Ayisha chạy tới lan can tàu và đấm mạnh vào nó. Đồ ngốc, cứng đầu, chậm tiêu – tại sao anh không hiểu chứ? Cô giận dữ nhìn quanh boong tàu trống không. Cô muốn đá vào cái gì đó – vào ai đó, nhưng chỉ còn mỗi anh trong cabin.
Thiệt hại đã xảy ra – hay nhỉ!
Em có ý tốt. Ý tốt? Nó làm cô thấy mình như một kẻ thích dính vào chuyện của người khác. Bộ anh không biết là, cái đồ đần kia, ba ngày qua cô đã chiến đấu ngày đêm để giữ cái mạng sống cho anh sao?
Điều cuối cùng trong đầu cô là giữ phép tắc. Và anh nên cám ơn cô vì điều đó chứ không phải bảo cô là cô có ý tốt.
Tất cả những giờ cô đã túc trực bên anh, làm cho anh thở, thở, thở. Những đêm mất ngủ, những sợ hãi, lo lắng, khẩn trương vì anh, đút cho anh trà canh-ki-na rồi trà vỏ liễu, rồi lau người cho anh, giữ cho anh mát, giữ cho anh ấm, giữ cho anh sống.
Cô nhìn chằm chằm ra biển với đôi mắt ngập sóng.
Anh nghĩ cô là hạng người gì vậy? Anh lẽ nào không thấy lý do tại sao cô làm những việc đó? Lý do cô đã chiến đấu đến tuyệt vọng để cứu anh – đã đe dọa bắn hai người đàn ông hoàn toàn vô tội, để họ sẽ không đưa anh vào bờ. Những người đàn ông với những người vợ, có thể, những người họ yêu, và những đứa con. Lý do anh nghĩ cô làm một chuyện như vậy là gì? Là để bẫy cho mình một người chồng chăng?
Cô có ý tốt.
Sao anh không thể nhìn thấy cô đã yêu anh tuyệt vọng đến thế nào chứ? Đồ đần.
Cô thậm chí không thể bắt đầu giải thích cho anh hiểu những lời đó đã làm tổn thương cô thế nào. Những từ mà mỗi cô gái mơ ước, được chú rễ tương lai của cô ta thốt ra; tổn hại đã xảy ra nhưng không phải là điều gì rất tồi tệ.
Chúng ta sẽ cùng tìm cách xoay sở được thôi mà, tôi nghĩ thế.
Cô lẽ ra để họ vứt anh xuống biển, cô giận dữ nghĩ. Nó sẽ giúp được cô – giúp mọi người – thoát khỏi một phiền phức to lớn.
Cô bước dọc theo lan can tàu, hết tới rồi lui. Cô lẽ ra quăng anh ra ngoài cửa sổ. Cô có thể đi xuống và làm việc đó bây giờ, xem thử anh ta thích điều đó thế nào.
Cô sẽ không làm đám cưới để tránh tin đồn thổi.
Cô sẽ không xoay sở gì hết.
Cô ra đi để hút vào trái cam ngọt ngào của cuộc đời, chứ không phải vào hạt đậu khô queo của sự thỏa thuận, thỏa hiệp. Với Ayisha, hoặc là có tất cả hoặc là không có gì, và nếu anh quá ngốc, quá đần, quá đui mù để nhận ra những gì cô trao cho anh, cô sẽ chọn không có gì.
Không, không đúng; cô không chọn không có gì.
Anh đã đề nghị cô không thứ gì, và cô từ chối chấp nhận nó. Thế đấy.
Giờ thì, làm thế nào để sống sót thêm mười ngày nữa trong một cabin với người đàn ông mà cô muốn bóp cổ? Hoặc xô ra cửa sổ.
Một giờ sau Higgins đến để báo cho cô biết đã đến lúc trở vào cabin.
“Cô ổn cả chứ, tiểu thư?” ông hỏi, khuôn mặt tử tế của ông lo lắng.
“Vâng, Higgins,” cô khẽ nói. Cô đã quyết định, đã bình tĩnh và đầy quyết tâm. “Tôi hơi mệt, chỉ vậy thôi. Ông có tìm cho tôi một chiếc võng chứ?”
Ánh mắt ông đảo qua. “Không có, thưa cô,” ông nói.
“Một tấm nệm thừa, có chứ?”
“Tôi rất tiếc, thưa cô.”
Cô nhún vai. “Không sao, vậy thì tôi ngủ trên sàn vậy. “Phiền ông nói với mục sư và bà Payne là tôi có thể lấy lại con mèo vào sáng mai được không?”
“Tất nhiên, thưa cô, tôi sẽ nói với họ.” Ông khom người và lỉnh mất. Ayisha trở lại cabin và lặng lẽ bước vào.
Trước sự nhẹ nhõm của cô, Rafe nghe có vẻ như đang ngủ say trên giường. Tất nhiên là anh hẳn đã rất mệt. Anh sẽ phải ngủ nhiều vào những ngày tới, cô biết. Điều đó sẽ giúp ích.
Cô tuột giày và vớ ra rồi nhón chân đi đến bên giường. Anh trông yên tĩnh và đẹp trai, nhưng cô vẫn sờ trán anh, chỉ để cho chắc.
Mát, khô, bình thường. Hơi thở anh cũng sâu và đều.
Có một cái khay với một miếng vải trên hòm đồ. Kiểm tra, cô tìm thấy súp nguội và một quả trứng chần. Cô đang rất đói, vì thế cô sẽ ăn chúng dù sao đi nữa. Không còn gì trong bụng để mà lãng phí thức ăn.
Anh vẫn ngủ, nhịp thở không thay đổi.
