Cleeveden là một ngôi nhà đá lớn, thanh lịch với một mái cổng ấn tượng, hai bên đặt một tá hoặc hơn các cột trụ kiểu Hy Lạp cổ đại. Đó là một tòa nhà dựng trên một bãi cỏ gọn gàng trong một khuôn viên thanh lịch. Trông nó như một ngôi nhà trong tranh, chứ không phải là một nơi có thật để con người sống.
“Đó là một ngôi nhà mới,” Rafe nói với cô. “Họ đã phá bỏ ngôi nhà cũ và xây ngôi nhà này lên khi họ trở về từ ́n Độ. Chỉ có khuôn viên là như cũ, nhưng dù vậy thì nó cũng đã được thiết kế lại.”
Ayisha hầu như không chú ý vào những gì anh đang nói. Nó lớn hơn nhiều và nguy nga hơn nhiều so với những gì cô đã tưởng tượng. Cô đã tưởng tượng rằng bà nội ở trong một ngôi nhà tranh xinh xắn giống những ngôi mà họ đã đi qua, chứ không phải trong một… đền đài đá, lớn thế này. Cô để Cleo vào giỏ của nó với đôi tay đột nhiên không còn khí lực.
“Tóc em trông ổn chứ ạ?” cô hỏi Rafe, vuốt vuốt mớ tóc đen ngắn với những ngón tay. “Bà ấy chắc sẽ nghĩ em là một đứa con trai, một đứa man di nào đó cho mà xem. Em ước gì nó dài hơn xíu nữa.” Cô vuốt lại váy áo của mình, cố làm phẳng những vết nhàu nhúm do ngồi xe.
“Đừng lo quá, em trông xinh lắm,” anh nói và cho cô một nụ hôn nhanh. “Bà ấy sẽ yêu em thôi.”
Anh đã gởi một lời nhắn tới đây vào đêm hôm trước, vì nghĩ một bà lão cần thời gian để thích nghi với những tin vui cho sự trở về của một đứa cháu nội thất lạc đã lâu.
Chiếc xe dừng lại tại bậc tam cấp uy nghi. Cánh tay Rafe siết chặt động viên, Ayisha hít một hơi thật sâu và bước về phía trước để gặp bà nội. Cô kéo dây chuông và chờ đợi.
Sau một lúc chờ đợi tưởng chừng như vô tận, cánh cửa mở ra bởi một quản gia. Ánh mắt ông lướt qua họ mà không một biểu hiện nào thoáng qua. Ông nhìn vào Rafe. “Chào buổi sáng, cậu Ramsey, chào cô. Mời vào trong. Lady Cleeve đã nhận được tin nhắn của cậu hôm qua, thưa cậu, và đang chờ các vị.”
Cái nắm của Ayisha trên cánh tay Rafe siết chặt lại khi họ bước vào ngôi nhà và cô nhìn xung quanh. Nó vẫn trông giống một đền đài hơn là một ngôi nhà. Sảnh vào rộng rãi và tráng lệ, lát đát cẩm thạch và trang trí với những bức tượng. Một cái cầu thang đôi rộng rãi, bằng đá hoa cương đặt ở góc cuối sảnh, uốn cong duyên dáng lên trên. Bên trên là một đỉnh vòm để lấy ánh sáng.
“Người xà ích sẽ cần nước giải khát và mấy con ngựa cũng cần được chăm sóc. Chúng tôi cũng có hành lý mang theo,” Rafe nói, và với một cái búng tay, viên quản gia đã cho vài người giúp việc ra ngoài để lo những việc kia.
“Thưa cô, nếu cô cần giúp đỡ thì có cô hầu đây,” quản gia nói, ra dấu đến một người hầu gái đang chờ. “Lady Cleeve đã chỉ thị rằng cô sẽ cần được phục vụ. Không nghi ngờ là cô cũng cần có gì đó để giải khát,” quản gia nói.
“Ồ, nhưng mà-” Ayisha bắt đầu, muốn nói là cô không cần uống gì, nhưng thực sự thì cô không thể nuốt xuống thứ gì.
Tuy nhiên viên quản gia tiếp tục, “Lady Cleeve muốn nói chuyện riêng với cậu Ramsey trước.”
Ayisha liếc nhìn Rafe, cảm giác dạ dày hẫng đi. Đây không phải là điều mà cô đã tưởng tượng trước đó. Nếu cháu của Ayisha đến, cô sẽ ở trong đại sảnh để chào đón nó – nếu không thì cũng là ở cầu thang – chứ không phải là có cuộc nói chuyện riêng tư với người khác trước.
“Tiểu thư Cleeve và tôi sẽ cùng nhau gặp Lady Cleeve,” Rafe cứng rắn nói.
“Phu nhân đã ra chỉ thị rất rõ,” quản gia nói.
“Tôi nói, cả hai chúng tôi sẽ-”
“Bà thật chu đáo,” Ayisha nhanh chóng ngắt lời Rafe, biết là anh sắp làm lớn chuyện không cần thiết. “Đi đi, Rafe. Em cần đi vệ sinh một chút. Em sẽ gặp anh chút nữa nhé.” Cô cần một chút thời gian để suy nghĩ.
“Vậy thì anh sẽ chờ cho đến khi em sẵn sàng,” anh nói, khoanh tay lại.
“Không cần đâu, đi đi mà,” Ayisha nói. “Đừng làm bà- Lady Cleeve phải chờ.”
Rafe nhìn xoáy vào cô. “Em chắc chứ?”
“Rất chắc,” Ayisha nói, cảm thấy bất cứ gì trừ điều đó.
“Lady Cleeve đang chờ cậu trong phòng khách, thưa cậu,” quản gia nói, ra hiệu vào căn phòng. “Tôi sẽ thông báo cậu đã đến.”
Với vẻ miễn cưỡng, Rafe theo sau. Ayisha đi cùng với người hầu gái, cô ta đưa cô đến một căn phòng nhỏ phía ngoài đại sảnh.
“Vật dụng cần thiết đã có trong đó, thưa cô,” cô gái nói với cô, “và một ít nước nóng để lau rửa. Sau đó, tôi sẽ đưa cô tới phòng bếp dùng trà và ăn chút gì đó.” Cô gái cho Ayisha một cái nhìn vừa như lúng túng vừa như biện giải.
Ayisha hiểu lý do. Nhà bếp không phải là nơi dành cho một vị khách được chào đón. Đó là một nơi sỉ nhục và cô biết điều đó.
“Nhà bếp ở đâu?” Ayisha bình tĩnh hỏi, quyết tâm không thể hiện bất kỳ sự thất vọng nào. Cô đã không yêu cầu được đến đây. Cô được đưa đến đây vì Lady Cleeve yêu cầu. Và cô sẽ không uống trà của bà ấy trong nhà bếp.
