To Catch A Bride

Chương 3: Chương 3




Cô nằm cứng người trong im lặng một lúc lâu. Anh ước gì anh có thể nhìn thấy rõ gương mặt cô, nhưng mặt trăng lại trượt ra đằng sau những đám mây một lần nữa và mặc dù anh có thể nhận ra rõ hình dạng và góc cạnh của khuôn mặt nhưng không đủ sáng để nhìn kỹ bất kỳ chi tiết nào.

Rafe chỉ đơn giản là nằm trên cô và chờ. Im lặng kéo dài. Cơ thể anh rung lên và căng thẳng đối với chủ thể mà nó khao khát. Thật kỳ quái. Nó không biết cái gì mới là tốt cho nó.

Nếu cho cô ta một nửa cơ hội, cô ta sẽ được nước làm tới ngay.

Rafe có thể không biết gì về tình yêu, nhưng anh hiểu phụ nữ. Đặc biệt là về thể chất. Bọn họ – tất cả thường là mềm mại và nhiều đường cong.

Nhưng cô này thì có vẻ như được cấu thành từ xương cùi chỏ. Những cú chỏ bất thình lình, dữ dội. Và từ móng vuốt. Và răng.

Tuy nhiên nó lại làm người anh cứng lại và dấy lên phản hồi theo cái kiểu mà anh hiểu. Hẳn là suốt mấy tuần vừa qua anh đã bị phơi nắng quá nhiều. Bao nhiêu là nhiệt đã rót vào người anh. Đã đến lúc nó kiếm chỗ để đi ra. Và đây là lúc đó.

Cơ thể anh đang nóng lên – nóng lên vì con bé man di bẩn thỉu vừa mới cố gắng để moi ruột anh.

Thật không giống anh chút nào. Anh nổi tiếng là người lịch sự và đứng đắn. Đặc biệt là đối với phụ nữ.

Có lẽ nào cơ thể anh đã bị say nắng đến choáng váng mất rồi ?

«Thả tôi ra, " cuối cùng cô cũng gầm gừ. " Ngài như một con voi ấy, đè bẹp tôi rồi đây này. "

" Còn cô thì như một cái bao đựng toàn mèo. "

Miệng cô ta biến dạng. Cô ta cũng biết đùa sao?

" Tôi không thể thở được, " cô nhấn mạnh. «Ngài đang làm tôi chết ngạt. "

«Tôi tưởng cô sẽ khạc ra một tràng chửi rủa nữa chứ. Ấn tượng nhỉ, chửi rủa bằng ba thứ tiếng cơ đấy. Hẳn là đã tập luyện nhiều lần lắm rồi phải không ? "

Lần này anh chắc chắn là cô ta đang cố để không cười. Cô ta cũng có giác quan hài hước đó chứ. Anh cảm thấy cơ thể mềm mại của cô bên dưới anh. Rafe thả lỏng người. Cuộc giao tranh đã kết thúc. Tiểu thư Cleeve đã quyết định là người biết điều.

" Đáp lại lời thăm hỏi, tôi nghĩ tôi nên giới thiệu bản thân mình. Rafe Ramsey, hân hạnh được phục vụ tiểu thư. " Anh thả cô ra và bắt đầu ngồi dậy.

Một sai lầm. Khoảnh khắc cô cảm thấy anh di chuyển ra khỏi người mình, cô đã lập tức hành động. Anh vật cô trở lại bên dưới người. Trong ba giây anh đã ghìm chặt cô bên dưới anh lần nữa, chỉ là không quá thô lỗ ở lần này. Chúa tôi, cô gái này người toàn là xương. Và tràn đầy sinh lực.

" Thế này chỉ làm cô mệt mỏi thêm thôi, cô gái. Tôi chẳng làm hại gì cô cả. "

" Anh sắp làm gẫy cánh tay tôi đấy, " cô gầm gừ.

" Có thể, " anh đồng ý. " Nếu cô cứ tiếp tục vùng vẫy như thế. Đó không phải là chủ ý của tôi-"

Ngay lúc đó một ánh trăng rọi vào khuôn mặt cô nàng. Rafe nhìn chằm chằm vào tù nhân của mình. Cô nàng thật… dễ thương. Đôi mắt cô ta khá đẹp – có màu xanh dương, hoặc xanh lá, hoặc ở đâu đó giữa hai màu này – chúng được diềm quanh bởi rèm mi đen láy và khơi gợi một sự kích thích với góc nhìn nghiêng thế này. Mũi cô ta nhỏ và thẳng, đôi môi đầy đặn và căng mọng. Và làn da của cô ta, bên dưới một lớp bụi bẩn thật sự, có cảm giác mềm và mịn.

" Chúa tôi, " anh thì thầm. «Một vẻ đẹp hiếm thấy. "

Cô hất đầu ra sau và đập vào mũi anh, thật mạnh.

