To Catch A Bride

Chương 16: Chương 16




Ayisha nhìn đăm đăm vào cánh cửa đã đóng lại. Khóa cửa? Trốn trong cabin? Chờ đợi và nhìn xem những gì sẽ xảy ra ư?

Cô nhoài người ra ngoài cửa sổ. Chiếc tàu cướp biển lớn đang lao nhanh tới họ. Các tên cướp biển đang trèo qua nó, đu xuống từ các ròng rọc, thành hàng quanh các mép tàu.

Cô rùng mình. Nhưng cô không thể, cô sẽ không chỉ là chờ đợi. Không trong khi Rafe đang trên boong chiến đấu vì mạng sống của anh – cho mạng sống của hai người họ – cho tất cả mọi người.

Một khi bọn cướp biển chiếm được con tàu, cô và mọi người khác trên tàu coi như xong đời. Bị hãm hiếp, bị bắt làm nô lệ, hoặc bị giết chết.

Cô không trải qua sáu năm đấu tranh để sinh tồn trên đường phố Cairo chỉ để chờ bọn cướp biển kia đến chế ngự và bắt giữ cô.

Cô nhìn hai khẩu súng. Hai phát súng. Cô không biết có bao nhiêu tên cướp biển ngoài đó, nhưng hai phát súng chắc chắn có thể tạo ra một sự khác biệt.

Bùm! Một tiếng nổ vang dội qua con tàu. Bùm! Bùm! Thuyền trưởng đang bắn vào bọn hải tặc. Con tàu rung lên và tròng trành với mỗi tiếng nổ.

Những tên cướp biển vẫn tiến lên, không chùng bước. Bùm! Chúng bắn trả.

Nhưng vài phút sau, họ đã quá gần cho cả hai chiếc tàu để mà khai hỏa. Cô nghe tiếng la hét trên đầu. Bọn hải tặc đang trên tàu.

Nỗi kinh hoàng nhanh chóng đóng băng cô. Cô muốn chui xuống gầm giường và trốn tránh mối hiểm nguy kia, như cô đã làm khi còn là một đứa trẻ. Nhưng trốn tránh không phải là một lựa chọn.

Cô buộc một chiếc khăn choàng quanh eo và nhét hai khẩu súng đã nạp đạn vào trong thắt lưng. Sẽ dễ dàng hơn nếu cô trong bộ đồ con trai, nhưng cô không muốn bị nhầm là một tên cướp biển, vì thế vẫn phải mặc chiếc váy này. Cô lấy con dao từ túi hành lý của mình và cũng nhét nó vào trong thắt lưng, sau đó hướng tới boong tàu.

“Cô đi đâu?” một giọng rít lên. Là bà Ferris, đang ngó ra ngoài cánh cửa phòng bà. “Chúng ta được bảo phải ở lại trong cabin của mình.”

“Và chờ cho đến khi quá muộn để làm bất cứ gì?” Ayisha nói với bà khi cô vội vã đi nhanh qua. “Không phải tôi. Tôi muốn chiến đấu cho đến khi gục ngã.”

Có đúng thế không? Ở trên đầu cầu thang cảnh tượng làm cô lùi lại vì khiếp hãi.

Bọn cướp biển đang tràn ngập trên tàu, đun sôi boong tàu trong một đám đông gào thét, man rợ. Thủy thủ đoàn, Rafe, Higgins, và các quân nhân đang tuyệt vọng chống trả, với súng lục, súng ngắn, gươm kiếm, dao găm, cọc cắm, và những cái móc dài. Không khí tràn ngập khói, thuốc súng, tiếng súng bắn, tiếng la hét, và tiếng loảng xoảng của những thanh gươm va vào nhau.

Cô sững người, quá hoảng loạn để mà cử động, quá kinh hoàng bởi cảnh tượng trước mắt để nhìn đi chỗ khác.

Rafe đang chiến đấu với một gã cục súc râu ria đen ngòm, to lớn, thanh kiếm tao nhã của anh kêu loảng xoảng yếu ớt trước thanh kiếm lưỡi cong đồ sộ của gã cướp biển. Gã cướp biển chửi thề và gầm lên, cả hai tay chém vào Rafe, thanh kiếm trong tay trái, con dao lưỡi dài bên tay kia.

Trông Rafe lạnh lùng và bình tĩnh đến kỳ lạ, thanh gươm của anh lóe lên, đôi mắt xanh của anh sáng rực. Cô đã từng nhìn thấy đôi mắt xanh sáng rực lạnh lùng đó hạ gục cả một lũ côn đồ, nhưng còn với những tên cướp biển có vũ trang thì sao? Cô nhăn mặt khi con dao của tên cướp biển rạch qua áo Rafe. Anh ấy có bị thương không? Tên cướp hét lên và đột nhiên một tên cướp khác xông vào Rafe từ phía sau.

Không nghĩ ngợi, Ayisha rút một khẩu súng ra, kéo cò, nhắm, và bắn. Tên cướp loạng choạng, lảo đảo vài bước, và đổ sụp xuống sàn. Một vũng máu đỏ tràn ra từ bên dưới hắn, nhưng cô không có thời gian để nhìn vào nó; tên cướp thứ ba đang lao nhanh vào Rafe. Cô bắn, và một tên nữa cũng ngã xuống.

