này 囧 囧.
Cô không phục mạnh miệng, lấy giọng điệu mềm mại hỏi lại: "Anh thấy ở đâu?"
"Tôi cũng có một đứa em gái, lần tới gặp mặt em sẽ biết."
Ôn Miên nhìn người đàn ông không nhanh không chậm nói chuyện, cô có thể khẳng định, dựa theo tính cách của Cù Thừa Sâm, anh sẽ không tùy tiện nói chuyện gia đình với người xa lạ, xem ra anh thật không xem cô là người ngoài.
Tâm tình của cô dần dần tốt lên, mới tiếp tục: "Yêu anh trai thì có sao đâu, tôi cùng anh trai tôi là anh em ruột, cảm tình đặc biệt tốt."
Nhưng mà, cho dù bọn họ không phải anh em ruột, cũng không phải chuyện của anh.
Cù Thừa Sâm lấy tay chỉ chỉ cô, cử chỉ đầy hứng thú: "Đây không phải thói quen tốt, phải thay đổi."
"............Nếu tôi nói tôi đổi không được thì sao?"
"Không cho phép." Cù Thừa Sâm trả lời theo kiểu ra khẩu lệnh làm cho Ôn Miên chấn động, cô nâng đầu nhìn anh, không ngờ người đàn ông này còn nói thêm một câu: "Tôi không cho phép vợ của mình yêu anh trai."
Trái tim Ôn Miên ngay tức khắc liền đập nhanh, thật vất vả mới từ ánh mắt nghiêm trang của anh tìm được tia bỡn cợt đắc ý, anh quả nhiên là đùa giỡn, trêu chọc cô.
Ôn Miên chỉ đơn giản nói: "Ai là vợ anh............ "
"Ai cấm quân nhân khi yêu đương không được phép giở trò lưu manh."
"............ "
Ôn Miên đầu hàng, cô không thể nói lại anh.
Đáy mắt đen ẩn giấu ý cười, Cù Thừa Sâm đang suy nghĩ làm sao để tiếp tục an ủi cô gái nhỏ này, cô bỗng nhiên bước tới, nhìn nhìn chung quanh, thấy không có ai, thế là cô sợ hãi vươn tay, bỗng dưng ôm anh.
"Tránh việc về sau bị anh ghi thù, cái này không thiệt thòi đúng không?"
Cù Thừa Sâm mỉm cười, lát sau, anh mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy sao, nhưng mà tôi còn mặc áo."
............Sếp, ai nói anh chỉ giở trò lưu manh thôi, người này phải là lời nói ác độc lại thích giở trò lưu manh mới đúng.
Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu Ôn Miên, cô làm sao dám nói như vậy với sếp chứ.
Cù Thừa Sâm nhìn động tác hốt hoảng rồi lại chủ động ôm anh của cô gái nhỏ, hiểu được là cô muốn được an ủi, nên nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài của cô, trong chốc lát không ai nói chuyện.
Ôn Miên ở trong ngực anh mềm mại cúi đầu, chủ động ôm anh cũng không phải là ý định ban đầu của cô, may mắn là anh không nhìn thấy biếu tình xấu hổ của cô.
Cô gái này có lông mi rất dài và đậm, nhìn còn có chút đáng thương, Cù Thừa Sâm dường như là xúc động trong lòng, nhất thời không biết làm gì, cũng may là cô không nhìn thấy ánh mắt của anh, anh nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
"Ôn Miên, tôi cho em ba giây để điều chỉnh tâm trạng, 1, 2............."
Cái ôm ấm áp cùng giọng điệu ra lệnh đều làm cho Ôn Miên vui vẻ, cô cười nhẹ buông anh ra, sau khi tâm trạng ổn định, cổ họng vẫn còn cảm giác đau.
Ôn Miên không hiểu lắm, bình thường tính cách của cô vô cùng mạnh mẽ, lại hết lần này đến lần khác rơi nướt mắt trước mặt anh, giống như chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, cô có thể bỏ xuống lớp ngụy trang của mình.
Hai mươi mấy năm nay cuộc sống của cô cũng không tính là thuận lợi, số phận của cô có nhiều sai trái, thời vận không tốt, còn gặp qua nhiều chuyện xui xẻo như vậy, đã sớm hạ quyết tâm dùng khuôn mặt dịu dàng này để lừa gạt mọi người, nhưng khi ở cùng với anh, cô có cảm giác như mình trở lại làm cô bé hiên ngang mạnh mẽ lúc xưa.
