Cô bước vào phòng khách một mình và ngay lập tức bị cuốn trở lại quá khứ. Đó là chiếc đèn bằng đồng nặng treo trên trần; cô nhớ nó đã đong đưa nhẹ nhàng, làm những cái bóng nhảy múa.
Đó là những chiếc quạt mà Papa đã gom góp dựng lên khi họ có được chúng ở Ấn Độ. Ngay cả tấm thảm Ba Tư cũ trải trên sàn nhà lát gạch cũng giống như xưa, dù đã bị cũ sờn hơn một chút.
Nhưng mùi thì khác; không có thấp thoáng mùi xì gà Papa hút mỗi tối. Căn phòng được sơn màu xanh lá nhạt thay vì là màu kem, và một số đồ nội thất đã thay đổi. Nếu không thì giống như xưa.
Cô bị hút vào, như luôn thế, các kệ sách. Trước sự ngạc nhiên của cô, nhiều cuốn sách của cha cô vẫn còn đó, mặc dù bây giờ chúng đã rất cũ, gáy sách đã bị sứt sẹo, các tựa đề đã nhạt đi, do đã được đọc bởi rất nhiều người sống trong ngôi nhà này, những người đã không trân quý các cuốn sách như Papa đã từng, họ ít chăm sóc chúng hơn ông.
Cô lướt nhẹ các ngón tay qua vài tựa sách bị bỏ quên, vuốt ve những cuốn sách mà cô nhớ, một vài cuốn cô đã rất thích. Đã bao lâu rồi kể từ khi cô đọc một quyển truyện nhỉ?
“Bạn bè xưa cũ?” Giọng trầm trầm phía sau làm cô giật mình. Cô xoay lại thì thấy anh đang đứng gần, rất gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi hương sạch sẽ, đặc biệt của anh, mùi tươi mát đặc trưng của nước cạo râu và mùi vải lanh sạch sẽ, thơm mùi nắng, và thứ gì đó mơ hồ hơn, nam tính hơn ẩn bên dưới nó. Nó làm cô muốn tựa vào anh, tựa vào khuôn ngực rộng, mạnh mẽ và…
Cô nuốt khan và bước lùi lại, tạo khoảng cách giữa cô và các cuốn sách, giữa bản thân cô với mùi hương nhàn nhạt, quyến rũ gây nhiễu loạn của anh.
Cô vờ như hiểu lầm ý anh. “Bạn? Không, tôi đang nhìn các cuốn sách và các bìa sách rất đẹp.” Cô vuốt các chữ vàng. “Nó bằng vàng thật phải không?”
“Đúng vậy, và tôi khá chắc là cô cũng có thể đọc được ‘các bìa sách rất đẹp’ nữa đấy. Cô đã không bị rắc rối gì để tìm thấy phòng khách nhỉ.”
Cô nhún vai. “Nó đâu có khó tìm.”
“Phải, không với ai đó đã từng sống ở đây.”
Cô quay lưng lại từ kệ sách. Cô đã không nhận ra cô đã nhớ những cuốn sách này nhiều thế nào cho đến khi cô nhìn thấy chúng lần nữa.
“Tôi hy vọng căn phòng này đã khuấy lên được vài ký ức.”
Không tin tưởng với câu trả lời của bản thân, cô nhún vai ra vẻ thờ ơ. Đúng là có khuấy động thật: cho nên cô phải lấy lại bình tĩnh, lấy lại kiểm soát. Bảo vệ bản thân. Từ chối anh ta.
Anh ra hiệu về phía một chiếc ghế, nhưng đó là chiếc ghế mà mẹ cô rất thích dùng cho sự thêu thùa vì thế thay vào đó Ayisha đã chọn một chiếc ghế mây sáng màu. Người Anh ngồi trong một chiếc ghế bành lớn, chạm khắc tinh tế ở tay ghế đối diện cô: chỗ ngồi yêu thích của cha cô. Đôi mắt cô tìm kiếm chiếc ghế đẩu mà cô thường ngồi khi Papa dạy cô học, nhưng không thấy nó đâu.
“Giờ thì, tiểu thư Cleeve-”
“Tên tôi là Ayisha,” cô ngắt lời. “Tôi không phải là người anh nghĩ và tôi sẽ không đi tới Anh quốc với anh.” Đấy. Cô đã nói.
