To Catch A Bride

Chương 4: Chương 4




" Anh ta để em đi ? " Laila sửng sốt. " Anh ta đã đánh em, trói em lại, rồi sau đó chỉ thả em đi vậy sao ? "

" Dạ, " Ayisha nói. " Anh ta nói em hãy nghĩ kỹ rồi hãy trở lại. " Cô đã trở lại nhà Laila ngay khi các cánh cổng của thành phố mở ra.

" Trở lại vì Ali – nó không sao chứ ? "

" Vâng, như em đã nói với chị. " Ayisha đã nói với Laila hàng chục lần rằng Ali không sao, nhưng Laila suốt đêm qua lo lắng không yên và sẽ chỉ hoàn toàn yên tâm đến khi nào thằng bé về nhà, an toàn.

Ayisha ngồi xổm xuống để nhuốm lò. Laila thường thức dậy lúc trời vừa rạng sáng để bắt đầu nướng bánh, nhưng hôm nay thay vì thế chị đang lo lắng. Vì vậy họ đã bắt đầu việc nướng bánh muộn hơn.

Cô thấy hành động của người Anh kia thật khó hiểu, còn hơn cả khó hiểu – nó đáng lo ngại. Cô không hiểu anh ta đang chơi trò gì, nhưng cô chắc chắn đó là một trò chơi khó lường.

“Chúng ta phải làm sao để Ali được thả ra? Có phải tên người Anh đó muốn tiền?” Laila hỏi, với một cái liếc nhìn tới nơi cất giấu bí mật của họ ở đằng sau những viên gạch.

“Không phải. Anh ta có tiền còn nhiều hơn cả số em và chị liệu có bao giờ thấy trong một đời.” Ayisha đẩy một nắm củi vào lò.

Laila kéo ra những miếng bột nhào và nhào thành viên. “Anh ta muốn em thế chỗ cho Ali?”

“Dạ,” Ayisha nói. Buổi sáng khí trời rất lạnh, vì thế nhiệt độ từ lò làm cho rất dễ chịu. Cô rửa tay và mặt trong một chậu nước ấm.

“Nhưng anh ta đã bắt được em. Anh ta đã có thể giữ lại em rồi cơ mà.” Laila mạnh tay nhào bột. “Vậy tại sao em được thả ra?”

“Anh ta muốn em tự nguyện quay trở lại,” Ayisha nói với giọng châm biếm.

“Và em thật sự là người Anh ư?” Laila vẫn chưa được thuyết phục.

“Một nửa người Anh, đúng vậy.”

“Và cha em là một quý tộc? Và em có thể nói tiếng Anh?”

“Vâng ạ.”

“Nói gì đó đi.”

“Chị Laila là bạn tốt nhất của em,” Ayisha nói bằng tiếng Anh.

Laila trìu mến nựng cằm cô. “Còn em, gà con, em như là con gái của chị,” chị trả lời trong cùng một ngôn ngữ. Họ nhìn chằm chằm vào nhau và bật cười.

“Chị nói được tiếng Anh sao?” Ayisha kêu lên.

Laila cười khúc khích. “Không giỏi bằng em. Chị học khi còn là con gái. Chị làm việc cho người Anh trước khi chị lấy chồng. Và nhìn vào em – suốt từ đó giờ, chị chưa bao giờ nghĩ em là một cô gái Anh quốc.” Chị cán dẹp những viên bột thành những miếng tròn.

“Đúng rồi. Em sinh ra ở đây mà.”

“Xùy!” Laila bác bỏ. “Cha em là một quý tộc Anh. Điều đó có nghĩa là em là người Anh. Và bao nhiêu lâu nay em đã ẩn mình trong sợ hãi, ăn mặc như một cậu bé.”

Ayisha nói, “Chị biết lý do mà.”

Laila gạt phăng lý do đó đi với một bàn tay dính bột. “Tất nhiên là chị biết lý do. Nhưng bây giờ điều đó sẽ khác đi. Hãy để người đàn ông đó, người Anh đó, đưa em trở về với bà nội ở nước Anh. Tại sao không chứ?”

“Laila, chị biết tại sao không được mà.”

“Xùy! Họ làm sao mà biết được, thế nên em quan tâm làm gì? Quý bà kia sẽ chăm sóc em và em sẽ chăm sóc lại bà ấy, và rồi sau khi bà ấy qua đời em sẽ thành người giàu có và sở hữu nhà của bà ấy và muốn gì mà chẳng được.”

“Em không thể làm điều đó.”

Laila đập dẹp những viên bột. “Có chuyện gì với em vậy, cô bé? Đó là mọi thứ mà em đã mơ ước và còn hơn thế nữa.”

“Em biết, nhưng –”

“Không nhưng nhị gì hết. Đây là cơ hội mà em đã chờ đợi bấy lâu. Và nếu bà lão đó thực sự là bà nội của em, em phải đi tới chỗ bà ấy và chăm sóc cho bà ấy, vì bà ấy là máu mủ của em và em cũng vậy đối với bà ấy. Và em biết việc này là sự thật.”

