Anh ngủ hầu như suốt ngày hôm đó, và vào xế chiều khi cô ngước lên nhìn anh và thấy anh đang nhìn cô. Đôi mắt xanh của anh trong như bầu trời lúc bấy giờ, không có dấu hiệu của bị sốt. Và còn có một chút… khó chịu?
“Cô đang làm gì ở đây?” anh hỏi.
“Tất cả ổn rồi, anh đã bị ốm.” Cô vội đến bên giường và sờ trán anh. Mát và bình thường đến đáng mừng.
Anh ngước nhìn cô và nắm lấy tay cô trong tay anh, chau mày. “Cô làm gì vậy?”
“Thử xem còn sốt không. Không còn chút nào. Anh sẽ khỏe trở lại thôi.”
Anh cố ngồi dậy và ngã xuống đống gối. “Chúa tôi, tôi yếu như một con mèo con.”
“Vâng, anh sẽ cần phải nghỉ ngơi thêm chút nữa để lấy lại sức. Anh đã ốm rất nặng. Tôi… tôi đã nghĩ là anh sẽ chết,” cô như mơ hồ nói.
“Vớ vẩn, tôi dai như một đôi giày cũ ấy,” anh nói và lại cố ngồi lên, lần này thì thành công, dù với một sự gắng sức có thể thấy rõ.
“Không phải, anh cứng đầu như một đôi giày cũ thì có,” cô chỉnh lại anh. “Giờ thì vui lòng ở yên đấy. Tôi cần lau mình cho anh.”
“Lau người tôi?” Đôi mày đen chụm lại với nhau. “Cô không cần làm cái loại việc đó!”
“Đừng có ngớ ngẩn, anh cần phải lau người. Trong trường hợp anh đã không nhận ra, anh có mùi rất khó chịu đấy. Khi cơn sốt rút đi, anh đã đổ mồ hôi như một con heo, và bây giờ tôi cần giúp anh làm sạch người vì thế anh mới có thể phục hồi trong sự thoải mái.”
Đôi mày đen giãn ra khi anh săm soi bên dưới tấm chăn. Cặp mắt anh vụt mở to khi thấy mình trần truồng. Anh liếc nhìn cô, sau đó thận trọng ngửi ngửi người mình. Đầu anh giật ra sau. “Khiếp!”
Cô bật cười. “Đã bảo rồi mà. Tất cả những dịch thể xấu đã bị bài tiết ra khỏi người anh theo đường mồ hôi. Vì thế bây giờ anh có chịu để cho tôi tắm cho anh không?”
Anh kéo chăn đến cằm. “Tôi đã từng nhìn thấy còn tệ hơn thế này – quỷ tha ma bắt, Ayisha, cô thậm chí còn không nên ở đây, với tôi trong tình trạng thế này.” Anh nhét tấm chăn quanh người. “Higgins đâu?”
“Bên ngoài.”
“Vậy thì nhắn ông ấy vào. Ông ấy có thể giúp đỡ tôi.”
“Không, ông ấy không thể,” cô điềm tĩnh nói. “Không trong mười ngày nữa.”
“Ý cô là sao cơ, mười ngày nữa? Tôi tưởng cô đã nói ông ấy ở bên ngoài chứ? Ông ấy đã đi đâu đó sao?”
“Không, ông ấy vẫn ở trên tàu,” cô bảo anh. “Nhưng tôi có thể gây lây nhiễm, vì thế thuyền trưởng đã yêu cầu tôi cách ly trong khoảng mười ngày nữa, chỉ để đảm bảo.”
“Nếu cô phải cách ly, vậy thì cô đang làm gì trong cabin của tôi vậy?”
“Đây là cách ly,” cô nói. “Tôi đã nói với anh rồi mà, anh bị ốm. Chúng tôi đã nghĩ đó có thể là bệnh dịch hạch.”
“Dịch hạch?”
“Nhưng không phải, và hiện anh đang hồi phục từ bệnh gì đó. Nhưng có thể tôi đã bị lây nó từ anh, và vì thế chúng ta phải ở trong này trong ít lâu nữa.”
“Ít-” Anh thả người xuống đống gối. “Tôi không thể hiểu nổi cô nói gì với tôi nữa. Không-” Anh giơ tay lên. “Không giải thích thêm nữa. Tôi nghĩ mình trước tiên đi ngủ cái đã và hy vọng tất cả có thể hiểu được khi tôi thức dậy.”
“Tốt, đừng ngủ lâu quá,” cô bảo anh. “Tôi sẽ cần phải tắm cho anh và thay những tấm ga này trước khi trời tối.”
Anh lắc đầu. “Không, cô không được chạm vào tôi, chết tiệt. Tôi có thể ngủ được với nó.”
“Tốt, nhưng tôi thì không,” cô nói. “Nếu anh nghĩ tôi sẽ ngủ trong những tấm chăn bẩn với một người đàn ông đầy mùi hôi hám, vậy thì nhầm rồi đấy.”
“Không ai buộc cô phải ngủ trong những tấm chăn bẩn với bất kỳ loại đàn ông nào cả!” Anh vặt lại. “Đi đi. Đi ngủ trong giường của cô ấy.”
Cô không nói gì.
Chân mày anh nhíu lại khi anh hiểu được hàm ý của những gì cô đã nói, và ánh mắt anh lướt qua căn phòng. Không có chiếc giường nào khác.
“Ý cô là cái ông thuyền trưởng chết tiệt kia đã nhốt cô trong này mà không có nhiều hơn một chiếc giường?” anh nói với cơn thịnh nộ bị dồn ép.
“Không phải,” cô mệt mỏi nói. “Tôi tự nhốt mình trong này với anh, và tôi đã ngủ ở đây-” Cô chỉ vào giường anh. “Trong ba đêm qua.”
“Với tôi?”
Cô nhún vai. “Anh bị bệnh và vô thức. Và phòng rộng; giường to.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô trong một lúc lâu, sau đó rên rỉ. “Đầu tôi đau quá. Tôi không thể nghĩ gì thêm. Hãy để tôi nằm đây một lúc trong khi tôi thông suốt nó.” Anh nằm xuống và nhắm mắt.
Cô ngay tức khắc lấy cái tách và đưa nó lên miệng anh.
“Cái – cái quái-” anh thổi phì phì, đẩy nó ra. “Cái gì vậy? Tôi không cần cô chăm bẵm tôi.”
“Là trà vỏ cây liễu,” cô cáu kỉnh nói với anh. Đúng thực là chăm bẵm anh ta mà. Cô bị cám dỗ rót cái tách trà này vào cái đầu bự xự, dày cui của anh ta! “Nó sẽ làm anh bớt đau đầu. Mùi vị của nó khó chịu, tôi biết – nếu tôi không nhầm. Còn cái vụ nhặng xị này, anh đã uống nó ba lần một ngày trong ba ngày qua, và nó đã rất giúp ích cho anh đấy.”
Anh rên rỉ và kéo tấm chăn qua đầu. Nó phát ra tiếng vài giây sau đó. “Tôi thật sự bốc mùi, hử?”
Cô gật đầu. “Như heo. Và anh cần đi đại tiện nhiều như việc tắm rửa.”
