To Catch A Bride

Chương 2: Chương 2




Cô chạy cho đến khi ra tới sông Nile, dòng chảy vô tận của cuộc sống. Và cái chết. Ở bên dòng sông này cô luôn cảm thấy thoải mái. Nhưng cũng luôn nhớ không bao giờ lơ là mất cảnh giác, bởi vì ở đây luôn luôn có cá sấu…

Trong và ngoài dòng nước.

Cô ngồi trên bờ và ôm hai đầu gối đến cằm, nhìn chằm chằm mặt nước và nhớ…

Nhớ gỗ đã bị vỡ vụn, ổ khóa bị giật đứt rời ra thế nào sau những cú đập mạnh. Những giọng nói thô, trầm. Các tên cướp đã đến. Chúng luôn biết khi nào thì tấn công.

Những người hầu tất cả đều đã chạy trốn hết khi dấu hiệu đầu tiên của sự xâm nhập xuất hiện.

Không còn người nào ở đó để ngăn chúng. Chỉ có Ayisha. Với một người cha đã chết và một người mẹ đang hấp hối.

Mama đã nắm chặt tay Ayisha với chút hơi tàn còn sót lại. " Trốn đi con. " Bà chỉ vào gầm giường.

Ayisha trượt nhanh xuống gầm giường. Cô nằm đó như một con chuột, không dám thở. Ở phía trên Mama đang thở yếu ớt vào… ra… vào… ra…

Một cặp đôi chân trần, to lớn, dơ dáy thận trọng hướng đền giường của mẹ cô. Chúng dừng lại cách vài bước chân.

Ayisha nín thở. Các móng chân của người đàn ông sần quắp lên và đầy ghét bẩn.

" Chết rồi, " chủ bàn chân nọ nói sau một lúc.

Không phải Mama, cô nghĩ. Không phải. Mama cũng đang trốn.

" Có thấy con bé không ? " người đàn ông khác hỏi.

" Không, nhưng nó sẽ ở đây. "

Ở đây ? Cô chuẩn bị tinh thần, đợi gã lôi cô ra khỏi chỗ trốn bất kỳ lúc nào.

" Tiếp tục tìm. Một đứa trẻ da trắng còn trinh sẽ đem về cho chúng ta một món tiền kha khá ở chợ nô lệ. Còn nhiều hơn cả tất cả những thứ này gộp lại. " Hắn lắc lắc một nắm đồ trang sức của mẹ cô.

Rồi Mama đã mở mắt lên và nguyền rủa hắn… với hơi thở hấp hối…

Ayisha rùng mình, ôm lấy gối, và nhìn chằm chằm vào dòng sông, dòng chảy vô tận, vĩnh cửu. Con sông này đã nhìn thấy mọi thứ. Nhưng không gì làm nó ngạc nhiên, không gì làm nó lo lắng… Mọi thứ đều trôi qua.

Tim cô đập chậm lại. Cảm giác tồi tệ đã qua đi.

Chẳng ích gì nếu cứ sống trên những điều không thể thay đổi. Mục tiêu của cô bây giờ là sự sống còn. Thật là ngu ngốc khi đi tới chỗ của Zamil. Tự mình chuốc lấy cảm giác sợ hãi và kinh tởm. Cô đã mong đợi gì chứ ?

Cô đứng lên. Đã muộn rồi, và cô đã lãng phí cả ngày để theo dõi người Anh thay vì đi kiếm tiền.

Cô chỉ kiếm được vài đồng hôm nay. Nhưng ít ra thì cô cũng có thể kiếm một chút củi đốt cho cái lò lúc nào cũng đói của Laila.

Cô đi lượm lặt lau sậy khô, cành cây, cỏ khô và phân lạc đà khô. Nhiệm vụ quen thuộc này đã xoa dịu được cô. Lần đầu tiên cô gặp Laila, Laila đã cho cô ăn và Ayisha đã trả tiền cho bữa ăn của cô bằng củi. Nó đã trở thành mối liên kết giữa họ.

Không biết đã bao lâu rồi kể từ hôm đó, cô nghĩ. Cô giờ không còn là một đứa trẻ đói khát tuyệt vọng và sợ hãi. Cô đã là một thiếu nữ, và cô đã có được những lựa chọn. Cô chỉ phải thực hiện chúng.

***

Mặt trời đang từ từ sà xuống bầu trời khi cô lê bước về nhà với củi kiếm được. Cô vẫn trả công cho bữa ăn tối của mình, nhưng Laila bây giờ như gia đình cô, như mẹ cô. Chị ấy trước tiên đã che chở Ayisha dưới đôi cánh tay mình, và sau đó là Ali. Chị ấy sẽ đưa họ vào nhà nếu có thể, nếu không có Omar.

Căn hộ hai phòng bẩn thỉu và mọi thứ bên trong nó – gồm cả Laila – đều thuộc về Omar, anh trai của Laila.