Mấy khẩu súng của cô đã hết đạn. Cô tuyệt vọng nhìn quanh quất tìm một vũ khí khác, cảm thấy buồn nôn lẫn bất lực và khiếp hãi. Rafe đang gặp khó khăn, đang nỗ lực chiến đấu, Higgins cách đó vài mét. Cũng đang tiếp đón từng tên đàn ông – và vẫn còn những tên cướp đang lao đến.

Từ bên khóe mắt mình, cô nhìn thấy hai khớp đốt ngón tay cáu bẩn xuất hiện ở mép tàu. Một tên cướp đang leo lên tàu? Cô lao tới và, cầm nòng súng, đập báng súng xuống mấy khớp đốt tay kia, mạnh hết sức có thể. Một tiếng hét và một tiếng bõm vang lên.

Tạ ơn trời. Mấy khẩu súng này vẫn còn là một vũ khí hữu ích. Cô có thể làm việc này. Dường như không ai chú ý đến cô. Cô chạy tới lui dọc theo một bên thành tàu, đập mạnh báng súng xuống mấy đốt tay, bàn tay, và những cái đầu bất cứ khi nào chúng nhô lên thành một bên tàu.

“Ayisha, cúi xuống!” Cô theo quán tính cúi xuống khi – soạt! – một lưỡi kiếm sát sạt trượt qua cô. Chủ của lưỡi kiếm gầm lên câu gì đó với cô, nhe hàm răng đen xì ra – sau đó sựng lại và oằn người xuống. Máu ồng ộc chảy ra khỏi miệng hắn.

Là Rafe, đang giật mạnh thanh gươm của anh ra khỏi sườn tên đàn ông và đá văng hắn ra. “Em làm cái quái gì trên này vậy?” anh hét lên với cô. “Đi xuống cabin ngay!” Anh xoay người để đỡ một cú tấn công khác.

Nhưng có một cái đầu khác đang nhô lên mép tàu, vì thế cô đập mạnh báng súng xuống hết sức có thể. Cái đầu biến khỏi tầm nhìn. Căn cứ vào những tiếng hét theo sau đó, hẳn hắn đã hạ cánh trên người những tên khác.

“Xuống dưới, Ayisha, chết tiệt!” Rafe hét. “Đi!”

“Sau lưng kìa!” cô thét lên, và anh xoay nhanh người khi hai tên cướp xông vào anh. Cùng lúc đó, một tên hói gầy nhẳng với một khuyên tai vàng nhảy bổ vào sau lưng Rafe, khóa một cánh tay quanh cổ họng Rafe, bóp cổ anh. Cánh tay tên cướp khác giơ lên và Ayisha nhìn thấy bóng của một lưỡi kiếm cong, mỏng sắp hạ xuống.

“Không!” Hét lên như một nữ thần báo thù, cô nhảy lên và đâm hết sức bình sinh vào Khuyên Vàng. Hắn hét lên và thanh kiếm lưỡi cong rơi xoảng xuống sàn. Máu phun ồ ạt lên hai tay cô và ướt đẫm áo Rafe khi cô kéo người đàn ông đã chết ra khỏi lưng Rafe.

Rafe, thoát khỏi trọng lượng của tên đàn ông kia, vung một nhát kiếm vào một trong số những kẻ tấn công anh và đá vào tên khác ở bên dưới tên kia. Tên đàn ông loạng choạng gắng sức đứng dậy từ boong tàu. Ayisha dùng báng súng đánh mạnh vào đầu hắn.

“Hay lắm!” Rafe nói với cô, hổn hển thở khi anh né một nhát đâm từ tên khác. “Nhanh, xuống dưới giùm đi.”

“Khi nào anh xuống,” Ayisha hét trả và trở lại công việc đập đầu mấy tên cướp. Cô nện mạnh vào những cái đầu có những miếng che mắt, quấn khăn, và đội mũ đầu lâu, vào những bàn tay năm ngón hoặc vài ngón, vào những khớp đốt ngón có hình xăm các loại hoặc đeo nhẫn.

Rafe chuyển vị trí ra sau cô nhằm bảo vệ cô, hét lên mỗi khi anh có cơ hội, “Xuống dưới đi, đồ ngốc.”

Cô không thèm để ý; sách lược của cô đang phát huy tác dụng. Với việc anh trông chừng cô khỏi bị tấn công từ sau lưng, cô có thể nện vào bất cứ tên cướp nào đang cố gắng leo lên tàu.

“Mày nè, đồ khốn!” cô nghe một giọng quý phái bên trái cô rít lên.

Ayisha gần như đánh rơi súng khi cô nhìn thấy bà Ferris nện vào đầu một gã hải tặc bằng một cái búa gỗ lớn. Bà đứng cách Ayisha một khoảng ngắn và đang bắt chước cô, chặn những kẻ lên tàu bằng cách đập vào tay và đầu chúng.

Ayisha không có thời gian để reo hò cổ vũ – cướp biển ở khắp nơi và cô hầu như không có thời gian để thở. Cô đập rồi lại đập vào tay và khớp ngón tay, thụi mạnh vào mấy cái đầu, và thỉnh thoảng chém vào những kẻ lì lợm hơn bằng con dao của cô.

