Rafe mở mắt trước thứ ánh sáng lờ mờ ảm đạm thường chỉ có trước khi bình minh lên. Đó là thời điểm khi hy vọng xuống đến mức thấp nhất, khi những người đang hấp hối thôi giành giật sự sống và buông tay.
Rafe đã miễn dịch với nó. Ngày hôm qua, đêm hôm qua, cuộc đời anh đã thay đổi mãi mãi.
Ayisha nằm cuộn người bên anh, tay chân cô quấn lấy anh, và như mọi khi, lòng bàn tay cô đặt trên trái tim anh.
Nó không hề lơ là rời khỏi anh, cô đã cho anh thấy mình quan tâm chăm sóc anh, ngay cả trong khi ngủ.
Nếu anh có sống đến một trăm tuổi, anh cũng sẽ không bao giờ quên hình ảnh cô bước lên boong, bước vào vòng nguy hiểm chết người, nâng lên các khẩu súng của anh và bảo vệ anh.
Bảo vệ anh.
Một cô gái mười chín tuổi bảo vệ một quân nhân kỳ cựu. Hình ảnh ấy đã hạ gục anh, hoàn toàn. Anh cảm thấy nghèn nghẹn trong ngực khi nhìn cô. Cô thật dũng cảm, thật… quý báu.
Cẩn thận anh nhích người, để không quấy rầy cô, chống người trên một khuỷu tay, để nhìn cô rõ hơn. Mái tóc đen ngắn lõa xõa quanh khuôn mặt cô. Nàng công chúa đang ngủ của anh.
Buổi sáng trời mát lạnh và có một bên vai gầy nhô ra từ bên dưới lớp chăn. Sự ham muốn thôi thúc anh cúi xuống và hôn lên nó, muốn nhẹ nhàng đánh thức cô dậy, bằng những nụ hôn, nhưng anh thấy có những bóng xám mờ bên dưới đôi rèm mi đen hình trăng khuyết của cô. Cô đã kiệt sức, nàng chiến binh bé nhỏ của anh, sau tất cả những gì đã xảy ra. Anh sẽ không quấy rầy cô. Anh nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cô.
Trong giấc ngủ, trông cô rất nhỏ bé và vô lực, nhưng mà Chúa tôi, cô bé này, rất dũng cảm. Nàng đã giết ba người đàn ông hôm qua và đã hạ gục không biết là bao nhiêu người.
Anh nghĩ về cách cô đã đáp trả lại anh, xác thực cuộc sống với một niềm đam mê cháy bỏng.
Và cô lúc ấy vẫn còn là một trinh nữ.
Vậy chuyện Alicia Cleeve đã chết; ở đây, chỉ còn Ayisha là thế nào?
Anh đã từng nghĩ câu nói đó ám chỉ rằng cô đã bị cưỡng hiếp. Một số người đã chọn cách đó; cách duy nhất họ có thể tồn tại sau những sự kiện khủng khiếp là trở thành một ai đó khác, để lại con người cũ phía sau, có một tên mới, làm lại một cuộc đời mới.
Không phải bị cưỡng hiếp, tạ ơn Chúa. Nhưng vậy thì tại sao?
Điều đó không quan trọng. Cô có nhiều bí mật, nhưng anh không quan tâm. Cô đã cho anh bản thân mình đêm qua, và cô là của anh bây giờ để được chăm sóc và bảo vệ, và anh rất muốn đổi tên cô lần nữa – sang họ của anh. Một cuộc đời mới ở phía trước cho cả hai người họ.
Một tiếng kêu ai oán từ chiếc giỏ bảo anh rằng có một con mèo đang cảm thấy đã bị lãng quên quá lâu rồi. Anh trượt ra khỏi giường và bế nó ra. Nó rúc đầu nhanh vào tay anh, rồi oai vệ đi đến khay cát của mình trong khi Rafe trượt trở lại vào giường, cẩn thận để không làm phiền Ayisha.
Cleo kiểm tra cái đĩa cá trống không với một điệu bộ không thể chấp nhận, liếm láp nước từ cái đĩa của mình xong, nó bấu vuốt vào đống chăn nệm rồi nhảy lên giường – nó vẫn còn quá nhỏ để mà nhảy ở độ cao như thế. Ở trên đó nó an vị trên bụng anh và liếm láp người một cách điệu đà từ đầu tới chân.
Sau khi điểm trang xong xuôi, nó di chuyển lên ngực anh, cọ cọ cằm anh, và nhìn anh vẻ chờ đợi. Anh không động đậy, vì thế nó vỗ lên cằm anh với một cái tát chân nhẹ và kêu meo meo với anh. Bên cạnh anh Ayisha cục cựa người.
Rafe nheo mắt nhìn con mèo con. “Suỵt, vậy là hăm dọa người khác đó nhé,” anh nói với nó trong một giọng thầm thì.
Nó nheo mắt nhìn trả lại anh, nhưng trong một bộ dạng quyến rũ, và kêu meo lần nữa.
“Suỵt, nghe không,” anh thì thào. “Cô chủ của mày đang ngủ.”
Anh cào cào vào sau hai tai Cleovà được tưởng thưởng với một tiếng ư ử thích thú. Tiếng ư ử vẫn tiếp tục. Rafe từ từ thiu thiu ngủ trở lại, con mèo cuộn tròn trên ngực anh.
***
Ayisha tỉnh dậy với tiếng mèo ư ử trong tai. Hai mắt cô run run mở ra, và thấy Cleo cuộn người trên ngực Rafe. Cô chớp mắt. Con mèo đang làm gì ở đó thế kia? Nó luôn ngủ trong giỏ của nó mà.
“Tao đã bảo mày là không được làm ồn mà,” giọng ồ ồ nhẹ nhàng của Rafe.
Ayisha, bối rối, dụi hai mắt.
Anh tiếp tục. “Thấy chưa? Mày đã đánh thức cô ấy dậy rồi và điều đó có nghĩa là mày đã bị trục xuất cho tội lỗi xấu xa đó. Xuống đi nào.” Anh vốc con mèo lên và đặt nhẹ nhàng nó xuống sàn.
Cô mỉm một nụ cười ngái ngủ trước cảnh tượng anh nói chuyện rất nghiêm túc với sinh vật bé nhỏ ấy.