Anh tựa người ra sau, bắt chéo đôi chân dài, nhìn cô với đôi mắt xanh như xuyên thấu qua, và nói, “Tại sao?”
“Tại sao?” cô lặp lại. “Bởi vì như tôi đã nói, tôi không phải là người mà anh nghĩ-”
“Phải, phải, tôi cũng đã nghe như thế trước đó, nhưng ngay cả nếu như cô không phải là tiểu thư Cleeve thực sự đi nữa, thì tại sao cô vẫn không thể đi với tôi tới Anh, nơi thực sự giàu sang và an nhàn đang chờ đợi cô?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, bối rối. “Tôi không hiểu.”
“Cô nghèo túng, thiếu chút nữa là bị chết đói, phải lang thang trên đường phố-”
“Tôi không phải là kẻ lang thang đường phố!”
“Theo tôi thấy, thì gần như là thế. Cô đang trộm cắp để kiếm ăn-”
“Tôi không có ăn cắp!” cô giận dữ nói.
“Cô đã đột nhập vào một ngôi nhà tư nhân, tối qua, lận theo hai con dao-”
“Đó là bởi vì anh đã bắt cóc một đứa trẻ.”
“Tôi đã cứu một thằng bé khỏi bị trừng phạt như một tên trộm. Tôi cho là cô đã phái thằng bé tới để trộm bức ảnh-”
“Tôi không có! Tôi sẽ không bao giờ khuyến khích nó trộm cắp. Tôi đã bảo nó không được đi tới bất cứ chỗ nào gần anh! Tôi thậm chí còn cấm nó không được đi theo anh và-”
“Tuy nhiên nó đã cố trộm bức ảnh của cô.”
Cô cắn môi.
“Tôi tin là hình phạt cho tội trộm cắp ở đây khá nghiêm khắc. Họ chặt một bàn tay, phải thế không? Tổng trấn, Mehmet Ali, đã điều hành một đất nước rất nghiêm ngặt tuân thủ luật pháp, họ bảo tôi thế.”
Cô nuốt xuống, không trả lời cho lời buộc tội của anh. Cô đã không kêu Ali đi ăn cắp, nhưng mà cũng bởi vì cô nên nó mới bị cám dỗ.
“Vì vậy,” anh tiếp tục, “cô đang sống trong nghèo túng, trong một đất nước không phải quê hương cô -”
“Tôi được sinh ra ở đây.”
Anh đập nắm tay vào thành ghế. “Cha cô là một người Anh – một tòng nam tước, chết tiệt – và cô biết chính xác cô thuộc về nước Anh với bà của cô! Cô mười chín rồi, vì Chúa!”
Cô quay mặt đi, hơi hoảng bởi vì cơn giận dữ của anh, nhưng cũng khó chịu bởi điều đó. Anh tức giận cái gì chứ? Cô mới là người bị ức hiếp.
Cô cảm thấy xấu hổ cho bản thân mình ngay cả khi cô chỉ nghĩ đến điều đó; anh ta không phải là một kẻ bắt nạt. Mà đó là chỉ bởi vì cô không có câu trả lời cho anh – không vì điều đó làm cho cuộc sống của cô thậm chí còn tồi tệ hơn điều anh đang chỉ ra.
Anh tiếp tục trong một giọng khô khan, đều đều, “Nhìn cô xem! Cô đang chết đói, đang sống ở nơi cô phải che giấu thân phận mình như một cậu bé vì sự an toàn, việc bị phát hiện bị hủy hoại chỉ như đường tơ kẻ tóc – vậy mà khi cô được trao tặng cho một ngôi nhà, một sự an nhàn, và một cuộc sống mới an toàn, thoải mái thì cô lại từ chối nó. Thậm chí còn không để tâm suy xét nó. Tại sao vậy?”
Cô cau mày.
“Cô vẫn không hiểu sao? Một kẻ mạo danh sẽ không lưỡng lự một phút nào. Một tên trộm đường phố bé nhỏ thông minh-”
“Tôi không có ăn trộm,” cô nói một cách tự phát, nhưng anh lờ cô đi.