Laila phủi bột ra khỏi hai tay và vuốt má Ayisha với mu bàn tay của mình. “Hãy tưởng tượng cảnh em chỉ một mình trên thế giới này, Ayisha, bé yêu – và rồi em nhận ra em có gia đình – đó là một món quà, một món quà thiêng liêng.” Đôi mắt nâu dịu dàng của chị đã ẩm nước.

“Nhưng em-”

“Không phải em, mà là người phụ nữ già cả kia. Bà ấy đã mất đi chồng và con trai duy nhất, và bây giờ, khi mà bà đã ở vào tuổi xế chiều, cô đơn, chiếc bóng, và không còn hy vọng, thì đứa cháu nội xinh xắn mà bà nghĩ là đã chết, đã biến mất, lại quay về với mình. Tất nhiên đó là một món quà thiêng liêng và em không thể chối từ, bé con à.”

“Nhưng cả em và chị đều biết em không phải là người bà ấy muốn. Chị là gia đình của em, Laila. Chị và Ali.”

Laila lắc đầu. Chị khum cằm Ayisha và nói, “Hãy nghe chị, bé yêu của chị. Ở đây tương lai nào dành cho em, khi mà phải ăn vận như con trai, suốt ngày phải lẩn trốn những kẻ tìm kiếm em? Em kết hôn thế nào được? Em sẽ có những đứa con thế nào?”

“Em chắc sẽ không lấy chồng đâu.”

Laila lắc đầu, đôi mắt chị từng trải và hiểu biết. “Em rồi sẽ có, bé à. Một ngày nào đó em sẽ gặp được một người đàn ông mạnh mẽ, đẹp trai và trái tim em sẽ đập thùm thùm thùm.” Chị thụi nắm tay vào ngực cô. “Và hai đầu gối của em sẽ yếu đi và chỗ ấy của em sẽ ấm áp và – aha, em đỏ mặt kìa! Chắc là em đã gặp được người đó rồi, phải chăng là người Anh kia-”

“Không phải, tại mấy lời buồn cười của chị mới làm em đỏ mặt,” Ayisha cãi lại. “Cái gì mà chỗ ấy của em sẽ ấm áp chứ!” Tuy nhiên, cô có thể cảm thấy hai má mình đang nóng lên. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu cô nhận thấy người Anh kia thật hấp dẫn? Anh ta đẹp trai, đó là tất cả.

Laila cười khúc khích. “A, bé con, cho đến khi nào em ôm chặt một người đàn ông mạnh mẽ giữa hai đùi của mình và cảm thấy anh ta như một con ngựa giống trút hạt giống nóng bỏng của mình vào cơ thể em, thì đừng có nói chuyện đó buồn cười.”

Ayisha bất động, môi cô khô lại với hình ảnh mà Laila gợi lên trong đầu cô. Laila đã luôn là một người ăn nói phàm tục, nhưng chuyện này…

“Giờ thì em thật sự mắc cỡ rồi đấy, và chị cũng thế.” Laila cười lặng lẽ và ôm Ayisha. “Đã lâu rồi kể từ khi chị có một người đàn ông trên giường mình, chị quên mất cách xử sự của mình rồi.”

“Có thực sự như thế giữa một người đàn ông và một người đàn bà? Nó…” Ayisha cố tìm một từ. “Rất tuyệt?”

Laila thở dài. “Với chồng chị, thì đúng là vậy, dù chị biết không phải phụ nữ nào cũng như thế với người đàn ông của họ. Nhưng ông ấy rất mãnh liệt với chị, và chị cũng vậy với ông ấy, và khi ông ấy đến với chị vào buổi tối, ông ấy như một con ngựa giống.” Đôi mắt chị sáng rực, nhớ lại.

“Nhưng ông ấy đã bỏ chị.” Ayisha không thể tưởng tượng được nỗi đau mà nó hẳn đã gây ra cho Laila.

Ánh sáng tắt đi trong đôi mắt Laila. “Chị đã nghĩ là ông ấy yêu chị, và có lẽ là ông ấy cũng đã có, một chút.” Chị làm một cử chỉ bất lực.

“Nhưng không đủ. Hôn nhân liên quan tới tài sản – mà gia đình chị thì lại nghèo, nhớ không? – và liên quan tới con cái, và vì vậy khi mà chị không thể cho ông ấy đứa con, ông ấy đã bỏ chị và lấy vợ khác.” Chị thở dài tiếc nuối. “Cô ta đem đến cho ông ấy đất đai và các đứa con trai, vì thế ông ta chắc cũng là một con ngựa giống với cô ta.”

Ayisha lắc đầu. Sau mười lăm năm yêu và tin tưởng một người đàn ông, phần thưởng cho Laila là thế. Bị quăng ra rìa và ném cho lòng thương xót của con sên lười Omar.

Đó là những gì xảy ra khi bạn tin tưởng một người đàn ông sẽ chăm sóc cho bạn. Nó đã xảy ra với Mama, nó đã xảy ra với Laila. Ayisha sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự. Không bao giờ.

“Chị có hay nghĩ tới ông ấy không?” Ayisha hỏi.

Laila lắc đầu. “Không, chỉ khi… Đôi lúc chị tỉnh giấc trong đêm, nóng và không ngủ được, chị lại nhớ… một con ngựa giống trên giường mình.”