“Nhìn em cười có cảm giác thật dễ chịu,” Rafe nói. “Chào buổi sáng, em yêu.” Anh nghiêng người qua và hôn cô, một nụ hôn dài, thong thả, chiếm hữu đã khuấy động tất cả những cảm giác về đêm trước trong cô.
Vẫn đang hôn cô, anh kéo cô lại gần hơn. Cô có thể cảm thấy anh nóng hổi và cứng rắn chống vào bụng mình.
“Không.” Cô đặt hai tay lên ngực anh và đẩy anh ra.
Anh buông cô ra ngay lập tức, với một nụ cười hối lỗi. “Xin lỗi, em yêu, hai lần đúng là có hơi nhiều vì đây là lần đầu tiên của em. Em hẳn là đã bị đau.”
Cô cảm thấy mình đỏ mặt và kéo chiếc khăn trải giường màu xanh lên người. “Không, không – không phải thế. Chỉ là-” Cô hít một hơi thật sâu. “Chúng ta không thể làm việc đó lần nữa.”
Hai hàng chân mày của anh chụm lại với nhau. “Tôi đã làm em đau sao?”
“Không, nhưng-”
Anh nhẹ nhõm. “Tốt, tôi cũng nghĩ vậy. Em đã rất thích, phải không? Có vẻ như vậy.” Ánh mắt anh ve vuốt cô.
Cô cảm thấy da mình càng lúc càng nóng thêm và nhìn đi chỗ khác. Khó mà nói gì khi đôi mắt anh sáng rực với cái nhiệt năng xanh nhạt đặc biệt đó. Cảm thấy nó rất… riêng tư. “Cho dù tôi có thích nó hay không thì cũng không quan trọng,” cô kiên quyết nói.
“Tôi lại nghĩ nó rất quan trọng,” anh thì thầm.
“Sẽ không xảy ra chuyện đó lần nữa.”
Anh ngồi tựa vào miếng ván đầu giường, khoanh hai tay, và cười toe với cô, rõ ràng là đang cảm thấy rất hài lòng với bản thân. “Phải, đúng vậy.” Tấm chăn đắp kết thúc ngay dưới eo anh, chỉ đủ giữ cho anh trông đàng hoàng một chút. Không phải là cô đang nhìn. Mà là nhìn hơi bị nhiều.
Cô ngoảnh đi, và cái nhìn của cô rơi xuống đốm máu nhỏ ở dưới tấm trải. Lạc hồng trinh nữ của cô, cô nghĩ và kín đáo kéo một góc chăn phủ lên nó. Không hiểu sao, từ những câu chuyện mà cô nghe được, cô những tưởng nó còn nhiều hơn thế. Đúng là những lời đồn đại lúc nào cũng thổi phồng lên sự việc.
“Sẽ không có lần nữa,” cô nhấn mạnh. “Không trừ khi anh buộc tôi.”
“Em biết là tôi sẽ không bao giờ làm vậy.” Anh cho cô một cái nhìn buồn ngủ và ngay lập tức cô nhớ lời chị Laila đã nói rằng đôi mắt của anh làm chị ấy nghĩ tới chăn giường nhàu nhĩ, và những đêm dài, nóng bỏng. Ayisha giờ đã hiểu chị nói thế có nghĩa gì…
Cô gật đầu, cố gắng tập trung vào chủ đề đang nói, chứ không phải… chăn giường nhàu nhĩ. “Tốt. Cứ vậy nhé.”
“Thế khi chúng ta đã kết hôn thì sao?”
Anh cứ như rất chắc chắn rằng cuộc hôn nhân của họ là không thể tránh khỏi. Cô cho ra một tiếng thở dài cáu bẳn. “Chúng ta đã xong chuyện này rồi mà. Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa đây – chúng ta sẽ không kết hôn.”
“Chuyện đó đã không còn là vấn đề tranh luận nữa,” anh nói, giọng anh cứng rắn. “Em là một trinh nữ. Tôi không phá hoại đời trinh nữ rồi cứ thế mà bỏ đi.”
“Phá hoại?” Cô lườm anh. “Tôi đã không bị phá hoại một chút nào cả. Nó hầu như không đau đớn gì và chỉ có một chút xíu máu.” Cô cố không đỏ mặt và nói tiếp, “Tôi chảy máu còn nhiều hơn khi gọt rau củ.”
Cái giọng cứng rắn kia dịu đi. Đôi mắt anh lấp lánh. “Gọt rau củ?”
“Anh hiểu ý tôi muốn nói gì mà,” cô nói, xấu hổ. “Tôi hoàn toàn không sao cả. Ngoại trừ một vài cái nhoi nhói rất nhỏ, tôi cảm thấy rất tuyệt, vì thế chúng ta không cần phải nói tới chuyện hủy hoại này nọ.”
“Tôi rất vui khi nghe thế, nhưng em hiểu lầm rồi,” anh nói, giọng anh, dịu dàng, nhàn nhạt thích thú, nhưng không có vẻ nhượng bộ. “Phá hủy ở đây có nghĩa là tôi đã lấy đi trinh tiết của một cô gái ngây thơ. Và trong từ điển của tôi, điều đó có nghĩa là chúng ta kết hôn – dù em có thích hay không. Đây không còn là vấn đề đồn thổi nữa.Có thể đã có những hậu quả từ việc làm tối qua.”
Cô biết điều đó. Đó là lý do cô cố giữ khoảng cách với anh. Cho đến khi tất cả quyết tâm của cô bị tiêu tán trong một khoảnh khắc bùng nổ của cơn giận dữ, sợ hãi, đam mê và hoan hỉ vì đã đánh bại được cái chết và lại say sưa với cuộc đời.
Anh tiếp tục, “Tôi sẽ không ép buộc em phải ngủ với tôi, em yêu, nhưng tôi sẽ không có bất cứ hối tiếc nào về việc buộc em phải đi đến lễ cưới. Và nếu em muốn tranh luận về chuyện này, tôi sẽ cho mời Mục sư Payne và ngài thuyền trưởng, và yêu cầu họ làm đám cưới cho chúng ta ngay bây giờ, ngay tại đây, dù có bị cách ly hay không.”
Ayisha chằm chằm nhìn anh. Có một nét dữ dội trên quai hàm anh, bảo rằng anh thách thức gọi anh là kẻ dối trá. Bởi vì đó hoàn toàn không phải là lời dối trá.