Việc đó kéo dài dường như bất tận. Ayisha gần như không thể nghe thấy tiếng Rafe, có quá nhiều tiếng la hét, tiếng gào thét, tiếng súng nhả đạn, và tiếng loảng xoảng của những thanh kiếm xung quanh cô. Nhưng cô có thể cảm thấy anh ở đó, và nghe thấy tiếng anh đang chiến đấu, và bất cứ khi nào cô có thời gian, cô liền quay sang để kiểm tra xem anh có còn đứng đó không.

Chúa mới biết cô sẽ làm gì nếu anh ngã xuống. Cô sẽ bảo vệ anh bất cứ giá nào, cô thề. Ước gì anh đã không còn yếu từ cơn sốt kia.

Không lâu sau cô hầu như không nhìn thấy gì, đôi mắt cô nhòe nước vì khói quá nhiều, nhưng cô quyết tâm tập trung ở mạn tàu, bảo vệ sáu tấc chân với mỗi mảnh vụn năng lượng mà cô có được, biết rằng Rafe ở phía sau cô, vẫn đứng đó, và – thật ngạc nhiên – có bà Ferris bên cạnh cô.

Số lượng đầu và tay xuất hiện ít đi, và sau đó đột nhiên có âm thanh của một cái tù và xuất phát từ con tàu bọn hải tặc. Nó có nghĩa gì? Cô nhìn quanh quất, loạng choạng vì kiệt sức, để xem chuyện kinh khủng tiếp theo nào sẽ xảy ra.

Nhưng thay vì là những đối sách mới mà cô e ngại, các tên cướp biển tranh nhau rời khỏi con tàu. Bọn chúng nhảy, lao đầu xuống nước, đu từ các dây thừng và thả người xuống tàu của chúng.

Ayisha nhìn bọn chúng bỏ đi với cảm giác choáng váng vì khó tin. Đây là chiến thuật mới, hay chúng thật sự bỏ chạy?

Rafe đâu rồi? Ayisha quay lại để nhìn. Các thủy thủ đang ném bất kỳ gã cướp biển còn lại nào xuống biển để đồng bọn của chúng vớt chúng lên, hoặc bỏ cho chìm luôn – và Rafe ở kia, người lấm lem và dính đầy máu, nhưng vẫn đứng cao vượt trội và mạnh mẽ khi anh chộp lấy một tên cướp biển đang cuống cuồng và ném hắn dễ dàng qua thành tàu. Anh tóm lấy một tên rồi lại một tên và ném chúng xuống biển.

Tạ ơn Chúa! Nhẹ nhõm và vui sướng tràn qua cô. Mặc dù áo anh đẫm máu nhưng anh hoàn toàn ổn. Cái cách anh ném mấy tên cướp biển cho biết anh đã chiến thắng mà không bị tổn thương. Cả hai người họ đều sống sót, thật cảm tạ Chúa.

“Chúng ta đã làm được – chúng ta đã đánh bại chúng!” bà Ferris kêu lên bên cạnh cô. Ayisha quay sang và nhìn bà chòng chọc. Bà Ferris bẩn thỉu và bị máu bắn tung tóe – và đang cười toe đến tận mang tai. “Chúng ta thắng chúng rồi! Tôi chưa bao giờ khiếp sợ đến vậy trong cuộc đời mình!” Và người đàn bà ấy ôm lấy cô, cười cười khóc khóc cùng một lúc.

Lúc này, một tiếng hoan hô rời rạc phát ra từ khách khứa đi tàu. Tàu hải tặc đang dong buồm bỏ chạy. Thủy thủ đoàn tập trung đông đúc dọc theo các mép tàu, hò hét và chế giễu, từng bừng hớn hở trong men chiến thắng. Nó nhanh chóng lây lan; ngay cả bà Ferris cũng hoan hô, mặc dù trong một giọng yểu điệu, hip-hip-hooray có chừng mực.

Sự nhẹ nhõm và phấn khởi thổi bong bóng khắp người Ayisha và cô hòa nhịp cùng tiếng reo mừng đó với giọng nữ đặc trưng của vùng phương đông trong niềm vui chiến thắng và mừng rỡ hân hoan: the thé và e é rung rung.

“Đủ rồi!” Rafe đột ngột cắt ngang thanh âm đó bằng cách xốc cô lên vai và tiến về phía cửa sập dẫn đến cầu thang.

“Sao thế? Chúng ta đã đánh bại chúng, chúng ta đã chiến thắng!” Cô vùng vẫy đòi xuống. “Chúng ta đã thắng!” Dọc theo tất cả các mép tàu, mọi người ôm nhau và la hét phía sau bọn cướp biển. Tiếng huyên náo đó thật đinh tai nhức óc.

“Anh thấy bà Ferris chứ? Không phải là chuyện rất đáng ngạc nhiên khi bà ấy lên boong và chiến đấu sao? Tôi đang thắc mắc điều gì làm bà ấy trở nên như thế?”

Rafe phát ra âm thanh gầm gừ gì đó. Tiếp tục kẹp chặt cô qua vai, anh thô bạo xô đẩy đám đông đang tụ tập ngoài thành tàu để xem bọn cướp biển đang tháo chạy.

