To Catch A Bride

Chương 6: Chương 6




Đã hàng năm rồi kể từ lần anh đi câu cá hồi, Rafe nghĩ khi anh nhìn cô bước đi với một sự hững hờ một cách cường điệu xuống đường, nhưng cái cảm giác này giống như thế. Cứ để sợi dây xổ ra, rồi quấn kéo cô nàng vào. Cứ để cô nàng chống trả, vẫy vùng, bơi ra. Sau đó lại kéo cô nàng vào.

Tiểu thư Cleeve bé nhỏ có thể chiến đấu và tranh luận tất cả những gì cô nàng muốn, nhưng Rafe đã quyết định: cô là của anh.

Anh chưa từng gặp một phụ nữ trẻ khác thường đến vậy trong cuộc đời mình. Và nếu cô nghĩ anh cứ thế mà thoái lui…

Phải lấy hết tất cả sự kiểm thoát của bản thân mình rằng, anh mới để cô ấy đi: mỗi một bản năng trong anh bảo rằng phải đưa cô – lôi cô nếu cần thiết, đang đấm đá, cào cấu và cắn xé - ra khỏi cuộc sống kinh khủng này. Anh có thể có cô ấy trên một chuyến tàu rời Alexandria vào ngày mai nếu anh muốn.

Anh vẫn có thể cảm thấy cô bên dưới anh trên sàn nhà, với tất cả xương xẩu, nước bọt và lòng quả cảm đến tuyệt vọng, mạo hiểm mạng sống của mình cho một tên trộm đường phố rách rưới bé nhỏ.

Cô kiêu hãnh, cô gái này, và can đảm, và sau tám năm tham gia chiến tranh, Rafe biết giá trị của cả hai điều đó. Anh sẽ cuộn cô ấy lại trong một tấm thảm và kéo mạnh cô lên một chiếc tàu nếu anh phải làm thế, nhưng anh thích để cô bước lên ván cầu theo cách riêng của mình, đầu ngẩng cao.

Anh nhìn cô cẩn thận đóng lại cánh cổng và thong dong ra khỏi tầm nhìn, như thể cô không nóng lòng để đi khỏi anh càng xa càng tốt.

Làm thế nào mà cô sống sót qua chừng đấy thời gian trên đường phố? Như là một cậu bé? Bộ đồ Ả Rập rộng thùng thình đã che giấu được hình dáng của cô, cùng với dáng điệu nghênh ngang đậm chất đường phố rất hoàn hảo, và sự bẩn thỉu ngụy trang mà anh khá chắc chắn là một làn da đẹp, nhưng với Rafe, mọi thứ về cô đều vô cùng nữ tính.

Cho dù không ai đoán được giới tính thật của cô, thì cũng có rất nhiều người đàn ông muốn săn tìm một chàng trai đẹp.

Tại sao cô không muốn đi tới nước Anh? Cô sợ gì?

Và cô ám chỉ Alicia đã chết, ở đây chỉ có Ayisha là nghĩa làm sao?

Cô đã nói rằng cô không bị cưỡng hiếp, nhưng có chuyện gì đó đã xảy ra, anh chắc chắn thế. Có một thế giới tri thức trong đôi mắt cô, và vài nỗi sợ hãi bị giấu kín.

Cô không có biểu hiện trở nên hung dữ mà anh từng thấy trong mắt của phụ nữ bị cưỡng hiếp – anh đã nhìn thấy quá nhiều điều đó trong chiến tranh – một cái nhìn vô tri, chết chóc trong những đôi mắt có thể châm ngòi cho cơn giận dữ gặm mòn hoặc tủi nhục kinh tởm bản thân.

Nhưng còn lý do nào khác khiến cô nói rằng mình đã chết và tự gọi mình bằng một cái tên khác?

Câu hỏi này giày vò anh.

Anh đưa cô về nhà ở Anh càng sớm chừng nào, càng tốt chừng đó. Cô có thể đặt nó, bất kể gì, trong quá khứ và bắt đầu một cuộc đời mới, tươi đẹp hơn.

Nhưng trước tiên anh phải cắt bỏ khỏi cô những ràng buộc của cuộc sống này. Người đàn bà kia, Laila, và cậu nhóc nọ, Ali.