Sự việc đêm qua đã thay đổi tất cả, và cả hai đều biết điều đó. Đã đến lúc làm rõ ràng mọi chuyện.
“Tôi không phải là người mà anh nghĩ,” cô nói.
“Lại là vấn đề này,” anh nói vẻ mệt mỏi. “Vậy thì em là ai?”
“Mẹ tôi không phải là Lady Cleeve; bà ấy tên Kati, Kati Machabeli. Bà ấy – bà ấy là tình nhân của cha tôi.”
Một khoảng lặng dài khi anh tiêu hóa điều cô nói. Cô cố không đọc sắc mặt anh, nhưng cô không thể ngăn mình.
“Kati Machabeli nghe không giống một cái tên Ả Rập.” Giọng anh bình tĩnh và không cho thấy điều gì.
“Đúng vậy, bà ấy sinh ra ở Georgia.”
“Tôi hiểu. Thế cha em là ai?”
“Sir Henry Cleeve, tất nhiên. Tôi đã không nói dối, mà chính xác là – đã không nói với anh toàn bộ sự thật.” Cô cắn môi và tiếp tục, “Cha tôi đã – đã gặp Mama vào một lần ông ấy có chuyến đi tới Damascus. Bà ấy được yêu cầu phiên dịch cho ông ấy bởi vì ông ch– người đàn ông mà ông ấy đang giao dịch – không nói được tiếng Anh hoặc tiếng Pháp.”
“Và mẹ em biết.” Giờ thì anh nhớ lại Ayisha cũng dã nói được vài thứ tiếng. “Là giao dịch gì vậy?”
“Papa sưu tập tranh và những cuốn sách quý.”
“Và phụ nữ, chắc vậy.”
“Không! Ông ấy không phải loại người đó. Mama là người tình duy nhất của ông.”
Đó là điều cô ấy biết thôi, Rafe nghĩ.
“Họ yêu nhau. Papa đưa bà ấy về Cairo và sắp xếp cho bà ấy ở trong một ngôi nhà nhỏ gần chợ. Ông ấy đã đến thăm mỗi ngày, nhưng mẹ là chủ của nó, bà giữ chìa khóa. Đó là nhà của bà.”
“Nếu bà ấy sở hữu nó, vậy tại sao em phải sống trên đường phố khi bà ấy qua đời?”
“Tôi không có nói đó là sự sở hữu hợp pháp, và dù sao đi nữa, tôi nghĩ Papa đã bán nó khi chúng tôi đến sống với ông trong ngôi nhà của ông – là ngôi nhà anh đã thuê. Nhưng ông yêu bà và Mama rất tôn sùng ông. Họ đã rất hạnh phúc với nhau, cho đến lúc cuối.”
“Tôi hiểu.” Anh suy nghĩ về điều cô nói với anh. “Thế Lady Cleeve ở đâu trong bối cảnh này? Bà ấy có phiền với việc cha em có một người tình xinh đẹp không? Bà ấy chắc là rất đẹp, tôi đoán.”
Cô gật. “Ông ấy đưa chúng tôi về nhà sau khi Lady Cleeve qua đời. Bà ấy chưa bao giờ biết về Mama hay tôi.”
Anh nhướn mày. “Sao em biết?”
Trán cô nhăn lại. “Tôi không… Chưa có ai nói…” Cô nhìn anh vẻ buồn buồn. “Tôi nghĩ vậy. Anh sẽ không nghĩ đến những chuyện như vậy khi anh còn là một đứa trẻ. Ôi trời, tôi hy vọng bà ấy không bao giờ biết. Đó sẽ là một điều khủng khiếp, khi biết chồng mình đã làm… điều đó.”
Anh thấy vui vì cô đã không cố biện minh. Anh thậm chí còn vui khi thấy vẻ mất tinh thần của cô với cái ý nghĩ vợ của cha cô có thể biết về sự không chung thủy của ông ta.
Đó là một thực tế phổ biến cho những người đàn ông ở tầng lớp của ông ta khi xem nhẹ lời thề hôn nhân của mình. Từ Hoàng tử Regent trở xuống, các quý ông thường có một người tình cũng như một người vợ. Vài người thậm chí còn tự hào với việc đó.
Rafe thì không. Anh giữ lời hứa của mình một cách nghiêm túc – tất cả các lời hứa. Anh sẽ là một người chồng chung thủy, và anh mong được đáp trả lại điều tương tự.
“Vậy Alicia Cleeve là chị khác mẹ của em. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?”
“Chị ấy đã chết cùng lúc với mẹ mình, vì bệnh dịch hạch, khi tôi lên sáu.”
“Cô ấy lúc ấy bao nhiêu tuổi?”
“Sáu. Chúng tôi chỉ cách nhau một tháng tuổi. Tôi nhỏ tháng hơn.”
“Em có biết cô ấy?”
“Không, tôi không thực sự hiểu gì về việc đó cho đến khi chúng tôi đến sống với Papa. Và thậm chí sau đó tôi cũng đã không hiểu hoàn toàn – tôi chỉ là một đứa trẻ. Tôi biết người vợ trước và con gái của Papa đã chết, chỉ vậy.”
“Sau đó cha em đã chuyển hai mẹ con em từ ngôi nhà gần chợ vào ngôi nhà chính của ông ấy?”
“Vâng.”
Rafe nhướng mày. Có một tình nhân thì anh có thể hiểu; nhiều người đàn ông đã làm thế, đã kết hôn cũng như chưa kết hôn. Nhưng đưa một tình nhân và đứa con ngoài giá thú vào nhà mình ở, rất liều lĩnh – vì những việc thế này có thể gây ra điều tiếng. Và điều tiếng là đầu mối của tin đồn. Và tin đồn thường lây lan rất xa, vậy mà quý bà Cleeve đã không nghe gì về vụ này.
“Thế bạn bè của cha em nói gì về chuyện này?”
Cô cho anh một cái nhìn bối rối. “Ý anh là gì?”
“Không có điều tiếng, không bị đồn thổi gì sao?”
Cô lắc đầu. “Tôi không biết. Chúng tôi không có nhiều khách khứa lắm.”
“Mọi người – ý tôi là những người bạn của cha em, không phải những người bán hàng – đối đãi với mẹ em thế nào khi bà ấy đi ra ngoài?”
“Ồ, Mama không bao giờ đi đến những nơi đông người. Bà ấy rất nhút nhát và Papa không bao giờ ép buộc bà.”