Cô gái chỉ. “Đi xuống đó, thưa cô, qua cánh cửa nỉ màu xanh lá.”
Ayisha nhìn. Ở đó có nhiều cánh cửa. “Có cái nào trong số kia dẫn ra ngoài không? Chỉ là tôi có con mèo đi cùng và tôi nghĩ nó sẽ đánh giá cao một khoảng đất nhỏ để nó làm việc của mình.”
“Tôi sẽ dẫn nó ra ngoài cho cô nhé, thưa cô?”
“Không cần, cám ơn, nó có vẻ không được ổn lắm. Tôi sẽ tự mình dẫn nó đi.”
“Vâng, thưa cô. Nếu cô rẽ phải xuống lối đi hẹp ở đằng sau chỗ đó, sau đó rẽ trái, nó sẽ đưa cô ra sân sâu. Chỉ có người làm mới dùng lối đó, đừng lo, nhưng mà…” Cô ta ngập ngừng vẻ lo lắng.
“Cám ơn cô,” Ayisha nói. “Không cần thiết phải chờ tôi. Tôi sẽ gặp cô trong nhà bếp khi nào tôi đã sẵn sàng.”
Cô gái gật đầu và biến mất qua cánh cửa nỉ màu xanh lá. Ayisha cảm thấy lo sợ. Tại sao Lady Cleeve hành xử như thế này? Bà ấy thậm chí còn chưa biết Ayisha không phải là Alicia nữa mà…
Cô lạnh sống lưng. Nếu bà nội cô có thay đổi quyết định, Ayisha cũng sẽ chịu đựng được. Ngay cả khi còn là một đứa trẻ đói khát ở Ai Cập, cô cũng chưa một lần hạ mình ăn xin trên đường phố, và bây giờ cô ở nước Anh, cô cũng từ chối cầu xin những mảnh vụn của tình thương.
Một lúc sau, người quản gia xuất hiện ở phòng khách và đi qua cánh cửa nỉ màu xanh lá để đến khu vực nhà bếp. Ayisha nhón gót quay trở lại sảnh và lắng tai nghe qua cánh cửa phòng khách.
“- và khi ta phát hiện ra cô gái trong bức họa không phải là Alicia, mà là đứa con hoang của Henry – chậc, thì đã quá muộn để hủy lời yêu cầu với cậu. Cậu đã lên tàu đi Ai Cập.”
Ayisha cứng người. Làm thế nào Lady Cleeve có thể phát hiện những gì đã xảy ra?
“Phải, nhưng cũng đồng thời, cô ấy là cháu nội còn sống duy nhất của bà,” Rafe nói trong một giọng gay gắt. “Hoàn cảnh xuất thân của cô ấy không được cô ấy lựa chọn.”
“Nó là một đứa cơ hội, nó đến để lấy đi những gì nó có thể.” Bà nội cô nói nghe cứ như đó là điều rất chắc chắn, không thể phủ định.
Có gì đó trong người Ayisha quặn thắt lại.
“Xằng bậy! Chúa tôi, thưa bà, trên thực tế tôi đã phải đe dọa mới làm cô ấy chịu đi đến đây.”
Ayisha cắn môi.
“Thật đáng tiếc-”
“Dù thế nào đi nữa, cho dù cô ấy đến để làm cho cuộc đời mình tốt hơn thì có làm sao? Cô ấy là con gái của con trai bà, là máu mủ của bà – và cô ấy đã bị bỏ rơi phải tự mình kiếm sống ở Ai Cập hết sức có thể khi mới mười ba tuổi! Đó là một điều đáng hổ thẹn.”
“Phải, chính xác,” Lady Cleeve tuyên bố với vẻ ngay thẳng. “Và ta xin cậu đừng có bôi nhọ hai tai ta bằng cách tả nó kiếm sống như thế nào.”
Ayisha ngả người vào khung cửa, hai mắt cô đau đớn nhắm lại khi nghe những từ ngữ nghiệt ngã kia dội xuống người. Cô không biết nó như thế nào, nhưng bằng cách nào đó, suy nghĩ của bà nội cô đã như thuốc độc ngấm vào cô.
“Thưa bà, bà đang thử thách kiên nhẫn của tôi đấy.” Giọng Rafe lạnh lùng như dây buộc đầu roi. “Từ ngày cha mẹ cô ấy chết, Ayisha đã sống cải trang như một cậu bé! Để làm gì? Để ngăn chặn sự chú ý của đàn ông, chứ không phải để mồi chài. Cô ấy kiếm từng thứ nhỏ nhặt bằng cách làm những việc như: chạy việc vặt cho người ta, bán bánh nướng và bánh mì trên đường phố, và kiếm củi. Cuộc sống luôn trên bờ vực chết đói.”
Một khoảng lặng ngắn, sau đó Rafe tiếp tục, “Cái sự hổ thẹn kia là của con trai bà. Ông ta lẽ ra phải có sự dự phòng tốt hơn cho đứa con gái duy nhất của mình, phải chăm sóc tốt hơn cho cô ấy.”
Ayisha nghe tiếng quý bà khịt mũi. “Ta đã thấy con bé từ cửa sổ khi cậu tới; nó trông không giống cậu bé nào mà ta từng thấy. Tin ta đi, cậu Ramsey thân mến của ta ơi, loại phụ nữ này biết làm thế nào để lừa gạt đàn ô-”
“Cô ấy không phải là ‘này nọ’, Rafe cắt ngang. “Ayisha là người không có người thứ hai, và cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”
“Cái gì? Cậu không thể nào đi cưới đứa con gái đó! Chúa tôi, cậu trai, mẹ cô ta là một đứa nô lệ!”
Những lời đó treo trong không khí. Im lặng kéo dài. Ayisha không thể thở. Làm thế nào Lady Cleeve biết? Đó là một bí mật mà Ayisha đã không nói cho Rafe biết.
Cô có thể nói từ âm sắc im lặng kia rằng sự việc đã trở nên nghiêm trọng. Cực kỳ nghiêm trọng. Run rẩy, với những đốt ngón tay ép chặt vào răng, Ayisha chờ phản ứng của Rafe.
“Một nô lệ? Chứng cớ nào mà bà lại có một lời buộc tội như vậy?” Lần đầu tiên kể từ khi cô gặp anh tới giờ, giọng anh chưa bao giờ kém chắc chắn đến vậy.
“A, thì ra cậu không biết.”
Tại sao cô đã không kể cho anh chứ? Ayisha âm thầm xỉ vả bản thân. Cô đã định nói điều đó khi cô đang nói cho anh biết sự thật về bản thân cô, nhưng anh đã làm cô sốc bằng cách nhắc lại lời cầu hôn và nó đã lái mọi thứ khác ra khỏi tâm trí cô. Rồi sau đó, dường như không còn thời điểm thích hợp để nói, “À, tiện thể cũng cho anh biết luôn, mẹ em là một nô lệ. Papa đã mua bà ấy từ ông chủ trước của bà.”