Cô rót một ít nước sạch, nguội vào một cái bát và rửa mặt, sau đó nhìn quanh tìm những tấm chăn dự phòng. Không có. Cô thở dài. Sàn tàu sẽ rất khó chịu đây. Thật ngạc nhiên vì bạn trở nên quen ngủ trên giường với một tấm nệm len mềm nhanh đến vậy. Nhưng nếu bạn đã quá mệt, bạn có thể ngủ ở bất cứ đâu, và cô đã rất mệt.
Cô cởi váy và treo nó lên một cái móc, sau đó trải khăn choàng lên sàn và nằm xuống.
“Lên giường đi, Ayisha,” một giọng trầm sâu gầm lên, làm cô giật cả mình.
“Tôi ngủ đây,” cô trả lời. “Ngủ ngon.”
“Tôi nói, lên giường. Em sẽ không phải ngủ trên sàn.”
“Tôi sẽ ngủ ở đâu tôi thích.” Cô nhắm mắt lại.
“Cái giường này đủ rộng cho cả hai chúng ta.”
“Cái cabin này không đủ rộng cho cả hai chúng ta.” Cô nhắm chặt mắt lại và tập trung để thở sâu và đều. Không thể chịu nổi cái anh chàng này. Ngay khi cô vừa lấy được bình tĩnh, thì anh ta lại nhặng xị và khuấy đảo mọi thứ lên.
Anh thở dài. “Thôi được rồi, nếu em cứ cứng đầu như thế…” Có tiếng chăn mềm sột soạt và cô nghe tiếng chân trần bước về phía cô.
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi không thể để một người phụ nữ ngủ trên sàn.”
“Đừng có vớ vẩn. Tôi quen rồi, anh thì không.”
“Tôi là một người lính. Tôi đã ngủ trên đất hàng trăm lần rồi.”
“Anh không còn là một người lính nữa, đất thì mềm hơn nhiều so với bất kỳ sàn gỗ nào, với cả anh đang bệnh. Trở lại giường đi.”
Anh quỳ gối xuống cạnh cô.
“Tránh ra, tôi không có đi đâu,” cô rít lên.
Anh nằm xuống cạnh cô trên sàn. “Ngủ ngon, mèo con.”
Cô bốc hỏa. “Thật lố bịch. Tôi sẽ không ngủ bên cạnh anh.”
“Vậy thì cứ dùng giường,” anh nói và nhích dần vào cô.
Cô lách ra. Anh lách tới.
“Thôi đi.”
“Trời lạnh.”
“Vậy thì vào giường đi.” Anh không nhúc nhích, vì thế cô đẩy anh. “Đi đi. Anh bị bệnh. Anh cần phải chăm sóc cho bản thân mình.”
“Không thể để một phụ nữ trên sàn.”
“Ồ, vì Chúa!” Cô đứng dậy và túm lấy một tấm chăn trên giường và ném nó qua anh. Cô đứng nhìn xuống anh và bắt gặp một tia sang sáng của hàm răng trắng trong ánh trăng. Thật buồn cười, cái gã lạ lùng này. Nếu cô vẫn nằm trên sàn, anh sẽ vẫn quấy rầy cô và cả hai sẽ chẳng ngủ nghê được gì.
“Được rồi, vì anh đã quả quyết là không thể nào, tôi sẽ ngủ trên giường vậy.”
“Tốt, làm thế đi, và đừng có đánh thức tôi dậy đấy nhé.”
Cô nghiến răng và lên giường. Thật mềm mại, ấm áp và thoải mái. Cô chờ, nhưng anh không nói gì nữa và sau vài phút cô bớt căng thẳng. Quả thật rất thoải mái và cô đã rất mệt…
Một thân người to lớn, ấm áp trượt vào bên cạnh cô.
Cô cứng người và vụt mở to mắt. “Anh nghĩ anh đang làm gì thế hả?”
“Lên giường. Em đã bảo tôi mà, nhớ không? Ít nhất là hai lần. Tôi ghét phải làm phật ý phụ nữ.”
“Vậy thì để tôi đi ra.”
“Không. Cả hai chúng ta ngủ ở đây sẽ tốt hơn.”
“Tôi không thể ngủ chung giường với anh.”
“Tại sao không? Em đã làm thế ba đêm qua đấy thôi.”
“Chuyện đó khác. Anh không có ý thức lúc ấy.”
“Thế à, giờ thì vui hơn rồi đây. Ui!” Im lặng một lúc. “Tôi đã quên hai cái khuỷu tay của em rồi.”
Cô gặng hỏi cái câu đầy ám chỉ kia. “Có chuyện gì với khuỷu tay tôi sao?”
“Ờ thì là em có khuỷu tay. Rất nhiều.”
“Vớ vẩn, tôi chỉ có hai cái. Giờ thì cho tôi đi ra.”
Cô cảm thấy một chút tuyệt vọng. Cô không muốn ngủ ở đây, quá gần anh. Cô đang rất giận anh. Cô không muốn dây dưa gì với anh.
Nhưng anh đã bẫy cô vào giữa tường và anh. Cách duy nhất cô có thể đi ra là trèo qua anh, và cô khá chắc chắn là anh sẽ thích thú cản cô lại.
“Thôi đừng có cãi nữa; cô nhỏ à. Chúng ta đều đã rất mệt rồi, vì thế tạm ngưng cãi vả một lúc và đồng ý là em sẽ ngủ ở đây, với tôi.”
Cô cân nhắc. Cái giường rất thoải mái. Cô sẽ ngủ ngon hơn ở đây. Và không có vẻ gì cho thấy anh cho cô bất kỳ lựa chọn nào. “Tốt,” cô nói. “Có hai tấm nệm được khâu lại với nhau, vì thế anh nằm ở phần anh, còn tôi ở phần tôi, đồng ý?”
“Bất cứ gì em nói, em yêu.”