" Ôi! " Đau như quỷ. Anh phải xử lý con quỷ nhỏ này mới được. Cô ta không đầu hàng một cách dễ dàng. Vẫn không thả hai cổ tay cô ra, anh xoay sở để tròng một cánh tay qua đầu cô và giữ nó ấn xuống sàn. Mũi anh đau điếng. Mắt anh chảy nước.

Cô ta nhìn anh tự đắc.

" Người nào bọc Cleopatra trong một tấm thảm để đưa đến Rome hẳn phải biết mình làm gì,” anh bảo cô với giọng đầy cảm xúc.

Đôi mắt màu xanh lá khá đẹp nheo lại như một con mèo đang tức giận.

Chiếc mũ khăn xếp của cô nằm gần tay phải của anh. Anh chuyển cả hai cổ tay của cô sang tay trái của mình, giũ cuộn khăn xếp ra, và dùng nó để buộc hai tay cô lại với nhau. Anh ngồi dậy, bắt lấy đôi chân đang đá của cô, và buộc chúng lại với nhau với đầu dây khác.

“A,” anh nói khi phát hiện ra con dao buộc ở bắp chân của cô. “Thật là một tiểu thư láu lỉnh, tiểu thư Cleeve. Nhưng đây cũng là một vũ khí hữu dụng đấy.” Anh lấy nó ra.

“Đừng có gọi tôi như vậy!”

“Gọi cô gì cơ? Một tiểu thư? Cũng hơi thổi phồng sự thật, tôi đồng ý.”

“Tiểu thư Cleeve,” cô cáu kỉnh nói. “Tôi không phải cô ta.”

“Không? Tên trộm bẩn thiểu nhất thành Cairo tình cờ lại là người nói tiếng Anh thật hoàn hảo?” Anh dùng con dao của cô cắt phần còn lại của chiếc khăn xếp, và giúp cô ngồi dậy.

Cô trừng mắt nhìn anh. “Tôi nói được nhiều ngôn ngữ.”

“Tôi đã nghe thấy. Nhưng hầu hết đều là kiểu ngôn ngữ đường phố, tôi cho là thế, nhưng tiếng Anh của cô thì-”

“Tôi học được từ những thủy thủ người Anh ở Alexandria.”

Anh bật cười. “Vậy thì mấy thủy thủ ở Alexandria lịch sự khủng khiếp, nhỉ. Giọng của cô thật hoàn-”

“Thì sao chứ? Giọng Pháp của tôi cũng tuyệt lắm đấy, giọng Nga cũng thế và giọng-”

“Không nghi ngờ điều đó, nhưng mỗi âm tiết của vốn tiếng Anh đường phố của cô là của tầng lớp thượng lưu và không phải kiểu của những người bốc xếp ở Alexandria, vì thế thôi đừng có nói những điều vô nghĩa nữa. Tôi không phải là người mới sinh ngày hôm qua và tôi không thích những kẻ nói dối.”

“Tốt, tôi cũng không thích anh, vậy hãy để tôi đi và tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

“Cô sẽ không đi đâu cả.” Anh kéo cô đứng dậy. “Cô là Alicia Cleeve, là con gái duy nhất của Sir Henry và Lady Cleeve, và tôi đến đây để đưa cô về nhà với bà của cô.”

Cô nhìn trừng trừng vào anh và lặp lại. “Lần này là lần cuối, người Anh-”

“Ramsey, Rafe Ramsey.”

“Người Anh,” cô bướng bỉnh lặp lại. “Tôi không phải là Alicia Cleeve, tôi không có bà, và tôi đã có nhà – hoặc sẽ là vậy nếu anh chịu để tôi đi.”

Anh nhún vai. “Chẳng ích gì đâu. Tôi có một tấm ảnh của Alicia Cleeve năm mười ba tuổi và chẳng nghi ngờ gì đó chính là cô. Cô đã lớn hơn, gầy hơn, bẩn hơn, và cung cách giao tiếp của cô có khả năng là đã bị xuống cấp rõ ràng, nhưng ngoại trừ điều đó, cô đã chẳng thay đổi gì nhiều ở tất cả.”

Cô quắc mắt nhìn anh trong im lặng. Cái nhìn của cô đi lang thang khắp phòng. “Anh đã làm gì với Ali?”

“Cậu ta ở phòng bên cạnh.” Rafe hất đầu. “Đang ngủ.”