“Một tên trộm đường phố thông minh bé nhỏ cơ hội sẽ chụp lấy lời đề nghị của tôi trong tích tắc. Phải vậy không, tiểu thư đừng-gọi-tôi-là-Cleeve?” Anh dựa người vào ghế, đôi mắt xanh, buồn chán nản nhìn cô.
Im lặng kéo dài. “Anh đã nói có một tài sản,” cô cuối cùng cũng lên tiếng. “Nhiều không?” Cô cố gắng làm ra vẻ háo hức và quỷ quyệt.
Anh giật đầu ra sau và phá ra cười. “Đừng bao giờ thử kiếm sống bằng nghề diễn kịch nhé. Cô sẽ không bao giờ kiếm được tiền như là một diễn viên đâu. Tiếc thật, trễ quá rồi, cô bé thân yêu của tôi ạ.”
Anh nghiêng người gần hơn. “Tôi đã nhìn khuôn mặt của cô đêm qua, khi chúng ta đang trao đổi với nhau. Khi tôi nói với cô bà của cô cô đơn và muốn có một gia đình, cô đã có một biểu hiện rất thật.”
Ayisha làm một cử chỉ không thừa nhận.
Giọng anh trầm xuống. “Cô đã cố gắng để che giấu nó đi, nhưng tôi đã nhìn thấy. Cô đã xúc động, một cách sâu sắc. Sau đó, khi tôi đề cập tới việc bà ấy có một gia tài cô chỉ chớp mắt một cái: cô rõ ràng chỉ chờ tôi ngừng nói để cô có thể nói với tôi rằng Alicia đã chết, và ở đây, tại đây chỉ có Ayisha.”
“Đó là sự thật,” cô nói.
Nhưng anh không tin, cô có thể thấy. Vấn đề là, không có lời giải thích hợp lý nào mà cô có thể cho anh – trừ sự thật. Và cái sự thật đó quá nguy hiểm.
“Tốt thôi.” Anh dựa lưng như thể đang chờ để nghe một câu chuyện. “Giải thích thử xem. Nếu tôi nói với bà cô rằng tôi đã tìm thấy đứa cháu gái mất tích đã lâu của bà nhưng không đưa được cô ấy về nhà, tôi sẽ cần một lý do hợp lý.”
Cô nghiến hàm. “Tôi đã nói với anh những gì cần phải nói với bà ấy: cái cô Alicia Cleeve kia đã chết rồi.”
“Nhưng cô thì không.”
Cô lắc đầu.
“Đủ vô lý rồi đấy. Không gì cô có thể nói hay làm sẽ thuyết phục được tôi cô không phải là Alicia Cleeve, vì thế chúng ta hãy thôi cái sự tranh luận vô nghĩa này đi. Chuyện gì xảy ra với cô sau khi cha cô chết vậy, Alicia?”
Cô quay người sang bên, để cô không phải nhìn vào đôi mắt xanh ấy.
Anh tiếp tục. “Tôi đã nói chuyện với các người hầu đã từng rời bỏ ngôi nhà này. Hẳn phải rất đáng sợ với cô, khi bị bỏ lại hoàn toàn một mình với người cha nằm chết trên giường.”
Ayisha cố không nghĩ về điều đó.
“Cô cũng đã bị bệnh phải không? Tôi biết họ đã tìm thấy hai thi thể ở đó – Ngài Henry và một người phụ nữ – chắc là một người tôi tớ nào đó, họ-”
Cô ngắt lời anh, “Tôi chưa bao giờ bị bệnh.” Một người tôi tớ nào đó. Văn tự trên bia mộ của Mama.
“Vậy là cô đã bỏ đi bởi vì cô sợ bị nhiễm bệnh?”
Im lặng kéo dài. Và trong suốt thời gian căng thẳng đó, là đôi mắt xanh chán chường nhìn vào cô.
“Tôi đã nói tôi không có bệnh,” cuối cùng cô lên tiếng, không thể chịu đựng được sự im lặng này.
Anh gật đầu. “Tôi biết. Nhưng tôi không hiểu tại sao cô bỏ đi. Tại sao không chờ cho đến khi ai đó đến – chính quyền địa phương chẳng hạn, hoặc ai đó từ lãnh sự quán Anh? Họ sẽ phải chăm sóc cô.