Tôi cược là không, Rafe nghĩ.
“Không phải như anh nghĩ đâu. Mama có một vết sẹo trên má,” cô giải thích. “Bà ấy đã bị tấn c – bị một tai nạn. Bà không thích mọi người nhìn thấy nó. Papa đưa tôi ra ngoài với ông, thỉnh thoảng. Ông đưa tôi đến lớp học nhạc với một phụ nữ người Anh trong một thời gian.” Cô nhìn đi chỗ khác và lặng lẽ nói tiếp, “Nhưng nếu mọi người gọi tôi là Alicia, ông ấy không bao giờ cải chính. Và ông bảo tôi cũng đừng làm thế.”
Cô nhìn thấy cái nhìn của anh và nói thêm, “Tôi sẽ không làm thế thêm nữa. Tôi sẽ không sống trong cái bóng của một cô gái đã chết, sẽ không lấy những gì thuộc về Alicia.”
Rafe gật đầu. Anh tin cô. Anh nghĩ về số lần cô bảo với anh cô là Ayisha và rằng Alicia đã chết. Không phải là lỗi của cô, mà là anh đã không tin sự thật của đúng câu chữ khi anh nghe. Cô đã thành thật như cô có thể; cô đã không nói dối để bảo vệ mình, cũng không phải vì lợi lộc. Không ai buộc cô phải xưng tội việc này ngày hôm nay, chỉ là ý thức của riêng cô về danh dự và giá trị của bản thân.
Một câu hỏi nảy ra với anh. “Cha mẹ em qua đời khi nào, tại sao em không đi đến lãnh sự quán Anh quốc?”
“Tôi không biết phải đi đâu.” Ánh mắt cô trượt ngang và anh biết còn gì đó cô đã không nói ra với anh.
“Nhưng-”
“Họ sẽ không giúp đỡ.”
“Tại sao không?”
Cô đứng dậy và bước đến cửa sổ và đứng nhìn ra ngoài trong một lúc lâu. Trong một lúc, Rafe nghĩ cô sẽ không nói cho anh biết, nhưng rồi cô quay lại bàn, ngồi xuống, và tiếp tục. “Những tên đàn ông thối tha đã đột nhập vào nhà khi mẹ tôi đang hấp hối. Cha tôi đã qua đời trước đó.”
“Vậy còn những người hầu đâu?”
“Tất cả đã bỏ chạy khi mới biết đó là bệnh dịch hạch.”
“Vậy là em chỉ có một mình với cả cha lẫn mẹ đều đang hấp hối.”
Cô gật đầu nhanh.
“Tôi nghe nói ngôi nhà đã bị cướp.”
Cô di di những hình thù vô hình, khó hiểu trên bàn khi nói. “Họ đập phá và lấy đi mọi thứ có giá trị. Và sau đó họ tìm tôi… Họ đang tìm đứa trẻ da trắng còn trinh.” Cô ngước lên từ chiếc bàn. “Tôi biết họ nói mình.”
Quai hàm Rafe siết lại. Cô chỉ mới mười ba – một cô bé. Làm thế quái nào mà cha cô lại để cô rơi vào hoàn cảnh như thế? Một người đàn ông tử tế đứng đắn sẽ đảm bảo cho con gái mình được bảo vệ, được chăm sóc. “Em trốn thoát bằng cách nào?” anh lặng lẽ hỏi.
Một nét tinh nghịch thấp thoáng trong đôi mắt cô. “Anh sẽ không bao giờ tin đâu.”
“Thử nói xem nào.”
“Tôi đã trốn dưới gầm giường của mẹ tôi.”
“Cái gì?”
“Phải, đó là một nơi trốn quá lộ liễu, thật ngạc nhiên là họ đã không tìm thấy tôi. Nhưng Mama đang hấp hối vì dịch bệnh, và bà đã cứu tôi. Bà đã mở mắt ra và nguyền rủa họ – vì cho tới thời điểm đó họ cứ nghĩ là bà ấy đã chết, thế là họ đã bị một phen hoảng hồn. Lời nguyền rủa của một người đàn bà da trắng đã chết…” Cô mỉm cười buồn bã. “Khiến cho bọn chúng không còn tâm trạng để lục soát kỹ lưỡng căn phòng của bà ấy.”
Từ cửa sổ để mở, âm thanh của một giai điệu ảm đạm, cùng với violon, sáo, và đàn accoc, trôi dạt vào trong.
“Nhạc điệu gì vậy nhỉ?” cô hỏi, quay đầu.
Rafe đang rất tập trung vào khoảnh khắc ấy. Câu hỏi của cô đã làm anh giật mình. “Tang lễ, tôi nghĩ vậy.”
“Sớm vậy ư?”
Anh nhún vai. “Tốt nhất nên cử hành trước khi nhiệt độ làm phân hủy.”
“Tôi muốn nghe,” cô nói, và với tấm chăn quấn quanh cơ thể khỏa thân của mình, cô kéo lê nó đến cửa sổ.
Rafe muốn biết thêm; anh còn nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng họ có thể đợi. Anh vung chân ra khỏi giường, kéo quần ống chẽn lên, gài nút, và theo sau.
Những lời cầu nguyện chỉ là một âm thanh rời rạc, bị gió cuốn đi. Một bài thánh ca cất lên trong một hợp xướng trầm trầm: những giọng nam mạnh mẽ ngân vang qua những con sóng. Ôi lạy Chúa, nguyện Đấng giúp chúng con mãi…
Tên của những người đã chết được đọc lên, từng người một. Họ có thể nghe thấy tiếng bõm khi mỗi thi thể rơi xuống biển. “Và vì thế chúng con xin đưa tiễn thân xác này vào lòng biển cả.”
“Keith Carter, Gianni Astuto, Zaid ElMazri, Antonio Palermo.”
Rafe chưa bao giờ nghe tên bất kỳ ai trong số họ – nhưng Ayisha thì có và đã rơi nước mắt cho họ.
Giọng mục sư đều đều. “Sergio Candeloro.”
“Anh ấy chỉ mới kết hôn được sáu tháng. Tội nghiệp vợ anh ấy quá,” Ayisha thì thầm.
“Tommy Price, Vince Cafari, George Zaloumis.”