Ôn Miên lau đi vẻ lo lắng trong đáy mắt, đổi thành một nụ cười ôn hòa.
Cù Thừa Sâm dắt cô lên phòng tập bắn lầu hai, đến đây cô mới biết được, ông chủ nơi này lúc trước là bộ đội xuất ngũ, từng là chiến hữu với anh.
Tuy nói việc buôn bận rộn, nhưng khi nhìn thấy Cù Thừa Sâm bên người dắt theo một cô gái trẻ tuổi, ông lập tức cảm thấy việc này rất mới mẻ.
Sự tích vinh quanh của trung tá Cù lúc còn là tân binh năm đó, có nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Tuy rằng phần lớn tân binh đều không biết gia cảnh của anh, nhưng dựa vào tính cách cương nghị của anh, lại có vóc dáng phát triển, đứng trong đội ngũ người qua đường cũng có thể nhìn ra được.
Càng không cần nói đến cuối cùng anh dựa vào năng lực bản thân gia nhập nhóm bộ đội đặc chủng hạng nhất kia, còn trở thành huấn luyện viên trẻ tuổi.
Lúc đó bọn họ kéo nhau bàn chuyện người yêu, cả đám không cách nào tưởng tượng được cô gái như thế nào mới dám gả cho một người quân nhân như vậy.
Vì thế, người lính già này quyết tâm đi nhiều chuyện.
"Sếp, vợ của cậu có phải là em gái xinh đẹp trong tấm hình gửi đến lúc còn ở tân binh không?"
Mặc dù Ôn Miên chưa thấy qua cô gái trong tấm ảnh là ai, nhưng cũng không phải là mình.
Vị trung tá này cũng không vội phản bác từ "vợ ", anh là người trong cuộc, nhíu nhíu mày: "Mắt nhìn của anh thật hết thuốc chữa."
Nội tâm ông chủ hồi hộp một chút, ngộ nhỡ khi về nhà đôi vợ chồng son vì chuyện này mà cãi nhau, không phải là anh phá hư quân hôn của người ta hay sao? Huống chi người anh em trung tá Cù này anh đắc tội không nổi.
"Em gái em đừng để ý, lúc nãy là anh nói chơi thôi!"
Ôn Miên cười lắc đầu: "Không có gì, sếp của chúng ta mắt nhìn rất cao, theo lời anh nói, những người gửi hình cho anh ấy chắc chắn đều rất đẹp rồi."
Bộ dạng hào phóng tự nhiên của cô là ông chủ càng băn khoăn: "Sếp Cù của chúng ta tác phong đứng đắn, cũng chỉ có một lần, một lần thôi!"
Hai tròng mắt đen của Cù Thừa Sâm thâm trầm nhìn về phía bọn họ, chiến hữu già cả người đều run rấy: " Xem ra, anh nên trở về nói lại với mọi người."
Con ngươi của Ôn Miên nhìn về phía trung tá Cù cười cười, dường như cũng không đem việc này để ở trong lòng.
Ông chủ đứng một bên, đột nhiên cảm thấy cô gái này không chỉ xinh đẹp xuất sắc, mà còn có một sức hấp dẫn khó nói thành lời.
Cù Thừa Sâm thật vất vả mới đuổi được người chiến hữu kia đi, hai người mình một vị trí tương đối yên tĩnh để bắn súng. Ôn Miên nhìn thấy con ngươi đen của người đàn ông vừa nhìn thấy súng liền trở nên lạnh lẽo, bởi vì cô rụt rè, nên hai mắt mới không sáng lên theo anh.
"Cái này là mô phỏng theo S.t.g.4.4, súng trường đột kích đầu tiên trong lịch sử."
"Ừ, Ôn Tinh trước kia còn gọi nói là 'gió bão gầm thét'."
Nghe cô nói vậy, Cù Thừa Sâm không nhiều lời nữa, Ôn Miên thấy anh nhíu nhìu mày, không hiểu tại sao sếp lại mất hứng?
Cô vội lấy lòng hỏi: "Sếp, anh cho rằng để đủ tư cách trở thành một người tập kích, cần phải làm gì?"