Cô cố gắng giữ cho khuôn mặt mình vô cảm. Các ký ức đang xoắn lấy cô, khuấy động lên bởi căn phòng này, bởi các câu hỏi của anh… Những hình ảnh mà cô đã rất khó khăn để mà khóa nó đi. Hình ảnh của cơ thể Papa chỉ còn da bọc xương nằm chết cứng. Và Mama, quẫn trí, người mang bệnh, nhưng cứ vuốt đi vuốt lại tấm trải bằng vải bông trắng của ông, hoàn toàn tuyệt vọng…
Cô cầm lên một chiếc gối và bắt đầu nghịch các tua rua của nó. “Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì. Tôi đã không ở đây.” Cô tránh cái nhìn của anh. Cô không giỏi nói dối, cô biết. Mọi người luôn phát hiện ra khi nào cô đang cố thực hiện một lời nói dối. Cô có thể nói dối, đó không là vấn đề, nhưng khi nhìn vào mắt họ và nói với họ những lời giả dối… thì cô không có khả năng. Cô cảm thấy tội lỗi, vì thế trông cô như phạm tội.
Điều đó không tạo ra sự khác biệt. Anh từ chối tin cô. “Nhưng tại sao lại rời khỏi ngôi nhà này? Cô sẽ được an toàn hơn-” Anh dừng lời, cái nhìn sắc sảo của anh như thể cho biết anh vừa nghĩ ra điều gì đó – hoặc đọc được những suy nghĩ của cô.
Anh nghiêng người về phía trước. “Cô đã không cảm thấy an toàn trong ngồi nhà này nữa.”
Tất nhiên cô đã không cảm thấy an toàn. Nhưng tại sao cô lại phải bỏ đi? Cô cho anh một cái nhìn tẻ nhạt và co lại hai chân trên ghế.
“Ở lãnh sự quán họ nói với tôi rằng ngôi nhà này đã bị bỏ hoang và đã bị cướp tấn công vào giai đoạn nào đó. Có phải vậy không? Cô có ở đó khi các tên cướp xông vào không?”
Cô không trả lời, chỉ xé tơi tua rua của chiếc gối, khuôn mặt cô nghiêm lại, đôi mắt lộ vẻ mỏi mệt, dường như tâm trí chỉ tập trung vào chiếc gối.
Thay vào đó cô nhìn thấy đôi chân trần to lớn, bẩn thỉu đang tiến đến giường mẹ cô… rồi dừng lại… chỉ cách mặt cô vài inch… những cái móng chân của người đàn ông, xoắn cong, sừng lên, đầy ghét bẩn…
Ayisha đã nằm đó không biết là trong bao lâu, không dám thở, nghĩ rằng cô sắp bị lôi ra khỏi nơi ẩn náu của mình.
Giống như điều cô thấy trong các cơn ác mộng kể từ cái đêm khủng khiếp đó…
“Ayisha, có phải các tên đàn ông đã đến và… làm tổn thương cô?” anh hỏi nhẹ nhàng.
Mi mắt của cô như có kim châm với những giọt nước mắt chực trào ra. Cô nhấp nháy mắt để xua chúng đi. Cái giọng trầm dịu dàng này thật cám dỗ. Nó là tiếng hát trầm trầm quyến rũ, dỗ ngọt cô, xúi giục cô tin vào anh, để nói cho anh mọi thứ, để anh chăm sóc cô. Nhưng nếu cô làm thế, cô quyết liệt tự đấu tranh với bản thân, những nỗ lực của cô trong sáu năm qua sẽ là vô nghĩa.
Cô cộc cằn nói, “Họ không có cưỡng hiếp tôi, nếu đó là điều anh đang nghĩ.” Cô đã không rơi vào cảnh bị cưỡng bức đêm đó… Mà trái lại. Đang chờ đợi nó. Cô sẽ bị ở đâu đó thôi – cô chẳng có nơi nào khác để đi. Một đứa trẻ da trắng còn trinh sẽ đem lại một khoản tiền kha khá cho Zamil.
Cô sau đó thậm chí còn không biết còn trinh nghĩa là gì, nhưng cô biết chúng có ý nghĩa với cô. Và cái chỗ của Zamil là một cái chợ nô lệ… cho những nô lệ rất đặc biệt.