Chị nhìn Ayisha và cười khúc khích. “Nhìn mặt em kìa! Chị chắc là đã làm em bị sốc rồi, một bà già như chị mà lại đi nói những chuyện thế này. Thôi nào, chúng ta làm cho xong món bánh thôi. Buổi sáng sắp qua rồi.”

“Ba mươi lăm thì không phải già,” Ayisha nói.

“Sẽ có thể, nếu sống trong những hồi ức như chị.” Laila thở dài. “Chị sẽ ngủ một mình trong suốt quãng đời còn lại, vì thánh Allah đã làm cho chị hiếm muộn, người đàn ông nào muốn cưới một người đàn bà không sinh đẻ được làm vợ chứ? Còn em, Ayisha – em thì lại chọn sống như thế này, ẩn mình như một cậu bé.”

Chị để cho lời nói của mình lắng xuống, sau đó nói, “Đó không phải là tương lai dành cho em, bé à; đó sẽ là một ngục tù suốt cả cuộc đời.”

Chị ấy nói đúng, Ayisha biết.

Laila sắp các bột bánh hình tròn lên trên những vỉ nướng. “Mở nắp lên để chị xem lò đủ nóng chưa.” Chị cầm lên một cái bình nước nhỏ và một nắm các nhánh thảo mộc. Ayisha lấy miếng nắp đậy cửa lò ra. Hơi nóng phun ra.

Laila rẩy nước lên đáy đá của lò nướng với nhánh thảo mộc. Nó kêu xèo xèo. “Được rồi,” chị tuyên bố. “Đưa chị mấy cái khay nào.”

Ayisha chuyển các khay bánh cho Laila, chị khéo léo đẩy chúng vào lò bằng một thanh gỗ dài, sau đó đậy nắp lò lại.

“Đừng để chị quên nhé,” Laila nói, khuôn mặt chị đỏ ửng từ nhiệt của cái lò nướng. Chị bắt đầu lau băng ghế dài. “Cha em chắc cũng muốn việc này cho đứa con gái còn sống duy nhất của ông.”

Ayisha nhăn nhó. “Cha đã để em lại với hư không.” Còn tồi tệ hơn là hư không. Ông đã để cô lại làm mục tiêu cho những tên ác quỷ.

“Nếu em không muốn đi tới Anh, em sẽ không được cho cơ hội này. Hơn nữa, máu mủ là máu mủ; em có bổn phận với bà của mình.”

“Vậy nếu họ phát hiện ra thì sao?”

“Xùy!” Laila phẩy tay. “Sao họ biết được? Họ ở Anh, ở bên kia thế giới.”

“Có nhiều người ở đây biết. Những người Anh, hiện giờ đang ở Anh Quốc.” Những người đã không tỏ ra nhân từ, xót thương một đứa trẻ chín tuổi.

“Em cứ lo bò trắng răng,” Laila nói. “Nếu bà của em đã không biết, thì những người khác làm sao biết? Không, em cứ việc đi Anh đi.”

“Nhưng còn chị và Ali thì sao?”

Laila khịt mũi. “Cô bé ngốc, em quên mất ai chăm sóc cho em rồi sao? Chị đột nhiên trở thành một bà già không thể chăm sóc cho gia đình mình rồi ư? Đừng lo cho chị và Ali. Chúng ta sẽ ổn thôi, em sẽ thấy. Nào, bánh chắc là được rồi đấy.” Chị ném cho Ayisha miếng vải để bảo vệ cho hai bàn tay khỏi bị nóng và nhặt lên thanh gỗ dẹp.

Ayisha lấy ra chiếc giỏ mây dẹt, họ cho bánh mì vào và trong một hoặc hai tiếng sau đó họ tập trung vào bánh mì nướng và bán chúng qua cửa sập gỗ trong bức tường nhìn ra ngoài đường. Mẻ bánh buổi sáng luôn được bán hết một cách nhanh chóng: mọi người không thể cưỡng lại mùi thơm ngon lan tỏa trong không khí.

Khi tất cả bánh mì đã được bán và một nửa thu nhập đã được cất an toàn trong cái hốc bí mật đằng sau những viên gạch, Laila làm cho cả hai người họ một phần cà phê từ chỗ cất giấu đặc biệt của Omar.

Họ ngồi trong sân sau, nhấm nháp phần cà phê đậm đặc, bốc khói, và chia nhau khúc bánh mì nóng hổi, tươi mới cuối cùng mà Laila luôn để dành lại cho họ. Hôm nay chị phết mật ong lên nó cho một bữa ăn đặc biệt.

Ayisha nhấm nháp cà phê và liếm mật ong chỗ mấy ngón tay. Bánh mì nóng với mật ong và cà phê là món ăn yêu thích nhất của cô trên thế gian này, nhưng hôm nay cà phê dường như quá đắng, bánh mì thì nhạt nhẽo, và mật ong chỉ đơn thuần là chất dinh dính.

Chị Laila đã không hiểu. Với chị ấy: sự lựa chọn chỉ đơn giản là: hoặc là giàu hoặc là đói; là chăm sóc bà nội và để phần còn lại cho tự mình nó giải quyết lấy.