“Đại tiện? Chẳng còn gì bên trong để mà đi. Tôi không cần tiện tiếc gì hết!” anh gầm gừ. Sau đó nhìn lên cô. “Tại sao phải đi đại tiện chứ?”
“Nếu dịch thể xấu có thể đổ mồ hôi ra khỏi anh, tôi hy vọng việc đi đại tiện sẽ giải thoát cho anh khỏi chất độc hại khi anh đã tỉnh,” cô ngọt nhẹ nói với anh. “Tôi cũng sẽ không áp đặt điều đó vào mười ngày sau!” Đó là kiểu bạn nói trước khi bạn kiêu ngạo ào ra khỏi cánh cửa kia, cô ngẫm nghĩ, nhưng cô đã bị nhốt trong này, vì thế tất cả những gì cô có thể làm là quay lưng lại với anh.
Cô run lên với cơn giận – và có thể là một chút nhẹ nhõm vì anh đã thực sự ổn. Và có lẽ suýt rơi nước mắt cho cùng một lý do – nhưng cô sẽ không khóc trước mặt anh. Cái tên quái vật hôi hám kia.
Làm thế nào bạn có thể ngày đêm chiến đấu giành giật lại mạng sống cho một người đàn ông, để rồi khi bạn đã làm được, bạn lại muốn bóp chết anh ta đi?
Cô muốn nghỉ ngơi, chỉ vậy thôi. Cô đã hầu như không ngủ chút nào trong mấy đêm qua. Cô giậm mạnh chân đi tới chiếc giường, không nhìn anh, và lấy lên hai tấm chăn mà anh đã đá văng ra lúc nào đó.
Cô gấp một chiếc làm ba theo chiều dọc, sau đó gấp đôi lại, và đặt nó lên sàn chỗ xa chiếc giường nhất. Đó sẽ là một chiếc nệm ngủ tàm tạm. Cô lấy một chiếc gối ở trên giường, và đặt nó ở đầu cuối của hình chữ nhật.
“Cô đang làm gì vậy?” anh hỏi.
Cô lờ anh đi. Cô quấn mình trong chiếc chăn khác và nằm xuống tấm đệm.
“Cô không thể ngủ trên sàn. Đây, lấy cái giường đi, tôi sẽ ngủ trên sàn.”
“Cái giường đầy mùi mồ hôi, mùi bệnh tật và đủ thứ mùi của anh. Tôi đã ngủ trên sỏi đá ngoài trời trong sáu năm qua. Tôi có thể ngủ ở bất cứ đâu.” Cô nhắm mắt lại.
“Vẫn còn quá sớm để ngủ.”
Cô bật dậy và trừng mắt nhìn anh. “Này, tôi đã ngủ rất ít trong mấy đêm qua, vì thế tôi sẽ ngủ bù lại bây giờ đây. Nếu may mắn, tôi sẽ ngủ suốt mười ngày và khi đó tôi sẽ không phải nói gì với anh. Và anh sẽ không phải chịu đựng gì cái sự nhặng xị của tôi nữa.” Cô nằm xuống lại.
Một khoảng lặng, sau đó anh nói. “Tôi xin lỗi. Tôi đã thô lỗ và tôi đã làm cô buồn. Tôi chỉ không quen – tôi hơi bối rối một chút, chỉ có thế. Tôi dường như thấy mình mất mát gì đó, và tôi không hiểu tại sao lại thế.”
“Anh đã bị bệnh và giờ anh đã khỏe hơn, và anh đã tỉnh dậy với cái tính khí xấu xa và anh bốc mùi,” cô mệt mỏi nói, thêm vào, “Và tôi cũng xấu tính như thế, nhưng ít nhất tôi cũng đã tắm rửa và thay đồ, vì thế tôi cảm thấy khá hơn. Tôi sẽ giải thích tất cả sau, còn giờ thì, tôi cần ngủ một chút.” Rồi cô nhắm mắt lại và ngủ.
Rafe ngồi dựa vào đống gối và nhìn cô. Cô đã thực sự ngủ ngay, ngay tại chỗ đó. Anh nghĩ ngợi trong một lúc, cô chỉ cố làm rõ một số vấn đề. Một số vấn đề mà anh đã không thể lý giải.
Nhưng giờ thì trí óc anh đang bắt đầu làm việc, anh nhận ra cô xanh xao, bơ phờ và có vẻ, mỏng manh. Cô thật sự đã bị kiệt sức.
Anh nhắm mắt lại và cố gắng suy nghĩ. Điều cuối cùng anh có thể nhớ là… một người phụ nữ đang la hét? Một người phụ nữ… nhưng không phải Ayisha. Nhưng lý do thì lảng tránh anh. Bất kể ký ức đó là gì, thì nó cũng trôi trượt đi như thường thấy ở những giấc mơ. Hoặc những cơn ác mộng.
Nhưng anh thật sự có mùi khó chịu.
Nếu những gì cô nói là đúng và họ đã bị nhốt trong này, anh tốt hơn là lau rửa mình mẩy sạch sẽ trong khi cô ngủ. Một lần nữa anh xoay sở để ngồi dậy.
Anh hẳn là bệnh rất nặng. Chỉ có vài lần trong đời là anh thấy mình ốm yếu thế này. Anh ghét điều đó. Ghét bị lệ thuộc vào người khác.
Anh thích tự bắn mình hơn là để cô tắm cho anh trong khi anh bất lực như một đứa trẻ.
Anh cố ngồi lên và vung chân xuống giường. Anh ngồi ở mép giường, thở nặng nề, và nhìn bao quát cabin. Bên dưới ô cửa sổ phía xa là một hàng những chiếc xô đậy nắp, một đống khăn đã được gấp lại, vài cái bát không và một chậu tiểu. Trên đầu tủ ngăn kéo được bắt vít trên tường là hòm thuốc của anh, một ấm trà, và cái tách chết tiệt kia. Bên cạnh chúng là dao cạo của anh. Tuyệt. Anh rà tay qua quai hàm; anh có thể cạo râu.
Anh liển xiển đứng dậy và, trần truồng, lảo đảo bước và thấy mình đang vịn chặt vào ô cửa sổ để giữ thăng bằng. Đầu anh quay mòng. Anh đứng một lúc, dựa người và hít vào không khí của biển cả. Điều đó dường như cũng đã giúp ích được anh.
Kế đó anh kiểm tra nhanh mấy cái xô. Hai cái không, hai cái có nước. Anh nhúng một ngón tay vào và nếm thử. Một cái là nước ngọt, cái kia là nước biển.
Anh lấy một cái khăn mặt, chà vào nó một ít xà phòng có mùi thuốc mà anh tìm thấy, sau đó cọ qua người, dùng nước biển. Anh cọ người mình từng xen-ti-mét từ đầu tới chân, xoay người để với tới lưng, chà mạnh vào nó. Anh thận trọng bước vào một cái xô rỗng và dùng cái ca thiếc cạo râu của mình để múc nước biển dội xuống người.
Thay vì vào xô, cái thứ nước xam xám có bọt kia chảy tràn qua sàn tàu. Anh nhìn chằm chằm vào nó, rụng rời.