Nếu hôm nay đổi lại là một binh lính của đội trưởng Cù hỏi cái vấn đề trừu tượng như vậy, Cù Thừa Sâm nhất định đá bay người đó ra khỏi đội.
Nhưng Ôn Miên lại luôn được hưởng thụ những đãi ngộ dành cho khách V.I.P của trung tá Cù, anh nói một chút trọng điểm cho cô: "Nếu có thể ở những tình huống và hoàn cảnh khác nhau ẩn núp mấy ngày, học được cách ngụy trang, quan trọng nhất là phải biết đánh giá tâm lý quân địch, bởi vì trên lý thuyết, em chỉ có một cơ hội nổ súng, bởi vậy, không thể để hắn phát hiện được em."
Anh nói rất dễ hiểu, cũng là những thứ cơ bản, quan trọng nhất, Ôn Miên gật gật đầu: " Trước kia tôi không hiểu, nghĩ rằng tay súng bắn tỉa đều là khí độ, tuấn tú, sau này mới biết...........thì ra bọn họ là những người rất tịch mịch, cô đơn." Cô dừng một chút, cảm thán nói: "Cho nên tôi thích nhất là tay súng bắn tỉa."
Cù Thừa Sâm chuyên chú nhìn cô trong chốc lát, thản nhiên mở miệng: "Tay súng bắn tỉa giỏi còn phải dựa vào hướng đi của viên đạn."
Dĩ nhiên, tài thiện xạ của trung tá còn dựa vào tài năng bẩm sinh nữa, cho dù là bia di chuyển, bia cố định, anh không bao giờ bắn trượt, bãn lĩnh sắc bén của anh thường khiến cho các anh em trong đội muốn cầm súng tự bắn chết mình.
Cù Thừa Sâm giống như Ôn Tinh trước kia, kiên nhẫn chỉ nàng nhắm bắn như thế nào, bốn phía có âm thanh nói chuyện của mọi người xung quanh, cũng không tính là quá yên lặng, nhưng Ôn Miên vẫn có thể nghe thấy nhịp đập liên hồi của trái tim, không cách nào ngừng được.
Lúc này anh đứng rất gần cô, cô bất tri bất giác liền quan sát ngũ quan của anh. Khóe miệng trung tá Cù có một độ cong trời sinh, như là ý cười nhạo thản nhiên. Diện mạo của anh thuộc loại vô cùng hời hợt, tác phong lại có chút dày dặn sương gió, nhìn rất trang nghiêm.
"Kêu em nhìn vào bia, em lại nhìn tôi?"
Ôn Miên bị anh nói sắc mặc đỏ bừng, nhưng vẫn tràn đầy hưng phấn hỏi: "Anh không nghĩ là con gái thích súng............rất không bình thường sao?"
Nàng cùng bạn trai cũ không bao giờ cùng nhau thảo luận về vấn đề súng ống vũ trang, người đó mặc dù cũng là con ông trời giống Cù Thừa Sâm, nhưng anh ta lại xem mấy cái này là bạo lực.
Vẻ đẹp của sức mạnh, anh ta không hiểu.
"Có chút lập dị, nhưng không có gì là không tốt." Cù Thừa Sâm nhìn bia ngắm, thấp giọng trả lời cô: "Có thể có sở thích giống nhau, hôn nhân sẽ không đến mức buồn tẻ."
Xem ra vị sếp này đã nghiện đùa giỡn với cô rồi, 'anh thật ra một người khiến người khác đoán không ra', cô nghĩ.
Ôn Miên bắn trúng vài lần, xoay người hỏi ý kiến huấn luyện viên, anh cười yếu ớt: "Sức mạnh của tay còn chưa tốt lắm, phải luyện thêm."
Cù Thừa Sâm nói xong, phát hiện Ôn Miên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, là một người đàn ông cao lớn tay cầm di động.
Người đàn ông kia ăn mặc chỉnh tề nhìn thật giống Ôn Tinh, hơn nữa, anh ta còn đội một cái nón lên, nhìn không rõ được ánh mắt, quả thật giống Ôn Tinh như đúc.
Ôn Miên vẫn rất để ý người kia, nhưng mà, Cù Thừa Sâm cũng không mấy quan tâm.
Cô gái xem trọng tình cảm như cô, rất tốt, giống như anh mong muốn.