Và sau đó cô nhìn thấy cảnh chiến địa của boong tàu đầy máu, những người bị thương đang được chuyển xuống dưới, và niềm vui rút dần khỏi cô. Những thi thể đang được đặt gọn gàng trong một góc yên tĩnh của boong tàu. Cô cố không đếm, nhưng khi họ tới gần cửa sập và anh đang bước xuống cầu thang thì cô không thể nhìn thấy gì nữa.

Anh mở cửa cabin, đã không được khóa, đá nó đóng lại sau lưng anh, thả cô đứng xuống, gài chốt cửa, và quay người nhìn cô. Khuôn mặt lấm lem máu, khói của anh đầy dữ tợn, đôi mắt xanh của anh đang phát ra tia lửa lạnh lẽo.

“Tôi đã bảo em ở lại trong này!” Giọng anh thấp, nhưng nó rung lên.

“Nhưng chúng ta đã thắng!” Cô nhìn chăm chăm vào anh trong ngạc nhiên.

“Tôi đã lệnh cho em!” anh nghiến răng. “Và em đã không thèm nghe.”

Cô đăm đăm nhìn anh vẻ hoài nghi. Làm thế nào anh có thể bắt bẻ chuyện mệnh lệnh khi mà họ vừa sống sót qua một cuộc tấn công của bọn hải tặc? “Tôi đã nói với anh trước đó rồi đấy thôi, tôi không nhận mệnh lệnh của anh. Tôi không ở trong quân đội của anh – và cũng không là người của anh, bất cứ-”

Anh nắm lấy hai vai cô và siết chặt. “Đồ ngốc, em có thể đã bị giết chết!”

Cô đẩy anh ra, khó chịu bởi giọng của anh. “Thì anh cũng thế. Và anh-” Cô chọc vào ngực anh. “Anh vừa mới ốm liệt giường xong và không đủ sức để mà chiến đấu!”

“Tôi hoàn toàn khỏe mạnh,” anh gầm gừ.

“Và tôi cũng thế. Chúng ta chỉ vừa mới đánh bại một đám cướp biển xấu xa.” Cô không thể ngăn mình mỉm cười. Cô đã không ở trong này mà rúm ró lại – cô đã rất sợ, nhưng cô đã ra ngoài đó và chiến đấu. Và cô đã tạo ra một sự khác biệt. Và bà Ferris cũng thế.

Sự giận dữ của anh càng lúc càng tồi tệ hơn. “Em thôi cười đi!”

Cô ngẫm nghĩ trong một lúc. “Tôi không nghĩ mình có thể,” cô bảo. “Tôi biết nhiều người đã bị giết và tôi cảm thấy rất sợ, nhưng khi anh nghĩ mình sẽ chết – và anh đã không – điều đó không làm anh muốn cười sao?”

“Không.” Anh siết chặt nắm tay. “Tôi muốn đánh vào mông em hơn vì tội không tuân theo mệnh lệnh.”

“Xùy!” cô nói. “Nếu anh mà làm vậy, tôi sẽ đập vào đầu anh với mấy khẩu súng rất đáng tin cậy của tôi đấy.” Cô rút chúng ra từ dải dây lưng của mình và, cầm ở chỗ họng súng, giơ chúng lên trong một cử chỉ đe dọa vui vẻ.

Anh giật phắt chúng ra khỏi cô và ném vào một góc. “Đừng có chớt nhã thế! Em được bảo là dùng chúng để bảo vệ bản thân!”

“Tôi không có đùa và tôi đã bảo vệ được cho mình – và cho anh.” Cô quay sang anh, đột nhiên lóe lên giận dữ. “Anh thật vô lý vì đã để tôi dưới này, run rẩy sợ hãi, sẵn sàng làm một nạn nhân, chờ xem ai sẽ đi qua cánh cửa đó tiếp theo – anh, hoặc là đám cướp biển bắt cưỡng bức và phục dịch cho chúng, hoặc là giết chết!”

“Nhưng-”

“Tôi được bảo là phải làm gì nhỉ? Bắn hai tên cướp biển, sau đó chiến đấu bằng tay không thời gian còn lại? Hay bắn một tên và dùng khẩu còn lại bắn chính mình? Không – nếu tôi sẽ bị bọn cướp bắt, tôi sẽ làm cho điều đó xảy ra ở ngoài trời, chiến đấu với chúng cho đến hơi thở cuối cùng. Và bắt bọn chúng chết cùng tôi nhiều như tôi có thể.” Cô run lên vào lúc kết thúc câu nói của mình.

Một khoảng lặng ngắn, sau đó anh nói bằng giọng khàn khàn, “Em có biết thấy em ở trên boong tàu tràn ngập cướp biển đã làm tôi cảm thấy sao không?”

Cô gặp cái nhìn trực diện của anh. “Có lẽ nó cũng tương tự như tôi đã cảm thấy thế nào khi nhìn thấy anh chiến đấu với ba bốn tên đàn ông cùng một lúc – khi mà chỉ mới hôm qua thôi anh còn kiệt sức sau chỉ sáu vòng loanh quanh boong tàu!”

Anh nhắm mắt lại một lúc, mở ra, và nói qua quai hàm nghiến chặt, “Chuyện này không phải là về tôi! Tôi là một người lính! Tôi có thể chiến đấu với đôi mắt nhắm lại. Em là đàn bà!”