Laila hẳn đã có dọa dẫm gì đó với tiểu thư Cleeve. Ali mang tất cả những dấu hiệu của một tên trộm được đào tạo, dù vụng về, trong khi tiểu thư Cleeve đã lặng lẽ leo qua những bức tường cao quanh ngôi nhà và trượt không một tiếng động vào bên trong. Đó không phải là lần đầu tiên cô làm việc này, anh dám chắc.

Laila có thể là một tên trộm đầu sỏ. Anh sẽ gặp người đàn bà đó, và sớm thôi.

***

Như thể tình cờ, anh gặp Ali trên đường một thời gian ngắn sau đó. Anh nghi ngờ cậu nhóc này khá hiếu kỳ, hoặc có lẽ muốn thức ăn.

“Tới đây và nhận một ít đồ ăn này,” Rafe nói thông qua người phiên dịch của anh.

Ali không cần lời mời lần thứ hai. Nó ngồi ở bàn và chờ đợi, đôi mắt ánh lên vẻ đề phòng.

Higgins, cho thấy một sự hiểu biết các cậu bé hiếm thấy, mang ra một dĩa lớn bánh mì, vài loại trái cây, và một ly cao đầy sữa. Trong khi Ali tiếp tục làm việc theo cách của mình với thức ăn, Rafe hỏi thằng bé.

“Cái người tên Laila kia, đã bắt em làm việc cho bà ta à?”

“Vâng ạ, tất nhiên. Làm suốt. Không ngừng nghỉ,” thằng bé tuyên bố.

“Loại công việc gì vậy?”

Ali nhìn quanh quất với vẻ bí ẩn, nghiêng người ra phía trước, rồi nói, “Công việc của phụ nữ!” Nó dốc cạn cái ly và chùi vệt sữa trên mép với ống tay áo. Higgins đưa cho nó một chiếc khăn ăn. Ali cám ơn ông ấy một cách trang trọng và bỏ túi nó. Higgins thở dài.

Rafe không quan tâm tới chuyện khăn ăn. “Công việc của phụ nữ là gì thế?”

“Là hái rau cỏ ở bờ sông ấy ạ, rồi quét nhà, rồi bán bánh nướng và bánh mì ngoài đường,” Ali nói với anh. “Thật ra thì bán bánh không tệ lắm, bởi vì bánh của chị Laila ngon nhất Cairo và em được ăn những cái bị vỡ, còn chuyện quét nhà, ừm, không ai nhìn thấy em làm chuyện đấy cả. Nhưng còn chuyện rau cỏ…” Thằng nhóc lắc đầu với vẻ kinh khủng. “Mấy đứa con trai cứ chọc, ghẹo em suốt.”

Miệng Rafe co giật. Có lẽ thằng bé không bị bóc lột gì cả, không phải theo cách anh ban đầu đã nghi ngờ. Thằng bé có vẻ là một cậu nhóc lanh lợi.

Anh nhớ lại phản ứng của tiểu thư Cleeve với đề nghị của anh rằng Ali có thể theo cô đến Anh quốc. Liệu thằng bé có cảm thấy điều tương tự? Anh tự hỏi. Hai người họ rõ ràng là rất quý nhau.

“Cậu có biết tôi sẽ đưa Ayisha về Anh không?”

Ali nhai nhóp nhép một miếng bánh mì vẻ không quan tâm. “Chị ấy có nói với em là anh muốn làm thế, nhưng chị ấy sẽ không đi. Chị ấy cứng đầu như một con la ấy. Không ai có thể bắt Ash làm những việc chị ấy không muốn.”

“Vậy nếu em có thể đi cùng cô ấy tới Anh thì sao?”

Ali ngừng miếng cắn giữa chừng. Cậu đặt miếng bánh mì xuống và xem xét vấn đề. “Đến Anh?”

“Ừ.”

“Em và Ash với nhau?”

“Ừ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì Ayisha có một người bà ở Anh và bà ấy muốn cô ấy trở về và sống với bà ấy.”

Ali gật đầu và cầm miếng bánh lên trở lại. “Người già cần gia đình để chăm sóc cho họ.”

“Quý bà ấy rất giàu. Ayisha cũng sẽ trở nên giàu có nếu cô ấy về.”

Ali gật đầu đồng ý. “Thế thì tốt quá.”

“Nhưng cậu có thể đi cùng Ayisha nếu cậu muốn.”

Ali cho anh một cái nhìn sắc sảo. “Chị Laila cũng thế?”