Cô run run đưa hai bàn tay lên mặt . Cô đã không nói cho anh sau đó bởi vì cô là một kẻ hèn nhát. Đó không phải là lỗi của Mama khi bà bị bắt đưa đi bởi những người Cô-dắc khi còn là một thiếu nữ.
Sự việc Ayisha là con hoang đã không thành vấn đề với anh, cho nên cô đã tự thuyết phục bản thân mình là tình trạng nô lệ của Mama cũng vậy, cũng sẽ không thành vấn đề, không phải vì cô thật sự tin vậy, mà là bởi cô đã quá hạnh phúc và cô không muốn bất cứ điều gì làm hỏng nó.
Bởi vì con gái của một kẻ nô lệ thì cũng là một nô lệ. Không quan trọng cha cô ta là ai.
“Không có gì khác biệt với tôi nếu mẹ cô ấy là ai,” Rafe lạnh lùng nói.
Không đúng, cô buồn bã nghĩ. Cái khoảng lặng dài kia cho cô biết tin đó đã làm anh sốc. Một cách sâu sắc. Giờ thì anh chỉ đang bướng bỉnh, không muốn thừa nhận mình đã phạm sai lầm. Papa cũng đã phạm phải điều tương tự.
Qua khe cửa, cô nghe tiếng bà nội nói, “Nếu nó không nói cho cậu biết việc đó, biết đâu vẫn còn điều gì khác nữa mà nó vẫn đang giấu giếm cậu? Nó đã thuyết phục cậu rằng nó đã có một cuộc sống đứng đắn, nhưng làm thế nào cậu biết đó là sự thật? Nó có thể đã ở với hàng tá đàn ông-”
“Ayisha là một trinh nữ khi tôi gặp cô ấy.”
“Sao cậu biết?”
Rafe không nói gì.
“A, cậu đã ở với cô ta. Giờ thì ta hiểu rồi.” Bà cô nói nghe có vẻ rất mệt mỏi, Ayisha nghĩ, kiệt sức và buồn buồn, như thể mọi chuyện là quá sức với bà. Cô ước gì mình có thể nhìn thấy khuôn mặt bà ấy…
Quý bà lớn tuổi tiếp tục, “Vậy thì, ta đồ rằng cậu sẽ sắp xếp cho cô ta vào ở trong một ngôi nhà nào đó ở St. John’s Wood. Đó là nơi các quý ông hào hoa cất giấu các cô nhân tình của mình, ta biết,” bà cay đắng nói.
“Tôi sẽ không làm loại chuyện đó!” Rafe gắt lên. “Tôi đã hứa sẽ cưới cô ấy và tôi sẽ làm vậy.”
Phải, Ayisha cay đắng nghĩ, bởi vì anh rất tự hào về việc trọng lời hứa của mình. Ngay cả khi những lời hứa đó dựa trên thông tin sai lệch…
“Cưới cô ta? Còn chuyện thừa kế thì thế nào?” Lady Cleeve hỏi.
Ayisha cau mày. Thừa kế gì cơ? Bà ấy có ý gì? Cô ép sát hơn vào cánh cửa.
“Bá tước Axebridge nói sao về chuyện hứa hôn này?”
“Anh trai tôi nói gì không quan trọng.”
Anh trai chàng là bá tước Axebridge? Ayisha sững sờ.
Lady Cleeve nói. “Một khi cậu ta biết được người thừa kế của cậu ta đang hứa hôn với đứa con gái ngoài giá thú của một nô lệ nước ngoài, ta nghĩ cậu ta hẳn sẽ có rất nhiều điều để nói về chuyện đó. Đặc biệt là kể từ khi rất có khả năng con trai của cuộc hôn nhân của cậu, cuối cùng, cũng sẽ là người thừa kế địa vị bá tước.”
Lời nói của bà lão rớt xuống Ayisha như một quả cân đè nghiến xuống. Cô đã không biết Rafe đến từ một gia đình quan trọng đến thế. Cô biết anh là một quý ông, nhưng sự thiếu tước vị của anh đã làm cô tự dối lừa mình rằng hôn nhân giữa họ là điều có thể. Nhưng anh là người thừa kế địa vị bá tước…
Ayisha, Vợ bá tước Axebridge? Điều đó là không thể nào.
Cô nghe Rafe nói, “Tôi sẽ cưới người tôi chọn. Và tôi đã chọn Ayisha.”
Ồ, anh cứng đầu làm sao. Và tất cả là bởi vì anh cảm thấy bị ràng buộc danh dự để kết hôn với cô, bởi vì trong lúc giành lại mạng sống cho anh, cô đã bị làm tổn hại. Và bởi vì anh đã lấy đi trinh tiết của cô. Và khát khao cô. Và bởi vì có thể đã có một đứa trẻ…
Sẽ không có đứa trẻ nào, cô biết; chu kỳ của cô đã đến trong tuần trước khi họ tới Anh quốc. Vì thế thực sự không còn cần thiết để kết hôn nữa.
Là một điều khác cô đã không nói với anh.
Biết ơn, danh dự và khao khát thôi thì không đủ, cô nghĩ trong sự tuyệt vọng đau đớn. Không khi anh sẽ mất quá nhiều thứ nếu kết hôn với cô.
Lady Cleeve tiếp tục, “Còn hôn thê của cậu, Lady Lavinia Fettiplace – con bé sẽ thế nào – gia đình con bé phải nói gì về việc nó bị bỏ rơi vì lợi ích của đứa con gái hoang của một kẻ nô lệ? Một cô gái yêu kiều, từ một trong số những gia đình danh giá nhất nước Anh – một nữ thừa kế cho một gia tài, ta tin thế.” Bà khịt mũi. “Chuyện này sẽ tạo ra một vụ tai tiếng thế nào. Anh cậu chắc cũng sẽ không nói gì về việc này đâu nhỉ?”
Một cơn lạnh lẽo toát ra từ trong lõm sâu dạ dày cô khi cô nghe thấy những lời này Anh đã đính hôn với Lavinia? Và cô ấy là Lady Lavinia, chứ không phải Tiểu thư Fettiplace? Xinh đẹp và giàu có, anh đã nói thế. Nhưng anh cũng đã lược bỏ đi tước vị của cô ấy.
Và đó mới là người phối ngẫu hoàn hảo cho một bá-tước-tương-lai.
Đó là giọt nước cuối cùng. Cô không thể để anh làm điều đó. Cô đã yêu anh quá nhiều để cho phép anh phá hủy bản thân mình vì lòng biết ơn và danh dự. Và bướng bỉnh. Và tử tế.