“Anh đã không còn là một người lính nữa, và anh đã bị bệnh và chịu sự chăm sóc của tôi trong suốt tuần qua. Còn giờ thì, cái áo bị ngấm đẫm máu kia – có chút nào là máu của anh không?”

Anh bác bỏ lời cô với một cử chỉ giận dữ. “Chỉ vài ba vết trầy nhỏ. Chết tiệt, cô gái, nhìn cô xem! Người cô toàn là máu!”

Cô lắc đầu. “Của bọn cướp biển, không phải của tôi.”

“Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, không ai nhận ra mình bị thương cả.”

“Ồ. Vậy thì, để tôi kiểm tra anh-”

“Tôi không cần một cô giữ trẻ chết tiệt!” anh gầm lên.

“Đừng có vớ vẩn, tôi chỉ muốn kiểm tra xem liệu anh có bị thương không thôi!” Cô nhích tới gần hơn.

Anh lùi lại. “Đừng có đến gần tôi!” Giọng anh rung lên với lửa giận. “Tôi chả có tâm trạng để bị đụng chạm vào.”

“Tôi đã nhìn thấy anh – tôi đã chạm vào anh trong tâm trạng còn tệ nhiều hơn thế này nữa cơ!” Cô tóm lấy áo anh.

Anh giật mạnh người ra. Một tiếng rẹt lớn phát ra.

Qua chỗ vải rách cô có thể nhìn thấy một lằn đỏ mỏng. “Anh đã bị thương.”

Anh làm một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. “Chỉ là một vết xước nhẹ. Kiểm tra mình xem – em có bị thương chỗ nào không?”

Cô lờ anh đi. “Cho dù là một vết xước nhẹ cũng cần được chăm sóc, và tôi cần nhìn thấy toàn bộ người anh để cho chắc chắn.”

Anh lườm cô. “Em quyết tâm quấy nhiễu tôi, đúng không?”

“Cứ gọi bất cứ gì anh thích,” cô nói. “Người ta đã cố giết chết anh suốt một tiếng qua, vậy mà anh chỉ bảo tôi là mọi người thường không biết là họ đã bị thương. Hay nhỉ.”

“Là tôi nói về em, chết tiệt!”

Cô không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt anh.

“Trời ạ, em thật là một cô nàng bướng bỉnh!” Không một lời cảnh báo anh xé toạc áo mình ra, cuộn nó lại, và ném ra ngoài cửa sổ. “Thấy?” anh quát. “Không có gì nghiêm trọng hết. Còn giờ thì tới phiên em chưa? Em có đang ủ bất kỳ vết thương nào bên dưới miếng giẻ te tua, bẩn thỉu, đầy máu đã từng là chiếc váy yêu thích nhất?” Anh nắm lấy chỗ nhiều máu nhất của chiếc váy và kéo mạnh. Toàn bộ phần trên chiếc váy rách toạc ra.

Một khoảng lặng ngỡ ngàng, đột ngột tiếp theo.

Cô lùi lại. Họ giương mắt nhìn nhau trong một lúc lâu, bất động, hổn hển.

Một cách chậm chạp, cô quay người đi và để cho phần còn lại của chiếc váy cùng với chiếc áo lót đã rách, đầy máu rơi xuống chân. Cô bước ra khỏi đống vải rách bươm đó, cuộn chúng lại, và hiên ngang hướng tới cửa sổ mà không mặc gì trừ chiếc quần Thổ Nhĩ Kỳ dài đến gối, rộng thùng thình. Cô ném chiếc váy và áo lót ra ngoài và quay lại đối mặt với anh, run rẩy, hai cánh tay khoanh ngang ngực. “Không có vết thương nào – hài lòng chưa?”

Anh nuốt xuống, sau đó lấy hai tay lau mặt mình. “Chúa tôi, Ayisha, khi tôi nhìn thấy em bước lên boong… Tôi chưa bao giờ thấy sợ đến vậy trong cả cuộc đời mình.” Giọng anh khàn khàn.

“Em đã nghĩ cả hai chúng ta sẽ chết,” cô nói với anh trong một giọng xúc động run run thấy rõ. “Và em không thể chịu đựng nổi khi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm điều này!” Và cô nhào vào lòng anh.

Cô lao nhanh vào anh, ôm ghì hai tay quanh ngực anh và quấn hai chân quanh hông anh.

Hai cánh tay anh bắt lấy cô, kẹp quanh cô như hai gọng thép khi anh vấp vào chiếc giường và ngã nhào vào nó.

Và sau đó anh hôn cô, một cách điên cuồng, tuyệt vọng, và cô đã hôn trả lại anh trong một sự mê loạn, hoang dại.

Giận dữ, đam mê, sợ hãi và nhẹ nhõm ập vào cô theo những cơn sóng trái chiều khổng lồ. Cô đã không thể đủ gần anh, cô muốn trườn lên ngực anh, để ôm anh, để phác họa ra hình ảnh rực rỡ, đáng sợ của anh vây quanh là những kẻ man rợ dã tâm, thanh kiếm của anh lóe lên, đôi mắt xanh nhạt của anh sáng rực và đang cháy bùng lên.