Anh liếc tới Ayisha, đang ngủ ngay phía bên kia căn phòng. Hơi thở của cô sâu và đều đặn. Hàng mi đen khép lại thành hình lưỡi liềm tinh tế trên khuôn má nhợt nhạt của cô. Tóc cô lòa xòa một cách duyên dáng quanh thái dương và tai, xoăn xoăn trong cái cách mới vừa tắm rửa xong.
Cô đã tắm. Và bằng cách nào đó để lại mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ và khô ráo, như một con mèo con.
Anh nhìn chằm chằm xuống vũng nước biển xam xám bòn bọt đang lan rộng ra, loạng choạng bước trở về giường, bóc toạt ra tấm chăn trên cùng, và ném nó lên vũng nước bẩn.
Chúa tôi, anh đã kiệt sức – lần nữa. Anh ghét mình quá yếu thế này. Anh nắm chặt cạnh của ô cửa sổ và tắm cho đến khi cảm thấy lạnh trên thân thể trần truồng, ướt rượt, làm hồi sinh anh.
Anh tự đi cạo râu cho mình và sốc nặng khi nhìn thấy mình trong chiếc gương soi. Bên dưới hàm râu lởm chởm, trông anh… gầy nhẳng, đôi mắt thâm đen và trũng sâu xuống. Được rồi, anh sẽ trông khá hơn khi đã cạo râu.
Con dao cạo của anh đã được lấy và mở ra. Cái túi nhỏ với những vật dụng vệ sinh còn lại ở phía sau hành lý của anh. Cô ấy muốn làm gì với con dao cạo của anh vậy?
Anh cạo râu với nước lạnh. Anh đã làm nhiều lần trước đây, nhưng không hiểu sao lần này anh lại làm xước mình, và vào lúc anh làm xong, có những vết máu lốm đốm trên tấm trải ở dưới chân.
Anh cọ rửa người lần nữa với xà phòng riêng của mình, và lần này dội sạch lại bằng nước ngọt. Anh liếc nhìn mình trong gương. Anh là một sinh vật trông đến tội nghiệp, nhưng anh cảm thấy tốt hơn một triệu lần.
Nhưng mà trời ạ, anh đã tạo ra một mớ hỗn độn.
Tấm trải đang sũng nước. Phải làm gì với nó đây? Đáp án đã rõ ràng. Anh kéo nó đi quanh sàn bằng đôi chân của mình, cho nó ngấm hết nước vào, sau đó dồn cục nó lại và liệng qua cửa sổ. Vấn đề đã được giải quyết.
Anh lấy khăn lau khô tóc và mình mẩy, và ném cái khăn đã dùng ra cửa sổ. Những thứ chết tiệt, cửa sổ.
Ayisha lầm bầm gì đó trong giấc ngủ, và anh liếc qua. Tốt hơn là quấn người mình lại trước khi cô ấy tỉnh dậy.
Anh tóm lấy một cái quần cộc từ cái túi du lịch của mình và cố mặc chúng vào. Chết tiệt. Anh cần ngồi xuống. Anh ngồi lên giường, kéo cái quần lên, sau đó mệt lử, ngã xuống giường. Khiếp. Vẫn còn hôi.
Anh kéo tấm trải dưới cùng ra, ngửi ngửi, và kéo lớp phủ bên dưới nó ra, cuộn hết lại rồi ném qua cửa sổ. Mấy cái gối cũng đi theo cùng một cách. Anh ngửi cái nệm. Vẫn còn mùi chua chua, khó chịu.
Nó được nhồi với len. Len lan truyền bệnh truyền nhiễm, anh nghe nói thế. Anh cố cuộn tấm nệm lên, nhưng mặc dù nó mỏng, nhưng cũng không đủ mỏng để chuyển nó qua cả sổ.
Khỉ thật. Anh ngồi xuống để nghĩ cách giải quyết. Và nhìn thấy cái hòm đồ của mình đang dựng ở đó. Anh có mua một thanh kiếm thép Damascus của Ả Rập khi còn ở Cairo. Thép Damascus rất nổi tiếng. Kiếm của Damascus có thể cắt qua bất cứ gì – chúng làm gẫy vỡ kiếm của những kẻ thập tự chinh ngày xưa, vì thế một tấm nệm làm bằng len và vải sẽ không thành vấn đề.
Với quyết tâm mới, anh kéo thanh kiếm từ hòm đồ ra và bắt đầu cẩn thận cắt tấm nệm ra thành những mẩu nhỏ, ném mỗi mẫu qua cửa sổ. Nó bén bằng – thậm chí còn có thể hơn – con dao cạo của anh, và nó cắt qua lớp vải len không một tiếng động.
Cô vẫn ngủ ngon lành không bị nó đánh thức.
Vũ khí tuyệt vời, anh nghĩ khi tra nó vào vỏ. Anh ước gì mình đã có một thanh kiếm thế này hồi còn trong quân ngũ. Anh đã chỉ mua bốn cây, mỗi người một cây. Phải năm chứ – một cho Ethan. Có lẽ anh sẽ viết thư cho Baxter.
Anh ngồi trên giường. Thật không thoải mái chút nào với chỉ một tấm trải bằng vải bạt trên những sợi dây thừng bện lại. Dù vậy, vẫn còn tốt chán so với việc nằm trên một tấm nệm tiềm ẩn sự lây nhiễm. Anh liếc qua cô gái đang ngủ. Vì cớ gì mà cô ngủ cùng giường với một gã bị bệnh chứ? Nếu cô bị bệnh bởi vì gã…
Họ có thể có một tấm nệm mới ở cảng kế tiếp. Không biết chúng là nơi nào nhỉ? Anh chăm chú nhìn ra ô cửa sổ, nhưng không thể nhìn thấy gì, chỉ là một vệt mờ mờ của dải đất liền xa xa.
Anh xỏ vào chiếc quần ống chẽn cùng với áo sơ mi, và cảm thấy đang trở lại với thế giới văn minh. Có một tiếng gõ nhẹ trên cửa.
“Thưa cô? Ổn cả chứ, thưa cô?” Là Higgins.
Rafe đi ra cửa. Cái quái gì thế này? Nó đã bị chốt lại – từ bên trong. Nhưng cô đã nói là họ bị nhốt bên trong. Anh kéo chốt và mở vung cánh cửa.
Khuôn mặt Higgins sáng lên. “Cảm tạ Chúa, cậu chủ, thật sự cảm tạ Chúa – cậu đã khỏe lại rồi.” Khuôn mặt người đàn ông lớn tuổi dúm dó và ông đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. “Tôi nghĩ – tôi chắc là -” Ông hắng giọng. “Cô Ayisha nói là cậu đã khỏe hơn, nhưng tôi… tôi không chắc… Và nhìn thấy cậu-” Ông vội quay nhanh đầu ra sau, rút ra một chiếc khăn tay, hỉ cái rột vào nó, sau đó, sau một lúc, quay trở lại với Rafe, cung cách cứng nhắc thường thấy trở về nguyên trạng.
“Thứ lỗi cho tôi, cậu chủ, nhưng tôi thật sự đã nghĩ ngài chắc là xong rồi. Dịch hạch là một kẻ giết người.”