Cô nghe tiếng bước chân đến từ phía cuối sảnh và vấp vào căn phòng kế bên. Hai chân cô gập lại bên dưới người và cô ngã nhào lên tấm thảm dày, đắt tiền, gập người trong đau đớn và khổ sở. Nước mắt thi nhau rơi xuống.
Ở cửa phòng bên cạnh cô nghe thấy tiếng lanh canh của đồ sành sứ. Họ đang phục vụ trà. Hai lòng bàn tay cô chống lên lớp lông mịn màng của tấm thảm. Cô liếc xuống và nấc nghẹn trong một nụ cười cay đắng. Đây chính xác là tấm thảm mềm mại anh đã dọa sẽ cuộn cô vào bên trong và mang cô đi.
Cái tâm trạng nửa vui nửa buồn này làm cô bình tĩnh lại. Cô ngồi dậy và lau mặt bằng mép váy của mình. Nước mắt chẳng sửa chữa được gì. Mà thật ra thì, cũng chẳng có gì để mà sửa chữa. Tất cả đều là một giấc mơ, dựa trên sự thật nửa vời và những lời dối trá úp mở và đáng khinh mà một phần trong cô mơ tưởng.
Như cô đã học được khi còn là một đứa trẻ trên đường phố Ai Cập, mơ mộng không làm no bụng. Chúng có thể cho bạn đủ hy vọng để đưa bạn vượt qua những đêm tối tăm nhất, nhưng chúng không phải là nền tảng cho một cuộc sống.
Bạn cần thứ gì đó vững chắc hơn cho một nền tảng: sự trung thực. Và tình yêu.
Có một cái bàn trong góc phòng với giấy và bút viết. Cô viết nhanh một lời nhắn. Đó là hèn nhát, cô biết, nhưng khi Rafe đang còn trong tâm trạng bướng bỉnh, hào hiệp của mình, sẽ không ích gì để mà nói với anh. Nếu cô tranh luận, cô biết rõ là anh chỉ việc đưa cô tới nhà thờ gần nhất và làm lễ cưới ngay lập tức.
Và cô không biết liệu mình có đủ sức mạnh để cưỡng lại anh hay không, mặt đối mặt. Chắc là không khi mà cô muốn mọi thứ anh đang trao cho cô và còn hơn thế nữa.
Nhưng cô sẽ không là nguyên nhân làm anh bị hủy hoại.
Cô gấp làm ba tờ giấy nhắn, ghi chuyển nó cho Rafe, niêm phong nó lại bằng sáp đỏ; cô không muốn bất cứ ai khác đọc nó.
Khi những người giúp việc đã đi khỏi, cô nhón chân trở lại đại sảnh và nhét tờ giấy nhắn vào tay cầm chiếc vali của Rafe. Sau đó nhặt cái giỏ Cleo và chiếc vali nhỏ hơn của cô lên và đi theo sự hướng dẫn lúc nãy của người hầu gái để đến lối ra phía sau dành cho gia nhân.
Ở bên ngoài, cô nhìn thấy có hai con đường, một dẫn đến khu vườn áp tường nhà bếp, và con đường kia hướng từ mặt sau ngôi nhà đến nơi trông như một ngôi làng. Cô vội đi dọc theo con đường đó.
Cô không có ý tưởng mình sẽ phải đi đâu. Cô có một ít tiền – Rafe đã đưa cho cô một ít tiền Anh quốc để tiêu trong cái cửa hàng anh đã mua cho cô chiếc áo choàng. Thế này còn khá hơn nhiều những gì cô có vào cái ngày cô rời khỏi nhà cha cô trong đêm những kẻ săn nô lệ truy đuổi cô.
Khi đó cô vẫn còn là một đứa trẻ, và cô đã xoay sở được. Cô giờ đã trưởng thành và khôn ngoan hơn nhiều. Và cô hiện ở Anh quốc, nơi cô luôn muốn đến. Một tiếng mèo kêu ai oán làm gián đoạn suy nghĩ của cô và cô mỉm cười với Cleo, nó đang bấu chân qua các thanh gỗ trong chiếc giỏ. Và cô có một người bạn nhỏ, hống hách, lông lá để làm bạn, và để yêu thương. Thế là đủ – bắt buộc phải đủ.
***
Rafe đã rất tức giận. Anh muốn bóp cổ cái bà Cleeve này. Sao bà ấy dám nói Ayisha như vậy. Bà ấy dám không đi ra ngoài gặp cô – anh biết Ayisha đã tổn thương thế nào bởi điều đó; cô đã cố không bộc lộ nó ra nhưng anh nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô, thấy thái độ tự trọng trong cách cô bước xuống hành lang với người hầu gái.
Anh nhìn bộ tách trà mà người quản gia đã mang vào trong. Hai tách, không phải ba. Một mệnh lệnh cộc lốc đưa ra làm người quản gia vội vã ra khỏi phòng để lấy thêm một cái tách nữa.
“Khi nào bà gặp Ayisha, bà sẽ thấy mình sai lầm thế nào về cô ấy, Lady Cleeve,” anh nói.
Bà lão không trả lời. Môi dưới bà đang run run. Bà nhận ra anh đã thấy nên với thái độ phẩm hạnh, quay đầu đi để che giấu sự đau khổ của mình. Thái độ này chắc là vì Ayisha.
Sự tức giận của anh đã theo đó vơi đi một chút. Lờ đi cái ấm trà, anh đứng dậy và rót cho bà một ly sherry từ chiếc bình thon cổ trên tủ búp phê. Anh đưa nó cho bà, nói, “Uống cái này. Nó sẽ làm bà cảm thấy tốt hơn.”
Bà nhận nó với một bàn tay run rẩy và uống hết nó trong một ngụm. Bà rùng mình khi nó trôi xuống, sau đó trả lại cái ly cho anh với một tiếng cám ơn lí nhí.
“Trông nó có – có giống Henry không?” bà hỏi sau một lúc.
“Bà đang lo mình sẽ thích cô ấy, phải không?” Rafe nhẹ nhàng nói. “Không, cô ấy trong không giống ông Henry.”
Bà thở dài.
“Cô ấy giống y như bức tranh kia,” anh kết thúc.
Đôi mắt bà mở to. “Đó là tôi, khi tôi còn là một thiếu nữ.”
Rafe nói, “Đó là Ayisha, hiện tại. Chỉ có tóc và quần áo là khác. Cô ấy là cháu nội bà; không ai có thể nghi ngờ điều đó. Và từ những gì tôi biết, Sir Henry yêu cô ấy – và mẹ cô ấy – rất nhiều.”
“Ta đã được nói khác đi,” Lady Cleeve nói với vẻ mệt mỏi.