Nhưng Ayisha đã sống một cuộc sống của sự dối trá và nó nặng nề, khó khăn hơn là Laila nhận thấy. Cô không quan tâm đến chuyện lừa gạt những người xa lạ. Nhưng khi bạn bắt đầu biết về họ, trở thành bạn với họ, quan tâm đến họ, thì cái sự lường gạt này trở thành… phức tạp.

Và khi – nếu họ đến vì quan tâm đến bạn, thì nó trở thành… đau đớn.

Trong cuộc đời này chỉ có Laila và Ali biết cô là một con gái. Omar không biết. Thậm chí Ali lúc đầu còn không biết. Hồi còn chưa biết gì, nó đã chấp nhận cô như là con trai. Nhưng ngay khi nó hiểu được cô là con gái, cô biết nó đã cảm thấy bị phản bội.

Chuyện này sẽ còn tồi tệ hơn ở Anh. Nói dối với bà của cô, để cho một quý bà lớn tuổi chăm sóc cô… Nó giống như là chuyện có được miếng ăn bằng những lời giả dối; cũng giống như ăn trộm tình yêu thương vốn dành cho người khác, nuôi dưỡng hy vọng trên nền tảng những lời dối trá.

Đi đến Anh Quốc và làm lại một cuộc đời mới – đó là điều cô đã mơ ước. Nhưng bằng cái giá của việc sống một cuộc sống dối trá khác? Điều đó có thể không bị phạt tù, nhưng nó cũng giống như bị một cái rìu treo trên đầu, chờ ngày rơi xuống.

Cách duy nhất để tránh nói dối là kể với người Anh kia toàn bộ sự thật. Nhưng điều đó sẽ đặt cô hoàn toàn vào quyền lực của anh ta, mà cô thì đơn giản là không thể, và cũng sẽ không dám làm.

“Em trông lo lắng thế, bé con của chị,” Laila quan sát.

“Em không muốn đi với anh ta. Em không tin anh ta.”

“Anh ta đã cố làm gì đó với em à?” Laila gay gắt hỏi.

Ayisha nghĩ. Cô đã cảm thấy sự khuấy động của anh ta… Anh ta có thể đã cưỡng đoạt được cô nếu anh ta muốn thế, cho dù cô có chống cự đến từng hơi thở, nhưng…

“Không ạ,” cô nói. “Anh ta rất tôn trọng em. Nhưng mà, với cháu nội của Lady Cleeve… anh ta mới thế.”

Một khoảng lặng, sau đó cô nói tiếp, “Nhưng em không muốn trở lại đó.”

“Chị có thể thấy,” Laila nói. “Vậy còn Ali thì sao?”

Những cuộn dây tội lỗi xoắn lại trong bụng Ayisha. “Chị đi được không?”

Laila nhún vai. “Chị sẽ cố, tất nhiên, em biết chị sẽ làm vậy, nhưng nếu anh ta muốn em thì làm thế sẽ không tốt. Anh ta là một người ngoan cường, em có thấy thế? Hay là có thể thuyết phục được”

Ngoan cường? Còn hơn cả ngoan cường, Ayisha nghĩ. Dễ thuyết phục như một nhân sư. Và cũng dễ hiểu làm sao.

Cô nhấp ngụm cà phê đắng vẻ suy nghĩ. Cô không có lựa chọn. Ali là trách nhiệm của cô.

“Em sẽ đi.” Cô uống hết tách cà phê của mình, ngập ngừng, sau đó úp ngược cái tách trên chiếc đĩa. Rồi đưa cái tách cho Laila. “Nói cho em biết đi.”

Laila nghiên cứu hình dạng vệt khô quanh đáy tách. Tất cả đều vô nghĩa, tất nhiên, Ayisha nghĩ. Cô không mê tín dị đoan; cô là người có giáo dục, là một tín đồ Công giáo. Nhưng dù sao thì biết cũng tốt hơn, ít ra là trong trường hợp này…

Laila cau mày. “Có nhiều chuyện sẽ xảy ra, nhiều… mâu thuẫn. Một thế lực mạnh mẽ sẽ xâm nhập vào cuộc sống của em, và em sẽ-” Chị dừng lại.

“Sẽ?”

Laila lơ đễnh nhún vai và đặt chiếc tách xuống, “Không rõ ràng. Đôi khi cà phê giống thế này.”

Ayisha không tin một lời nào. “Cho em biết đi.”

Laila thở dài và cầm tách cà phê lên lại. “Một vài lựa chọn khó khăn – và rất đau đớn ở phía trước. Chị nhìn thấy nguy hiểm. Chị thấy đau khổ. Em bị kéo vào nhiều hướng khác nhau, và các con đường phía trước rất nhiều và rối rắm. Em không thể nhìn thấy lối nào là lối nào và em sẽ cảm thấy bị lạc đường và sợ hãi.”

Ayisha thuộm mặt. Vậy thì chẳng có gì mới cả. Cô hiện đã rối ren và không biết phải làm gì.

Laila tiếp tục, “Có một người đàn ông và một câu hỏi của niềm tin. Em phải lắng nghe con tim mình và làm theo nó – cho dù có vẻ như sẽ bị tổn thương.”