“Ngủ?” Cô khịt mũi và cố chống lại sự trói buộc của mình. “Cho dù với tất cả ồn ào này? Anh đã làm nó bị thương rồi phải không? Hoặc là đã đánh thuốc mê nó. Nếu anh làm đau nó, tôi sẽ-”

“Tôi không làm trẻ con đau,” anh ngắt lời. “Hoặc đánh thuốc chúng. Giờ hãy dừng lại hoặc cô sẽ làm chính mình bị đau đấy.” Trong nỗ lực vùng vẫy của mình đầu cô đã trượt qua một góc nhỏ của cái chân bàn. Anh cúi người và vốc cô lên. Trời ạ, cô nhỏ nóng nảy này nhẹ tênh.

“Thả tôi ra. Tôi cần gặp thằng bé,” cô yêu cầu. Cô vờ như không ý thức về tình trạng bất lực của mình, nhưng cơ thể cô căng thẳng và cứng lại vì sợ. Cái cằm nhỏ nhọn của cô hất lên đầy hiếu chiến.

“Cô vẫn sẽ bị trói lại cho đến chừng nào tôi thấy được.” Tia lửa giận dữ sâu trong anh đang bùng lên. Làm thế quái nào mà người ta lại để cho một cô bé người Anh được sinh ra trong ấm êm – con gái của một tòng nam tước, vì Chúa – chết đói trong một đất nước xa lạ? Bất kể cô đã trải qua chuyện gì cũng đã biến cô thành một con mèo hoang.

“Tôi sẽ không nói một từ cho đến khi anh chứng minh cho tôi thấy Ali không sao cả.” Đôi môi đầy đặn, mềm mại của cô mím lại với nhau thành một đường mỏng. Cô trừng mắt nhìn anh qua kẽ hở ngờ vực màu xanh lá.

“Được thôi.” Rafe bồng cô vào phòng Ali. Anh cũng đã bế phụ nữ đủ thường xuyên trước đó, và khi bạn ôm họ tựa vào ngực mình họ thường đem lại một sự mềm mại, thỏa mãn cho một vòng ôm cứng rắn. Chứ không phải là cảm giác giống như ôm một con mèo nhỏ gầy nhẳng, bị mắc bẫy và sẵn sàng bùng nổ với giận dữ và sợ hãi.

Tuy nhiên cơ thể anh – mặc cho tất cả những gì đã xảy ra – vẫn bị khuấy động.

Anh cẩn thận đặt cô lên giường và lùi lại vài bước ra khỏi ánh sáng của ngọn đèn anh đã thắp lên cho cậu bé, và buộc cơ thể mình cư xử cho phải phép.

Ali ngồi dậy trên giường. Cậu nhìn cô lặng lẽ, hàm ý.

“Nó bị bịt miệng!” cô phẫn nộ nói. “Nó không thể thở được.”

“Thằng bé có thể thở,” Rafe bình tĩnh nói và tháo miếng vải ra. “Nó chỉ không thể cảnh báo gì cho đồng bọn nữa thôi. Mà giờ thì chuyện đó cũng không còn quan trọng.”

Một tràng tiếng Ả Rập đầy giận dữ phun ra sau đó khi cô liếng thoắng hỏi cậu bé. Cậu nhóc lúng búng các câu trả lời với cái đầu cúi gầm và những cái nhăn nhó tội lỗi.

“Tắm?” cô cau có nói với Rafe. “Anh đã bắt nó tắm?”

Rafe nhún vai. “Thằng nhóc bẩn khiếp.” Bộ cô nghĩ anh sẽ nhét một thằng bé đường phố bẩn thỉu, đầy chấy rận vào một chiếc giường với những tấm trải sạch sẽ? Anh rất muốn làm thế một lần với cô.

Anh đã chỉ dẫn cho người hầu, Higgins, pha nước tắm cho cậu bé, bắt cậu bé kỳ cọ mình mẩy sạch sẽ, và đảm bảo không còn chí trong tóc. Tuy nhiên Higgins đã báo cáo một thực tế thú vị, sự dơ bẩn của cậu nhóc chỉ giới hạn ở khuôn mặt, bàn tay và bàn chân. Dưới vẻ bề ngoài đó, cậu ta có vẻ sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên. Dù vậy anh vẫn bắt cậu ta đi tắm.

Ai đó đã chăm sóc cậu ta khá tốt. Rafe, nhìn cách tiểu thư Cleeve nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn, chỉa lên của Ali khi cô tiếp tục cuộc thẩm vấn của mình, đã gần như chắc chắn người đó là ai. Không nghi ngờ chiếc áo sơ mi bẩn thỉu vằn vện của cô cũng chủ yếu là ở bên ngoài. Cô cũng không có mùi ôi chua một chút nào khi anh lăn mình với cô trên sàn nhà.

Tất nhiên, anh đã biết. Sự bẩn thỉu kia chỉ là ngụy trang.

Cô có mùi… anh hồi tưởng lại… như một con mèo nhỏ dính bụi. Cô sạch sẽ bên dưới vẻ ngoài bẩn thỉu. Anh tự hỏi liệu bên dưới vẻ cáu bẳn và xù xì của mình, cô có thể là một người dịu dàng hơn. Ngọt ngào hơn.