Cô cố thả lỏng người và khá thành công cho tới khi tiếng anh vọng ra từ trong bóng tối, “Không thành vấn đề. Dù gì thì chúng ta cũng sẽ kết hôn. Ui!”
***
Có gì đó đánh thức Rafe dậy lúc giữa đêm. Anh luôn là một người thính ngủ. Anh cố đoán đó là gì. Và rồi anh nhận ra.
Cơ thể cô đang cuộn dọc theo người anh, người cô như viền quanh cơ thể anh, bên phần giường anh, ôm anh, một tay khum một bên mặt anh, tay kia với lòng bàn tay áp vào, da chạm da, bên trong áo anh, trực tiếp trên trái tim anh.
Anh cẩn thận quay đầu lại để nhìn cô. Cô có vẻ như đã ngủ say, nhưng đang lẩm bẩm gì đó, cùng một từ, lặp đi lặp lại, hơi thở cô phà ấm da anh. Anh nghiêng người tới sát hơn để nghe xem đó là gì.
“Thở… thở… thở.”
Trong một lúc anh không thể thở, không thể nghĩ, khi anh chợt nhận ra một cách chậm chạp những gì cô ấy đang làm. Cô đang bảo vệ anh, chăm nom anh, giữ gìn mạng sống anh, thậm chí ngay cả khi ngủ.
“Thở… thở… thở.”
Một quả bóng đang căng ra trong lồng ngực anh. Tay anh đưa ra và phủ lên tay cô, nơi nó đặt trên tim anh.
Anh không quan tâm cô tranh cãi và phủ quyết thế nào; cô là của anh.
***
Sáng hôm sau, Higgins đánh thức họ bằng một tiếng gõ cửa. Ayisha ngồi dậy, ngáp. Cô liếc về phía cửa sổ. Trời sáng choang.
“Chúng ta dậy muộn,” cô nói, nghe có vẻ ngạc nhiên.
Rafe xỏ quần dài vào. “Cả hai chúng ta đều đã rất mệt mà.” Anh đi ra cửa trong chiếc áo sơ mi và quần dài.
“Chào buổi sáng, cậu chủ, cô Ayisha. Cậu cảm thấy thế nào, thưa cậu?”
“Khá hơn rồi, cám ơn ông, Higgins,” Rafe nói với ông. “Khá hơn rất nhiều. Cái gì thế?”
Higgins cầm một cái can và một bọc đồ buộc gọn gàng. “Can nước nóng cho cậu tắm rửa, thưa cậu. Và một ít vải buồm cũ và dây thừng. Để cậu có thể dựng lên một góc kín đáo.”
Higgins đi ra, hứa sẽ trở lại với đồ ăn sáng trong khoảng nửa tiếng nữa. Rafe dựng vội vải buồm để làm một chỗ riêng tư, sau đó ngồi xuống và mang giày vào.
Anh quay sang Ayisha, vẫn còn trên giường, chăn mền quấn tới cổ như thể anh sắp bổ nhào xuống cô vậy. Anh cười thầm. Nếu cô biết cô đã ôm chặt anh như thế nào trong khi ngủ. Anh đã thức dậy trước tiên và miễn cưỡng nhích ra khỏi cô, vì biết là cô sẽ khó chịu nếu thức dậy và thấy họ đã gần như quấn vào nhau thế nào.
Anh thức dậy với một hy vọng mới. Cô đã ôm anh trong khi ngủ; điều đó phải có ý nghĩa gì đó.
Anh ra hiệu tới chỗ nước nóng và cái góc riêng tư kia. “Ưu tiên phụ nữ. Tôi sẽ lên boong tản bộ một chút. Mười lăm phút nhé?” Và xỏ vào chiếc áo khoác, anh đi.
Đến lượt anh, cô đi lên boong trên trong khi anh cẩn thận cạo râu. Xấu hổ làm sao khi chỉ mới đi dạo có một chút trên boong mà đã làm anh hoàn toàn kiệt sức, anh nghĩ, trút bỏ quần áo để tắm rửa phần còn lại của cơ thể mình. Anh phải lấy lại sức khỏe mới được.
Khi cô trở về, Higgins đang chờ với bữa sáng của họ. Dưới chân ông là một cái giỏ đựng một con mèo có vẻ buồn buồn. Ayisha mừng rỡ nhào tới con mèo và thả nó ra, ngâm nga và vỗ về con vật nhỏ xíu đó.
Khi họ xử lý nhanh gọn bữa sáng của mình gồm trà nóng, cháo, bánh mì mới nướng, và mật ong – không có giăm bông hoặc thịt xông khói, trước sự chán ghét của Rafe – Cleo đi vơ vẩn khắp cabin, ngửi ngửi tất cả mọi thứ, tìm hiểu địa bàn mới của nó.
Trong khi Rafe cố ăn vài thìa cháo với một chút bánh mì và mật ong, Ayisha bận rộn xử lý theo cách của mình mọi thứ có ở đó. Cô ấy rõ ràng là đang rất đói. Anh cảm thấy đau nhói khi nhớ ra cô đã bỏ bữa tối của mình vì anh.
Anh đặt bát cháo xuống cho con mèo, nó thăm dò cái bát từ mọi góc độ trước khi liếm láp thứ bên trong. Rafe nằm ườn ra trên giường, đầu gối trên tay, và nhìn Ayisa.
Cô cho anh một cái nhìn như thể muốn nói, nhìn gì, nhưng tiếp tục bữa sáng của mình trong im lặng.
“Tôi thích nhìn em ăn,” anh bảo cô.
“Tại sao?” Cô cau mày và hạ miếng bánh mì cứng giòn và mật ong xuống. “Tôi ăn không đúng cách sao? Ở Anh thì thế nào? Tôi nên cắt thứ này ra thành từng miếng nhỏ hoặc đại loại thế phải không?”