“Dịch hạch?” Rafe lặp lại. Và đột nhiên anh nhớ là những gì mà người đàn bà nọ đã la hét. Dịch hạch. Anh cau mày. “Nhưng đó không phải là dịch hạch, đúng không?”
“Đúng vậy, cậu chủ, nhưng mọi người đều nghĩ đó là dịch hạch. Một số người còn hoảng loạn.”
Rafe gật đầu. “Vậy ra đó là lý do họ nhốt tôi trong này. Nhưng tôi không hiểu lý do họ đưa tiểu thư Ayisha vào trong này với tôi. Cô ấy đâu có bị bệnh, phải không?”
Higgins nhíu mày. “Không, thưa cậu, cô ấy đã tự nhốt mình với cậu. Để ngăn họ vứt cậu đi.” Trước biểu hiện bối rối của Rafe, ông nói thêm, “Cô ấy không giải thích với cậu sao, cậu chủ?”
Rafe lắc đầu. “Không, không có. Cô ấy hiện đang ngủ. Thấy không?” Anh đứng lùi lại và ra hiệu cho Higgins bước vào, nhưng người đàn ông không di chuyển.
“Xin tha thứ cho tôi, cậu chủ, nhưng thuyền trưởng ra lệnh không ai được bước vào hay bước ra khỏi cabin này trong mười ngày nữa.” Ông cho Rafe một cái nhìn tội lỗi rồi nói, “Đó là một mệnh lệnh trực tiếp, thưa cậu, nhưng nếu cậu muốn-”
Rafe phẩy tay với lời giải thích của ông. “Không, trong trường hợp này thì ông ấy là sĩ quan cấp trên. Ông đã làm đúng. Nhưng hãy cho tôi biết thêm các chi tiết.”
Higgins kể và vào đoạn cuối câu chuyện của ông, Rafe cau mày. “Các người đều tin là tôi bị dịch hạch? Và không ai cố cản cô ấy lại hết?”
“Mọi người có làm, cậu chủ, gồm cả cậu. Ai cũng muốn thoát khỏi cậu; dự định kéo cậu tới bờ biển Châu Phi hoang vắng nào đó và để cậu ở đấy, sống chết tùy vào Chúa. Và cậu, cậu chủ, cậu cũng đã sẵn sàng làm thế – nhất quyết làm một anh hùng cao thượng.”
Ông cười toe, mà như muốn khóc. “Nhưng tiểu thư Ayisha cương quyết chống lại. Cậu nên nhìn thấy cô ấy lúc đó, cậu chủ! Như một cô cọp cái, ra sức bảo vệ con của mình. Cô ấy đẩy cậu vào trong cabin, theo cậu vào, rồi chốt cửa lại. Cô ấy thậm chí còn dọa sẽ bắn hai người đàn ông đầu tiên bước vào – bởi họ đã muốn phá cửa và lôi cậu ra. Nhưng cô ấy đã ngăn họ lại.”
Rafe nhìn chăm chăm vào cái người trẻ măng mỏng manh cuộn người trên sàn và nuốt khan. “Chuyện này cách đây bao lâu?”
“Bốn ngày – ba đêm, thưa cậu. Cô ấy đã chăm sóc cậu ngày đêm trong suốt thời gian đấy, lau người cho cậu, cho cậu uống vỏ canh-ki-na và có Chúa biết còn những gì khác. Cô ấy quả thực là một nữ anh hùng bé nhỏ.”
“Cô nhỏ ngốc nghếch,” Rafe lẩm bẩm. Những gì anh đã nghe làm anh run rẩy từ trong tận sâu thẳm của cơ thể. Mạo hiểm mạng sống của bạn vì một người bạn trong một trận chiến ác liệt là một chuyện; nhốt mình với một người đàn ông mà bạn nghĩ bị dịch hạch là một chuyện khác. Một sự mạo hiểm chắc chắn dẫn đến cái chết. Vì một người đàn ông mà cô hầu như không biết gì.
Anh thở dài. “Tôi đang chết đói đây, Higgins. Ông có thể lấy cho tôi một ít thức ăn không?”
“Tất nhiên rồi, thưa cậu, và cả cho cô Ayisha, tôi nghĩ thế; cô ấy đã không ăn một thứ gì kể từ hôm qua.”
“Ừ, cả tiểu thư Ayisha. Ồ, và ông xem thử có thể kiếm nhanh một tấm nệm mới, vài cái gối, và một vài tấm chăn. Tôi có khá nhiều tấm trải rồi.”
Higgins trông có vẻ bối rối. “Vâng, tiểu thư Ayisha thay ga giường mỗi ngày mà, nhưng chuyện gì xảy ra với mấy thứ kia-”
“Chúng đã chu du ngoài cửa sổ rồi, Higgins,” Rafe bảo ông. “Chúng hôi rình.”
“Ngoài-” Khuôn mặt Higgins thoảng ngây ra. Ông thẳng người lại. “Tất nhiên rồi, cậu chủ. Tôi sẽ đi xem liệu mình có thể làm gì, thưa cậu.”
Khi cánh cửa đóng lại đằng sau Higgins, Ayisha cựa nguậy người.
“Higgins sẽ lấy cho chúng ta ít thức ăn,” anh nói với cô. “Cô ngủ ngon chứ?”
“Vâng, cám ơn a- chuyện gì xảy ra với mặt anh vậy?” Cô đứng lên, lắc người khỏi tấm chăn, và săm soi một cách lo lắng vào quai hàm của anh. “Nó đầy vết xước.”
“Tôi đã cạo râu,” anh nói với vẻ đường hoàng. “Bằng nước lạnh.”
“Ồ.” Cô cắn môi nén cười. “Tôi thấy. Anh có thể gọi Higgins lấy cho một ít nước nóng mà. Ban ngày ông ấy cứ cách một tiếng là lại đến xem chừng.”
Anh lấy tấm chăn từ cô và thô bạo túm nó lại.
“Này, tôi gấp nó cho,” cô bắt đầu và cúi xuống nhặt lên tấm chăn khác. Cô nhíu mày. “Sao mấy thứ này trôi dạt khắp sàn thế? Trông nó như-” Cô cúi xuống và nhặt lên thứ gì đó. “Đó là len.”
“Từ tấm nệm, tôi nghĩ thế.” Anh khom người và lấy lên cái gối của cô, lấy tấm chăn thứ hai từ cô, bước tới cửa sổ, và ném chúng ra ngoài.
“Này, anh làm-”
“Chúng cũng rất bẩn,”
Cô nhìn vào cái giường và há hốc mồm. “Chuyện gì xảy ra với cái giường thế? Không có tấm nệm.”
“Nó biến đi rồi. Tốt hơn là thế. Len chứa chấp mầm móng lây nhiễm.” Anh lấy mảnh len vụn từ tay cô và ném nó ra cửa sổ. “Higgins sẽ kiếm cho chúng ta một cái mới. Lại đây và ngồi xuống. Tôi mệt lả rồi.”
Có một tiếng gõ cửa. “A, đồ ăn tới.”