Chắc sẽ rất thú vị khi dạy cho con mèo nhỏ này tiếng ư ử, anh nghĩ. Cơ thể anh nhói lên muốn thử.

Nhưng cô ấy là nhiệm vụ của anh, anh nghiêm khắc nhắc mình nhớ. Cháu nội của Lady Cleeve, không phải là một người tình tiềm năng. Con mèo rừng nhỏ của Lady Cleeve. Chứ không phải của anh.

Đầu cô quay ngoắt với vẻ cáo buộc. “Ali nói anh đã cho nó ăn thứ gì đó.”

“Không phải thuốc, với lại tôi cũng không bỏ đói trẻ con,” anh lạnh lùng nói với cô. “Cậu nhóc ăn thứ mà tôi ăn.”

Với những cái nhìn và khí thế thế này cô sẽ đột kích được London bằng bão táp.

Cô quay trở lại Ali và thằng bé rõ ràng là đã xác nhận điều đó, vì sau một cái hừm nhỏ – đầy bực mình rằng cô đã không bắt chẹt được anh trong bất cứ hành động mờ ám nào, anh đoán thế – cuộc trao đổi tiếp tục.

Rafe nhìn, cái ngôn ngữ này đổ vào anh như nước đổ đầu vịt. Anh đã học được một ít tiếng Ả Rập từ một cuốn sách trên chuyến hành trình đến đây, nhưng họ nói chuyện quá nhanh đối với anh để hiểu được nhiều hơn một từ riêng rẽ đặc biệt nào đó. Nhưng bạn cũng có thể hiểu được khá nhiều về người khác chỉ bằng việc quan sát.

Cô trách mắng thằng bé theo cách các bà mẹ trên thế giới này la rầy các đứa con không ngoan của họ, tuy vậy cô còn quá trẻ để là mẹ của thằng nhóc. Bất luận thế nào, thằng bé rõ ràng là người Ả Rập và cô, cũng rõ ràng như thế, không phải là người Ả Rập. Vậy-

“Không thể nào!” Rafe chớp mắt khi giọng cô cắt ngang suy nghĩ của anh. Cô nhìn chằm chằm vào anh, với một biểu hiện kỳ lạ. “Chị không tin.”

“Tin gì cơ?” anh hỏi cô.

“Nó nói anh đã kể cho nó nghe một câu chuyện cổ tích trước khi nó ngủ!”

Rafe trông có vẻ không hiểu. “Sao?” Anh sẽ không thừa nhận.

“Ali Baba và bốn mươi tên cướp.”

“Tôi không nói được tiếng Ả Rập – làm thế nào tôi có thể kể cho nó nghe bất cứ chuyện gì, huống hồ chi một câu chuyện?”

“Vừng ơi mở ra,” Ali nở một nụ cười bẽn lẽn.

Thằng quỷ nhỏ xấu xa.

Rafe đứng dậy và mạnh mẽ bế cô vào hai cánh tay của mình. “Giờ thì cô đã được thỏa mãn khi thấy cậu bé không hề hấn gì, tôi có mấy câu hỏi dành cho cô đây. Còn em, nhóc,” anh nghiêm khắc nói. “Đi ngủ đi.”

“Vừng ơi mở ra,” Ali trả lời một cách vui vẻ.

Rafe đá lại cánh cửa đằng sau mình. Anh bế cô băng qua căn phòng. Một lần nữa cơn giận dữ bất ngờ bùng lên sâu bên trong anh. Cô ấy chẳng có gì, chẳng có gì cả. Ngoài da bọc xương và thái độ ngang ngạnh. Cùng đôi mắt đầy hiểu biết…

Khỉ thật, anh lại bị khuấy động một lần nữa. Anh thả cô lên ghế sofa.

Cô giơ hai tay bị trói lên. “Anh sẽ không cởi trói cho tôi sao?”

“Không.”

“Anh không tin tôi?” Khuôn mặt cô đã hoàn toàn bị khuất sau bóng tối.

“Không một chút nào.” Mũi anh vẫn còn đau. Những bộ phận khác cũng thế. Anh quay đi, vẻ bề ngoài là để thắp sáng một ngọn đèn, nhưng cũng là để cảnh cáo cơ thể bất kham của mình.

Anh quay trở lại, ngọn đèn đã sáng, và nhận ra cô nàng ngọ nguậy ở góc xa của chiếc ghế và ngồi với hai đầu gối trên ngực và hai cổ tay bị buộc lại ở phía trên chúng. Một cái nút phòng thủ nhỏ.

Anh đặt cái đèn ở nơi nó sẽ chiếu ánh sáng vào khuôn mặt cô và giữ anh trong bóng tối. Cô trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt cô vằn vện vết bẩn. Cô trông như mới mười lăm.