“Ôi, George.” Cô thở dài. “Anh có nhớ? Cậu nhóc Hy Lạp, đã rất nỗ lực dưỡng hàm ria mép ấy?”
“Không.” Lúc ấy anh chỉ nhìn vào cô, không phải vào những cậu nhóc với những hàng ria mép không theo hàng lối
“Những người khác thường trêu ghẹo cậu ta vì chuyện đó, thế là cậu ta đỏ mặt và vung nắm đấm vào họ. Giờ thì cậu ấy sẽ không bao giờ-” Cô ngừng lại với một tiếng nấc.
Rafe trượt hai cánh tay quanh cô. Anh hiểu những chàng trai trẻ rất muốn nuôi dưỡng bộ ria mép đầu tiên của họ. Quá nhiều người đã chết trong một vùng đất xa lạ…
Không đau khi không nghĩ về nó.
“Jem Blythe.”
“Chàng trai đã làm bộ dây cột Cleo,” cô nói với anh bằng giọng nấc nghẹn.
Anh siết chặt cô vào lòng.
Anh đã nhìn thấy cô với những chàng trai này trên boong, cười và nói chuyện với họ, như thể những người thủy thủ bình thường đó rất đáng để cô quan tâm. Tất nhiên cô đã quen với việc kết giao với những tầng lớp hạ lưu đường phố…
Không có dấu hiệu của sự tán tỉnh – không phải từ cô, ít nhất. Các thủy thủ lượn lờ quanh cô như những con ong quanh hủ mật, nhưng có vẻ như cô không có ý thức về vấn đề hấp dẫn giới tính. Việc phải trải qua hàng năm trong bộ dạng con trai, đã làm cô có khả năng không bao giờ kiểm nghiệm được sức mạnh nữ tính của mình.
Và sau tối qua, sự trinh trắng của cô là điều không phải nghi ngờ.
Lời cầu nguyện cuối cùng đã được nói xong, sau đó là bài hát thánh vịnh thứ 23. “Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi…”
Ayisha hát, cô hát đúng giọng và có chút khàn khàn, rè rè với cảm xúc. Cô thuộc lòng nguyên bài. Những giọt nước mắt rớt xuống hai má cô, và cô hát với một cảm xúc dữ dội khiến anh ngạc nhiên.
“Em có dự tang lễ của cha mẹ không?” anh hỏi nhẹ nhàng.
Cô lắc đầu, giọng cô run run và rè rè, nhưng cô vẫn tiếp tục hát.
Rafe siết chặt cô vào người anh. Cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, nhưng không phải vì những thủy thủ bị giết bởi bọn hải tặc. Họ đã chết một cách vinh quang và trong danh dự.
Nhưng Ayisha… Cô ấy đã có một cuộc đời dài, đầy rẫy cảm xúc đáng sợ. Làm thế nào cô có thể để lộ lòng mình như thế này khi mà cô đã đau khổ rất nhiều?
Những thủy thủ đã chết kia chỉ hơn những người xa lạ tình cờ gặp gỡ một chút, nhưng cô đã khóc cho họ, đau buồn cho họ và gia đình họ. Còn có Laila và Ali, đã bị để lại Cairo – và thậm chí là cả con mèo già nua – anh đã chứng kiến nỗi đau mà cô đã cảm thấy khi phải rời khỏi họ.
Cô rất dễ yêu người, đó là vấn đề của cô. Yêu là đau khổ. Bạn càng yêu nhiều, bạn càng đau khổ…
Cô cần phải học cách bảo vệ bản thân mình tốt hơn, như anh.
***
Ayisha bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo và thấy mình đã sạch sẽ và tỉnh táo hơn. Lễ tang làm cô hoàn toàn kiệt sức, nhưng khóc được đã cởi đi được vài nút thắt bên trong cô.
Cô bước qua cabin và bắt đầu lột ga giường ra. Có một vết bẩn trên tấm ga cô cần tẩy đi.
“Để đó,” anh ra lệnh. “Lại đây và ngồi xuống. Chúng ta vẫn chưa nói xong.”
Cuộc chất vấn của anh. Ayisha cố không thở dài. Cô đã kiệt sức. Quá nhiều việc đã xảy ra trong một thời gian ngắn như thế. Những gì cô thật sự muốn làm là co mình trên giường và ngủ trong một tuần – nhưng cô không thể, không sau những gì đã xảy ra, không với anh ở đó, nhìn cô với đôi mắt ấy, dày đặc những câu hỏi.
Và âm vang nóng bỏng tối qua.
Anh mặc nhanh quần áo, xỏ vào đôi ủng, bước vào phòng tắm, và xuất hiện một lúc sau đó trông gọn gàng và thanh lịch như thể được người hầu phục vụ cho. Sao anh làm được thế nhỉ? Ayisha tự hỏi.
Thứ duy nhất có vẻ lạc lỏng một chút là quai hàm chưa cạo râu của anh, riêng cô kín đáo nghĩ nó thậm chí còn hấp dẫn hơn trong bộ râu lởm chởm.
Da cô râm ran nhồn nhột với ký ức nó đã để lại cảm giác thế nào trên làn da của mình; cái cảm giác ve vuốt của nó trên làn da mềm mại ở hai bầu ngực của cô đã làm cô muốn rên rỉ như một con mèo.
Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, cô nhắc nhở mình.
Cô ngồi xuống ghế, khoanh tay, và chờ đợi. Mặc dù đã vả nước lạnh vào chúng, nhưng hai mắt cô vẫn còn đau từ trận khóc kia. Cô cảm thấy mình sạch sẽ, nhưng nhàu nhĩ.
Anh ngồi và chăm chú nhìn cô một lúc lâu trong thinh lặng. Cô buộc mình không được cử động. Cô không biết anh đang nghĩ gì, cảm thấy gì. Nhưng mà, ồ, cô có thể đoán ra.
Là cảm giác giận dữ, bị lừa dối, là khinh thường. Cô đã đánh lừa anh. Cô không muốn thế, nhưng hoàn cảnh đã không cho cô được lựa chọn.
Không cái nào trong số cảm xúc kia thể hiện ra trong giọng anh khi anh hỏi cô, “Em đã nói ngay từ lần đầu tiên rằng Alicia Cleeve đã chết. Em biết tôi không tin em, vậy tại sao em chờ đến bây giờ mới kể cho tôi toàn bộ sự thật? Tại sao không kể cho tôi ngay lúc ấy?”