“Không, không, đừng lo. Chỉ là em thật sự thưởng thức bữa ăn của mình.”
Cô nhún vai. “Tại sao không chứ? Tôi đói và miếng bánh mì với mật ong này rất ngon. Tôi đã quên mất bánh mì tươi của Anh ngon thế nào rồi.” Cô ăn nốt miếng bánh cuối cùng và liếm ngón tay. “Và tôi cũng thích mật ong Hy Lạp này nữa, mmm.”
“Em sẽ không thấy tôi phản đối gì đâu,” Rafe nói, nhìn lưỡi cô liếm quanh các ngón tay dinh dính. Cái bộ phận đàn ông của anh bị khuấy động với hình ảnh đó. Anh nhẹ lăn người và nằm sấp xuống.
“Em có thể có mật ong mỗi ngày khi chúng ta cưới xong.”
“Đừng có lại bắt đầu,” cô ra lệnh. “Tôi từ chối trải qua mười ngày tới nhốt mình với anh trong này để tranh cãi về cái điều vô nghĩa ấy. Anh đã đưa ra ý kiến của mình. Tôi cũng đã có câu trả lời, và đó là câu trả lời cuối cùng của tôi.”
“Được rồi, tôi sẽ không hăm dọa em chuyện đấy nữa,” anh nói, “nhưng tôi vẫn sẽ cưới em.” Anh giơ tay lên để ngăn cô nói. “Và đó là câu trả lời cuối cùng của tôi về chuyện này. Cho ngày hôm nay.”
Cô khịt mũi và cầm lên cái khăn ướt để lau hai tay.
Anh chuyển tới vị trí thoải mái hơn trên giường và mắt anh chợt thấy cái hộp đựng súng, vẫn để mở bên cạnh cánh cửa. Anh biết lý do cô muốn dùng những khẩu súng này – dù nó vẫn còn làm anh thấy sững sờ – nhưng anh cũng nhớ lại con dao cạo của anh cũng đã được lấy và mở ra. Tại sao?
“Tôi thấy em lấy con dao cạo của tôi ra khi tôi bị bệnh.”
“Mmm.” Cô ngồi xếp chân trên sàn bây giờ, chơi với con mèo.
“Em tính dùng nó làm gì thế? Tôi đoán em không có ý định cạo râu cho tôi. Hoặc là cắt cổ tôi.”
Cô cười gượng. “Không phải khi ấy. Anh lúc ấy đâu có nói nhăng cuội thế này. Chỉ có hơi lảm nhảm mê sảng một chút.”
Cô nói như thể chuyện đấy không là gì, nhưng đối phó với một người đàn ông mê sảng không phải là chuyện đùa. “Con dao?”
Cô nhún vai và nhìn lướt qua cuốn sách y kế cạnh giường. “Nếu đó là bệnh dịch hạch, tôi có thể phải mổ các nốt hạch đó.”
Anh nhắm mắt lại, hình dung ra chuyện đó. Anh có thể không bao giờ bù đắp lại được cho cô, không bao giờ. Còn giờ thì, như là một phần thưởng cho sự dũng cảm của cô, cô đã bị mắc kẹt với anh. Trong nhiều cách hơn là chỉ một. “Em không thấy hối tiếc vì đã làm thế, ý tôi là, đã chăm sóc tôi phải không?”
“Tất nhiên là không. Sao tôi có thể?” Cô thở dài. “Tôi chỉ ước gì phản ứng của mọi người với chuyện đó không quá phức tạp đến lố bịch như thế.” Ý cô là chuyện kết hôn.
“Bởi vì thế giới này vốn phức tạp.”
“Không phải. Nó khá đơn giản. Tôi chỉ đơn giản là chăm sóc cho một người đàn ông bị bệnh. Và anh cứ đơn giản là lờ đi mấy chuyện tầm phào đó.”
“Không, tôi sẽ bảo vệ em.”
Cô khịt mũi. “Tôi không cần được bảo vệ từ những người như bà Ferris. Tôi đã nói với anh về những người như bà ấy rồi đấy thôi – nếu họ không có chuyện gì thật sự để nói, họ sẽ dựng chuyện lên để nói.”
“Nhưng chuyện này là có thật.”
“Không phải, đấy chỉ là – không có gì hết! Anh bị bệnh. Đã không có gì xảy ra cả. Bất cứ tổn hại gì xảy ra chỉ là tưởng tượng của họ – chẳng có gì là thật. Và tôi từ chối nhượng bộ, vì thế làm ơn, làm ơn đừng tranh cãi nữa.”
“Tôi không có ý định tranh cãi,” anh bảo đảm với cô. Không tranh cãi gì cả; anh chỉ đơn giản là sẽ cưới cô mà thôi.
Cô chơi với con mèo trong một lúc, sau đó nói, “Kể cho tôi nghe về cái người tên Lavinia đi.”
Anh mỉm cười. “Cô ta chỉ đơn giản là một phụ nữ trẻ mà anh trai tôi đang muốn tôi kết hôn.”
Cô cau mày khi xoay nhanh một chùm bông nệm đi lạc vào một món đồ chơi của con mèo. “Anh ấy là anh trai của anh, phải không? Có phải đấy là chuyện bình thường khi các anh trai sắp đặt hôn nhân cho các em của mình?”
“Cũng không hẳn, nhưng trong trường hợp này thì anh ấy cần một người thừa kế.”
“Vậy tại sao anh ấy không kết hôn và sinh cho mình một người?”
“Anh ấy đã kết hôn được mười năm. Vợ anh ấy không sinh con được.”
“Ồ. Thật đáng thương. Tôi xin lỗi.” Cô bồng lên con mèo và ôm nó.