Theo bà nội của cô thì cô đã mười chín, gần hai mươi. Anh cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh cô đã sạch sẽ và trong một bộ váy. Vâng, mười chin tuổi là hợp lý. Với đôi mắt của một người phụ nữ còn trông già dặn hơn nhiều.

“Cô bao nhiêu tuổi?”

Cô đặt chiếc cằm nhỏ kiên nghị lên trên đầu gối và không nói gì. Im lặng kéo dài. Rafe không nói gì. Im lặng, anh biết từ thời gian anh còn trong quân ngũ, có thể vừa là công cụ vừa là một vũ khí.

Ánh đèn chiếu sang lên khuôn môi mịn màng, hờn dỗi, phần nữ tính nhất của cô. Không, không phải phần nữ tính nhất. Lòng bàn tay của anh nhớ lại sự mềm mại mà anh đã cảm thấy giữa hai chân nàng. Anh khoanh tay, đang cố hết sức để xóa bỏ ký ức đó.

Anh không cần điều này. Nó hoàn toàn không phù hợp. Anh được gởi đến đây để tìm cô gái này, chứ không phải là để ham muốn cô.

“Không phải việc của anh.” Cô nhìn anh vẻ nghi ngờ, thù địch, chuẩn bị tinh thần cho các bất an, khổ sở cố gắng không để anh nhìn thấy cô sợ như thế nào.

Rafe cau mày. Tại sao cô vẫn sợ? Anh đã bảo cô nhiều lần rằng anh ở đây như là người của bà nội cô. Anh đến để giải cứu cô. Anh đã đảm bảo cô nhiều lần rằng anh sẽ không làm đau cô. Và cô đã biết rõ như quỷ rằng anh cũng đã chẳng làm tổn thương Ali dù anh đã bắt được cậu nhóc khi nó đang cố cướp của anh.

Nhưng cô có vẻ căng thẳng hơn bao giờ hết. Ngay khi anh nghĩ về điều này, câu trả lời xuất hiện; cô hẳn đã thấy cái chỗ bẩn thỉu anh đã vào. Chết tiệt.

“Tất cả đều không phải như cô thấy, cô tuyệt đối an toàn với tôi,” anh nói trong một giọng mạnh mẽ. “Tôi cũng không làm đau phụ nữ.” Anh chuyển đến một cái ghế khác xa hơn.

“Nói điều đó với mấy vết bầm tím của tôi ấy.”

“Tôi xin lỗi, nhưng lúc đó tôi không biết cô là một phụ nữ. Nếu cô lén lút vào nhà người khác mà ăn mặc như một tên tội phạm muốn mưu sát…” Anh nhún vai.

“Vì thế anh sẽ không xin lỗi hết thảy mọi chuyện?”

Anh nhìn cô. “Tôi là người đã nói là làm. Bà nội cô sẽ không nhờ tôi nếu tôi có gây nguy hại gì cho cô.”

Cô khịt mũi. “Tôi không có một bà nội nào hết. Cởi trói tôi đi.”

“Tôi đã nói là tôi xin lỗi, chứ không phải tôi là một thằng ngốc.”

Cô lẩm bẩm gì đó trong âm ngữ Ả Rập.

“Để đảm bảo,” anh tựa người vào trong chiếc ghế. “Giờ thì, nếu cô đã hết nghĩ xấu về tính cách và lai lịch của tôi, tôi sẽ cho cô biết về bà nội của mình.”

“Tôi đã nói, tôi không có bà nội.”

“Vậy thì tôi sẽ kể cho cô về Lady Cleeve, nữ thừa kế Lady Cleeve, bà của tiểu thư Alicia Cleeve, người sở hữu bức chân dung giống cô đến ngạc nhiên.”

Cô trừng mắt nhìn anh qua đầu gối của mình.

Anh mỉm cười. “Vậy đó, cô tù nhân bé nhỏ dễ cáu giận của tôi ạ, cô không có lựa chọn.”

Cô phát ra một tiếng thở dài vẻ chịu đựng và nhắm mắt lại.

“Tôi đã gặp bà của – Lady Cleeve ở đám cưới của một người bạn.”

Anh kể cho cô về Lady Cleeve, làm thế nào mà anh gặp được bà lần đầu tiên ở đám cưới của Harry hồi tháng 12. “Lúc đầu, bà ấy chỉ là một trong số những quý bà lớn tuổi ngồi bên cạnh tôi tại bàn. Hãy tưởng tượng tôi ngạc nhiên thế nào khi bà ấy hóa ra là Allie Todd, người bạn lâu năm nhất của bà tôi.”

Đôi mắt màu xanh lá vẫn nhắm nhưng có một nếp nhăn mờ trên vầng trán mịn. Cô đang dõi theo câu chuyện.