Rafe cau mày. “Ai nói?”
“Một phụ nữ quen biết Henry ở Cairo – một trong những người bạn của nó.”
Rafe rót thêm sherry cho cả hai người. “Bà nói tiếp đi,” anh nói. “Làm thế nào bà gặp được người phụ nữ đó vậy?”
“Cách đây một tháng, một người bạn của ta đã đi chữa bệnh ở Bath. Tại phòng trà Pump Room, bà ta đã gặp một phụ nữ từng sống ở Cairo vài năm. Cố nhiên là câu chuyện về đứa cháu gái thất lạc đã lâu của ta được nói tới – ta đồ là một nửa Anh quốc hiện giờ đã biết câu chuyện này – vì thế khi người phụ nữ nọ, cô Whittacker, nói với bà bạn ta rằng thật ra cô ta có quen Henry ở Cairo, tất nhiên bạn ta đã giúp chúng ta liên lạc với nhau và chúng ta đã sắp xếp cuộc gặp mặt.” Bà thở dài và cho Rafe một cái nhìn rầu rĩ. “Ta đã gần như ước gì mình không gặp. Nếu ta đã chẳng biết gì, ngày hôm nay sẽ rất khác…”
“Hãy kể tiếp,” Rafe nhắc.
“Whittacker nói cho ta biết tất cả về Ayisha và mẹ nó. Cô ta là một người bạn thân thiết của con trai ta, rõ ràng thế. Cô ta đã kể cho ta người đàn bà nô lệ kia đã bấu móng vuốt của ả vào Henry thế nào, và rằng Henry đã bị sập bẫy và không hạnh phúc.”
“Tôi không tin chuyện đó,” Rafe thẳng thừng. “Rõ ràng từ cách Ayisha kể về họ cho thấy cha mẹ cô rất yêu nhau.”
Lady nhìn anh ngờ vực. “Không phải vì lợi ích của nó nên nó mới nói thế sao?”
Rafe lắc đầu. “Ayisha tin hoàn toàn điều đó, và tôi tin cô ấy.” Anh nghiêng người ra trước và chạm vào đầu gối Lady Cleeve. “Bà cũng sẽ tin thế, khi bà nhìn thấy cách đôi mắt cô ấy sáng lên khi nói về họ.”
Lady Cleeve trông bối rối. “Whittacker đã bảo với ta rằng chuyện ngoại tình của Henry với người đàn bà đó là một vụ tai tiếng ở Cairo. Đứa con gái kia được sinh ra sau cháu nội ta, Alicia, một tháng – và đó là điều ta không thể tha thứ cho Henry. Nó có biết vợ nó hẳn đã bẽ mặt thế nào-”
“Ayisha nói rằng ông ấy đã rất thận trọng. Cô ấy không tin phu nhân Cleeve biết bất cứ gì về cô ấy hoặc mẹ cô ấy. Chỉ sau khi bà ấy và Alicia mất, ông Henry mới đưa Ayisha và mẹ cô ấy vào nhà chính.”
Lady Cleeve lắc đầu. “Đó không phải là điều ta nghe. Whittacker nói rằng, người đàn bà và đứa trẻ kia chỉ đơn giản là đến và buộc Henry chấp nhận ả trong khi nó vẫn còn quẫn trí với đau thương. Cô ta nói đó là điều thường thấy ở Cairo, rằng Henry tội nghiệp đã bị lợi dụng, và ai cũng tin là cả đứa trẻ kia lẫn ả đều không phải là của Henry.”
“Nếu thế thì Ayisha đã không phải là hình ảnh thời con gái của bà,” Rafe nhận xét, ra dấu vào bức chân dung.
Lady Cleeve thở dài và lún người vào trong chiếc ghế của mình, trông kiệt sức và nhàu nhĩ. “Ta không biết phải nghĩ gì nữa.”
“Tôi chưa bao giờ gặp con trai bà, nhưng ấn tượng mà tôi có từ Ayisha bảo với tôi rằng ông ấy là một người rất cứng cỏi, thông minh, là người đàn ông ít chú ý đến những gì người khác nghĩ, là người độc đoán,tự cho mình là trung tâm, và có phần ích kỷ, nhưng về mặt riêng tư thì rất yêu thương Ayisha và mẹ cô ấy.”
Lady Cleeve chằm chằm nhìn anh.
Rafee tiếp tục, “Tôi nên nói thêm là cái câu tự coi mình là trung tâm và ích kỷ là suy luận của tôi về những gì Ayisha đã kể với tôi. Ayisha ngưỡng mộ cha mình và sẽ không nghe một lời nào chống lại ông ấy và mẹ mình. Mặc cho mớ lộn xộn mà ông đã để lại cho cô ấy.”
Một khoảng lặng dài. Biểu hiện của Lady Cleeve đã đủ hiểu. Bà biết con trai mình, và ông ta là là người đàn ông mà Rafe đã miêu tả, không phải là người mà cái người tên Whittacker kia đã tả ra.
“Ayisha đã nói, cô ấy nghĩ cha cô bắt đầu có chút kỳ lạ ngay sau cái chết của phu nhân Cleeve, sau khi ông ấy đã đưa cô ấy và mẹ vào nhà chính, ông ấy đôi khi còn gọi cô là Alicia trước mặt người khác.”
“Đúng vậy, ta có thể thấy việc đó,” bà lão chậm rãi nói. “Bức thư mà nó đã gởi nói rằng Alicia và mẹ con bé đã chết cũng có chút kỳ lạ. Thật lộn xộn.” Làn da mỏng tang như giấy của bà nhăn lại trong sự hoang mang. “Nhưng tại sao Whittacker lại cố tình nói xấu người kia với ta?” bà hỏi. “Cô ta được lợi lộc gì khi làm một chuyện như vậy?”
Rafe nhún vai. “Bà nghĩ bà ta muốn gì?”
Lady Cleeve lắc đầu “Không gì. Chỉ có tình cảm bạn bè.”
Tình bạn của một bà lão quý tộc cô đơn. Một bà lão quý tộc giàu có, vợ góa của một nam tước, Rafe nghĩ, nhưng anh không nói điều đó ra. Anh sẽ để Lady Cleeve tự suy ra. “Người phụ nữ kia, bà ta có gia đình chứ?”
Lady mím môi suy nghĩ. “Cô ta là quả phụ và đang sống với những người họ hàng. Hẳn là không thoải mái gì với cô ta, người phụ nữ tội nghiệp, thực tế, chúng tôi đã nói về-” Bà dừng lại đột ngột, như thể đột nhiên nhận ra gì đó.
“Về?”