Ayisha đi cửa sau vào trong cái sân nhỏ và đặt củi xuống thành một đống gọn gàng bên cạnh lò nướng, sẵn sàng cho buổi sáng.

Mmrrrow? Con mèo của cô, Tom, chào cô bằng cách nhảy xuống từ trên bức tường cao bao quanh sân như nó vẫn luôn làm thế. Tom thích quan sát thế giới từ trên cao.

Ayisha mỉm cười khi nó duỗi người, sau đó nhảy xuống và cọ mình tới lui quanh mắt cá chân cô. Ayisha ẵm nó lên và ôm nó. Nó rên nho nhỏ và dụi vào đầu cô.

Cô liếc vào tấm nệm rơm bên dưới băng ghế dài nơi Ali ngủ. Trống không. “Ali đâu rồi?” cô hỏi con mèo. “Thằng bé lẽ ra đã về nhà rồi chứ.”

Cô gõ nhẹ vào cửa sau. Cô và Ali hiếm khi vào trong nhà. Omar không cho phép. Nếu Laila muốn đưa về nhà mấy đứa ăn xin bẩn thỉu, thì đó là do chị ấy ngu ngốc, nhưng bọn họ không được vào trong nhà của anh ta và anh ta cũng sẽ không trả một xu nào cho thức ăn hay quần áo cho bọn họ.

Vì thế Ayisha và Ali ngủ ở đằng sau, trên một tấm nệm rơm bên dưới một cái ghế dài. Cũng không tệ lắm. Vào mùa đông, khi nào quá lạnh, họ sẽ ngủ cạnh lò nướng, cái lò vẫn còn ấm đủ lâu sau khi lửa tàn, và Tom sẽ ngủ ở chân Ayisha, để giữ ấm cho họ. Còn vào mùa hè, thì ngủ ở ngoài mát hơn bên trong. Dù sau cũng vẫn tốt hơn nhiều nếu ngủ ngoài đường.

Laila mở cửa. Môi chị bị nẻ ra và còn đọng lại máu khô.

“Chuyện gì vậy chị?” Ayisha hỏi. Như thể cô không biết.

Sau mười lăm năm kết hôn, chồng Laila đã gởi trả chị về cho anh trai Omar của chị như một món hàng không mong muốn. Bị ly hôn vì không thể sinh con. Nó là kết thúc của tất cả những giấc mơ của Laila, vì không ai muốn cưới một người đàn bà không thể sinh đẻ. Bây giờ chị đang sống với Omar, một kẻ ngu ngốc, lười biếng và ích kỷ.

Ayisha khinh thường anh ta. Anh ta đối xử với Laila như với những người đầy tớ, như thể vì chị không sinh được con khiến chị không phải là con người.

Laila lắc đầu. “Không có gì. Nhưng… anh ta đã lấy hết cả tiền hôm nay rồi. Hôm nay kiếm được khá lắm.”

Ayisha nhìn vào nhà. “Anh ta đi rồi?”

“Ừ, chúng ta sẽ không gặp lại anh ta cho tới khi anh ta tiêu hết số đó trong các nhà thổ.” Chị cho Ayisha một cái nhìn vô vọng. “Chúng ta sẽ không bao giờ thoát được, không bao giờ.”

“Có, chúng ta sẽ làm được,” Ayisha nhanh nhẹn nói và bắt đầu lấy mấy cục gạch ở góc xa chiếc lò nướng ra. “Hắn không biết, đúng không? Cho dù hắn có lấy trộm tiền của chị, em cũng vẫn sẽ có thứ gì đó để thêm vào.” Cô kéo cục gạch ra và lấy từ trong hốc đá một túi da nhỏ. Cô thêm vào một nắm nhỏ những đồng tiền và đặt nó vào lại cái hốc. “Vì vậy chúng ta vẫn còn tốt hơn ngày hôm qua. Thêm một bước gần hơn đến Alexandria.”

Đó là ước mơ của họ để kiếm đủ tiền và cùng nhau rời khỏi Cairo, không cho ai biết. Họ sẽ bắt đầu lại ở Alexandria, và Omar sẽ không bao giờ tìm thấy Laila, cũng như không ai tìm ra Ayisha. Họ sẽ được tự do. Họ sẽ thuê một ngôi nhà và xây một lò nướng, như bây giờ. Mọi người ở Alexandria sẽ thích bánh của Laila nhiều như mọi người ở Cairo này.

Và nếu họ không bị Omar ăn cắp thành quả của mình, thì ai biết được họ đã có thể hoàn thành được điều gì rồi? Họ thậm chí đã có thể có đủ tiền để cho Ali đi học nghề. Tách nó khỏi đường phố và khỏi những rắc rối.

" Laila, Laila, cô có đó không ? " giọng một phụ nữ gọi. Là người hàng xóm.

Họ mở cửa trong bức tường ra.

" Cô có nghe gì chưa ? Ali – nó bị bắt rồi ! Con trai tôi vừa mới nói tôi biết, " người hàng xóm nói.