Trái tim của cô? Mỗi bản năng trong cô đã bảo cô rằng hãy càng tránh xa Rafe Ramsey càng tốt.

Người đàn ông đó thật nguy hiểm. Trong đủ mọi lý do.

Nhưng đó là Ali. Cô đã khiến thằng bé vướng vào chuyện này, cho nên cô phải đưa nó ra. Laila đã gọi Ayisha là con gái trong trái tim của chị ấy. Nếu thế thì Ali là đứa em trai trong trái tim của Ayisha.

Hãy làm theo trái tim cô? Thông điệp đã rất rõ ràng. Phải giải cứu Ali.

***

Rủi ro đã có thể thấy trước, Rafe nói với bản thân lần thứ mười. Cho cô tự do, thiết lập cho cô một khởi đầu của sự tin tưởng. Anh là một người đàn ông trọng lời hứa. Anh đã nói là sẽ không làm tổn thương Ali và cô sẽ thấy đó là sự thật – nếu cô quay trở lại. Nhưng nếu cô quan tâm tới thằng bé – và anh chắc chắn là cô có – thì cô sẽ không bỏ thằng bé ở đây. Cô sẽ quay trở lại.

Nếu anh biết nhìn người.

Khó khăn nằm ở chỗ. Anh có thể đánh giá đàn ông, nhưng phụ nữ – lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Cô ấy muốn nói cái chết tiệt gì thế nhỉ, Alicia đã chết, chỉ còn Ayisha?

Đôi khi phụ nữ có vài kiểu lý luận kỳ cục, anh đoán vậy. Nhưng quả thực là Alicia Cleeve đã chết, khi khuôn mặt của chính cô nhìn vào cô từ bức vẽ của Alaric Stretton.

Rafe chẳng dại gì mà cố gắng làm sáng tỏ lý do của cái lý luận đó – nếu cô ta muốn được gọi là là Ayisha, thì anh sẽ gọi như vậy. Anh cũng sẽ gọi cô là Nữ hoàng Sheba nếu điều đó làm cô đi với anh trở về Anh Quốc mà không nhặng xị và khó chịu gì.

Nhưng nếu có nhặng xị và khó chịu thì anh cũng vẫn cứ làm thế. Anh không ngại việc kéo cô vừa la hét vừa đấm đá trở về Anh. Và không nghi ngờ là gồm cả cào cấu và cắn xé, anh tự thêm vào, cẩn thận chạm vào vùng cổ nơi cô đã cào vào anh tối qua. Chỗ đó vẫn còn đau một chút. Vết cào của một con mèo cái thường làm.

Người hầu của anh, Higgins, đã quan sát các dấu vết đó sáng nay với đôi môi mím lại, rất chuyên nghiệp để mà công khai sự không hài lòng của mình. Ông đã cạo râu cho Rafe rất cẩn thận, tránh những vết xước dài, sau đó bôi vào một trong số những thuốc mỡ đặc biệt của ông, lẩm bẩm rằng ở xứ xở phương Đông thì đừng có coi khinh những vết thương.

Rafe đi xuống cầu thang. Ali ngồi ở bàn ăn, đang vùi khuôn mặt rất sạch sẽ của mình với bánh mì nướng, xúc xích cừu, và trứng bác. Higgins, đã được Rafe chỉ định để giám sát cậu nhóc, ngồi bên cạnh nó, đang rất cố gắng, theo Rafe phán đoán, dạy Ali cách cư xử ở bàn ăn của người Anh. Ông đã không hài lòng với việc Rafe yêu cầu phục vụ bữa sáng cho thằng bé ở phòng ăn. Một thằng bé thế này, thái độ của ông cho thấy, được ăn ở chỗ rửa bát cũng là may mắn cho nó lắm rồi.

Higgins đứng dậy khi Rafe đi vào.

Ali ngước lên và vẫy một cái nĩa với Rafe trong một kiểu cách thân thiện, rõ ràng không có ý định từ bỏ bữa sáng của mình.

Higgins thở dài và nắm cổ áo thằng nhóc kéo nó đứng lên. “Nói, ‘chào bữa sáng, thưa ngài,’ ” ông nói và làm mẫu khom người một cách cung kính.

Ali, đang túm lấy miếng xúc xích trong tay như thể nó có thể bị kéo đi bất kỳ phút nào, nuốt xuống một mồm đầy trứng bác và nói với Rafe trong một nụ cười toe hạnh phúc, “Vừng ơi, mở ra.” Cậu ta làm một cái khom người thoạt nhìn thì y hệt của Higgins nhưng thực ra thì là một sự chế nhạo hoàn toàn, sau đó lấy hết tốc lực làm sạch cái đĩa của mình.

Rafe không thể nén cười. Một thoằng oắt láu lỉnh. “Cám ơn ông, Higgins. Sabaah el kheer, ” anh nói Chào buổi sáng với Ali bằng tiếng Ả Rập.

Đôi mắt Ali mở to. Cậu ta đáp trả bằng một tràng tiếng Ả Rập.