“Chúng tôi đã nói về khả năng ta sẽ thuê một người bầu bạn – và phải, ta đã từng nghĩ cô ta có thể là người phù hợp.” Bà lún người vào ghế. “Ôi trời ơi. Trời ơi. Nghĩ xem, ta đã tin cô ta – nhưng cô ta nói chuyện rất thuyết phục – và cô ta thật sự có sống ở Cairo trong nhiều năm và có biết Henry, ta đã bị điều đó thuyết phục, dù nó chưa bao giờ đề cập tới cô ta trong các bức thư. Nó cũng chưa hề đề cập tới người tình và đứa con gái. Ôi, trời ơi.” Bà nhìn Rafe với vẻ khổ sở và anh đột nhiên thoáng hiện hình ảnh Ayisha có thể thế nào khi là một bà lão gặp rắc rối.
Bà áp hai bàn tay già nua, nhăn nheo vào hai má. “Nghĩ xem, ta có thể đã xua đuổi, không thèm nhìn đến đứa cháu nội của mình rồi. Chi vì tin vào lời nói của một người lạ.”
Rafe nghiêng người ra phía trước và vỗ nhẹ vào đầu gối bà lần nữa. “Bà hãy yên tâm, Ayisha không quan tâm tới tiền của bà. Tất cả những gì cô ấy muốn là một người bà. Có lần cô ấy đã bảo với tôi rằng thật khủng khiếp vì không có gia đình, vì không thuộc về ai cả.”
Lady Cleeve nuốt khan.
“Cô ấy là đang nói về bà, không phải về mình. Tôi đã cố thuyết phục cô ấy đi với tôi đến Anh quốc, và sự kháng cự quyết liệt của cô ấy lúc ban đầu đã giảm đi khi cô ấy nhận ra bà đã chỉ còn lại một mình trên thế giới này.” Anh nói tiếp trong một giọng khô khốc, “Điều đó đã làm cô ấy đau lòng không ít khi phải rời đi, bà có biết. Có nhiều người ở Cairo rất yêu mến cô ấy. Cô ấy là người, rồi bà sẽ khám phá ra, rất đáng yêu.”
Đôi mắt Lady Cleeve ngập nước.
Rafe đưa cho bà chiếc khăn tay của anh và khi bà chấm nó vào mắt, bà nói bằng một giọng xấu hổ, “Ta xin lỗi vì những gì ta đã nói về St. John’s Wood. Ta đã… ta có khuynh hướng gay gắt về những cô tình nhân và con cái của họ. Chồng ta… thôi, cậu không cần nghe về chuyện đấy.”
Rafe cũng không thấy thú vị với những chuyện xa xưa. Anh cần làm rõ một điều. “Tôi sẽ cưới Ayisha. Không ai – cả bà, anh trai tôi, và toàn bộ giới thượng lưu – thậm chí Ngài Wellington có thể ngăn tôi làm điều đó.”
“Nhưng tại sao con bé không nói với cậu chuyện mẹ nó là một nô lệ?”
Rafe thừa nhận giá trị của câu hỏi, nhưng nó không phải là điều làm anh lo lắng. “Cô ấy chắc là có lý do của mình,” là tất cả những gì anh trả lời.
“Cậu không nghi ngờ gì sao?” bà nói với vẻ hoài nghi. “Cậu hẳn rất tin tưởng con bé nhỉ?”
“Tôi hoàn toàn tin tưởng cô ấy,” Rafe nhẹ nhàng nói. “Và khi nào bà gặp cô ấy, bà sẽ biết tại sao. Bà hoàn toàn đúng vì đã thận trọng với việc gặp cô ấy.”
Hai hàng lông mày mỏng, uốn cong chụm lại với nhau. “Tại sao cậu nói vậy?”
Rafe mỉm cười. “Bởi vì bà sẽ không thể ngừng yêu mến cô ấy. Ai cũng thế.” Đó là sự thật. Cô ấy đã bỏ bùa toàn bộ mọi người trên tàu, ngay cả với bà già chanh chua Ferris rốt cuộc cũng trúng bùa.
“Cậu rất yêu cô ấy, phải không?”
Rafe sững người. Câu hỏi dội lại trong đầu anh. Câu trả lời thậm chí còn dội lại to hơn, làm rung lắc nền nhà dưới chân anh.
Anh đột ngột đứng dậy. “Xin phép bà, tôi sẽ đi xem xem cô ấy đang làm gì.”
“Ta đã bảo Adams phục vụ trà cho con bé trong bếp,” Lady Cleeve thú nhận. “Ta hy vọng con bé sẽ hiểu từ điều đó rằng chẳng có gì cho nó ở đây.”
Rafe bật chửi thề dưới hơi thở của mình. “Tôi sẽ đi tìm cô ấy.” Anh kéo mạnh cánh cửa phòng khách.
Quản gia, Adams, bước lùi lại, giật mình. Chắc là đang đứng nghe ở cánh cửa. Rafe nghĩ.
“Tiểu thư Cleeve đâu?” anh gắt.
Viên quản gia trông lúng túng. “Tôi không biết, thưa cậu. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy trong đó.” Ông ta liếc qua Rafe đến chỗ Lady Cleeve và nói, “Cô ấy được yêu cầu đi tới nhà bếp, nhưng cô ấy đã không. Chúng tôi đã nghĩ cô ấy có thể ở trong vườn với con mèo của mình, nhưng cô ấy cũng không có ở đó.”
Rafe quay ngoắt lại và nhìn đống hành lý vẫn còn đang ở trong sảnh. Cái giỏ mèo đã biến mất. Cả vali của Ayisha và cái áo choàng ấm áp mới mua của cô. Luồn qua tay cầm chiếc vali của anh là một mẫu giấy gấp lại. Anh giật nó ra, mở niêm phong, và đọc:
Rafe yêu quý của em,
Em xin lỗi vì đã rời khỏi anh như thế này, vì đã bỏ đi mà không một lời từ biệt thế này, nhưng em không còn cách nào khác.
Anh chưa bao giờ nói cho em biết anh là người thừa kế địa vị bá tước, chưa bao giờ cho em biết rằng em có khả năng trở thành một nữ bá tước. Và anh cũng chưa bao giờ nói anh đã đính hôn với một quý cô giàu có, có tước vị của một gia đình danh giá. Anh đã nói trên tàu về chuyện đã hủy hoại em, nhưng rõ ràng từ những gì Lady Cleeve vừa nói, nếu anh kết hôn với em, em mới là người hủy hoại anh, và em không thể làm điều đó.
Anh là người tốt bụng và hào hiệp, là người có trái tim cao thượng, nhưng vì em đã quá yêu anh-
Rafe ngừng đọc trong một lúc, trái tim anh đang đập thình thịch, hơi thở của anh đóng băng lại trong lồng ngực. Cô yêu anh? Phải, câu đó nằm kia, bằng mực xanh đen trên tờ giấy trắng tao nhã. Cô ấy yêu anh. Rất nhiều.