Người Anh tiếp tục. “Sao cô không đến Lãnh sự quán Anh?”
Bởi vì cô không tin cô sẽ được an toàn hơn với đàn ông ở lãnh sự quán so với mấy tên cướp kia. Luật pháp Anh không có giá trị ở Ai Cập, chỉ có luật của tổng trấn, vì vậy với Ayisha thì cái kết quả cuối cùng sẽ là như nhau cả thôi. Nó sẽ thế nếu người Anh này khám phá ra sự thật về cô.
Cô sẽ không trở thành một món đồ.
Cô vứt cái gối xuống phía bên kia chiếc ghế. “Tôi sẽ không đi Anh quốc với anh, và buổi trò chuyện hôm nay là vô nghĩa.” Cô rút hai chân ra và bắt đầu đứng dậy.
“Lady Cleeve cần cô.”
“Không, không phải,” cô lóe lên. “Bà ấy thậm chí còn không biết tôi. Nhưng có những người ở đây cần tôi, vì thế-”
“Ai? Ali? Cô có thể đưa thằng bé đi cùng cô về Anh. Cho nó vào trường học-”
Cô khịt mũi. “Và nó bị đối xử như một tên “thổ dân bẩn thỉu” trong suốt quãng đời còn lại? Tôi không nghĩ thế.”
“Nhưng-”
“Hơn nữa, tôi có thể thấy cảnh Ali ở trong một trường nội trú Anh đầy phép tắc. Nó sẽ không ưa điều đó. Không, Ali thuộc về nơi này. Và tôi cũng thế.”
“Đó là những gì cô lo lắng?” anh kiên trì. “Rằng người Anh sẽ không tôn trọng cô? Bởi vì Ali có thể sẽ gặp phải những thái độ – dù không phải ai ở Anh cũng phiến diện như vậy – nhưng chuyện đó sẽ không như thế đối với cô. Cô là con gái của Sir Henry và Lady Cleeve, và là cháu nội của Dowag-”
Cô cứng người lại với lời nói của anh. Aye, mấu chốt của vấn đề: mới là con gái của Lady Cleeve. Cô thì không.
“Không. Không thể nào. Tôi có những trách nhiệm ở đây, và không gì anh có thể nói sẽ thuyết phục được tôi đi. Hãy về nói lại với quý bà đó rằng Alicia Cleeve đã chết.” Đó là sự thật, sau tất cả, cô nghĩ.
“Còn bây giờ,” cô nói, đứng lên với hai tay chống trên hông, “Anh sẽ thả tôi chứ?”
Anh nhướng một bên mày đen lên. “Tôi không nghĩ cô là một tù nhân.”
“Ồ,” cô nói. “Tốt. Vậy thì tôi đi đây.” Cô cần phải đi, phải thoát khỏi sự hiện diện đáng lo ngại của anh ta, vì thế cô mới có thể suy nghĩ với một cái đầu thông suốt.
Cô hiên ngang đi ra cửa, kéo mạnh nó ra, và dừng lại. “Anh sẽ làm gì nếu tôi biến mất?”
“Ồ, không biết nữa,” anh nói vẻ biếng nhác. “Có lẽ tôi sẽ nhờ người của tổng trấn đi tìm cô cũng nên.”
Cô tái mặt. “Anh sẽ không làm thế.”
Rafe mỉm cười. “Có lẽ không, nhưng biết đâu tôi sẽ thử, nếu tôi là cô. Trong quân đội, cấp dưới của tôi tin tôi bởi vì họ biết tôi là người nói là làm. Họ cũng biết tôi là là một kẻ tàn nhẫn sẽ làm bất cứ gì miễn là đạt được mục đích và sẽ dễ dàng hơn nếu tuân lệnh tôi hơn là làm trái ý tôi. Tôi đã hứa với Lady Cleeve tôi sẽ cố hết sức để tìm cháu gái bà và đưa cô ta về nhà. Và tôi sẽ làm vậy.” Anh chờ cho lời mình thấm vào cô, sau đó mới thêm vào, “Thế cho nên hẹn gặp cô vào bữa ăn tối nay.”
Ayisha nhìn chằm chằm vào anh với vẻ hoài nghi. Anh vừa mới dọa sẽ kêu người của tổng trấn tới bắt cô xong, rồi giờ lại như tình cờ mời cô tới dùng bữa tối?