“Bà tôi luôn gọi bà ấy bằng tên thời con gái, Alicia Todd,” Rafe giải thích và cái cau mày biến mất. “Tôi đoán cô được đặt theo tên Alicia của bà.”

Đôi mắt cô vẫn khép nhưng âm sắc của sự im lặng đã thay đổi.

Anh tiếp tục, “Bà tôi đã từng đọc cho tôi nghe nhiều bức thư của bà ấy. Chúng không giống những bức thư thông thường. Chúng rất thú vị, đầy những câu chuyện về những con rắn dưới gầm giường, về những con hổ ăn thịt dê và về những người săn bắt những con thú ăn thịt – những người cưỡi trên những con voi.”

Anh có thể nói cô đã quan tâm, mặc dù bản thân không thể hiện ra điều đó. “Những bức thư đó làm cho một cậu bé mơ ước được phiêu lưu đến Ấn Độ.” Anh ngước lên và cô ngay lập tức nhắm mắt lại.

Anh tiếp tục, “Khi Sir John, chồng bà ấy, qua đời, Lady Cleeve đã trở về quê nhà Anh Quốc. Cách đây tám năm. Bà nhận ra mọi thứ đã thay đổi, hầu hết các bạn bè cũ của bà đều đã không còn, đã qua đời, phần lớn.”

Anh điềm nhiên thêm vào, “Bà của tôi là trong số họ.” Giọng anh chưa bao giờ dao động.

Anh chưa bao giờ nói chuyện buồn của mình trước đây và anh cũng sẽ không bắt đầu bây giờ. Anh lúc ấy đang học tại trường, và không ai nghĩ tới việc nói cho một cậu bé không quan trọng rằng Bà của cậu đã qua đời. Không cho đến khi đã hàng tuần qua đi sau đám tang, khi anh được gởi đến Axebridge cho kỳ nghỉ thay vì đến nhà của Bà như thường lệ. Và khi anh hỏi lý do, cha anh đã nói với anh rằng đó là bởi vì Bà của anh đã mất, tất nhiên.

Hiển nhiên như thể Bà không phải là người duy nhất trên thế giới này quan tâm đến anh….

Nhưng điều đó đã là quá khứ. Rafe không sống trong quá khứ.

Anh nhấp một ngụm brandy, sau đó tiếp tục. “Lady Cleeve dự định đến Ai Cập – bà ấy đã không gặp cha cô nhiều năm rồi – nhưng chiến tranh đã trì hoãn bà, và sau đó, khi mà việc đó có thể thực hiện được và các sắp xếp của bà cuối cùng cũng ổn thỏa, thì bà nhận được tin về cái chết của ông ấy.”

Anh dừng lại, tìm từ để giải thích điều không thể giải thích. “Bà ấy không biết về cô, không biết cô vẫn còn sống. Tôi thực sự không hiểu tại sao.”

Cô ôm hai đầu gối của mình vào ngực và không nói gì, gương mặt cô bất động và khó chịu như thể cô không quan tâm bất cứ gì về chuyện này. Anh không thể tưởng tượng ra cuộc sống cô thế nào trong sáu năm qua, nhưng anh không thể trách cô vì sự giận dữ và không tin tưởng này.

“Bà ấy đã nhận được một lá thư cách đó vài năm từ cha cô, cô biết không, trong đó ông ấy đã bảo với bà ấy rằng vợ và con gái ông đã chết. Bức thư đã không giải thích nhiều – tôi đoán ông ấy chỉ nói qua loa về nỗi buồn đau của mình.” Anh lắc đầu. “Lady Cleeve nghĩ ông ấy ngụ ý rằng cô đã chết. Bà ấy bảo tôi nói với cô rằng bà đã rất tiếc thương cho cô cháu nhỏ được đặt theo tên bà. Trước đó bà đã luôn gởi thư và quà cho cô, còn nhớ chứ? Một con búp bê tóc vàng?”

Cô đã không động đậy một cơ bắp, quyết tâm không nói một từ. Một sinh vật bé nhỏ bướng bỉnh. Anh ngưỡng mộ ý chí của cô, cho dù anh không hiểu lý do tại sao cô không nói đơn giản rằng, “Cám ơn anh rất nhiều, vâng, xin hãy đưa tôi về với bà tôi.”

Anh rồi sẽ khuất phục được cô theo ý mình. Cô sẽ trở về Anh Quốc với anh; cô không có lựa chọn.

Cô không còn cớ để rời bỏ Anh Quốc hoặc làm vui lòng người bạn lâu năm nhất của bà anh. Anh không thể, cũng sẽ không để lại cô nàng bé nhỏ dũng cảm, ăn mặc như con trai – lẩn trốn trong bẩn thỉu và rách rưới và giận dữ – cho số phận của mình.