Rafe giơ tay lên. “Chậm thôi,” anh nói. “Tôi chỉ biết một chút.” Anh lấy một đĩa đầy trứng bác và xúc xích từ các đĩa thức ăn đậy nắp trên tủ búp-phê. Thật kỳ lạ khi nhìn thấy một dãy các đĩa thức ăn đậy nắp trên tủ búp-phê chính xác như nó được phục vụ ở Anh quốc, nhưng đây là một ngôi nhà đã được cho nhiều người Anh thuê trong mấy năm qua, và một số người hầu từng ở ngôi nhà này đều đã được huấn luyện phù hợp. Và không nghi ngờ nếu họ đã không được đào tạo, thì Higgins cũng sẽ nhìn thấy như thế. Một người đàn ông biết những việc nên làm như thế nào, Higgins; ông ấy còn hơn cả một người hầu.

Anh cắn vào một miếng xúc xích và khám phá ra một sự bùng nổ của các vị giác trên lưỡi. Nó không giống xúc xích Anh – được làm từ thịt cừu, không phải thịt heo.Nó tẩm nhiều gia vị và thơm ngát với các loại gia vị, giống các xúc xích anh đã từng ăn ở Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha. Rất ngon.

Điều quan trọng trên tất cả những điều kỳ lạ là anh đã tìm thấy Tiểu thư Cleeve. Còn sống và khỏe mạnh. Và không phải trong một đám tỳ thiếp nào đó.

Ma quỷ nào xui khiến anh thả cô ta ra vậy nhỉ?

Nếu sáng nay cô ta không quay trở lại, anh sẽ lại bắt đầu từ con số không.

Một người hầu ở nhà bếp đem lên cà phê tươi và rót cho Rafe một tách. “Higgins, tiểu thư Cleeve có gởi lời nhắn nào không?”

“Tôi cũng không biết nữa, thưa ngài. Tôi đang phải tập trung vào cái thằng oắt hoang dã này. Lau miệng bằng khăn ăn, nhóc, chứ không phải tay áo của cậu,” Higgins nói với Ali, đưa cho Ali một cái khăn ăn sạch.

Ali lập tức bỏ nó vào túi.

Tiếng chuông cửa kêu inh ỏi ngoài sảnh.

Raffe uống cạn tách cà phê của mình. Tuyệt, anh đã không lạc mất cô sau tất cả. “Ông sẽ mở cửa chứ, Higgins? Tiểu thư Cleeve đấy.”

Rafe đứng lên khi vị khách của anh bước vào, nhìn quanh với vẻ nghi ngờ, hình ảnh đặc thù của một đứa trẻ bụi đời sẵn sàng để chạy trốn. Cái nhìn của cô thẳng đến Ali để kiểm tra xem nó có còn sống, có bị gì không, có lẽ thế, sau đó phóng tầm mắt đến mỗi góc phòng, trước khi quay trở lại Rafe.

Cô ta nghĩ gì thế nhỉ, có phải nghĩ là anh có nửa tá tay sai lực lưỡng đang ẩn nấp đâu đó, đang chờ để bổ nhào vào cô? Sự cảnh giác của cô thổi bùng lên ngọn lửa giận dữ trong anh lần nữa: chỉ có Chúa mới biết cô đã phải chịu đựng những gì kể từ khi cha cô qua đời. Anh nghĩ tới bức chân dung cô năm mười ba tuổi: vẻ ấn tượng của một cô bé nhút nhát và dễ bị tổn thương.

Còn bây giờ, sau sáu năm, chẳng có lấy một cái xương tin tưởng nào trong cơ thể cô.

Anh nắm lấy tay cô. “Tiểu thư Cleeve, thật vui khi cô có thể quay trở lại với chúng tôi lần nữa.” Thú vị thật, anh nghĩ. Khuôn mặt cô, nếu có thể nói như thế, bẩn hơn cả tối qua.

Cô giật tay cô lại. “Đừng gọi tôi như thế. Tôi đã nói với anh rồi, tôi không biết gì về Alicia Cleeve cả, tôi là Ayisha.” Cô tự mình đi tới chỗ Ali và làm một cuộc điều tra nhanh bằng tiếng Ả Rập.

Rafe kéo ra một cái ghế và đặt nó bên cạnh cô chỗ thằng nhóc. Cô lơ đễnh ngồi xuống, tập trung vào các câu trả lời của Ali. Ánh nắng mặt trời rọi qua làn da cô. Rafe bắt lấy cơ hội để nhìn gần hơn.

Như anh nghĩ, cái sự bẩn thỉu này đã được bôi phết một cách cẩn thận. Dọc theo cằm, cô chà lên một ít tro, tạo nên một vết mờ mờ giống một hàm râu mọc lún phún. Một nghệ sĩ trong bùn bẩn, là tiểu thư Cleeve.

“Gì?” Cô cho anh một cái nhìn sắc bén qua vai. Đôi mắt màu xanh lá được viền quanh với rèm mi đen, dày phát ra tia lửa cảnh báo anh. Tiểu thư Cleeve không thích bị đàn ông đứng quá gần, có vẻ thế.

Anh sắp bước lùi lại thì nhận ra có một mảng sẫm màu trên phía bên kia hàm của cô.