Cô dán những nụ hôn hoang dại lên khắp người anh, lên mặt anh, miệng anh, mi mắt anh, nếm khuôn hàm thô ráp của anh, búi cơ ở vai anh – bất cứ đâu cô có thể. Hôn, nếm, chữa lành vết thương cho anh. Làm cho anh an toàn, cho anh tất cả mọi thứ cô có: cho cả bản thân cô.

Mặc kệ ra sao, mặc kệ họ là ai.

Cô đã chạm trán thần chết; cô vẫn có thể cảm thấy gió từ thanh kiếm sát sạt trên gáy cô – nhưng cô vẫn còn sống, còn sống và trong vòng tay của một người đàn ông làm cô cảm thấy mình còn sống hơn bao giờ hết trong cuộc đời mình.

Cô chạm nhẹ vào đũng quần anh và cảm thấy anh cứng lên, nóng ran bên dưới chiếc quần ống chẽn da hoẵng.

Với cái chạm vào của cô, một cái rùng mình mãnh liệt tra tấn cơ thể to lớn bên dưới cô. Anh rên rỉ và âm thanh đó truyền cơn phấn khích hoang dại qua người cô.

Đôi tay to lớn của anh trùm lên đôi tay cô, ngăn những chuyển động nóng bỏng của cô. Hơi thở anh nóng và thô ráp, khuôn ngực rộng, mạnh mẽ của anh nhấp nhô lên với nỗ lực thở.

Đôi mắt xanh của anh chọc vào cô với xúc cảm mãnh liệt. “Em có chắc điều này chứ, Ayisha? Bởi vì nếu em nói có, sẽ không thể quay trở lại.”

“Có!” Cô cúi xuống và hôn anh. “Em muốn. Em muốn điều này. Và em muốn nó ngay bây giờ.” Cô không biết “điều này” là gì, nhưng một lực mạnh mẽ sâu bên trong cô điều khiển cảm xúc của cô.

Cô vẫn còn sống, còn sống và cô cần anh, khao khát anh. Cơ thể cô biết điều đó, nó đang đập rộn ràng, đau nhức, được chỉ dẫn bởi một bản năng có từ bao đời nay. Và cô tin vào bản năng của mình.

“Vậy nếu em đã chắc chắn…” anh nói, giọng anh trầm sâu và khàn khàn. Một cách chậm rãi anh thả ánh mắt xuống hai bầu ngực trần của cô, chỉ ở trên anh vài inch.

Cô cảm thấy hai má mình nóng ran lên. Cô đã quên tình trạng trần trụi của mình khi ép người vào anh. Cô chưa bao giờ thiếu vải trước ánh mắt của một người đàn ông nào trước đây, và cái nhìn trực diện của anh khiến cô vừa mắc cỡ vừa lấy làm kiêu hãnh.

“Đẹp,” anh thở. “Như váng trăng. Thật là một tội ác khi bó buộc chúng lại suốt chừng ấy năm.”

Anh nâng mặt lên và hôn vào mỗi bầu ngực của cô và cái cảm giác khuôn miệng nóng của anh trên làn da mềm mại, mát lạnh… Nếu cô chết…

Nhưng cô đã không chết, và anh vẫn còn sống, và ồ… đường quai hàm xù xì của anh bên hai bầu ngực mềm mại của cô…

Anh trêu chọc khiến cô muốn điên lên, chải miệng anh qua hai ngực cô trong những cái chạm nhẹ như tơ lửa, giữ chặt cô ở bên trên anh vì thế cô không thể di chuyển, không thể thả mình lên trên người anh và nếm anh, chạm vào anh trong sự đáp trả như cô mong mỏi.

Miệng anh, lưỡi anh, hàm anh vuốt ve cô cho đến khi mỗi dây thần kinh của cô bốc cháy.

Cuối cùng cái ôm của anh chuyển chỗ. Anh khum khuôn mặt cô trong hai tay mình và đưa miệng cô xuống với miệng anh, một cách thong thả… từ từ đến nỗi cô run rẩy với mong chờ vào lúc môi họ chạm vào nhau.

Cô hôn trả lại anh, luýnh quýnh, tuyệt vọng, vụng về, không biết phải làm gì, muốn làm cho anh điên cuồng khát khao như anh đã làm với cô.

Cô biết những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đôi tay cô run rẩy khi cô với tới phần nắp trước của chiếc quần ống chẽn của anh, nhưng đó là do hấp tấp, chứ không phải căng thẳng.

Ừm, có căng thẳng một chút.

Cô đã biết tường tận cơ thể anh. Sau vô số lần tắm cho nó hồi tuần rồi, há chẳng gì có thể gây bất ngờ.

Nhưng sau những gì anh đã làm với miệng anh… khuấy đảo mỗi… giác quan… thì cô muốn… cô cần…

Anh ấn tay mình lên tay anh, ngăn cô lại, ấn lòng bàn tay cô xuống tới chỗ cộm lên, nóng hổi bên dưới. “Từ từ thôi, bé mèo à,” anh rên rỉ.

Cô chòng chọc nhìn anh, hổn hển. “Em không muốn từ từ.” Anh không nhúc nhích, vì thế cô cúi xuống và cắn nhẹ vào vai anh.