Không hiểu tại sao, trong cuộc tranh cãi bạo lực trên sàn nhà, người đẹp bé nhỏ hoang dại này đã khuấy động được anh, điều mà không người phụ nữ nào trước đây làm được.

Giờ thì nó là một thách thức mang tính cá nhân.

“Rõ ràng cha cô đã luôn là một người lười viết thư và sau cái chết của mẹ cô, các bức thư thậm chí còn hiếm hoi hơn nữa và chẳng còn bất kỳ những liên hệ cá nhân nào. Và sau đó ông ấy qua đời.”

Anh chờ, nhưng cô vẫn không nói gì. Anh tiếp tục, “Trong sáu năm qua bà của cô đã nghĩ rằng chỉ còn mình bà trên thế gian này, không gia đình, chỉ còn một số người bà con xa và vài người bạn còn lại.”

Điều đó không so sánh được với việc cháu nội của bà đã cô độc thế nào. Cái cách cô ngồi bó gối một cách phòng thủ ở góc ghế sofa đã chứng minh điều đó.

“Cách đây vài tháng, Lady Cleeve đã được Alaric Stretton đến thăm – có lẽ cô còn nhớ ông ấy – một Digan và là một nghệ sĩ nổi tiếng? Ông ấy đã đến thăm cha cô đôi lần.”

Cô không động đậy một cọng lông mi.

“Lady Cleeve gặp ông ấy lần đầu tiên ở Ấn Độ cách đây vài năm. Ông ấy đã ghé thăm cha cô một hoặc hai tháng trước khi ông mất, và ông ấy đã tặng cho Lady Cleeve một vài món đồ kỷ niệm. Nó đây.”

Anh đứng lên và mở tập bìa bằng da nâu cho cô xem.

Ayisha nhìn chằm chằm vào những bức ảnh đã gây ra tất cả những rắc rối này. Đó là Papa, trông chính xác như cô nhớ, nghiêm khắc, một chút lạnh lùng, nghiêm nghị. Và kia, ở nửa còn lại của tập bìa, khuôn mặt mười ba tuổi của chính cô nhìn vào cô, một chút lo lắng, một chút mơ màng.

Cô còn nhớ ông Stetton rất rõ. Cao lêu nghêu và tóc vàng, với đôi mắt xanh ấm áp. Ông đã kể cho cô nghe về các chuyến đi của mình để giữ cô ngồi im trong khi ông phác họa cô. Những câu chuyện đã làm cô mê mẩn.

Nhưng cô đã không còn là cô gái kia nữa. Những câu chuyện có thể dệt nên một cái bẫy…

Người Anh tiếp tục trong giọng trầm, lặng lẽ nhưng hấp dẫn. Cô ước gì nó không hấp dẫn. Cô không muốn nghe bất cứ gì về chuyện này, nhưng giọng nói đó…

“Lady Cleeve nhận ra người đã chết không phải là cô, mà là một đứa con gái khác, có lẽ là một đứa trẻ sơ sinh. Và vì thế bà ấy đã yêu cầu tôi đến đây để tìm cô. Và, cô đây rồi, cuối cùng cũng đã tìm được, như một nữ chính mất tích đã lâu trong một quyển tiểu thuyết.”

Ayisha nhìn đăm đăm vào bức ảnh của cha cô và của chính cô hồi còn nhỏ. Dạ dày cô nhộn nhạo, và hàm của cô nhói lên từ nơi anh đã đã đấm vào, đột nhiên cảm thấy lạnh.

Anh nhận ra và lấy một tấm chăn, quấn nó cẩn thận quanh vai cô, nhét nó vào để đảm bảo cô được ấm áp.

Cô cứng người chống lại anh.

Anh không phải là loại đàn ông cố ý làm đau một phụ nữ, nhưng cô sẽ không phạm sai lầm bằng cách tin tưởng anh.

Anh nguy hiểm theo cách khác.

“Bà của cô rất cô đơn, Alicia. Đó là mong muốn thiết tha nhất của bà để tìm thấy cô và đưa cô về Cleeveden.”

Cô sẽ không nhìn anh.

Anh nghiêng người về phía trước và giọng anh đậm như cà phê đen khi anh nói, “Hãy đi với tôi và cô sẽ không bao giờ bị đói lần nữa. Bà của cô sẽ đảm bảo cô sẽ không bao giờ phải ao ước bất cứ điều gì – nếu có bao giờ, lần nữa. Và khi bà ấy qua đời, cô sẽ thừa kế ngôi nhà và tài sản của bà ấy.”

Cô không nhúc nhích một cơ bắp. Anh ta không cần phải biết điều cô quan tâm.

Anh tiếp tục, “Bà ấy là một phụ nữ lớn tuổi, rất cần cô. Tất cả những gì bà ấy muốn là đưa cô về nhà và yêu thương cô.”