Bên cạnh cô Laila bật ra một âm thanh lo lắng.

" Ai bắt ? Chuyện gì xảy ra ? " Ayisha hỏi nhanh. Người hàng xóm này hay có xu hướng kịch tính hóa mọi chuyện.

" Ali đã cố ăn trộm đồ của một người nước ngoài, " người phụ nữ giải thích. " Ông ta đã bắt thằng nhỏ và đưa nó đi rồi. "

" Ôi trời ! " Cô biết ngay lập tức người nước ngoài kia là ai và Ali đã cố ăn trộm cái gì. " Thằng nhóc khờ khạo. "

" Họ sẽ chặt tay thằng nhỏ mất, " Laila thì thầm, tái mặt. " Nó sẽ trở thành một kẻ tàn phế, một kẻ ăn mày. "

" Nếu người của tổng trấn bắt nó, thì đời nó coi như xong," người hàng xóm đồng ý. " Nhưng người nước ngoài kia mới là người bắt nó. Ai biết những người nước ngoài làm gì với những tên trộm chứ ? "

" Đó là tin tốt, " Ayisha nói, giọng nghe tốt hơn là cô cảm thấy. " Nó có thể bị đánh, nhưng tay sẽ không sao. Người Anh không chặt tay trẻ con, " cô nói, hy vọng đó là sự thật. Cô quay sang người hàng xóm. " Người nước ngoài đó đã dẫn Ali đi đâu ? "

" Đến một biệt thự màu hồng cạnh bờ sông. Ngôi biệt thự có cây sung lớn ấy. "

Là nhà cũ của Ayisha. Cô đã không ở đó kể từ khi… " Em biết chỗ đó, " cô nói. " Em sẽ tới đó và đưa Ali về. "

" Nhưng bằng cách nào chứ ? " Laila hỏi. " Chúng ta không có tiền chuộc và Omar sẽ không- “

" Em sẽ vào bên trong mà người Anh không biết. Em sẽ tìm thấy Ali và lén đưa nó trở ra. "

" Nhưng- “ Laila đưa mắt nhìn người hàng xóm.

" Không sao đâu, " Ayisha nói với chị. " Vẫn còn thời gian trước khi các cổng bị đóng lại. "

Dưới sự cai trị của tổng trấn, như là một biện pháp kép ngăn ngừa bệnh dịch và tội phạm, mỗi quận của Cairo đều bị chặn lại bởi các cánh cổng ở mỗi đầu con đường khi màn đêm buông xuống. Thêm một luật nữa là bất kỳ ai đi ra ngoài ban đêm đều phải cầm theo đuốc hoặc đèn lồng. Ít ra thì các biện pháp này đã làm giảm tỉ lệ tội phạm đáng kể. Nhưng bệnh dịch hạch lại là một vấn đề khác.

" Em sẽ đi ngay tới nhà của người Anh đó và chờ cho đến khi đêm xuống. Đừng lo, chị Laila, Ali và em sẽ trở về nhà vào rạng sáng mai. "

Từ một cái móc ở thành sân, cô cầm lấy một cuộn dây thừng dây thừng và quấn nó quanh eo.

Cô luôn mang theo một con dao giấu dưới nón. Còn giờ thì cô buộc thêm một dây da quanh bắp chân và vắt vào bên trong một vũ khí khác, một con dao găm mỏng. Cô hy vọng sẽ không phải dùng mấy con dao này.

Laila ôm cô. " Allah sẽ phù hộ em. "

Ayisha gật đầu. Cô chưa bao giờ giết người, nhưng cô sẽ giết chết tên người Anh đó trước khi cô để hắn bắt được cô.

***

Cái bẫy đã được giăng. Thằng nhóc đang ngủ. Rafe đứng dậy từ cái ghế bên cạnh giường và lặng lẽ bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Anh đứng chỗ mấy cánh cửa Pháp đang mở, nhìn ra ngoài màn đêm, hít một hơi thở sâu. Ánh trăng lưỡi liềm chiếu tia sáng yếu ớt qua một màn mây mờ, biến dòng sông bên dưới thành một dải lụa. Không khí ban đêm mát và ẩm. Một làn gió thổi nhẹ khuấy động lá cây sung già cao lớn sát tường, và anh có cảm giác như có thể ngửi thấy mùi hăng nhẹ của sa mạc. Có vẻ như chỗ này là một thế giới khác xa so với cái thị trấn đông đúc, nhếch nhác dù chỉ cách có nửa dặm.

Dưới ánh sáng ban ngày, ngôi nhà vốn là của Sir Henry Cleeve chỉ là một ngôi nhà bị bỏ hoang, sang trọng nhưng xuống cấp. Nhưng vào ban đêm, nó trở thành một lâu đài đẹp đến nao lòng. Mấy con ve sầu đang kêu rả rít bên ngoài những cây sen và mùi hương phảng phất của các khóm hồng Đamát phía dưới sân.