Cô cho anh một cái nhìn ngờ vực. “Thú nhận tôi là con hoang? Anh sẽ đưa tôi tới Anh nếu tôi làm thế chứ?”
Anh nhíu mày. “Em đâu có muốn tới nước Anh.”
Cô lắc đầu. “Papa đã kể cho tôi nghe nhiều điều về nước Anh, tôi đã luôn muốn đến đó.”
Mắt anh nheo lại. “Vậy sao em còn từ chối đi với tôi ngay từ lúc ban đầu? Tôi còn nhớ là đã dọa cuộn em trong một tấm thảm – vì em đã đấm đá và la hét – và tải em lên một con tàu, nếu cần thiết. Để em thôi la hét,” anh nhấn giọng vẻ châm biếm.
Cô đỏ mặt, nhớ lại nơi cô đã cố đá vào anh.
Anh tiếp tục, “Và tại sao lại kể cho tôi nghe sau đó, sau đêm đầu tiên đó, rằng Alicia đã chết và ở đây chỉ có Ayisha?”
“Bởi vì tôi không muốn đi đến Anh dưới thân phận giả mạo, như là Alicia.”
“Nhưng em đã làm thế.”
“Chỉ bởi vì anh đã buộc tôi.”
“Tôi đâu có. Em đã bước lên tàu bằng chính đôi chân tự do của mình, chứ đâu phải bị quấn trong thảm.”
“Anh đã không ép buộc tôi một cách cố ý, nhưng anh đã cho quá nhiều người thấy bức họa đó, vài người đã nhận ra điểm tương đồng với tôi. Có người còn đùa rằng họ sẽ cho tôi ăn bận như một đứa con gái và bán tôi cho anh. Và một khi câu đùa cợt đó lan rộng ra… vậy thì, những người đã săn đuổi tôi khi tôi còn là một đứa trẻ sẽ đoán ra và đến bắt tôi. Lần nữa.”
Anh cho cô một cái nhìn giận dữ. “Những tên đàn ông ở bờ sông phải không?”
Cô gật. “Tên cầm đầu, chú của Gadi, là một trong nhữ kẻ bị mẹ tôi nguyền rủa.” Cô nở một nụ cười gượng gạo, rầu rĩ. “Tôi không thể ở Ai Cập lâu thêm nữa.”
“Em có thể nói cho tôi biết sự thật khi đó. Tôi sẽ không khi nào trách cứ gì em.”
“Và anh sẽ vẫn đưa tôi đến chỗ bà nội của tôi?”
“Tất nhiên. Tại sao không?”
Anh đã không mất nhiều thời gian như cô để nghĩ thông suốt mọi thứ, Ayisha thấy. “Bởi vì bà ấy nhờ anh đưa về cho bà cô cháu nội yêu quý của bà, Alicia Cleeve, chứ không phải một đứa con ngoài giá thú mà con trai bà đã lai tạo với người tình ở nước ngoài của ông.”
Cô chờ, nhưng anh vẫn im lặng, khuôn mặt anh như tạc trong sự tĩnh lặng của nó.
“Xin thứ lỗi nếu tôi nói sai,” cô nói, “nhưng những người bà thuộc dòng dõi quý tộc sẽ không sục sạo khắp nơi để tìm kiếm bất kỳ đứa con hoang nào mà con trai họ đã sản sinh ra – hay là nước Anh của cha tôi đã nhìn nhận khác đi?”
Một sự thinh lặng kéo dài. Cô ước gì cô có thể biết anh đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt anh ở điểm không thể đoán được, đùn đục, nhàn nhạt xanh.
“Không,” anh chậm rãi nói. “Anh quốc đã chẳng thay đổi gì nhiều.”
***
Tiếng gõ cửa cabin làm cả hai người giật mình, vừa đúng lúc phá vỡ cái sự thinh lặng kia. Là Higgins với đồ ăn sáng.
Rafe mang cái khay vào và mở lớp đậy ra. Thịt xông khói và trứng, bánh mì nướng với mứt hoặc mật ong, và một ấm lớn cà phê Ý nóng hổi. Thậm chí còn có một đầu cá cho Cleo, con mèo cho thấy nó hài lòng thế nào với sự thết đãi kia, bằng cách tha cái đầu cá ra sau giỏ của nó và gầm gừ thưởng thức.
Ayisha cảm thấy trống rỗng. Anh vừa mới xác nhận tất cả những nỗi sợ hãi của cô. Đứa con gái ngoài giá thú của Sir Henry Cleeve sẽ không nhận được sự quan tâm từ bà nội của cô. Hoặc từ anh.
Cô hít một hơi sâu. Thế cũng được. Cô đã bắt đầu một cuộc đời mới khi còn là một đứa trẻ trên đường phố. Cô có thể làm thế lần nữa ở trên đất Anh.
“Em muốn dùng gì trước?” Rafe hỏi cô, “Ăn hay uống cà phê?” Lịch thiệp đến phút cuối. Như thể không phải cô vừa mới thừa nhận rằng mình đã lừa dối anh.
Mùi cà phê thơm phức trêu ghẹo các giác quan Ayisha và đột nhiên cô thấy mình đói khủng khiếp. “Cà phê trước, làm ơn.”
Anh rót cho cô một tách cà phê đen đang bốc khói, khuấy đều với hai viên đường và một ít sữa, và đặt cái tách vào trong tay cô. Anh biết chính xác cô thích uống thế nào. Sao anh biết vậy nhỉ?
Cô hít vào, sau đó nhấm nháp nó một cách chậm chạp. Ngon tuyệt. Chất lỏng ấm áp ấy chảy vào trong cô và cô cảm thấy bình tĩnh hơn. Và đói hơn.
Anh chuyền qua cô một đĩa thịt muối và vài quả trứng. “Ăn đi,” anh bảo cô. “Em cần ăn uống sau tất cả những việc em đã trải qua trong hai bốn giờ qua.”
Anh nói đúng. Tâm trí cô, trái tim cô có cảm giác bị bầm dập khắp nơi, sau quá nhiều chuyện đã xảy ra trong ngày – và đêm hôm qua. Bọn hải tặc, những cái chết, kinh nghiệm đầu tiên cô có với một người đàn ông – có khả năng cũng là kinh nghiệm cuối cùng– tang lễ, và việc phơi bày sự dối trá của cô.