“Vì thế tôi có nhiệm vụ phải sinh ra con trai thừa tự tiếp theo của dòng họ Ramsey, và vì anh ấy rất quan tâm tới dòng dõi huyết thống – vợ anh ấy đã được cha tôi lựa chọn vì những mối quan hệ gia đình tuyệt vời cũng như tài sản của chị ấy, vì thế anh ấy cũng làm y như thế với tôi – anh ấy đã tìm hiểu rất kỹ càng và đã đặt vấn đề với Lad – Lavinia.”
“Anh không nói gì về chuyện này sao?”
“Có, nhưng tôi cứ cà rề chậm chạp với việc tìm một người vợ, cho nên anh ấy mới nhúng tay vào.”
“Cô ấy đẹp không, cái người tên Lavinia ấy?”
“Tôi chỉ gặp cô ta một lần, nhưng có, cô ấy có vẻ đủ để gọi là đẹp.”
Con mèo vồ lên và cắn vào đằng sau miếng len bông. “Đẹp?”
“Rất đẹp.”
Cô gật đầu. “Và giàu?”
“Hình như vậy. Và cô ta đã đồng ý để anh trai tôi và vợ anh ta nuôi dưỡng đứa con trai đầu lòng.”
Cô ngước lên, sửng sót. “Cái gì? Tại sao?”
Anh nhún vai. “Thì rốt cuộc nó cũng sẽ là người thừa kế đối với sản nghiệp gia đình. George muốn đào tạo cho nó kỹ năng phù hợp với công việc đó.”
Chân mày cô nhíu lại. “Nghe anh nói giống như là anh không quan tâm lắm.”
Anh nói một cách cứng nhắc, “Không can hệ gì tới tôi. Họ đã lên kế hoạch tất cả. Tôi chỉ là một… công cụ.” Nói thế dễ nghe hơn là ngựa giống. Và anh vẫn không thể nói ra cơn tức giận mà anh đã cảm thấy khi biết được cái kế hoạch đó. Như thể anh sẽ không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với con của mình.
George đã nói với anh về thỏa thuận của Lavinia, nói như thể Rafe nên thấy mừng vì không có một đứa con trai để làm vướng bận cuộc đời mình. Anh ấy nói nghe y như cha của họ.
Rafe có thể đã phẫn nộ với hành động đó, nhưng anh không thể phàn nàn gì với cái kết quả cuối cùng – kết quả của chuyến săn ngỗng trời ở Ai Cập. Anh mỉm cười khi Ayisha vờ đánh nhau với con mèo. Nàng ngỗng trời của anh.
Cô chậm rãi nói, tìm cách nói để biện luận cho anh. “Tôi cho là anh biết anh có thể tin tưởng sự lựa chọn của anh trai mình. Anh ấy hẳn hiểu anh rất rõ.”
Anh khịt mũi. “Anh ấy hầu như không hiểu gì tôi. Chúng tôi đã được nuôi dưỡng riêng.”
“Tại sao?”
“Mẹ tôi qua đời khi tôi còn nhỏ – không sao,” anh nói nhanh, khi thấy biểu hiện xin lỗi của cô. “Ký ức của tôi về bà rất mơ hồ. Rồi sau đó cha tôi không muốn tôi làm vướng víu chân tay; George là người thừa kế và cha đã dành tất cả thời gian để đào tạo anh ấy cho vị trí tương lai của mình.”
“Thật kinh khủng.”
Anh lắc đầu. “Nếu em muốn biết sự thật, thì George mới là người thảm thương nhất của cái lựa chọn đó. Cha tôi là một người tẻ ngắt đến khủng khiếp – lúc nào cũng lảm nhảm về cái gia đình ấy và tầm quan trọng của nó. Vì thế George đã lớn lên dưới sự khống chế của ông ấy – và trở thành người y như ông ấy – trong khi tôi sống với Bà, là mẹ của mẹ tôi.”
Cô bế con mèo lên, vuốt ve nó, nhẹ nhàng nói. “Anh thích ở với Bà, đúng không? Tôi đoán thế. Bà ấy là bạn của bà tôi phải không?”
“Phải. Và đúng vậy, quãng thời gian hạnh phúc nhất của đời tôi là ở với Bà.” Anh ngã người lại xuống giường, hồi tưởng… và rồi thiếp đi.
Anh ngủ là tốt, Ayisha ngẫm nghĩ. Ngủ, ăn ngon, tập thể dục, không khí trong lành sẽ làm anh sớm trở lại bình thường.
Cô nghĩ về câu chuyện anh đã kể. Quá… lạnh lùng. Người ta nói người Anh là một dân tộc máu lạnh, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ bằng chứng nào về điều đó cho đến bây giờ.
Trưởng thành mà gần như không biết gì về cha hoặc anh trai ư? Anh đã nói về cha mình thế nào nhỉ? Cha tôi không muốn tôi làm vướng víu chân tay. Loại người cha nào mà lại gởi một đứa con trai kháu khỉnh như Rafe cho mẹ vợ nuôi dưỡng chứ? Ông ấy không cần phải thế; ông ấy rõ ràng là người giàu có. Ông ấy chỉ là không thèm… quan tâm đến.
Cô nhìn Rafe, đang ngủ trên giường và đẹp trai đến không tưởng. Loại người đàn ông nào mà lại để cho anh trai chọn vợ cho mình mà không thèm quan tâm tìm hiểu gì về cô ta? Và sau đó quyết liệt muốn cưới người phụ nữ khác, chỉ để ngăn chặn tin đồn thổi?
Và loại phụ nữ nào lại vui vẻ trao con mình cho người khác nuôi dưỡng chứ? Phải ở hoàn cảnh bất đắc dĩ lắm mới buộc được Ayisha bỏ con mình.