Hơi đáng tiếc khi phải biến nó thành một cái bẫy. Hầu như. Nhưng có kẻ nào đó đã theo dõi anh cả ngày hôm nay, anh có thể cảm nhận được, cảm thấy được qua từng sợi lông dựng đứng sau gáy.

Và kẻ đó đã bắt thằng bé này đi trộm bức ảnh.

Chắc kẻ đó bị kích động bởi bức ảnh và tiền vàng, như Baxter đã nói. Và đó là một dấu hiệu hy vọng.

Rafe chỉ được ở trong nhà của gia đình Cleeve trong ba tuần. Anh đã rất may mắn. Vào ngày đầu tiên đến Cairo, anh đã đến gặp Johnny Baxter, là bà con của một người bạn của anh.

" Johnny sẽ là người cậu cần ở Cairo, " anh bạn Bertie của anh đã nói thế. " Ông ấy biết mọi người và mọi thứ. "

Johnny Baxter, Bertie nói với Rafe, đã bị thương nặng trong trận chiến sông Nile và đã chọn ở lại Ai Cập, để chết trong ánh nắng mặt trời thay vì trong khoang tàu hôi thối.

Baxter không chỉ sống, mà còn rất giàu có. Ông đã sống sót qua trận chiếm đóng Ai Cập của Napoleon và đã cố xoay sở để vượt qua được những khó khăn sau đó. Ông yêu Ai Cập và dự định sống suốt đời ở đó.

«Hơn nữa, " Bertie nói với Rafe. " Ông ấy đã hoàn toàn là người bản địa. Ông ấy đã cưới người phụ nữ đầu tiên chăm sóc vết thương cho ông ấy. Bà ấy đã mất năm ngoái, nhưng điều đó không tạo ra sự khác biệt gì với Johnny. Ông vẫn ăn bận như một người Ả Rập, vẫn liếng thoắng ngôn ngữ của người bản xứ, vẫn kiếm tiền ở đó, và không tính trở về quê hương. Nhìn ông không biết ông là người Anh, nói chi là một người Anh chính cống – bởi nên gia đình đã từ ông, tất nhiên. Vì xấu hổ có một đứa con hòa nhập vào cộng đồng người bản xứ.

" Nhưng dù sao đi nữa, Johnny là một người tin được. Rất thân thiết với mọi thành phần dân bản xứ – từ những người ăn xin trên đường phố đến bậc đế vương hoặc là cái người mà cậu gọi là đứng đầu quốc gia ấy. Nếu bất cứ ai có thể giúp cậu thì dó là Johnny. "

Nhưng khi Rafe liên lạc với Baxter, anh khám phá ra điều Bertie không đề cập tới : Baxter có thói quen xa lánh với xã hội của Châu u.

Lúc đầu ông đã từ chối gặp Rafe. Ông ấy không tiếp các vị khách đến từ Anh Quốc, đã để lại đằng sau lưng cái thế giới văn minh lịch sự rồi, người hầu của ông nói.

Nhưng Rafe không dễ bỏ cuộc. Kinh nghiệm trong quân đội đã dạy anh rằng hiểu rõ địa thế sẽ tiết kiệm được thời gian và sai lầm.

Rafe đã đưa danh thiếp của anh vào lần thứ hai, lần này cùng với một thông điệp ngắn, viết tay.

Baxter đã gặp anh trong một bộ áo choàng đầy đủ của người Ả Rập, đã cho anh một cái nhướng mày im lặng, và yêu cầu cà phê bằng tiếng Ả Rập. Ông chờ trong im lặng, bắt chéo chân trên một chiếc đi văng thấp, quan sát Rafe với một con mắt sắc sảo. Ông khoảng bốn mươi, khuôn mặt dày dạn phong trần và những vết sẹo mờ. Bị phỏng thuốc súng và trúng mảnh bom, Rafe nghĩ.

Nhận ra chiến thuật của ông, Rafe không cố gắng để lấp đầy sự im lặng mà ngồi tựa lưng, thư giãn, và chờ đợi. Khi cà phê được đem đến, nó vẫn còn lẫn cặn và anh phải thành thật thừa nhận là nó rất dở, nhưng anh vẫn uống mà không nói lời nào.

Một sự im lặng kéo dài.

Cuối cùng, Rafe ngáp và nói, «Chúng ta đang chơi cùng một trò chơi như khi tôi còn đi học, ai chớp mắt trước người đó sẽ thua. Tôi thường thắng. Tôi khá hiếu thắng, ông sẽ thấy. "

" Nhưng cậu đã nói chuyện trước, " Baxter nói nhẹ nhàng.

Rafe nhún vai. " Mấy ngày hôm nay tôi rất mệt mỏi. Hơn nữa, tôi cũng chán chơi mấy trò trẻ con rồi. " Anh bắt gặp cái nhìn chằm chặp của Baxter.