“Không, không được.” Cô sẽ không nấn ná trong cái hang ổ của quỷ này lâu hơn là cô cần phải thế.
“Cô đã có hẹn à? Tiếc thật, họ sẽ nhớ cô lắm đấy.”
Cô cau mày. “Ai cơ?”
“Chị Laila bạn cô và anh bạn nhỏ Ali.”
“Sao?”
“Tôi đã mời họ dùng bữa tối. Ngay sau hoàng hôn.” Anh nở một nụ cười khẽ, gây nhiễu loạn một lần nữa. Nó mời gọi cô tranh luận nhưng đồng thời cũng tuyên bố với vẻ tự mãn rằng cô sẽ không có cửa thắng.
“Họ sẽ không đến.” Chị Laila sẽ chết vì tò mò, còn thằng nhóc Ali thì sẽ ca ngợi về những cây xúc xích, nhưng không chắc về chuyện Laila sẽ đến.
“Ồ, tôi cho là họ sẽ đến.”
“Không. Những phụ nữ Ả Rập đoan chính sẽ không ăn với những người đàn ông xa lạ, đặc biệt là không với những người đàn ông ngoại quốc xa lạ,” cô trịnh trọng thông báo với anh.
Cô thấy nhẹ nhõm với việc chị Laila sẽ không gặp anh. Chị Laila có khả năng sẽ đồng ý với anh, sẽ hối thúc Ayisha đi với anh. Laila có một điểm yếu với đàn ông đẹp trai.
Laila không hiểu sự nguy hiểm mà anh ta đã nói. Laila nghĩ lời nói dối nhỏ là vô hại. Chị ấy sẽ nghĩ người Anh này là vô hại. Chị ấy sẽ chỉ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai muốn đưa Ayisha đến một cuộc sống tốt đẹp hơn. Và một người bà cô đơn cần gia đình để chăm sóc bà ấy trong tuổi xế chiều.
Laila đã không nhìn thấy mối đe dọa mà người đàn ông này đã mang đến cho Ayisha – trên mọi cấp độ. Laila sẽ không cảm thấy như thể đôi mắt xanh này thái ra từng miếng mỏng tuyến phòng thủ của cô, để lại cô trần trụi và dễ bị thương tổn.
“Tiếc thật, tôi rất muốn gặp cô ấy.” Trông anh chẳng có vẻ gì là tiếc nuối.
Anh cúi người và nắm lấy bàn tay cô trong tay anh và nhìn xuống nó, bàn tay nâu nâu bé nhỏ của cô trong bàn tay to lớn, thanh lịch của anh. Đôi bàn tay anh mạnh mẽ, cô biết, đủ mạnh để giữ cô an toàn qua khỏi mép một vách núi, nhưng các móng tay của anh quá sạch và bóng mịn. Còn của cô thì lởm chởm và bẩn thỉu. Bối rối, cô cố rút nó ra khỏi cái nắm chặt của anh.
Và sau đó anh đã làm một việc kinh ngạc; anh nâng tay cô lên và đặt đôi môi cương nghị của anh lên mặt sau của những ngón tay cô.
“Tạm biệt, tiểu thư Cleeve.” Đôi môi anh ấm áp và kiên nghị. Một cảm giác ngứa ran chạy lên cánh tay cô. Cô nhìn chòng chọc vào bàn tay mình trong ngạc nhiên, giật nó lại, và cố tập hợp lại trí thông minh của mình.
“Không phải tạm biệt,” cô kiên quyết nói, “mà là vĩnh biệt, ngài Ramsey.”
Cô xoay tay nắm cửa trước. Nó không khóa. Cô bước ra ngoài, thầm nhủ chắc anh ta sẽ kéo cô lại. Cô liếc nhìn anh.
Anh khom người, một cách duyên dáng. “Tạm biệt,” anh lặp lại với nụ cười khiêu khích.
Cô bước với một tốc độ thong thả đến cổng trước, và trước sự ngạc nhiên của cô, nó cũng không khóa. Cô đóng nó lại cẩn thận đằng sau mình, chắc chắn rằng anh ta không thể nhìn thấy cô thêm nữa, sau đó phóng như bay.