Và cô đã không ăn gì từ trưa ngày hôm qua. Không ngạc nhiên khi cô đói đến thế.
Cô cầu trời cho mình không có thai.
“Thịt, cuối cùng cũng được ăn,” anh nói với sự hài lòng. Anh ăn một cách từ tốn, gọn gàng nhưng đầy vẻ thích thú. Trong suốt bữa ăn, anh lịch sự đảm bảo cô có mọi thứ cô cần như: muối, rót thêm cà phê. Anh thậm chí còn phết bơ lên bánh mì cho cô, sau đó chuyền cho cô mật ong.
“Malta nổi tiếng với mật ong,” anh nói. “Ong của nó là loài ong đen và rất hung dữ, nhưng mật thì rất thơm và ngọt. Thử xem.”
Cô quét một ít mật ong vàng lên lát bánh mì. Quả thực rất ngon. Với húng tây dại, quả cam quýt và thứ gì đó cay cay.
Thật tốt là cô đã nói với anh, cô nghĩ, khi ăn miếng bánh mì cuối cùng. Sẽ còn tốt hơn nếu cô nói với anh trước khi họ làm tình. Nhưng sẽ tốt hơn nữa nếu họ đã chưa bao giờ làm tình.
Không. Thành thật mà nói thì cô không thấy hối hận. Rời khỏi anh, mà không bao giờ biết được ngủ với anh cảm giác thế nào, cảm giác anh sâu bên trong cô, là một phần của cô… Cơ thể cô vẫn còn rộn ràng với âm vang nhàn nhạt của đêm qua.
Rất tuyệt, như chị Laila đã nói.
Cô nhìn anh khi anh nhai lạo xạo miếng bánh mì cuối cùng với hàm răng khỏe mạnh, trắng, đều, và cô biết rằng, dù cô rất đau khổ cho những gì đã xảy ra, dù như bị những mũi tên sắc nhọn đâm xuyên vào người ở khoảnh khắc lạc lỏng ấy, thì việc nói cho anh biết sự thật là điều phải làm.
Anh là người ngay thẳng, chính trực và trọng danh dự.
Nếu cô không cho anh biết, điều bí mật ấy sẽ từ từ ngấm độc vào cuộc hôn nhân của họ, không thể tránh khỏi. Một số người có thể chôn vùi tội lỗi của mình và tiếp tục tiến bước. Ayisha thì không.
Nó sẽ như một cái rìu treo lơ lửng trên đầu cô suốt thời gian đó, chờ rớt xuống. Thà một lần cắt bỏ, dứt khoát hơn là một cái chết chậm chạp bằng thuốc độc, cô tự nhủ.
Là điều phải làm: thế nhưng nó không làm cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô yêu anh. Cô đã mất anh. Nhưng ít nhất thì cô cũng đã có anh trong một đêm.
“Đã xong?” anh hỏi.
Cô liếc qua mặt bàn, xấu hổ. Không còn gì.
Anh nhẹ nhàng cạy lấy tách cà phê trống không từ tay cô ra. Cô đang giữ chặt nó vào ngực như một đứa trẻ.
Anh thu dọn cái khay, sẵn sàng chờ Higgin trở lại. Có phải tất cả những người lính đều gọn gàng thế này? Cô tự hỏi.
“Tôi luôn biết là có gì đó em đã không nói cho tôi biết,” anh nói, gần như là trò chuyện. “Tôi vui vì rốt cuộc cũng biết việc đó – và trước khi chúng ta tới Anh.”
Câu nói đã xác nhận điều cô sợ nhất. “Anh sẽ làm gì khi chúng ta tới đó?” cô hỏi.
“Tới Anh? Cũng còn tùy vào thời tiết. Tôi chắc sẽ thuê một cỗ xe và một xà ích.”
Xà ích là người đàn ông điều khiển những con ngựa và cỗ xe ngựa, cô biết. “Tôi sẽ đi một mình lúc ấy?”
“Một mình? Tất nhiên là không.” Anh cau mày. “Tại sao em nghĩ tôi sẽ để em đi từng ấy quãng đường một mình chứ nhỉ?”
Cô chỉ nhìn anh. “Tôi không chắc anh có muốn đưa tôi đến Cleeveden không.”
“Chúa tôi, em nghĩ tôi là loại người gì vậy? Em cho là tôi chỉ việc vứt em ở Southampton và để em tự lo lấy thân ư?” Giọng anh mát mẻ.
Cô làm một cử chỉ bối rối. “Tôi chẳng thấy ngạc nhiên đâu.”
“Hầy, tôi sẽ không làm thế.” Anh nhìn cô qua chiếc mũi dài của mình, và như mọi khi, cô ước gì mình biết được anh đang nghĩ gì. “Có phải em đang lo lắng chuyện bà em sẽ phản ứng thế nào khi em nói với bà ấy em không phải là Alicia?”
“Tất nhiên rồi, anh nghĩ sao?”
Anh chau mày. “Tôi không biết bà em rõ lắm, nên tôi không thể cho em bất kỳ đảm bảo nào về việc bà ấy sẽ đón nhận em thế nào, nhưng bà ấy đã gây ấn tượng với tôi như là một người phụ nữ nhân hậu.”
“Thật?” cô nói một cách lịch sự. Nghĩa là cô không tin điều đó.
“Đúng vậy, và nếu em muốn biết ý kiến của tôi, tôi nghĩ bà ấy sẽ yêu em ngay khi gặp em cho mà xem.”
Cô chớp mắt với câu nói đó. “Thật?”
“Thật. Dù sao thì, chẳng ích lợi gì khi cứ lo nghĩ về những chuyện chưa xảy ra. Tất cả những gì em có thể làm là chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất và tiếp tục sống cho hiện tại. Bí kíp của cựu chiến binh đấy. Không trông mong, không tiếc nuối. Chỉ sống thế thôi.”
“Và chờ cho đến khi bạn bị bắn,” cô lẩm bẩm.
“Không, mà hãy lập kế hoạch thay thế, để dự phòng,” anh nói. “Vấn đề cần xem xét là không phải cứ day đi day lại những gì em không thể thay đổi, mà hãy tập trung vào những gì em có thể làm.”
Lời lẽ bình tĩnh của anh đang bắt đầu làm cô căng thẳng. Anh nghĩ cô có thể thay đổi tình trạng này sao?