“Xem nào,” anh nói và nâng nhẹ cằm cô trong tay anh. Cô cố kéo ra.

“Bình tĩnh,” anh lặng lẽ nói. “Tôi chỉ muốn xem vết tím bầm tôi đã gây ra cho cô tối qua mà thôi.” Anh xoay phía mặt bên kia của cô ra chỗ ánh sáng, chúng nó, dấu tích của nắm đấm của anh rất rõ ràng và thẫm lại bên dưới lớp bụi nghệ thuật.

“Tôi xin lỗi,” anh nói khi buông cô ra. “Nếu tôi biết cô là phụ nữ…”

“Nó không có đau,” cô nói nhanh và quay đi.

Rafe ra hiệu cho một người hầu mang cà phê tươi đến và khi người đàn ông hấp tấp rời đi, Rafe cho trứng, bánh mì và xúc xích lên một cái đĩa và đặt nó trước mặt cô.

Cô ngước lên. “Cái gì thế?”

“Điểm tâm.” Cô sẽ lại tranh luận vấn đề này cho xem, anh có thể thấy.

“Nhưng-”

“Tôi luôn thết đãi các vị khách của mình, và vì cô đã đến vào giờ ăn sáng…” Anh ngồi xuống.

Cô cau mày nhìn cái đĩa. “Cám ơn ngài, nhưng tôi đã dùng bữa sáng của tôi rồi.” Cô nói nghe không chắc chắn lắm. Tốt nhất là đừng khơi gợi vấn đề; nếu anh cố ép cô có khả năng sẽ từ chối.

Anh nhún vai. “Tôi có thể nói gì nhỉ? Những bổn phận của lòng mến khách. Chỉ vài miếng, và chỉ là hình thức. À, và đây là cà phê.” Anh chú tâm vào cà phê của mình và ăn miếng xúc xích khác chỉ để có việc làm. Hoặc cũng có lẽ không phải hoàn toàn là để có việc làm. Anh đã rất thích xúc xích Anh quốc, nhưng những thứ nhiều gia vị thế này cũng rất tuyệt. Anh không nhìn cô.

Ayisha nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa. Hai miếng xúc xích béo ngậy, ấm nóng, mập mạp và thơm lừng. Đã bao lâu rồi kể từ khi cô ăn thịt nhỉ? Cũng như trứng, kem và bơ vàng ngậy mùi cùng với một chút bơ.

Nhưng một khi bạn chấp nhận thức ăn của một người đàn ông bạn phải có những nghĩa vụ…

“Chị không muốn à?” Ali hỏi.

Cô liếc cái đĩa trống không của nó. “Cậu đã ăn bao nhiêu những thứ này rồi?” Cô chạm vào một xúc xích với cái nỉa.

“Bốn,” Ali nói với vẻ tự hào. “Chúng được gọi là xúc xích lem và chúng là thứ ngon nhất em từng nếm được trong đời, Ash. Nếu em ăn thêm một thứ nữa em nghĩ chắc em sẽ bể bụng mất. Nhưng em có để dành thêm hai cái nữa trong túi em nè, nếu chị không muốn, thì em-”

“Không,” cô vội vàng nói, với một cái nhìn vào người đàn ông cao to ở cuối bàn. Anh ta đang ăn, có vẻ như không để ý gì tới họ. “Lấy trộm thức ăn là cách cư xử kém khi mà chủ nhà đã rất hào phóng với em.”

Mặt Ali xịu xuống. “Vậy em phải trả lại chúng hả chị?”

Cô ngập ngừng.

“Em chưa bao giờ ăn được những thứ tuyệt vời thế này, Ash,” cậu ta thì thầm. “Nhưng em cũng không muốn xúc phạm Rameses vì ngài ấy đã rất tốt với em, vì thế nếu chị nói em phải trả lại chúng thì-”

“Tốt với em?” cô thốt lên. Người Anh nọ nhìn lên, và cô lập tức hạ giọng thấp xuống, mặc dù cô biết anh ta không thể hiểu họ nói gì. “Ông ta đã bắt và trói em lại.”

Ali nhún vai. “Em đã cố trộm đồ của ngài ấy. Ngài ấy lẽ ra đã giao em tới người của tổng trấn, nhưng mà ngài ấy đã không làm thế.”

“Phải, nhưng-”

“Ngài ấy thậm chí cũng đã không đánh em, Ash. Và ngài ấy còn đưa em đến bàn ăn riêng của ngài ấy và cho em dùng thức ăn mà ngài ấy ăn. Thức ăn ngon nhất mà em đã ăn trong đời mình. Chị thử sẽ thấy.”

Hương vị mê hồn trêu chọc cô, làm miệng cô chảy nước. Ayisha nhìn cái đĩa chất đầy và liếc nhìn người Anh. Anh ta có vẻ như đang mải mê với thứ gì đó trên bàn bên cạnh anh ta, vì thế cô cắt một miếng nhỏ xúc xích và thả nhanh vào miệng.

Các hương vị tan chảy trong miệng cô. Nó ngon không ngờ. Và một khi cô đã bắt đầu thì liền không thể ngừng lại.