Nhưng là Higgins, với một tấm nệm, mấy cái gối, và những tấm chăn. “Họ không có nệm lớn, cậu chủ, nhưng một trong những thủy thủ đã may hai cái nệm bình thường lại với nhau. Họ như những phù thủy phù phép với một cây kim ấy. Kết quả của việc vá lại các cánh buồm, tôi đoán.” Ông đẩy tấm nệm qua cửa.
“Ông Higgins này, ông có thể kiếm giúp cho tôi một cái võng không?” Ayisha hỏi ông. “Và một sợi dây dài để chúng tôi có thể dựng lên một góc riêng tư.”
“Chắc chắn rồi, thưa-” ông ngừng ngang, khi Rafe nhìn ông.
Không có võng, Rafe nhếp môi nói thầm ở sau lưng cô.
“Chắc chắn, thưa cô,” Higgins kết thúc, vẻ mặt không thay đổi. “Tôi sẽ xem xem có thể không.”
Rafe gật đầu. Tốt lắm.
Họ tốn vài phút tiếp theo để lắp lại cái giường. Lúc xong việc Rafe gần như hết hơi. Anh ngã sụp xuống giường.
Năm phút sau, một tiếng gõ cửa làm anh như hồi sinh lại. “Đồ ăn, cuối cùng cũng tới,” anh nói và loạng choạng ra cửa.
Nhưng là ngài thuyền trưởng. Ông nhìn Rafe tới lui một cách cẩn thận. “Lời chúc mừng của tôi, anh bạn, vì đã hồi phục.”
“Cám ơn ông, thuyền trưởng,” Rafe nói.
Thuyền trưởng liếc nhìn Ayisha đang đứng gần khuỷu tay Rafe, giúp anh đứng vững. “Tiểu thư Cleeve, cô đã làm một việc thật dũng cảm – và cũng thật ngu ngốc.”
Cô mỉm cười. “Tôi đã nói với ngài rồi mà, thuyền trưởng, nó không có quá nguy hiểm-”
Rafe ngắt lời cô. “Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau!” Bỗng dưng anh thấy tưng tức khi nghe cô dễ dàng cho qua chuyện này. “Thuyền trưởng, giờ ông đã thấy tôi không phải bị dịch hạch, ông có thể bãi bỏ chuyện cách ly-”
“Xin lỗi, nhưng không được, tôi có những nguyên tắc và chúng phải được tuân giữ. Tuy nhiên, tôi ghét phải bị giam hãm trong một cabin quá lâu, và tôi thấy không hại gì với việc cho phép cậu lên boong một thời gian ngắn để có một chút không khí trong lành, ánh nắng mặt trời, và tập luyện một chút – miễn là cậu không tiếp xúc với các hành khách hoặc thủy thủ đoàn của tôi, là được.”
Ông nhìn như hỏi ý Rafe, anh gật đầu. “Đồng ý.”
“Tốt. Tôi đề nghị cậu lên boong vào giờ ăn, khi những hành khách khác đang dùng bữa. Tôi sẽ thông báo cho thủy thủ đoàn. Cậu sẽ ăn sau, trong cabin của cậu, sau khi những người khác đã ăn xong.”
Rafe gật. “Một thỏa hiệp tốt. Cám ơn ông.”
Thuyền trưởng nhổm bước, sau đó ông quay lại nói tiếp. “Cậu có muốn tôi tổ chức một buổi lễ không, anh bạn?” Ông liếc Ayisha.
“Không,” Rafe nói với ông. “Tôi sẽ tổ chức nó khi đã đưa tiểu thư Cleeve về tới nhà bà cô ấy.”
“Buổi lễ?” Ayisha hỏi. “Các ngài đang nói gì vậy?”
“Một lễ cưới, thưa cô,” thuyền trưởng nói.
“Nhưng-” Ayisha bắt đầu.
“Cám ơn ông, thuyền trưởng, nhưng ngay lúc này thì không cần,” Rafe đóng cửa lại.
“Ông ấy nói gì thế?” Ayisha hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Không trang trọng chút nào, đám cưới trên một con tàu,” Rafe nói với cô. “Chúng ta sẽ làm việc đấy ở nhà bà của em.”
“Làm cái gì cơ?”
“Kết hôn, tất nhiên.” Anh thấy cái nhìn kinh ngạc của cô. “Ừm, chuyện đấy không gây ngạc nhiên vậy chứ. Tôi đã giải thích điều đó với em chỉ mới cách đây vài hôm – hoặc có thể là cách đây một tuần, tôi không biết. Nhưng tôi đã thấy là em rất hiểu ý tôi lúc ấy rồi mà. Bởi vì sao, bởi vì em đã không đến gần tôi trong mấy ngày đó.”
Cô nhìn anh chằm chằm, như thể không thốt nên lời.
“Thôi nào, Ayisha, chắc chắn em có thể thấy là sau việc trải qua ba đêm một mình với tôi, trong phòng tôi – trên giường tôi – chúng ta sẽ phải kết hôn.” Tất cả thời gian một mình đó với anh vô thức, và không làm gì cô, cô hẳn đã xem xét tới những hậu quả, anh nghĩ, cố gắng cắt đứt cuộn dây tội lỗi bên trong mình.
Anh nhận ra nó ở khoảnh khắc anh biết cô đã ngủ trên giường anh. Nhận ra và thấy rất sung sướng. Với Rafe, nó đã giải quyết mọi việc. Anh sẽ có cô một cách đúng đắn ở nơi anh muốn – trong vòng tay của anh, trong cuộc đời anh, và trên giường anh. Với tất cả mà không cần anh phải dùng những lời hoa mỹ hay phải bối rối thú nhận điều đó.
Và có nguy cơ cô sẽ ném lại chúng vào mặt anh.
Bây giờ anh sẽ không phải làm gì – trừ phải làm điều đúng đắn và cưới Ayisha. Sẽ không thể nào tốt hơn nữa.
“Nhưng anh bị bệnh, không tỉnh táo,” cô lập luận. “Anh thậm chí còn không biết tôi ở đó.”
“Phải, nhưng những người khác trên con tàu này đều nghĩ thế. Thôi nào, cô bé, không cần phải trông khó chịu thế; tổn hại đã xảy ra, hãy lấy thế làm niềm vui.” Tại sao cô không thể thấy những lợi thế của việc này nhỉ? Hôn nhân sẽ giải quyết những vấn đề của cô và của anh. Nó thậm chí sẽ giải quyết vấn đề thừa kế – dù anh không quan tâm tới chuyện đó.
Cô nhìn anh. “Tổn hại đã xảy ra?” cô lặp lại, giọng cô có vẻ kỳ lạ. “Tổn hại?”
Anh cho cô một nụ cười trấn an. “Chuyện đó cũng không quá tệ. Chúng ta sẽ cùng tìm cách xoay sở được thôi mà, tôi nghĩ thế.” Và như là vợ anh, anh có thể thực sự bảo vệ cô và chăm sóc cô.
“Ồ, thật sao?”
Anh nhíu mày. Cô nói nghe như có chút… khó chịu? “Phải, cả hai chúng ta không thể làm gì về chuyện này trừ việc chấp nhận sự thật.”