Sau một lúc, Baxter nghiêng đầu trong vẻ thừa nhận, và không khí giữa hai người đã dễ chịu hơn. Ông gọi thêm cà phê.

Rafe đưa tay lên. " Tôi không thêm, cám ơn. "

Baxter nghiêm mặt. " Cậu không thích cà phê của tôi à ? "

" Không, nó dở òm, " Rafe nói một cách điềm tĩnh.

Không khí ngưng đọng trong một lúc, sau đó Baxter bật cười. " Chỉ có vài người dám nói với tôi như vậy, nhưng cậu nói cũng đúng. Đầu bếp của tôi và gia đình cậu ta hôm qua vừa mới xin về quê – gia đình có tang – và tôi vẫn chưa tìm ra người thay thế. Cậu tin không ? Không ai trong số người làm của tôi có thể pha cà phê đúng cách. "

Ông tựa lưng và nói trong một tông giọng thân thiện hơn nhiều, " Nào, kể cho tôi nghe cậu đã gặp cháu họ Bertie của tôi – người duy nhất trong gia đình tôi nói chuyện với tôi. Cả hai chắc gặp nhau trong chiến tranh, tôi đoán thế. "

Rồi họ nói chuyện về chiến tranh, và Rafe đã cho ông biết các tin tức về người cháu bà con của ông. Sau những câu chào xã giao, Rafe đã giải thích lý do anh đến đây. " Tôi được khuyên nên tìm sự trợ giúp của Cộng đồng người Anh ở đây. "

" Và cậu đã bỏ qua lời khuyên đó ? "

Rafe nhún vai. «Bởi tôi nghĩ nếu Cộng đồng người Anh mà biết bất cứ điều gì về cô gái này thì vấn đề đã được giải quyết từ lâu rồi. "

Baxter khịt mũi. " Hoàn toàn chính xác. Hầu hết mấy người đó đều là những kẻ trưởng giả học làm sang. Chẳng biết gì về người dân ở đây trừ những người mà họ muốn, tất cả đều như nhau. Tôi giao thiệp với họ càng ít càng tốt. "

Rafe gật đầu. " Bertie nói ông sẽ là người thích hợp nhất để tư vấn cho tôi về tình hình địa phương. "

Baxter nhận thấy toàn bộ câu chuyện về cô con gái mất tích của Sir Henry Cleeve hấp dẫn ông. Ông đồng ý với Rafe rằng vì không thấy tin tức gì về cô gái từ Cộng đồng người nước ngoài, cho nên tốt hơn hết là ông sẽ thiết lập mạng lưới người địa phương để tìm cô gái. «Hãy phát tán bức ảnh đó, chịu tốn một ít vàng – sớm muộn gì cũng sẽ có thông tin thôi. "

Ông nói với Rafe về ngôi nhà không người ở của gia đình Cleave và có người muốn thuê nó. Ông khuyên Rafe hãy cố gắng tìm được người càng sớm càng tốt. " Vì bệnh dịch hạch có thể trở thành một vấn đề trong những tháng nóng hơn. "

" Được, " Rafe đảm báo với ông. " Tôi có ý định quay về anh trước lúc đó. "

" Tốt. Tôi cũng đề nghị cậu nên gặp Zamil, lúc tổ chức chợ nô lệ. Vì nếu cô gái đó còn sống và chẳng có tin tức gì về cô ta trong sáu năm qua, rất có thể cô ta đã ở trong hậu cung đâu đó. Rất tồi tệ, tôi biết, cho nên tốt hơn hãy nói với bà lão ấy là cô gái đã chết, nhưng một cô gái trinh da trắng sẽ được giá rất cao, và Zamil chỉ giao dịch với những món hàng chất lượng. Nói với ông ta Baxter gởi cậu tới. "

Và vì thế anh đã tới chỗ của Zamil.

Những món hàng chất lượng. Quai hàm Rafe siết lại. Anh hy vọng cô bé trong bức ảnh này đã không kết thúc ở một chỗ như thế.

Và cũng chẳng thu được gì ; chỗ Zamil chẳng giúp ích được gì.

Rafe nhấm nháp ly brandy và chờ đợi, có vẻ như sự tĩnh lặng của đêm nay đẹp hơn lên vì biết nó sẽ không kéo dài được bao lâu.

Bằng cách phát tán bức ảnh và đem vàng ra nhử đã thực sự khuấy lên một sự việc thú vị. Có kẻ nào đó đang sục sạo quanh đây, và phải có lý do cho điều đó.

Đó là một cảm giác kỳ lạ, cái khoảnh khắc chợt dấy lên ở trong khu chợ đó. Cái cảm giác nhận ra có kẻ đang nhìn anh, đang theo dõi anh. Với cường độ mãnh liệt.

Kẻ theo dõi đó đứng trong bóng râm của con hẻm hẹp, và làm Rafe ngay lập tức bị phân tâm, anh đã hành động. Nhưng cái cảm giác râm ran sau vai vẫn tiếp tục, suốt cả ngày hôm đó. Anh đang bị theo dõi.