Ayisha im lặng trong một lúc lâu. Đưa cô về nhà và yêu thương cô… cô sẽ không bao giờ phải bao giờ phải ao ước bất cứ điều gì lần nữa.

Ồ, anh ta là một phù thủy thực sự, với cái giọng trầm, rất có sức thuyết phục của mình. Có phải anh ta đã đọc được ý nghĩ của cô nên mới dùng cái giọng đó để nói lên ước mơ thầm kín nhất trong trái tim cô: có một ngôi nhà của riêng mình, được yêu thương. Được là một phần của một gia đình.

“Không có gia đình là một điều khủng khiếp,” cô cuối cùng cũng thầm thì. “Không thuộc về ai cả.” Cô nhớ những tháng đầu tiên đau đớn khổ sở vì cô đơn, trước khi con mèo của cô kết bạn với cô.

“Tôi biết.” Người Anh quỳ xuống và bắt đầu cởi trói chân cô. “Tôi vui vì cô đã quyết định đúng đắn. Nếu chúng ta về Anh trong hai ngày tới, chúng ta có thể sẽ có mặt ở Anh Quốc vào lễ Phục Sinh. Khoảng đầu năm nay –tháng ba.”

Ayisha cắn môi và nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay to lớn khéo léo cởi nút thắt miếng vải trói cô. Chúng không phải là bàn tay của một người đàn ông thanh nhã, không phải của một học giả như Papa.

Ồ, cô muốn, rất muốn chấp nhận đề nghị của anh, đi đến với người bà mời gọi cho cô tình yêu và một ngôi nhà, một ngôi nhà ở nước Anh, vùng đất xanh tốt và dễ chịu mà Papa đã luôn nói ông sẽ đưa cô đến… Kịp lúc cho một lễ Phục sinh của người Anh. Một mùa xuân Anh quốc.

Anh đã đề nghị cho cô một câu chuyện cổ tích, nhưng cô không phải là nàng công chúa trong câu chuyện đó.

Cô nhìn đôi tay của anh: đôi tay của người chiến binh, hoặc là của một kỵ sĩ, bị chai và sẹo, rám nắng và mạnh mẽ. Chúng hầu như có thể bóp chết cô mà không cần phải dùng quá sức. Nếu họ biết cô đã giữ bí mật gì suốt những năm qua, họ sẽ làm gì với cô?

Cô nhắm chặt mắt cố chống lại sự quyến rũ của đôi mắt xanh, rất xanh này. Chúng thật đáng sợ, đôi mắt đó, nó như chưa bao giờ rời khỏi người cô, nhìn thẳng vào linh hồn cô, mời mọc cô tin vào lời anh ta, tin tưởng anh ta, trao phó bản thân cô cho sự chăm sóc của anh ta…

Nó giống như là nhìn vào một hồ nước sâu và biết rằng nó sẽ kéo bạn xuống và dìm bạn chết đuối, nhưng bạn vẫn muốn nhảy vào nó.

Và điều tệ nhất là, cô muốn làm thế. Cô muốn tin tưởng anh, tin rằng ở đâu đó có một người bà yêu quý muốn cô, muốn yêu thương cô, cung cấp cho cô một gia đình, một nơi trú ngụ trên thế giới này, một nơi an toàn…

Nhưng cô cũng đã từng có một gia đình, tình yêu, và an toàn, và rồi chúng tan biến đi mất như một vũng nước dưới ánh mặt trời. Cô và Mama đã nghĩ rằng Papa là Chúa trời, là quyền năng, là sức mạnh – vậy mà ông ấy đã bỏ lại họ không một thứ gì. Còn hơn là không có gì. Khổ hơn hết, bởi vì họ đã biết cuộc sống tốt đẹp là như thế nào…

“Cô sẽ không bao giờ bị đói khát thêm nữa,” anh thêm vào, giọng anh quá trầm và thuyết phục, như mật ong đen pha với thuốc phiện. “Sẽ chẳng ai gây tổn hại cô được nữa. Cô sẽ được an toàn và được bảo vệ mãi mãi.”

Những từ ngữ này âm thầm cuộn quanh trái tim cô, giật kéo, cố gắng tìm lối vào.

Những từ nguy hiểm, không đáng tin cậy. Những từ đó, cho dù nếu cô có tin vào chúng, thì cũng không phải là dành cho Ayisha. Chúng dành cho cô gái khác.

Cô lắc đầu, như thể xóa nó ra khỏi bùa mê của anh ta. “Hãy nói với quý bà đó rằng Alicia Cleeve đã chết.” Cô làm một cử chỉ nhỏ tỏ ra vô ích với đôi tay bị trói. “Còn ở đây, chỉ có Ayisha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.