Loại người nào mà cô rồi sẽ trở thành đây?
Anh chập chờn ngủ gần như suốt ngày, để lấy lại sức lực. Ayisha giết thời gian bằng cách chơi với con mèo con, tập đan len mà cô đã bắt đầu học với bà Grenville – bà ấy đã gởi nó cho Higgins – hoặc đọc sách. Rafe có vài cuốn sách trong hòm đồ của mình và cô thấy nó cũng rất thú vị để đọc lại lần nữa.
Vào buổi tối họ đi dạo trên boong tàu với nhau, thưởng thức khí trời về đêm và ngắm sao đang lên. Sau buổi tối Ayisha đã hỏi Higgins liệu ông có thể tìm thấy một tấm nệm thừa hoặc cái võng nào không.
“Xin lỗi, thưa cô,” ông nói, không nhìn vào mắt cô. “Tôi không thể tìm thấy gì.”
“Bởi vì anh đã ra lệnh cho ông ấy không thể tìm thấy thứ gì hết, đúng không?” cô buộc tội Rafe sau khi Higgins rời đi.
“Tôi làm điều đó thế nào được?” Một nụ cười ẩn hiện trong mắt anh cho cô thấy mình đã nghĩ đúng, và anh không thèm để tâm việc cô đã biết.
“Anh lẽ ra phải tự thấy xấu hổ chứ nhỉ,” cô bảo anh.
“Ồ, có có,” anh nói. Nụ cười đó di chuyển đến miệng và rồi phát thành âm thanh một cách nham hiểm.
Nhưng anh đã không thể ngăn cản Higgins tìm cho cô thêm ít chăn mền, không khi cô bảo với Higgins rằng cô đã lạnh thế nào hồi đêm qua. Ông đã quá mềm lòng để mà vâng lời cậu chủ của mình trong trường hợp đó.
Vì thế khi đến giờ đi ngủ, Ayisha cho Cleo vào giỏ của nó – họ đã đồng ý rằng đây là một ý tưởng tốt để bắt con mèo quen với việc ngủ trong đấy; điều đó sẽ làm cho chuyến đi dễ dàng hơn – và sau đó cô dựng cho mình một chỗ ngủ trên sàn bên cạnh cái giỏ mèo.
“Em đang làm gì vậy?” Rafe hỏi khi cô cuộn mình trong chăn.
“Không phải đã rõ ràng rồi sao?” Cô nằm xuống.
“Không, mà là cực kỳ tẻ nhạt.” Anh rời giường với vẻ mặt chịu đựng.
“Tôi không quan tâm nếu anh nằm cạnh tôi trên sàn,” cô bảo. “Tôi sẽ không bị lừa lần thứ hai đâu, và anh sẽ không thể chịu nổi nếu nằm trên sàn quá lâu.” Cô nhắm mắt lại.
“Tôi không có ý định nằm trên sàn cạnh em. Sẽ dễ chịu hơn nhiều nếu ở trên giường,” anh nói. “Nhỉ?” Và nắm lấy các góc tấm chăn của cô, anh bế cô thẳng tới trên giường. Giật nhẹ một cái và cô lăn ra khỏi cái chăn.
Anh trượt vào giường bên cạnh cô. “Thế tốt hơn rồi,” anh nói, và khi cô mở miệng tính phản đối, anh chỉ đơn giản là nghiêng người và hôn cô.
Cô giật người lại theo bản năng, nhưng anh giữ gáy cô lại với bàn tay mình và một cách dịu dàng, cả quyết, chiếm hữu đôi môi cô, miệng cô. Cô lấy tay đẩy anh ra, nhưng bằng cách nào đó, ở đâu đó giữa một nhịp tim và nhịp kế tiếp, sự thôi thúc kia như… biến mất.
Miệng anh xâm chiếm miệng cô, tìm kiếm, đòi hỏi, làm sũng ướt các giác quan của cô.
m thanh của những cơn sóng biển, tiếng kẽo kẹt của con tàu, tiếng gió quất vào các cánh buồm – tất cả đều nhỏ dần đến không còn gì. Chỉ còn lại anh, còn lại cô, còn lại khoảnh khắc ấy. Bị cuốn đi trên một biển cảm xúc.
Mùi hương nam tính đậm nét của anh, mật thiết, vô cùng quen thuộc. Mùi hương của làn da anh, tất cả về anh – Rafe, mùi vải sạch sẽ và đầy ham muốn.
Một làn nhiệt chạy vội qua da cô.
Đầy ham muốn.
Anh di chuyển một chậm rãi, gợi cảm sát vào cô và cô rùng mình ở sự áp vào của da thịt anh lên da thịt cô, ở sự cọ vào thô ráp của quai hàm anh, ở sự nấn ná nóng bỏng, đòi hỏi của miệng anh.
Và sau đó, cũng đột nhiên như lúc bắt đầu, anh buông cô ra và nhích người lại.
Cô chớp mắt, nhìn chằm chằm vào anh, choáng váng, hụt hẫng. Chuyện gì vừa mới xảy ra thế này?
“Nếu em cứ nhìn tôi như thế, tôi sẽ không thể dừng lại,” anh nói, giọng anh thô ráp như những sợi râu lún phún trên cằm anh và với sự quyến rũ tương tự.
Cô rùng mình.
Và sau đó anh mỉm cười, vẻ thảm não. “Thật ra thì, tôi không chắc nó có tạo ra gì khác biệt. Tôi vẫn còn yếu ớt đến thảm thương từ cơn sốt chết tiệt kia.” Và với một tiếng thở dài, anh ngã người vào gối và nhắm mắt.
Thế giới từ từ len lỏi trở về với cô, xoay vần quanh một ý nghĩ, đập liên hồi vào trạng thái mụ mị bàng hoàng của cô như những cơn sóng vỗ vào thân tàu.