Ra khỏi khu chợ, một thằng nhóc đường phố đã chạy ra từ đâu đó chỗ ngôi nhà, đã nhìn anh, rồi quay đầu và bỏ chạy như một con thỏ – Anh nghĩ mình có thoáng thấy nó ở chỗ của Zamil nhưng không chắc chắn. Và rồi kế đó là thằng bé này, Ali, nó đã cố trộm bức ảnh.

Cái cảm giác râm ran sau vai Rafe lại trỗi lên. Có ai đó đang ở trong bóng tối ngoài kia, đang nhìn.

Một tên trộm ? Hay một sát thủ ? Là người đã bắt một thằng bé làm công việc của một người đàn ông ? Mạch anh đập nhanh trong trạng thái đề phòng.

Anh liếc nhìn Ali đang ngủ, bị trói và bịt miệng trên giường ở phòng kế bên.

Giam cầm một đứa trẻ con – dù có là kẻ móc túi hay không – không phải là chuyện Rafe cổ vũ, đặc biệt là đối với một thằng bé nhỏ xíu này.

Nhưng thằng bé này sẽ là chìa khóa cho biết ai đã đi theo anh suốt ngày hôm nay, là dấu vết đầu tiên anh lần ra được của cái điều mà anh đã chắc chắn như là một cuộc săn ngỗng trời. Cho đến bây giờ.

Một dấu vết đi thẳng tới bức ảnh thay vì là túi tiền của anh.

Thằng nhóc Ali có thể không phải là một tên móc túi điêu luyện, nhưng nó sẽ là một chiến binh gan dạ. Nó chẳng thừa nhận điều gì trừ tên của nó, mặc cho Rafe, thông qua người thông dịch, đã tra hỏi nó gắt gao. Trong một giọng run rẩy, nó khẳng định nó không có gia đình, không nhà cửa, không cả chủ nhân. Và nó khăng khăng – lặp đi lặp lại rằng – khôg có ai kêu nó trộm cái túi chứa bức vẽ cả. Một sự khẳng định quá nhiều, Rafe nghĩ. Một thằng nhóc ăn mày can đảm.

Liệu tên chủ nhân kia sẽ đến đây vì thằng bé ? Một kẻ hèn nhát, đã sử dụng bàn tay của một đứa trẻ con vì lợi ích của một bức vẽ vô giá trị.

Nhưng rõ ràng là nó đã không vô giá trị với một người nào đó.

Rafe thấy vui vì anh đã đến Ai Cập. Anh cảm thấy mình đã có nhiều hoạt động hơn anh đã có trong những năm qua. Và cả ngày mặt trời rọi thẳng vào anh, thấm vào xương anh. Anh thấy như mình chưa nhận đủ nó. Anh đã chịu cái lạnh thấu quá lâu rồi…

Anh bình tĩnh chờ đợi. Cũng đã rất lâu rồi kể từ khi anh phải thức canh ai…

***

Ánh trăng đang trôi dần về phía tây. Rafe cũng đang trôi dạt trong những ký ức không vui, bực bội ngẫm nghĩ về cái tương lai mà anh trai anh đã vạch sẵn cho mình. Thấy phát điên về cái ý tưởng anh phải bảo đảm sự kế thừa của chức vị Bá tước Axebridge…

Tiếng sột soạt của thứ gì đó cạ vào những viên gạch bên ngoài làm Rafe hoàn toàn tỉnh táo.

Anh nhẹ nhàng ẩn mình đằng sau cánh cửa sổ. Căn phòng này đã được để mở đêm nay, những cánh cửa chớp gỗ chạm khắc đã đóng kín lại. Anh đứng trong bóng tối và chờ đợi.

Một bóng người trượt vào không tiếng động trên ban công. Nhỏ người và mảnh khảnh. Một thằng nhóc khác, chết tiệt. Lớn hơn đứa đầu tiên, một thiếu niên chứ không phải một cậu bé, nhưng dù vậy, vẫn không phải là một người đàn ông. Không phải là tên chủ nhân mà Rafe đang khinh miệt.

Rafe đã để lại một ngọn đèn vặn nhỏ trong phòng của Ali. Hình dạng của cậu bé trên giường có thể nhìn thấy được qua một cánh cửa cố tình khép hờ. Như một bóng ma, kẻ xâm nhập bước qua cánh cửa sổ mở và lướt nhanh qua sàn nhà hướng về phía cậu bé.

Rafe bắt gặp ánh lóe lên của thép. Một con dao ! Một sát thủ ? Anh nhảy về phía trước và chặt vào bàn tay cầm con dao. Một tiếng kêu nhỏ và con dao rơi xuống sàn nhà. Thằng nhóc xoay người và đá – thẳng vào chỗ hiểm của Rafe.

Rafe né tránh và cú đá sượt lên phía trên đùi anh. Cú đá này chắc sẽ làm tê liệt anh nếu nó trúng mục tiêu. Thằng nhóc này có cú đá của một con la !