“Nói với chị rồi mà,” Ali thì thầm bên cạnh cô khi cô âm thầm xử xong cây xúc xích đầu tiên, sau đó tới cây khác. “Xúc xích lem.”

Cô cũng ăn trứng bác, bánh mì nướng, và nuốt nó xuống với cà phê sữa theo phong cách Châu u. Thật tuyệt vời.

“Thấy không, đồ ăn của ngài ấy thật ngon và ngài ấy cũng thế,” Ali nói khi cô ăn xong. “Em biết chị không tin em, nhưng ngài ấy còn kể cho em một câu chuyện vào tối qua nữa đó.”

Cô thấm miệng với khăn ăn của mình. “Sao em hiểu anh ta nói gì? Em không biết tiếng Anh và anh ta không nói được tiếng Ả Rập.”

“Em biết em hiểu gì mà,” Ali nói với cái cằm nhỏ bướng bỉnh hất lên mà cô biết rất rõ. “Em thích ngài ấy.”

Ayisha cau mày. “Cái vụ tắm rửa tối qua ấy, chuyện gì xảy ra thế?” Ali thường nhặng lên với chuyện tắm rửa.

“Em tắm trong một cái thùng thiệt bự, với nước nóng lên tới tận tai em luôn, và xà phòng có mùi thơm đến nỗi em muốn ăn luôn ấy.” Cậu ta nhăn mặt. “Nhưng mà vị của nó thì không ngon lắm.”

“Anh ta có làm em đau không? Hay là dọa làm em sợ?”

“Ai cơ, Higgins á? Không. Ông ấy chỉ chỉ vào em và sau đó là bồn tắm, và ông ấy nhìn chằm chắm xuống cái mũi dài ngoằn của ông ấy – trông như một con lạc đà ấy – cho đến khi em bước vào trong.” Ali nhún vai. “Sau đó ông ấy cởi đồ em ra và đưa cho em một chiếc áo mặc ngủ, và sáng nay thì đồ em sạch bong. Thấy không?”

Ayisha tròn mắt. Sau những phiền phức mà cô và chị Laila thường dùng để bắt thằng nhóc này đi tắm, hóa ra chỉ cần ai đó chỉ vào một cái bồn tắm và nhìn xuống qua chiếc mũi dài thôi sao?

“Không ai làm đau em à?”

“Không có, lúc đầu em có sợ thật, nhưng mà họ đã rất tốt với em, Ash.” Cậu nhóc nhìn cô với vẻ lo lắng, như thể cô có thể làm hỏng việc bởi sự thô lỗ.

Cô liếc nhanh xuống người Anh qua chiếc bàn dài, chỉ để thấy anh đang nhìn cô.

Cô quay mặt đi và một chốc sau đó lại nhìn trở lại. Anh ta vẫn đang nhìn cô. Tại sao?

Có lẽ nào bị dính trứng? Hai tay cô ngứa ngáy muốn kiểm tra xem có phải vậy không. Cô khoanh chúng trước ngực. Cô lẽ ra không được quan tâm liệu có bị dính trứng khắp mặt hay không. Cô đã muốn bị thấy không có vẻ hấp dẫn gì hết mức có thể, và thức ăn trên mặt thì cực kỳ không đẹp tí nào. Vậy cho nên nếu có trứng… thì tốt thôi, cô tự nhủ.

Nhưng cái cách đôi mắt xanh đó nhìn cô… Nó rất đáng sợ. Như một cái vuốt ve.

Cô cảm thấy hai má mình đang nóng lên, hất cằm lên, cô đáp trả cái nhìn lại anh. Hoàn toàn không giống một cái vuốt ve.

Anh mỉm cười, gấp khăn ăn của mình lại, và đứng dậy, nói, “Giờ thì cô đã ăn xong bữa sáng của mình, tiểu thư Cleeve, chúng ta hãy nói về tương lai của cô trong phòng khách nhé.” Anh nhấn chuông.

Đột nhiên cô cảm thấy thức ăn nặng như chì trong dạ dày. “Vậy còn Ali?” cô nói. “Tôi bây giờ đã ở đây, hãy thả nó đi.”

“Ali ở lại,” người Anh nói một cách quả quyết.

“Nhưng chị Laila sẽ lo lắng cho nó – nó đã đi suốt đêm.”

Anh hiểu. “Được rồi. Higgins,” anh nói với người đàn ông xuất hiện ở cửa. “Đưa cậu bé về nhà. Dẫn theo người phiên dịch với ông và trấn an bà Laila rằng tiểu thư Ayisha an toàn. Thế có đủ không?” anh thêm vào, quay sang Ayisha.

Cô gật đầu, miễn Ali không còn là một con tin nữa. Cô nói thêm với Ali, “Hãy nói với chị Laila chị ổn và đừng có lo gì hết nhé.”

Ali gật đầu, và với một cái vẫy tay thân thiện với người Anh, rồi quay sang Higgins, hoàn toàn không lo gì về số phận của Ayisha.

“Tôi sẽ gặp cô trong phòng khách trong một lúc nữa, tiểu thư Cleeve,” người Anh nói. “Cô đi trước đi. Tôi cần nói vài điều với Higgins.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.