Cô đã gần như để anh cám dỗ cô. Nếu anh vẫn không còn yếu từ cơn sốt, cô sẽ không nhấc nổi một ngón tay lên để ngăn anh lại.
Thế ra đó gọi là cám dỗ, cô giận dữ tự nhủ. Nó khiến bạn làm những điều bạn không muốn.
Nhưng cô thì có.
Cô đã muốn nó, muốn anh. Cô nhìn chằm chằm vào miệng anh, khuôn miệng bình thường một cách hoàn hảo, đẹp một cách hoàn hảo, cực kỳ quyến rũ và run rẩy lần nữa.
May mà cô đã thoát được, cô tự nhủ. Một khi cô bị bỏ bùa bởi nụ hôn của anh, cô sẽ cho phép anh làm bất cứ gì.
Cho phép ư? Thế ai, ai đã chạy các ngón tay cô qua mái tóc đen, dày đó và kéo anh lại gần hơn? Ai đã phản ứng lại với cái chạm vào đầu tiên của lưỡi anh bên trong miệng cô với một sự rộn ràng phấn khích và chạm lưỡi của chính cô vào lưỡi anh?
Và muốn nhiều hơn nữa.
Cô áp hai lòng bàn tay vào hai má vẫn còn nóng rang của mình và hít sâu vào. Ngay cả khi đã ở trên gối với đôi mắt nhắm nghiền, anh vẫn kéo cô vào anh.
Cô đã biết ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy anh là anh rất nguy hiểm. Những gì cô không nhận ra là sự nguy hiểm ấy có thể gây nghiện thế nào. Cô đang đùa với lửa, và nó chỉ có thể kết thúc trong nước mắt. Nước mắt của cô.
Cô bắt đầu trèo qua người anh.
Một cánh tay rắn chắc giơ lên để ngăn cô lại. “Em muốn đi đâu?” Mắt anh vẫn nhắm.
Cô đẩy anh ra. Cô không cảm thấy dấu hiệu của sự yếu ớt mà anh đã nói. “Tôi không thể ngủ ở đây, khi biết là anh có thể vồ lên tôi bất cứ lúc nào.”
Anh mở một bên mắt và nhướng một bên mày. “Vồ?” anh nói trong một giọng đau đớn, ngụ ý anh chưa bao giờ bị xúc phạm đến vậy.
“Phải, vồ! Giống như anh đã vồ lúc nãy ấy.”
Anh mở cả hai mắt. Chúng lấp lánh. “Ở Ai Cập gọi là thế à? Ở Anh chúng tôi gọi là nôn, trong trường hợp này là một nụ hôn chúc ngủ ngon. Một thói quen thú vị, em không nghĩ thế sao?”
“Tôi không thấy. Giờ thì cho tôi ra.” Cô không muốn ở đây và… đùa giỡn với anh. Từ cái nhìn của anh cho thấy sức khỏe của anh đang tăng lên từng phút.
Anh không nhúc nhích một cơ bắp. “Tôi đã tưởng em thích nó nhiều như tôi vậy.”
Cô không có ý định thừa nhận bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến thế. “Lấy tay anh ra. Cho tôi ra ngoài.”
“Tôi có thể nhận ra nếu em đã không muốn thế, nhưng em có, vậy thì có tổn hại gì đâu chứ? Chúng ta dù sao cũng sẽ kết hôn, vậy tại sao phải bắt mình chịu sự câu nệ của việc sống độc thân không cần thiết?” Anh có vẻ như thật sự bối rối bởi sự từ chối của cô.
Anh nắm tay cô, vuốt ve nó. “Thôi nào, em yêu, tại sao không làm giảm bớt cái sự buồn-” Anh dừng lại.
Cô giật tay ra và nghĩ tới chuyện đấm anh một cái. Cô biết anh muốn nói gì. Làm giảm bớt cái sự buồn tẻ của việc bị cách ly của họ. Anh muốn quyến rũ cô như là một cách để bớt chán.
“Tiếc là ở đây quá tối,” cô bảo anh.
Một khoảng lặng. “Sao cơ?” anh thận trọng nói.
“Bởi vì nếu anh có thể nhìn thấy mặt tôi, anh sẽ rất vui vẻ mà để tôi ra ngoài, vì sợ tôi sẽ giết anh ngay trên giường của anh.”
Anh cười phá lên. “Không phải chứ, em đã rất vất vả để cứu sống-”
“Tất cả chúng ta đều đã mắc sai lầm.”
“Em đang bực mình,” anh nói. “Lẽ ra tôi phải diễn đạt cái đề nghị kia một cách khéo léo hơn, nhưng-”
“Tôi sẽ không tranh cãi nữa. Anh biết quyết định của tôi rồi đấy.”
“Ừm, nhưng đó không phải là lừa gạt gì vì tôi hoàn toàn nhận thức được tình hình và rất muốn tiếp tục-”
Cô lườm anh. Rất muốn tiếp tục?
“Còn hơn cả muốn,” anh vội bảo đảm với cô, có vẻ nhân đã nhận ra sai lầm của mình. “Rất mong muốn, thật sự, tôi cam đoan với em.”
Cô âm thầm cáu kỉnh. Đồ ngốc, đồ đầu đất! “Hoặc là anh phải cam kết với tôi – bằng danh dự của mình! – anh sẽ không cố gắng quyến dụ tôi, hoặc tôi sẽ yêu cầu thuyền trưởng cho tôi lên bờ ở Malta.”
Hai hàng chân mày của anh chụm lại với nhau. “Họ sẽ cũng cách ly em ở Malta thôi.”
“Phải, nhưng thế còn thoải mái hơn nhiều so với ở đây. Ít nhất sẽ không ai ở đó cố quyến rũ tôi.”