Thằng nhóc giáng xuống một nắm đấm nữa đồng thời thêm một cú đá vào cùng mục tiêu ban đầu. Rafe có thể không quan tâm tới chuyện thừa kế, nhưng anh quan tâm đến anh bạn nhỏ của mình. Rafe, chửi thề, đá chân thằng bé ra khỏi bên dưới anh và đánh ngã nó xuống sàn.

Thằng nhóc phát hiện ra con dao và cố chụp lấy nó. Nhưng Rafe đá nó văng vào bên dưới chiếc sofa. Anh quay lại và nhìn thấy thằng nhóc cố tiến ra cửa sổ. Anh lao tới, hạ gục nó xuống sàn, ngồi lên người nó.

Thằng nhóc bị khuất phục trong một lúc. Rafe có thể nghe thấy tiếng nó thở khàn khàn. Anh chắc là đã làm nó hết hơi. Tốt. Anh lật nó lên, nhưng mặc dù vẫn còn đang thở như một con cá mắc cạn, cậu ta vẫn chống trả trở lại, đấm và đá, vùng vẫy như một con lươn chết tiệt, cố gắng để cho một chân tự do vào chỗ báu vật của gia đình Rafe một lần và cho tất cả.

Thằng nhóc nhỏ xíu – không nghi ngờ là bị thiếu ăn – nhưng đã chiến đấu như một con quỷ nhỏ, mặc dù sức mạnh của nó so với Rafe thì thật đáng thương. Lúc nào cũng gặp phiền phức chết tiệt, Rafe nghĩ, né tránh một cú đấm khác, cố tóm lấy những cú đấm của nó. Anh cần phải hỏi nó vài câu, nhưng trước tiên anh phải chế ngự nó đã.

" Tôi sẽ không làm đau cậu nếu cậu đầu hàng, " anh nói bằng tiếng Anh, sau đó chợt nhớ ra, liền lặp lại bằng tiếng Pháp.

Thằng bé nhe răng trong cái kiểu mà Rafe nghĩ có thể là một nụ cười. Anh nới lỏng một chút và thằng bé lại bất thình lình tấn công.

" Oái ! " Thằng khỉ nhỏ đã đập trúng anh. Thật là đủ lắm rồi. Một cú móc nhanh vào quai hàm thằng bé. Đầu nó giật ra sau và nó nằm im.

Rafe nhăn nhó. Anh hẳn đã đánh mạnh hơn dự định. Anh muốn làm thằng quỷ nhỏ này khuất phục, chứ không phải làm nó bất tỉnh.

Ngồi xổm trên hai đùi của mình, quỳ dạng chân trên cơ thể nằm ngửa của thằng nhóc, được xem như là kẻ tấn công trẻ tuổi của anh. Trong ánh sáng mờ từ căn phòng bên kia, tất cả những gì anh có thể thấy là khuôn mặt của một đứa trẻ bụi đời đầy bụi bẩn. Nó trông khoảng mười lăm, ốm và cũng ăn bận như Ali. Cái khăn xếp của nó đã bị bung ra trong trận chiến và tóc nó rất ngắn, bị cắt lởm chởm mà Rafe cho là thằng bé đã tự làm mà không cần dùng tới gương hay kéo. Nhưng không phải là xấu, anh nghĩ.

Những đường nét của thằng nhóc, bên dưới lớp bụi bẩn, khá thanh tú…

Chúa tôi. Nếu anh không biết rõ hơn…

Anh đã nghĩ thằng nhóc này thiếu cơ bắp. Cú móc của anh nhẹ hều vậy mà…

Anh nhìn vào ngực thằng nhóc. Phẳng như cái bánh kếp.

Anh thay đổi vị trí của mình, cho đến khi anh đang ngồi trên hai chân của thằng nhóc. Anh chăm chú nhìn vào điểm giao nhau giữa hai chân thằng bé. Cái quần rộng thùng thình, nhưng…

Chỉ còn một cách. Anh sờ vào…Không có gì. Hay nói đúng hơn là ở vào độ tuổi dậy thì như nó thì không thể không có gì.

Thằng nhóc là con gái. Và, anh nghĩ, nhìn vào những hình nét của cô gái trong ánh sáng lờ mờ, không phải là một cô gái bất kỳ nào đó.

Đôi mắt cô gái khẽ mở ra. " Đồ khốn ! " cô nói nhanh bằng tiếng Pháp và trong khoảnh khắc Rafe lơ là thả lỏng tay – đã giật tay ra – và lại chống cự bên dưới anh.

Nếu anh nghĩ các hành động trước đó của cô là giận dữ, thì việc cô chống cự với anh bây giờ là một hành động tuyệt vọng – vùng vẫy, đấm đá, cào cấu.