“Sự thật gì mới được chứ?” cô hỏi. “Là bởi vì tôi cứu mạng sống của anh và một nhúm những người xa lạ biết về chuyện đó, mà chúng ta phải dành cả đời còn lại để mà ràng buộc hôn nhân với nhau sao?”
Anh nhún vai. “Đó là cách thế giới này làm.”
“Đó không phải là cách trong thế giới của tôi.”
“Có lẽ không, nhưng ở Anh quốc-” anh bắt đầu, sau đó đổi ý. “Phải, thật sự là thế. Em không thể phủ nhận chuyện hôn nhân sắp đặt suốt ở Ai Cập.”
“Đúng vậy, nhưng như anh nói, đây là nước Anh.” Cô liếc ra mặt nước xanh của Địa Trung Hải. “Chưa, có lẽ, nhưng nó rồi sẽ được.”
“Và những cuộc hôn nhân sắp đặt ở Anh cũng diễn ra suốt. Cả hai người bạn của tôi cũng đã thực hiện những cuộc hôn nhân sắp đặt – thật ra thì Harry đã làm cho nó giống thế. Và anh trai của tôi cũng đang sắp xếp cho tôi với Lavinia Fettiplace trước khi tôi rời-” Anh dừng lại. Có lẽ đây không phải là sự thừa nhận khôn ngoan nhất mà anh đã làm.
“Ồ, tuyệt.” Cô giơ hai tay lên. “Và tôi cho là cô ấy giàu và xinh đẹp.”
“Ừm, đúng vậy, nhưng-”
“Tất nhiên,” cô thịnh nộ. “Thế cho nên anh ấy sẽ rất cảm động khi anh ném cô ta sang một bên vì một cô gái nào đó mà anh tìm thấy ở chốn cặn bã của Cairo.”
“Không phải, anh ấy sẽ không – và em không phải ở chốn cặn bã, mà chính xác là – đó không phải là vấn đề. Anh tôi sẽ chỉ phải chịu đựng với sự thay đổi kế hoạch này.”
Cái sự thay đổi kế hoạch này đối với anh không thể nào phù hợp hơn. Anh không mong muốn kết hôn với Lady Lavinia. Anh chạy trốn khỏi đất nước để tránh việc đó, sự thật là thế.
“Chịu đựng, có phải chúng ta rồi cũng sẽ vậy?” Giọng cô rung lên với giận dữ. “Nhưng, với tôi thì không, Ngài Ramsey. Bởi vì tôi từ chối lời đề nghị rất lịch thiệp của anh để làm tôi thành một người phụ nữ đứng đắn. Tôi hoàn toàn đứng đắn như tôi đã thế, cám ơn ngài!”
“Tất nhiên là vậy – không ai nói điều ngược lại cả,” Rafe xoa dịu. “Không cần phải khó chịu thế.” Anh đặt một bàn tay lên cô, nhưng cô cho anh một ánh nhìn khiến anh phải đổi ý. Cô có quyền khó chịu, anh biết. Phụ nữ muốn những lời hoa mỹ, những lời tán tỉnh, đại loại thế. Nhưng quá muộn để làm điều đó – họ đã hoàn toàn bị tổn hại, và không còn lựa chọn nào khác trừ việc kết hôn.
“Có bà Ferris và những người như bà ta, tôi nghĩ thế. Họ sẽ nói rằng tôi đã tạo ra một tình huống để có được cho mình một người chồng giàu có và đẹp trai.” Cô trừng mắt nhìn anh. “Và anh cũng nghĩ thế, đúng không?”
“Giờ thì đó không phải là sự thật. Tôi chẳng nghĩ gì cả. Tôi biết rất rõ rằng tôi đã ốm rất nặng. Em có ý tốt, tôi chắc chắn thế – tôi biết,” anh vội nói, nhìn biểu hiện của cô.
Anh hít một hơi thật sâu và nói bằng một giọng dịu dàng, “Tất nhiên tôi biết em không có ý gì trừ việc làm điều tốt nhất. Nhưng cuộc đời không luôn như chúng ta mong đợi, và mặc dù đây có thể không phải là điều cả hai chúng ta… mong muốn, nhưng nó không hẳn là tệ lắm, đúng không?” Anh cho cô một nụ cười khích lệ.
“Không tệ lắm?” Cô siết chặt hai nắm tay của mình, trợn mắt lên, và phát ra một tiếng ồn ào giận dữ.
Rafe nhíu mày. Rõ ràng anh là một món bở đáng khao khát kém hơn là anh tưởng, mặc dù ít nhất thì cô cũng nghĩ anh đẹp trai. Anh tính nói với cô về chuyện thừa kế. Nhiều phụ nữ có thể thích cái ý tưởng con trai họ một ngày nào đó trở thành một bá tước. Nhưng chết tiệt, không, anh sẽ không hối lộ cô bằng nó. Thế là không đường hoàng.
Anh quay trở lại cái vấn đề cứ trở đi trở lại mà cô tranh luận. “Nếu đó là bà Ferris mà em lo lắng, vậy thì, đừng lo nữa. Bà ta không đáng quan tâm. Cứ lờ bà ta đi,” Rafe đạo mạo khuyên.
“Lờ bà ấy đi?” cô gần như hét lên. “Làm thế nào tôi lờ bà ta đi khi mà tôi được cho là phải kết hôn với anh bởi vì những gì mà bà ta và những người khác nghĩ như bà ta?”
“Đó là chuyện mà toàn thế giới này sẽ nghĩ,” Rafe cáu kỉnh nói. Đó là chuyện có thể hiểu được với anh. Hà cớ gì cô lại nổi nóng vì chuyện không đẩu vào đâu như thế? Họ đã tiến triển rất tốt cho tới bây giờ, và một khi cô bình tĩnh lại, họ sẽ lại hòa hợp lần nữa, anh chắc chắn.
“Không, điều mà cả thế giới này sẽ nghĩ – nếu tôi lấy anh, nhưng tôi sẽ không – là những chuyện giống thế này” – cô khoác vào cái giọng quý phái thái quá – ” ‘Ồ, nhìn kìa, kia là Ayisha Ramsey. Cô ta không là ai cả cho đến khi cô ta ngụy tạo chuyện Rafe Ramsey bị bệnh dịch hạch. Tất nhiên là anh ta không bị, mà chỉ bị sốt nhẹ, nhưng cô ta đã tự nhốt mình cùng với anh ta trong toàn bộ ba đêm – ôi thôi là thống thiết, bà biết không! Và khi anh ta hồi phục, người đàn ông tội nghiệp đấy bị buộc phải cưới cô ta. Thật thảm thương.’ ” Cô ào ra cửa, mở toang nó ra, và thấy Higgin đang đứng đó với một khay thức ăn.
“Lùi lại, Higgins,” cô cáu kỉnh. “Tôi sẽ đi lên boong, và tôi ghét phải ngẫu nhiên mà đụng trúng ông-”
“Thưa cô?” Higgins đã lui lại.
“Bởi vì sau đó tôi có thể phải lấy ông-” cô kết thúc.
“Ồ, giờ thì em đang vớ vẩn đấy,” Rafe bắt đầu.
“Thế mới hợp với tôi – rất rất hợp!” cô kết thúc bằng một giọng nhoi nhói và chạy đi.