Anh bật cười. “Bé mèo hoang,” anh nói và lăn người qua giường vì thế cô ở bên dưới anh.

“Tin anh đi,” anh bảo cô. “Chậm sẽ tốt hơn.”

“Tốt hơn cho ai cơ?” cô làu bàu trong thất vọng.

“Cho em.” Anh mỉm cười và tia sáng trong mắt anh đầm thêm. “Và do đó cho anh.”

Anh hôn cô lần nữa, mải mê, lưỡi anh như nhung nóng, quấn quít với lưỡi cô, vuốt ve với nhịp điệu không cho phép từ chối cho đến khi cô lả đi với mong muốn, sau đó kéo dài những nụ hôn chậm rãi dọc theo cằm cô, cổ cô, cho đến khi anh xuống tới hai bầu ngực.

“Những trái dâu rừng,” anh thì thầm, nhấm nháp nụ hoa cô. Anh cắn nhẹ lên nó, ve vuốt đỉnh nhọn với lưỡi anh, mút, cắn nhẹ nhàng, mơn trớn nó với răng và lưỡi, và suốt thời gian đó cô cong người bất lực bên dưới anh khi những ngọn giáo của điệu nhạc khoái lạc xuyên qua cô.

Đôi tay to lớn, ấm áp của anh chuyển dịch với những cái chạm vào dịu dàng-thô ráp lên khắp người cô, khum, nắn, vuốt ve. Anh dường như biết chính xác phải làm gì để mang cô đến bờ vực của khoái lạc. Ayisha muốn làm điều tương tự cho anh, nhưng cô không thể nghĩ, thậm chí không thể cử động, ngoại trừ oằn mình và rung lên trong khoái hoạt bất lực.

Cô rùng mình khi anh khum chỗ gò lên mềm mại ở điểm giao hai đùi cô, vuốt ve cô qua lớp vải chiếc quần Thổ Nhĩ Kỳ của cô.

Như từ một khoảng cách xa rất xa, cô nghe tiếng nói, “Em có thích thế này?”

“Thế này?” Đôi mắt cô vụt mở ra và thế giới trở lại một chút, gợn sóng như trong một giấc mơ. Cô có thể nghe thấy tiếng mình thở hổn hển. Anh cũng đang thở hổn hển, đôi mắt anh trông đờ đẫn và mãnh liệt.

Anh vừa mới nói gì nhỉ?

Anh kéo mạnh những sợi dây rút. “Anh không thể tháo chúng ra được.”

Cô nhìn chăm chằm vào miệng anh và quên mất phải trả lời. Khuôn miệng đẹp đẽ, nam tính của anh… và những gì anh đã làm với nó…

Sau đó anh lẩm bẩm, “Đừng lo, anh sẽ xé chúng ra.”

“Đừng, để em,” cô nói, đã lấy lại được tỉnh táo. Những ngón tay cô tháo nhanh dải dây gút. Cô bắt đầu kéo chúng xuống hông, nhưng tay anh lần nữa chặn tay cô lại và kéo chúng ra.

“Việc của anh,” anh dịu dàng nói và hôn môi cô thật lâu và chậm rãi, và cô lại tan chảy.

Khi anh hôn cô, tay anh vuốt ve vùng bụng mềm mại của cô và chậm chạp kéo chiếc quần đùi xuống, qua bụng cô, qua hông cô, và sau đó cô đá chúng ra khỏi chân, và tay anh khum vào cô, nhẹ nhàng xoa bóp cô trong khi miệng anh dịu dàng cướp bóc hai bầu ngực của cô.

Đôi tay có thể chộp lấy một tên cướp biển và ném chúng qua boong tàu, đã vuốt ve cô một cách thật dịu dàng làm cô thấy mình như đang khóc.

Anh tách cô ra và lấy một ngón tay dài ve vuốt cô nhẹ nhàng, xoay tròn rồi lại xoay tròn. Thế giới cô giờ chỉ còn xoay quanh một điểm, nơi ngón tay anh kết nối với cô và cô mở ra co lại theo nó. Và sau đó anh ấn vào và cô giật mạnh người gần như rơi ra khỏi giường khi một cảm giác như tia chớp bắn xuyên qua cô.

Cô nằm thở hổn hển khi cái ý thức đã bị vỡ tan ra của cô chậm rãi trở về lại với cô. Đôi mắt cô run rẩy mở ra. Anh nằm bên cạnh cô trên giường, hai mắt nhắm nghiến lại, trông như thể anh đang rất đau.

Cô không biết những gì anh đã làm, nhưng cô biết những gì anh còn chưa làm. Bây giờ, cuối cùng thì cô cũng sẽ được làm theo cách của mình. Trong vài giây, cô đã mở được cái nắp quần ống chẽn của anh, nới lỏng dây rút chiếc quần đùi, và kéo chúng xuống đôi chân dài, săn chắc của anh.

Cô nhìn đăm đăm. Cô đã nghĩ gì nhỉ? Sẽ không thấy bất ngờ gì ở chỗ này ư? Cô đã nhầm. Làm thế nào mà nó trở nên to lớn hơn nhiều thế nhỉ? Và sậm màu hơn. Và dày hơn. Và dài hơn.