Em đã quá yêu anh để cho phép anh vì cảm thấy trách nhiệm và lòng biết ơn mà bị hủy hoại trước xã hội.
Trách nhiệm và lòng biết ơn ư, Rafe nghĩ. Vớ vẩn! Nhưng anh chưa bao giờ nói cho cô biết anh cảm thấy gì. Lỗi của anh cũng nhiều như bất kỳ ai vì đã khiến cô vội vã bỏ đi như thế này.
Rời bỏ anh là một việc rất khó khăn, nhưng em phải làm. Em không thể chịu nổi việc sống như một người tình ở St. John’s Wood.
Rafe bật chửi thề khi anh đọc tới đó. Cô hẳn đã nghe được tất cả.
Đừng lo lắng cho em. Em có tiền mà anh đã đưa cho em ở Portsmouth và em sẽ ổn thôi. Em đã sống sót được ở Cairo, cho nên em chắc chắn sẽ xoay sở được ở Anh quốc. Cha đã luôn nói rằng ông sẽ đưa em tới Anh quốc, vì vậy cứ xem như ông ấy đã làm thế, và em rất vui vì điều đó.
Đừng lo lắng cho em, Rafe. Hãy bảo trọng và chúc anh có một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.
Yêu anh, mãi mãi, Ayisha.
Tái bút: Xin hãy chuyển lời chúc chân thành của em tới Lady Cleeve và giải thích với bà ấy giúp em rằng em chưa bao giờ có bất kỳ trông mong gì với bà. Anh biết đó là sự thật. Em không muốn bà ấy nghĩ xấu về em.
Rafe có cảm giác rỗng tuếch mà anh thường có trước một trận chiến. Anh không thể mất cô, không phải bây giờ. Anh vò bức thư trong nắm tay. “Cô ấy đã bỏ đi,” anh nói. “Tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
“Nếu nó đã không muốn ở đây-” Lady Cleeve bắt đầu.
“Không nói thêm gì nữa, thưa bà,” Rafe ngắt lời. “Hoặc tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho hành động của mình đấy.”
Ngỡ ngàng, Lady Cleeve lùi lại hai bước. “Tôi chỉ muốn nói nếu con bé đã chọn-”
Rafe làm bà nín bặt với một cái nhìn. “Ông!” Anh bật tách ngón tay với viên quản gia. “Cô ấy hẳn đã đi bằng cửa sau, vì thế hãy chỉ cho tôi biết làm thế nào cô ấy ra ngoài được. Và tôi muốn mỗi người hầu trong nhà này ra ngoài tìm cô ấy – ngay! Hiểu?”
Người đàn ông lắp bắp gì đó, nhưng Rafe không quan tâm. Anh chạy xuống hành lang về phía sân sau ngôi nhà, kéo theo viên quản gia đi cùng với mình.
Cô nhỏ ngốc nghếch. Cô nghĩ cô sẽ đi tới chỗ quái nào chứ? Cô không biết một ai ngoài anh trong cả đất nước Anh này. Tuy nhiên, vì là đi bộ nên cô chắc không thể đã đi quá xa được. Chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian để tìm ra cô. Và khi anh đã tìm thấy…
Anh chạy dọc theo con đường hẹp dẫn ra từ sân sau ngôi nhà bên cạnh rừng và dẫn tới làng Penton Mewsey, quét mắt ra con đường phía trước và quang cảnh xung quanh.
Nhưng không thấy dấu hiệu của cái bóng nhỏ trong chiếc áo choàng màu hồng sẫm.
Anh đã ra đến đường lớn và nhìn thấy phía xa xa một chiếc xe bò đang lăn bánh rời đi. Anh nheo mắt. Anh có thể nhìn thấy một đốm đo đỏ trên chiếc xe. Có phải có ai đó đang ngồi đằng sau không vậy? Ai đó trong chiếc áo choàng màu hồng sẫm? Anh không chắc.
Khỉ thật. Anh quay người và chạy ngược trở lại nhà Cleeveden. Anh chạy qua một số người hầu. “Tiếp tục tìm kiếm,” anh ra lệnh. “Đi theo con đường này xa hết mức có thể.”
“Không thấy con bé?” Lady Cleeve hỏi, vẻ lo lắng khi anh trở về.
“Tôi nghĩ có thể cô ấy đã lên một chiếc xe bò,” Rafe nói. “Tôi sẽ đuổi theo nó.” Anh giật mạnh dây chuông và nói với người hầu đang chạy ra: “Bảo với chuồng ngựa, tôi yêu cầu thắng yên con ngựa chạy nhanh nhất của họ và dẫn lại đây cho tôi ngay lập tức.”
***
Anh cưỡi ngựa xuống đường mòn và phi nước đại dọc theo con đường lớn hướng theo chiếc xe bò đã đi, nhưng khi anh bắt kịp nó, anh phát hiện cái đốm đỏ mà anh đã thấy hóa ra là một tấm thảm cũ rách bọc quanh một rương đồ.
Với một tiếng chửi thề, anh quay đầu ngựa và hướng trở lại lối anh đã đến.
Ở chỗ giao nhau giữa đường mòn và con đường lớn, anh hướng xuống con đường mòn đi về phía làng Penton Mewsey. Ở đây chỉ có vài cửa hàng và vài ngôi nhà, và người của Lady Cleeve cũng đã tới tìm. Không có dấu hiệu của một cô gái trẻ trong chiếc áo choàng màu hồng sẫm với một con mèo trong giỏ, họ đã nói với anh thế. Không ai nhìn thấy bất kỳ cô gái trẻ nào, quanh đây cũng không, thưa cậu.
Vẫn trên con đường mòn đi qua ngôi làng. Rafe đi dọc theo nó. Một cơn mưa nhẹ bắt đầu. Rafe mặc kệ. Đôi lúc ở chỗ rẽ phải hoặc trái, và ở mỗi ngã ba đường, anh hét gọi tên cô và chờ đợi, tự hỏi Ayisha sẽ chọn đi đường nào. Cô là một cô gái thành phố, đã sống hầu hết cuộc đời mình ở Cairo, và miền quê này là xa lạ với cô, với các cánh đồng và hàng rào cây, với cây cối chằng chịt và đồi dốc trập trùng. Cô chắc sẽ chọn con đường nào mòn nhất, anh quyết định.
Nhưng sau khi đi theo hàng tá con đường mòn ở mỗi ngôi làng, thôn xóm, hoặc lề đường trong vòng bán kính năm dặm mà không thành công, anh bắt đầu thấy lạ. Anh bắt đầu đi qua vài con đường lớn hơn. Cô đã không bỏ đi trên chuyến xe bò đầu tiên kia, nhưng có lẽ cô đã được cho đi nhờ xe, có lẽ cô đã bắt một chuyến xe đi ngang nào đó.