Cô bỏ đi để lại sự thinh lặng ngỡ ngàng do mình khơi ra.
“Xin lỗi vì đã xen ngang, cậu chủ,” Higgins rầu rĩ nói sau một lúc. “Tôi đến chỉ để mang cho cậu ít đồ ăn và cho cậu biết mọi người đã ăn tối xong, nếu cậu muốn đi lên boong trên.”
“Tạ ơn Chúa, tôi đang đói muốn chết đây,” Rafe tuyên bố. Anh nhấc miếng vải từ cái khay lên và nhìn chăm chăm vào cái bên trong. “Súp loãng? Trứng chần? Tôi đã nói tôi đang đói muốn chết kia mà. Tôi yếu như một con mèo con ấy. Tôi cần thịt. Và một ít vang đỏ ngon.”
“Xin lỗi, cậu chủ, nhưng thể tạng của cậu cần hồi phục từ từ. Nó không thể chịu nổi với thịt và vang đỏ – cậu biết vậy mà, cậu chủ. Còn nhớ khi cậu bị vết thương đó và cơn sốt sau cuộc phẫu thuật khâu nó lại chứ? Tôi đã phải xoay sở đủ kiểu mới kiếm được cho cậu một đĩa thịt kha khá khi cậu muốn ăn.”
“Và tôi đã cho ra hết một phút sau khi ăn nó, tôi biết. Thật lãng phí. Nhưng súp và trứng chần á?” Anh nhìn vào cái thứ nước vàng vàng, sền sệt trên miếng bánh mì nướng.
“Súp gà rất ngon,” Higgins dụ dỗ. “Nếu tiểu thư Ayisha mà làm theo ý mình, đó sẽ là cháo suông mà thôi.”
Rafe liếc hướng cô đã chạy đi. “Ông chắc là ông không phải nói tới độc cần đấy chứ?”
Higgins mỉm cưới. “Cổ tức giận là điều chắc chắn, nhưng cổ sẽ bình tĩnh lại thôi. Cậu biết cổ nghĩ cho cậu mà.”
“Thật? Nhìn không giống lắm.” Rafe cầm lấy cái khay và ngồi xuống. Anh nhìn săm soi dưới nắp đậy của cái đĩa thứ hai. Lại trứng.
“Phụ nữ không luôn nói những gì họ nghĩ, cậu chủ, cậu biết điều đấy.”
Rafe khịt mũi. “Tôi biết. Họ rất mẫn cảm với những thứ hoàn toàn không có gì phức tạp.”
“Đúng vậy, cậu chủ.”
Anh húp một miếng súp. Không tệ lắm. Anh húp thêm. “Ý tôi là, cô ấy biết các hệ quả. Cái đêm đầu tiên khi rời cảng, tôi đã cảnh báo cô ấy về việc chúng tôi có thể bị nhìn thấy quá thường xuyên, mà không có người đi kèm; nguy cơ bị tổn hại.” Anh lắc đầu. “Tôi lẽ ra kiếm cho cô ấy một người hầu gái.”
“Điều đó sẽ không có gì khác biệt, cậu chủ.”
“Phải, tôi cũng cho là thế.”
“Cô ấy cứ liều bằng được để cứu cậu, cậu chủ, không nghĩ gì tới việc bị tổn hại.”
“Tôi biết điều đó, Higgins,” Rafe sốt ruột nói. “Cái cô nhỏ cứng đầu ngốc nghếch ấy cứ tự ném mình vào nguy hiểm suốt. Không thèm nghĩ tới hậu quả ra sao. Bởi thế nên chuyện này rồi sẽ ổn, cuộc hôn nhân này. Cô ấy cần được kiềm lại bởi một người có cái đầu lạnh hơn, lý trí hơn.” Anh đã xong món súp và đang ngấu nghiến trứng với bánh mì.
“Đúng vậy, thưa cậu.”
“Phải thừa nhận là, thuyền trưởng có chút hấp tấp, nhưng ai mà biết được cô ấy lại có vẻ như phản ứng quá sốc với chuyện ấy chứ? Cô ấy hành động như thể đó là một sự xúc phạm.” Anh liếc Higgins. “Ý tôi là, tôi là một anh chàng khá được, phải không?”
“Rất được, cậu chủ.”
“Không, không phải rất được,” Rafe nói với vẻ nghiêm túc. “Xuất thân của tôi tốt, nhưng tài sản chỉ ở mức trung bình.” Anh cắn miếng nữa.
“Tôi không nghĩ cô Ayisha quan tâm tới tài sản của cậu, cậu chủ.”
“Phải, tôi cũng không nghĩ vậy, nhưng rõ ràng cô ấy để mắt vào thứ gì đó – hay ai đó – tốt hơn.”
Higgins ngập ngừng. “Làm thế nào – chính xác – cậu đã cầu hôn rồi ư, cậu chủ?”
“Cầu hôn? Không có. Không cần phải làm thế. Thuyền trưởng đã đề cập tới chủ đề đấy trước, và tôi cứ thế tiếp tục.” Anh đẩy cái đĩa sang một bên. Vẫn còn dở một miếng bánh mì nướng và một quả trứng, nhưng anh đã no.
“Phụ nữ thích được cầu hôn, cậu chủ,” Higgins rụt rè đề nghị. “Muốn biết họ có thể nói đồng ý hay không đồng ý.”
“Ờ, ông đã nghe rồi đấy thôi, cô ấy đã nói không đồng ý. To và rõ ràng. Tôi tưởng cả con tàu này đều đã nghe rồi chứ.”
“Mọi người đều ở chỗ ăn tối, cậu chủ,” Higgins trấn an anh. “Họ không nghe thứ gì đâu.”
“Được rồi, ông ra ngoài và đi ăn tối đi.” Rafe xua ông đi. “Và nếu ông quan tâm tới mình, đừng có bảo với tôi đó là món thịt bò nướng nhé.”
Rafe nằm xuống giường. Tại sao phụ nữ lại làm phức tạp mọi thứ vậy chứ nhỉ? Rõ ràng đó là một giải pháp hoàn hảo, đó là những gì anh mong muốn từ bấy lâu nay, gần như là ngay từ khoảnh khắc anh nhìn thấy cô.
Cô ấy dường như rất cô đơn. Anh cũng cô đơn. Cô có một người bà con gần, là bà nội cô, nhưng bà ấy có vẻ như có thể chết bất cứ lúc nào, sớm thôi. Những người bà là thế, theo kinh nghiệm của anh. Và Rafe chỉ có một anh trai và anh ấy không chút quan tâm đến bất kỳ điều gì khác hơn là khả năng Rafe tạo ra được một người thừa kế.
Chuyện này có vẻ giống như một sự cộng tác. Cô ấy sẽ đơn độc trong một đất nước xa lạ, cần được bảo vệ, cần được quan tâm chăm sóc. Và anh phù hợp với điều đó. Đó là một trong vài những kỹ năng của anh.
Họ bắt đầu mối quan hệ của mình với việc choảng nhau, nhưng anh đã tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa giữa họ kể từ đó. Chuyến đi đến Alexandria khá thú vị; họ đã rất thích thú với các thắng cảnh và đã chuyện trò về đủ thứ chuyện trên đời.