Nhưng do cô đã đụng chạm cơ thể anh quá thường xuyên trong suốt cơn sốt nên cô không cảm thấy mắc cỡ khi chạm vào anh. Cô ngập ngừng. Anh đã ngủ suốt khi ấy và việc đụng chạm kia chỉ vì mục đích chữa bệnh.

Cô nhìn bộ phận nam tính đã bị đánh thức nặng nề của anh và quyết định có lẽ mình có chút mắc cỡ, sau tất cả. Cô liếc anh để xem thử anh đang nghĩ gì. Anh nằm đó, đang nhìn, đôi mắt lấp lánh, chờ cô làm động tác đầu tiên.

Cô đưa tay ra và chạm vào anh với vẻ ngập ngừng. Nó nóng, cảm giác lớp da ấy như nhung kéo căng. Với một ngón tay, cô vuốt nó một cách chậm rãi lên đến đầu chóp và ngược trở lại. Nó thít lại rồi phình lên và một hạt chất lỏng nhỏ xuất hiện ở đầu chóp.

Anh rên rỉ và người anh cong lên như thể bị đau. Nhưng đó không phải là đau, cô có thể nói thế khi nhìn thấy tia sáng lóe lên trong đôi mắt anh. Cô đang làm cho anh những gì mà anh đã làm cho cô.

Cô mỉm cười và một sức mạnh nữ tính gợn sóng qua cô. Người chiến binh dũng mãnh của cô đã run rẩy chỉ với một cái chạm nhẹ nhất của cô. Anh nhìn cô, đôi mắt rực sáng dưới rèm mi trông như đang buồn ngủ, như một con sư tử đang sẵn sàng vồ mồi.

Cô rà những ngón tay dọc theo chiều dài của anh lần nữa và anh giật đầu ra sau, răng nghiến chặt, và rên rỉ, hai gót chân anh đang bấm sâu vào giường.

“Mèo thì luôn vờn con mồi của nó,” anh nói qua hàm răng nghiến lại sau khi cơn rùng mình kéo dài đi qua.

Cô mỉm cười. Nếu anh không thích, anh chỉ phải nhích người ra. Hoặc bảo cô dừng lại. Nhưng anh đã không. Cô chạm vào đầu đỉnh và cơ thể mạnh mẽ của anh cong lên và rùng mình dưới cái chạm nhẹ đó. Những bắp cơ đùi anh căng hằn lên, vùng bụng săn chắc của anh căng ra, hai nắm tay siết chặt lấy ga giường như thể anh đang bị tra tấn dữ dội.

Tự hỏi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô nắm anh với toàn bộ bàn tay mình, cô nhẹ nhàng khép các ngón tay lại. Sau đó siết nhẹ.

“Đủ rồi,” anh rên rỉ, đột ngột nhỏm lên và lăn qua cô. Trọng lượng của anh đè cô sát xuống giường, và anh đặt mình giữa hai chân cô. Không nghĩ ngợi cô khép hai chân mình quanh người anh.

Phải, đây là những gì cô đã khao khát. Cô không nhận ra nó cho đến bây giờ.

Anh hôn cô một cách cuồng nhiệt, một cách chiếm hữu, và cô hôn trả lại anh một cách cuống cuồng, cảm thấy khí nóng ào chảy nhịp nhàng ở lối vào của cô. Cô biết mình mong đợi gì. Cô đã nghe nhiều người nói. Cô nhấc người, cố điều chỉnh cho phù hợp với anh, nhưng nó đang đẩy vào, đang mở rộng cô, thít chặt, chặt hơn.

Đôi tay trượt vào giữa họ và anh vuốt ve cô tới lui như anh đã làm trước đó, và cô rùng mình và cảm thấy mình nhũng người đi.

Anh đẩy vào lần nữa và-

“A!!!” Cô không thể ngăn mình đột ngột phát ra tiếng thét bất ngờ – nó đau hơn là cô mong đợi.

“Cái g-”

“Không sao,” cô nói, ôm đầu anh và hôn anh cuồng nhiệt, đồng thời vụng về di chuyển hạ thân của mình, cơ thể cô nhoi nhói đau, chuyển động theo anh.

Anh rên rỉ và ôm cô vào anh, dịu dàng cướp đoạt môi cô. Cùng lúc đó anh bắt đầu tiến sâu vào hơn, đầu tiên chậm rãi, sau đó nhanh hơn và nhanh hơn.

Có hơi khó chịu lúc đầu, nhưng từ từ cơ thể cô đã tự điều chỉnh và cô hòa nhịp cùng với anh, và cô quên mất cơn đau ban nãy khi sức ép gây nghiện tích tụ và lớn dần. Một nhịp điệu truyền qua cơ thể cô, nghiền qua cơ thể cô, nhanh hơn, tăng dần lên cao hơn, cao hơn, cao hơn…

Cơ thể cô đã di chuyển theo cách riêng của nó, cô đã rơi vào vô thức, không còn biết gì nữa, sắp nổ tung, thành những mảnh vụn… Tất cả những gì cô có thể làm là trao bản thân mình cho nó, để nó dẫn dắt cô, cuốn cô đi như dòng chảy của sông Nile. Ôm lấy anh với mỗi phần trong cô, vỡ tan cùng với nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.