Cô có một ít tiền – không nhiều, anh biết, nhưng nó có thể giúp cô đi đến được Andover, hoặc thậm chí là Winchester.
Nếu người lái xe là người đáng tin cậy.
Cô biết những kẻ bất lương là thế nào, anh cố trấn an mình. Cô biết sống ở đường phố là thế nào. Cô không dễ dàng tin người. Phải mất bao lâu cô mới tin anh nhỉ?
Anh lầm bầm, nghĩ về việc đó.
Cô vẫn không tin anh. Không tin anh để biết anh muốn gì, biết những gì là tốt cho anh. Nếu không cô sẽ chẳng bao giờ rời bỏ anh.
Nếu anh lấy em, em sẽ hủy hoại anh.
Không phải là hủy hoại anh, mà là cứu rỗi linh hồn anh. Hà cớ gì anh phải quan tâm tới ý kiến của kẻ khác chứ?
Anh lẽ ra nên làm đám cưới với cô trên tàu. Họ vẫn có thể kết hôn lần nữa ở trong một nhà thờ. Lo lắng của anh khi đó về việc bảo vệ cô khỏi những lời đàm tiếu không có nghĩa là anh sẽ mất cô như bây giờ.
Anh lẽ ra nên nói cho cô biết về Axebridge và chuyện thừa kế. Anh đã không nghĩ điều đó là quan trọng.
Nói dối. Tất nhiên điều đó quan trọng. Hầu hết phụ nữ đều thích cái ý tưởng về tước vị. Hầu hết phụ nữ đều thích cái ý tưởng đó. Anh đã từng bị tán tỉnh vì cái tước vị đó…
Có phải, sâu trong anh, sợ rằng có thể cô cũng giống những người đó?
Trời càng lúc càng lạnh thêm. Mưa như trút đá xuống. Nếu anh đã không đi vội vàng đến thế, anh sẽ mang theo chiếc áo bành tô của mình. Chẳng quan trọng. Anh kéo cổ áo lên và tiếp tục tìm kiếm. Cô ấy ở chỗ quái nào nhỉ? Cô có tìm thấy chỗ trú không? Anh tưởng tượng cô né tránh bùn, trú dưới một bụi cây, ướt, lạnh và đau khổ. Cái ý nghĩ ấy làm anh không thể chịu đựng nổi.
Quần áo anh sớm đã ướt sũng, trĩu nặng với nước và dính nhớp nháp vào người. Anh đang run lên vì lạnh, nhưng anh không dừng lại. Nếu anh thấy lạnh, thế thì Ayisha, con gái của vùng đất nóng bức, còn thấy lạnh nhiều hơn thế nào? Với cả quần áo của phụ nữ không tương xứng với cái lạnh so với quần áo của đàn ông– quần áo của đàn ông! Anh dừng lại, giật mình. Cô đã từng ngụy trang mình trong lớp quần áo nam giới trước đây. Liệu cô có lại làm thế lần nữa?
Anh phi nước đại trở lại làng Penton Mewsey và hỏi mọi người anh có thể tìm, nhưng không ai nhìn thấy một thanh niên hoặc một cậu bé với một cái vali và một cái giỏ đựng một con mèo đốm đen trắng.
Vào lúc đó trời cũng đang tối dần. Mưa đã tạnh. Rafe biết cơ hội chỉ còn rất mỏng manh, nhưng anh cưỡi ngựa trở lại mấy con đường mòn lần nữa trong bóng tối, gọi to tên cô. Nhưng âm thanh đó lọt thỏm vào cảnh đồng không mông quanh. Trời quá lạnh khiến hơi thở anh phà ra khói trong không khí. Những đám mây che khuất mặt trăng và anh không thể nhìn thấy gì trong bóng tối như mực. Tất cả những gì anh có thể nghe là tiếng nước nhỏ giọt và tiếng bì bõm của bùn bên dưới vó ngựa.
Anh trở đầu con ngựa đã mệt mỏi của mình hướng về phía Cleeveden. Anh sẽ tiếp tục tìm kiếm vào sáng hôm sau.
Anh đã ngủ không yên giấc, thức dậy sớm, và lần này dùng một bản đồ khu vực để thiết lập một cuộc tìm kiếm tọa độ, kiểu quân đội. Higgins đã đến vào tối hôm qua với xe song mã hai bánh của Rafe, vì thế Rafe đã bắt người cựu chiến binh phụ trách việc tìm kiếm.
Rafe đã phân công cho những người hầu, mỗi người đều có những hướng dẫn nghiêm ngặt tìm kiếm một khu vực cụ thể, tìm kiếm một phụ nữ trẻ hoặc một thanh niên với một con mèo đốm đen trắng trong một cái giỏ. Cô có thể đã bỏ lại cái vali nặng của mình, cô có thể không quan tâm đến quần áo của mình, nhưng cô sẽ không bao giờ bỏ rơi con mèo.
Rafe tự mình cưỡi ngựa đến Andover và hỏi những người dân ở đó. Một xe ngựa chuyên chở hành khách đã rời đi vào chiều hôm trước, nhưng liệu có một phụ nữ trẻ trên đó không, hoặc là một cậu bé với một con mèo, thì không ai có thể trả lời. Anh không biết rồi sẽ đi tới chỗ nào sau đó. Đi về phía đông là London, phía nam là đường họ đã đến; liệu đó có phải là lối Ayisha đã đi?
Anh thử luôn cả hai. Anh chọn con đường đi London trước, và đã cưỡi đi hơn bốn mươi dặm, còn xa hơn chặng dừng thứ hai của xe ngựa chở khách kia, nhưng không ai ở bất kỳ quán trọ nào đã nhìn thấy cô. Anh sau đó trở lại con đường cũ và cưỡi về phía nam, nhưng lần nữa, sau vài điểm dừng của xe chở khách, đã từ bỏ cuộc truy tìm. Không ai đã nhìn thấy cô.
Làm thế nào một phụ nữ trẻ với một con mèo đốm và một chiếc vali biến mất hoàn toàn trên mặt đất thế này? Cô hẳn đã xin quá giang trên một phương tiện vận chuyển cá nhân nào đó, anh quyết định. Cô có thể đã tới bất cứ đâu.
Kiệt sức, chán nản, và đau khổ, Rafe phi ngựa trở lại Cleeveden. Anh cũng chẳng ngạc nhiên chút nào khi các người hầu đã ra ngoài tìm kiếm cả ngày nhưng không có gì để báo cáo. Anh cảm thấy ruột mình thắt lại suốt ngày nay.
Anh đã lạc mất cô.