Anh đã để bạn bè của cô ở một nơi an toàn. Cô đã thích món quà nhỏ của anh – anh hy vọng nó bù đắp cho việc anh đã khăng khăng cô phải bỏ lại con mèo già của mình. Và cuộc chuyện trò ngăn ngắn trên boong tàu ở đêm đầu tiên, khi cô đứng bên cạnh anh và nói về những điều mà anh đã không nghĩ tới trong nhiều năm qua… với bàn tay cô ngoắc vào cánh tay anh.
Cũng như việc cứu mạng anh. Anh không thể bác bỏ điều đó. Lôi khẩu súng của anh ra và ngăn họ đưa anh vào bờ.
Và những gì tiếp theo sau đó. Cơn sốt quái quỷ kia không dễ dàng xử lý, anh biết. Nhưng cô đã làm được, chăm sóc anh như một chiến sĩ thành Troa bé nhỏ. Anh vẫn chưa thống nhất được mình cảm thấy thế nào về chuyện đó. Chắc chắn là biết ơn, nhưng…
Anh không thể giải thích được nó, thậm chí cho chính mình.
Vì thế đề nghị hôn nhân với cô ấy là điều phải làm hoàn toàn đứng đắn.
Sự từ chối kịch liệt của cô làm anh ngỡ ngàng.
Nhưng anh sẽ không chịu thua. Anh sẽ vây hãm cô, chế ngự cô, cho cô biết anh nghĩ gì theo cách của anh. Nó đã hiệu quả trong chiến tranh, nó cũng sẽ hiệu quả trong… đời thường.
Anh sẽ đưa cô về nhà bà nội của cô, giải thích tình hình, và xin phép bà cho anh cưới cô. Quý bà già cả ấy sẽ ủng hộ anh, anh biết. Để cho cô cháu gái quý báu mới vừa tìm thấy của mình bị khinh rẻ ư? Đừng có mơ đi.
Vậy nên anh muốn sắp xếp mọi thứ ở Cleeveden, và sau đó thẳng tiến đến chỗ George và Lady Lavinia để giải quyết mọi chuyện. Không phải vì anh có bao giờ hứa gì với cô ta, tạ ơn Chúa. Mà là cô ta đã biết ý định đó, và anh không muốn gây rắc rối cho cô ta.
Anh sẽ giải thích tình hình. Cô ta sẽ hiểu. Cô không phải là loại người xấu. Chỉ là không hợp với anh.
George cuối cùng rồi cũng sẽ đồng ý thôi. Dòng dõi mới là điều George quan tâm nhất. Dòng họ Cleeves có thể không phải là tầng lớp quý tộc, nhưng đó là một dòng dõi lâu đời và đáng kính, còn về phía mẹ của cô, bà có họ hàng với một nửa các gia đình quý tộc ở lục địa. George quan tâm đến một người thừa kế hơn là bất cứ gì; cuối cùng anh ấy còn thấy nhẹ nhõm vì Rafe đã muốn kết hôn.
Và mặc dù cô không có tài sản, cô sẽ thừa kế thứ gì đó từ bà nội của mình, anh nghĩ, và bất luận thế nào, anh hoàn toàn hài lòng với những gì anh có.
Nhưng còn cô? Phản ứng của cô đã làm anh thấy buồn, cho thấy anh đã chẳng hiểu cô chút nào.
Kể từ khi bà nội anh qua đời, anh không thân thiết với nhiều phụ nữ lắm. Ngoài những người cô dì của Gabe và Harry cùng mẹ và các chị em gái của Luke, các liên hệ mà anh có với phụ nữ cho tới bây giờ đều giữ khoảng cách, lịch thiệp, và trang trọng – anh rất tuyệt vời ở các vũ hội và dạ tiệc, chẳng hạn thế – hoặc dễ chịu, hoạt bát, và không bị ràng buộc gì. Những mói quan hệ này bắt đầu và kết thúc ở cửa phòng ngủ.
Kiểu quan hệ mà Gabe và Harry đã có với vợ của họ – thậm chí anh trai George của anh dường như cũng có nó với người vợ Lucy của anh ấy – thuộc phạm trù xa lạ với Rafe. Anh ngoại lệ với kiểu ấy.
Nhưng tất cả họ đều thực hiện những cuộc hôn nhân thuận tiện – ngay cả George cũng vậy – đặc biệt là George. Cha của họ đã chọn cô dâu cho George với cùng sự quam tâm đến tiểu tiết và dòng dõi như George đã chọn Lady Lavinia.
Vì vậy Rafe chắc chắn anh đã đi đúng hướng. Tất cả những gì anh phải làm là đưa được cô ấy đến bàn thờ, và sau đó là vào giường của anh. Cuối cùng là, cô ấy sẽ đến để quan tâm anh. Cô ấy phải thế.
Cô đã thấy yêu dễ dàng. Cô đã yêu phân nửa Cairo, mà có vẻ như toàn là: những tên trộm đường phố bé nhỏ rách rưới, những người thợ làm bánh, những con mèo bị tai nạn, bị đánh đập, những chú mèo con bé nhỏ đẹp mã. Cô rồi sẽ học được cách yêu anh, anh chắc chắn điều đó.
Làm sao để bạn làm cho ai đó yêu thương bạn đây?
Người duy nhất trên thế giới này quan tâm tới Rafe là bà của anh, nhưng đó là những gì mà những người bà thường làm, có vẻ thế. Hãy nhìn Lady Cleeve xem. Bà ấy thậm chí còn chưa gặp Ayisha, nhưng bà đã yêu cô.
Nhưng đó là Ayisha, anh thiu thiu ngủ nghĩ. Ai cũng yêu cô. Hãy nhìn cách những chàng sĩ quan trẻ trung theo đuôi cô đi khắp nơi. Rồi là vị mục sư và vợ đang trong tuần trăng mật, ngài thuyền trưởng của con tàu, hai trong số ba mụ nhiều chuyện – thậm chí mấy người thủy thủ còn làm dây cột mèo cho cô. Cô ấy là như thế. Anh chỉ là một trong nhiều người.
Nhưng anh có thể bảo vệ cô.
Và chết tiệt, cô cần được bảo vệ khỏi cái cách cô lao vào mọi thứ, một thiên thần lao vào những nơi mà những kẻ ngu ngốc không dám…
Phải, anh mơ màng nghĩ, đó là những gì anh sẽ làm; cưới cô, tử tế với cô, và bảo vệ cô. Và một khi anh đã có cô trên giường mình, anh sẽ yêu cô cho đến khi cô nhũn người ra với khoái cảm. Đó là một điều khác nữa mà anh có thể làm tốt.
Cô sẽ phải thích anh sau đó, anh nghĩ. Anh nhắm mắt lại, nửa ngủ, nửa đẩy ra khỏi đầu những suy nghĩ về những người phụ nữ khác mà anh từng thích và đã chia tay, mà không một chút dằn vặt đau khổ.
Ayisha thì khác. Anh sẽ làm cho cô ấy muốn anh… và muốn ở lại. Bằng cách nào đó.