Anh khịt mũi. “Đừng có hy vọng chuyện đó.” Anh nghĩ ngợi trong một lúc, sau đó thở dài và nói, “Được rồi, tôi hứa sẽ không làm gì em nếu em không muốn.”
Cô lắc đầu. “Chưa đủ.” Vấn đề là, cô có muốn nụ hôn của anh, và một khi đã sa lầy vào nó, khó mà biết còn thứ gì khác cô có thể muốn. Mọi thứ, cô nghi ngờ.
Cô phải buộc anh hứa rằng sẽ bảo vệ cô từ chính cô cũng như anh.
Cô muốn anh, nhưng cô không muốn sống quãng đời còn lại như là người đã bẫy anh vào hôn nhân, và cho đến khi anh biết toàn bộ sự thật rằng cô là ai, cô thậm chí không thể nghĩ tới việc chấp nhận anh.
Bên cạnh đó, ai muốn kết hôn với một người đàn ông nói là muốn tránh buồn chán chứ? Cô lườm anh. Đồ đầu heo!
“Tôi phải có lời hứa của anh – bằng danh dự của mình như là một quý ông – rằng anh sẽ không cố quyến rũ tôi. Nếu không tôi sẽ rời khỏi con tàu này ở Malta.”
“Thế điều đó có bao gồm hôn không?”
“Không hôn.” Cô cảm thấy nhoi nhói khi nói câu đó, nhưng cô đã biết hôn là gì, hôn là: thứ gì đó khiến tất cả lý trí của cô lu mờ đi.
“Nếu tôi hứa, em sẽ vẫn ở trên giường chứ? Tôi không muốn em ngủ trên sàn.”
“Nó khá là thoải mái nếu anh đã quen với việc – ồ, tốt. Nhưng nếu có một động thái không đúng đắn-”
“Tôi hứa, bằng danh dự của một quý ông, sẽ không cố gắng quyến rũ em.”
Cô nên cảm thấy an tâm – và cô đã thế. Nhưng không nhiều như cô nghĩ. Mà có một chút tiêng tiếc.
Nhưng đó là điều đứng đắn để làm, cô tự nhủ, khi cô nằm xuống bên cạnh anh trong bóng tối. Mặc cho sự tối dạ của anh, cô muốn anh: được kết hôn với anh sẽ như là một giấc mơ.
Nhưng có ai tạo ra một giấc mơ trên một lời dối trá?
Nó sẽ giống như xây dựng một ngôi nhà trên một cái hang rắn. Sớm muộn gì rắn cũng sẽ bò ra cắn bạn, và nó sẽ nhả nọc độc vào mọi thứ bạn đã dựng nên.
Cô muốn kết hôn với anh một cách hạnh phúc, tự do và trọn vẹn, chứ không phải vì sự đứng đắn. Và càng không phải vì để không buồn chán.
Cô thậm chí không thể nghĩ đến anh một cách nghiêm túc cho đến khi anh biết cô thật sự là ai và cha mẹ cô là ai. Cô sẽ cưới anh mà không một chút do dự sau đó – nếu anh vẫn còn muốn cô.
Cô khá chắc chắn về điều đó. Anh có thể vẫn muốn cô, nhưng không nhất thiết phải như là một người vợ. Ai biết sự thật đó rõ rơn con gái của một người tình?
Cô nhắm mắt lại và cố không nghĩ về người đàn ông đang nằm trên giường cạnh cô. Cô có thể ngửi thấy mùi vải sạch thơm tho, mùi xà phòng, và mùi đàn ông ở anh. Cô hít sâu.
“Tôi có thể giải thích ý tôi muốn nói gì về chuyện giải khuây – ui! Thôi được, thôi được, chúng ta sẽ để chuyện đó lại – ui!”
“Không nói chuyện,” cô nghiêm khắc nói.
“Thôi được, chúc ngủ ngon. Và tôi muốn nói là rất rất vui được nằm cùng giường với – á!!”
Rafe nằm trong bóng tối, mỉm cười. Anh vẫn có cô ở nơi anh muốn. Chỉ là không quá gần như anh đã muốn. Anh trầm ngâm xoa xoa các đốt xương sườn của mình. Thậm chỉ cô tức giận cũng làm anh thấy vui.
Anh không trách cô một chút nào. Cái gì đã xui khiến anh nói tới chuyện giải khuây ấy nhỉ? Anh lẽ ra đã có thể diễn đạt cái ngụ ý đó một cách khéo léo hơn.
Có chuyện quái gì với anh thế nhỉ? Anh từng nổi tiếng vì tài ăn nói hóm hỉnh và tỉnh bơ của mình. Còn giờ thì, mỗi lần anh mở miệng ra nói chuyện với cô, cứ giống như là anh đã bỏ chân vào trong mồm mình vậy.
Tại cái cơn sốt ấy mà ra.
Không, anh nghĩ, tại cô. Anh cực kỳ thất vọng và thấy đau đầu.
Anh không có ý “giải khuây” theo cái cách như đã nói ra. Anh đã nghĩ về nó suốt cả ngày, suốt từ lúc bị cách ly và phát sinh chuyện kết hôn: mười ngày bị cách ly một cách sung sướng, tự do đắm chìm trong thế giới riêng, mê mải trong hạnh phúc, yêu nhau, hôn nhau, trò chuyện với nhau, rồi hôn, tìm hiểu nhau, rồi lại yêu nhau.
Anh nghĩ tới tuần trăng mật hoàn hảo.
Nhưng đã quá muộn để giải thích.
Giờ thì sẽ là mười ngày bị tra tấn, có cô mà như không có cô, ngủ với cô mà như không ngủ với cô.
Anh sao thế nhỉ? Chỉ làm cho mọi thứ càng tồi tệ hơn.