“Nào, em còn gì khác cần phải nói với tôi không, hay còn bí mật nào em có thể muốn nạo vét lên như là một lý do để không phải cưới tôi không? Chúng ta sẽ giải quyết hết trong một lần.”
Ayisha há hốc. “Ý anh là…?”
Anh nhướng một bên mày thanh lịch. “Có phải em nghĩ tôi sẽ lảo đảo lùi lại, la hét ồn ào về chuyện bị lừa gạt, như một vở kịch dở tệ?”
Cô tránh nhìn anh.
“Chắc vậy rồi,” anh nói, “Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt em. Em hẳn nghĩ tôi là một gã tệ bạc thế nào. Nhưng tôi đã hứa với em và tôi sẽ giữ lời.”
“Anh vẫn có ý định kết hôn với tôi ư?”
Giọng anh cứng lại. “Không phải tôi đã nói rất rõ ràng trước đó rồi sao?”
“Phải,” cô nói một cách nghiêm túc. “Nhưng lúc đó anh đã nghĩ rằng anh đang đưa ra lời đề nghị với Alicia Cleeve.”
Anh lắc đầu. “Tôi không biết Alicia Cleeve. Tôi biết em.”
Anh đặt một chút nhấn mạnh lên từ biết, và cô được nhắc nhở về việc kinh thánh sử dụng từ này. Tất nhiên, anh đã biết cô đêm qua, và vì anh là một quý ông thực sự, anh sẽ chấp nhận những hệ lụy, không quan trọng cô là ai.
Bởi vì cô có thể đã mang thai.
Và bởi vì cô đã nhốt mình trong một cabin với anh để giữ mạng sống cho anh, và vì nó gây ra lời đồn thổi.
Cô đã lừa gạt anh, nhưng mặc cho điều đó, mặc cho biết rằng bằng việc kết hôn với đứa con gái ngoài giá thú của Sir Henry Cleeve anh sẽ có một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối rất tồi tệ, nhưng anh sẽ vẫn lấy cô dù sao đi nữa.
Bởi vì anh là một quý ông trọng danh dự và bởi vì anh đã hứa với cô.
Im lặng kéo dài. “Anh thật sự muốn cưới tôi?”
“Không phải là ‘muốn’ – mà là tôi sẽ cưới em.” Giọng anh không cho phép tranh luận.
“Bởi vì sự đàm tiếu và vì tôi đã bị… hủy hoại?”
“Cái vụ gọt củ quả ấy chỉ là một phần của nó thôi,” anh nói với vẻ nghiêm nghị.
“Cái gì-” cô bắt đầu, sau đó thấy ánh cười nhàn nhạt trong đôi mắt anh.
Anh nghiêm túc. “Chúng ta có thể đã bắt đầu có một đứa trẻ vào tối qua rồi, và tôi muốn con của chúng ta được sinh ra một cách hợp pháp. Tôi đoán em cũng muốn thế.”
“Tất nhiên, chỉ là…”
“Chúng ta đã trải qua hơn mười ngày bị khóa trong một cabin nhỏ xíu với nhau, và chúng ta đã tiến triển rất tốt, suy xét trong các hoàn cảnh vừa qua. Là điềm tốt cho tương lai.”
Nhưng khó là lời tuyên bố cho tình yêu. Cô thở dài. Cô mong đợi gì đây?
Anh cau mày với sự im lặng tiếp tục của cô. “Sẽ có những bù đắp,” anh đột nhiên nói. “Em không thích làm tình với tôi đêm qua sao?”
Cô thấy mình đang đỏ mặt và lắc đầu.
“Đêm nay sẽ tốt hơn,” anh tuyên bố. “Lần đầu tiên thì không phải lúc nào cũng dễ chịu, cho phụ nữ.”
Một khoảng lặng ngắn, cô cảm thấy mình bắt buộc phải nói gì đó.
“Nó… dễ chịu,” cô nói với anh trong một tiếng thì thầm. Còn hơn là dễ chịu. Cô không thể nghĩ đến bất cứ gì tốt hơn.
“Tốt, em không có lý do để do dự.” Đôi mắt anh sáng rực với màu xanh bàng bạc, điềm tĩnh và tôi tối.
Ayisha cắn môi. Cô nên từ chối. Nếu cô có chút xíu can đảm nào trong người, cô sẽ làm thế. Đó là điều đúng đắn để làm.
Nhưng cô yêu anh. Và cô không đủ can đảm để nói không yêu anh cả một đời.
Cô đã nói cho anh biết sự thật về cô, và anh đàn ông đủ để hiểu những hệ lụy. Bà nội có lẽ sẽ không thừa nhận cô, và nếu chuyện này lộ ra, xã hội sẽ có những xầm xì bàn tán. Sẽ không phải là chuyện dễ dàng.
“Tôi có lời muốn hỏi em bây giờ, Ayisha,” anh nói bằng một giọng khẩn trương. “Thật ra là một nghi thức, không phải là một câu hỏi. Kết quả đã được quyết định. Em sẽ lấy tôi.”
Cô đã thú nhận mọi điều – gần như vậy. Nếu anh hối hận vì sự hào hiệp bột phát này sau đó, thì đó là vấn đề của anh.
Cô đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để chắc chắn rằng anh đã không hối hận về việc sẽ kết hôn với cô. Và cô sẽ yêu anh còn nhiều hơn là anh từng được yêu trong cuộc đời mình.
“Em rất vinh dự được kết hôn với anh, Ramsey,” cô dịu dàng nói. “Cám ơn anh.”
Một khoảng lặng ngắn.
“Tuyệt. Trong một lúc anh đã tưởng là em sẽ không nhìn nhận được vấn đề. Nhưng không phải vì thế mà anh sẽ chấp nhận bất kỳ câu trả lời nào khác,” anh nói trong một giọng nhanh nhẹn, phấn khởi. Anh đứng dậy. “Chúng ta sẽ làm lễ cưới ở nhà của bà em hoặc ở Axebridge. Chúng ta sẽ quyết định khi nào đến nơi.” Cũng có nghĩa là khi họ biết bà cô sẽ phản ứng thế nào.
“Bất cứ điều gì anh – mmm!” Ayisha quên mất cô đang muốn nói gì, bởi vì anh kéo cô đứng dậy và hôn cô.Trong một kiểu cách rất không chính thống.