" Bình tĩnh, " anh nói hổn hển bằng tiếng Anh, cố gắng giữ cô nằm yên mà không làm cô bị thương thêm nữa. " Tôi sẽ không làm đau cô. Tôi đến để giúp cô. "

Cô vẫn tiếp tục chống cự.

Anh lặp lại bằng tiếng Pháp, đề phòng cô đã quên tiếng Anh.

Cô nhổ vào mặt anh.

Anh văng tục và túm lấy hai tay cô, giữ cho hông cô bị kẹp giữa hai đùi anh. Hai bắp đùi của anh kẹp chặt cô dễ dàng, nhưng cô vẫn tiếp tục vùng vẫy và cào cấu anh.

" Ngừng lại, đồ ngốc, " anh nói. " Bà nội cô đã nhờ tôi giúp. "

Bằng tiếng Pháp cô đã chửi rủa anh và bảo anh hãy đặt cái bà nội ấy vào lại chỗ đó đi. Và sau đó cô cắn vào cánh tay anh. Lần nữa.

" Con bé này ! Cô muốn tôi đấm cho thêm cái nữa phải không ? " Anh không thể. Anh chưa bao giờ đánh một người phụ nữ nào trong đời mình – cho tới tối nay. Và điều này làm anh thấy tức giận.

Cô lại vùng vẫy và giật ra được một tay, và cố cào vào mắt anh. Anh tránh được và bắt lấy tay cô lại lần nữa, nhưng không được trước khi cảm thấy máu đang nhỏ giọt xuống cổ mình.

«Cái trò này đang trở nên chán ngắt rồi đấy, " anh nghiến răng. Anh có thể dễ dàng vặn cổ con mèo này – và đang muốn làm thế. Nhưng cả hai đều biết anh đang giơ cao đánh khẽ.

Cô ta sẽ không dừng lại. Chỉ còn một cách để khuất phục cô ta mà không làm đau cô thêm nữa. Rafe biết chính xác mình cần phải làm gì.

Trong một chuyển động nhanh chóng, anh ghim toàn bộ cơ thể cô xuống sàn, ép sát vào anh ; hai bắp đùi mạnh khỏe của anh ép chặt hai chân mảnh khảnh, nhỏ nhắn của cô. Cơ thể to lớn của anh phủ lên cơ thể nhỏ xíu của cô, rất mật thiết, không có chút không khí nào lọt qua giữa hai người họ.

Cô vùng vẫy điên cuồng, nhưng Rafe to lớn hơn, khỏe mạnh hơn, và nặng hơn ; anh đè lên cô trong mỗi tấc.

Anh nằm trên cô, không nhúc nhích, để mặc cho trọng lượng của mình làm việc của nó, âm thầm gởi một thông điệp im lặng : cô là tù nhân của anh.

Đầu cô lắc điên cuồng. Anh bắt lấy khuôn mặt cô giữa hai tay mình và giữ yên nó. Anh không tin tưởng để hàm răng trắng như ngọc trai này gần bất cứ nơi nào gần da của anh.

Anh kẹp hai cánh tay cô bên dưới khuỷu tay mình. Cô vùng vẫy trong vô ích, và nhận ra mình đã hoàn toàn bất lực, liền tuôn ra một tràn mà anh nghĩ đó là kiểu chửi thề du đãng nhất của Ả Rập.

Anh chờ cho đến khi cô nói hết hơi rồi mới nói, " Chà, vô ích thôi. Tôi không hiểu tiếng Ả Rập. "

Cô ngay lập tức chuyển sang tiếng Pháp.

" Tuyệt, " anh tiếp tục. " Vậy là cô hiểu tiếng Anh. " Anh ước gì anh có thể nhìn thấy đôi mắt cô. Đường cong của má cô khá đáng yêu, anh có thể cảm nhận được dù da cô bị lắp đầy bụi. Và cảm thấy nó như lụa.

Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng tất cả chỉ làm cho cơ thể anh, đã nhận thức được cơ thể phụ nữ mảnh mai đang tiếp xúc gần gũi như thế nào, phản hồi lại.

Cô chắc cũng đã cảm nhận được, anh nghĩ. Cô ngay lập tức nằm im, sau đó lại tiếp tục mắng anh là đồ khốn, một lần nữa bằng tiếng Pháp.

Anh cười khùng khục.

Cô cứng người lại. " Anh không thấy xấu hổ à ? " cô rít lên bằng tiếng Pháp.

" Không nhiều lắm. Thật ra mà nói thì tôi còn thấy hài lòng vì có vẻ như mọi thứ rất tuyệt sau mỗi quyết tâm tấn công của cô vào cơ thể nam tính của tôi. "

" Tấn công? " cô nói nhanh. " Anh thật là một người tử tế làm sao. " Cô nói bằng tiếng Anh.

Đó là thời khắc anh đã chờ đợi. Anh nhấc người lên, di chuyển cơ thể cả hai để cho họ mặt đối mặt nhau. " Tiểu thư Alicia Cleeve, tôi đoán là cô. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.