Rafe lắc đầu. “Không, Laila thì không,” anh nói với vẻ kiên quyết. Quý bà Cleeve có thể sẽ sẵn sàng chấp nhận một thằng nhóc bụi đời Ả Rập mười tuổi như là cái giá phải trả cho việc cháu gái bà trở về, nhưng anh chắc chắn bà ấy sẽ vạch đường chiến tuyến với một phụ nữ Ả Rập trung niên quê mùa.

Ali nhún vai và, hoàn thành tất cả các miếng bánh mì, bắt đầu nhai một quả táo. “Vậy thì em ở đây. Chị Laila, chị ấy không có ai cả, chỉ có Omar, và ông ta là người không tốt.”

“Cậu muốn ở lại?”

Ali nhìn thẳng vào anh và nói một cách giản đơn, “Chị Laila, chị ấy đã nhặt em từ đường phố, đối xử với em như con trai. Con trai thì chăm sóc cho mẹ mình. Em ở đây. Khi nào em lớn, em sẽ có ngôi nhà của riêng mình và chị Laila sẽ sống với em ở đó.”

Rafe không nói được lời nào.

Những trở ngại rõ ràng là từ sai.

Anh nhìn thằng bé nhỏ thó hùng hồn xử gọn ghẽ trái táo, đến lõi và tất cả, cho đến khi tất cả những gì còn lại là cái cuống táo.

Rafe tin vào lòng trung thành, vào giá trị của nó, yêu cầu nó từ những người thân cận với anh. Lòng trung thành sẽ là phần thưởng là một câu châm ngôn anh chưa bao giờ nghi ngờ.

Cho đến bây giờ. Nhưng sự chân thành thẳng thắn của Ali đã hạ gục anh trong sáu giây với sức mạnh đơn giản của nó. Bởi vì lòng trung thành có thể không cho phép giữ tiểu thư Cleeve ở vị trí xứng đáng của mình trong xã hội.

Anh tò mò muốn gặp cái người tên Laila này. Bà ta chắc chắn có thể truyền cảm hứng cho lòng trung thành.

Và rồi sau đó anh sẽ làm gì? Thủ tiêu bà ta? Đánh lừa bà ta? Ép buộc bà ta? Anh sẽ biết chiến thuật nào phù hợp khi anh gặp bà ta. Anh không nghi ngờ sẽ có một kiểu đánh đấm gì đó.

Ali, đã ăn tất cả mọi thứ trong tầm nhìn, đứng lên, cám ơn Rafe và Higgins vì bữa ăn, và bỏ đi. Một cậu bé rất bộc trực. Và đáng chú ý.

Rafe liếc nhìn đồng hồ trong sảnh. Vẫn còn thời gian để viết vài bức thư và sau đó vừa khít thời gian cho vài cuộc viếng thăm chiều nay.

Anh sẽ tới chỗ Laila và sẽ biết bà ta là loại phụ nữ nào. Nhưng trước đó, sẽ là một chuyến thăm viếng người đàn ông không ưa giao thiệp nhất thành Cairo.

***

“Azhart! Hê, Azhar!”

Ayisha quay người để xem ai đang gọi cô. Là Gadi. Anh ta đang chạy về phía cô, vỗ lên lưng cô, và móc cánh tay anh ta qua cánh tay cô trong kiểu cách thông thường của bạn bè.

Bản năng trong cô châm chích cô: cẩn thận. Gadi chưa bao giờ là bạn cô. Ali đã nhìn thấy khách khứa của Gadi, không còn con đường nào khác xung quanh.

“Hê, Azhar, không bán bánh nướng hôm nay à. Đi cùng nhá.” Ánh mắt anh ta thả xuống ngực cô và lập tức ở đó rất lâu.

Ayisha biết ngay lập tức anh ta đang tìm kiếm gì: bằng chứng cô là con gái. Anh ta sẽ không nhìn thấy gì, cô nhắc nhở bản thân, nhắc nhở xung mạch đang đập nhanh của cô. Ngực cô đã được bó chặt, và cô đã mặc vài lớp áo rộng thùng thình quanh chúng.

Anh ta nhìn lên và nở nụ cười cố gây ấn tượng. “Mày đi đâu đấy?”

“Ra sông, hái rau,” cô nói, cho anh ta thấy cái túi.

Gadi khịt mũi khiếm nhã. “Xời! Chuyện của đàn bà!” Anh ta liếc mắt sang cô, vẻ láu cá. “Nhưng mày không thấy phiền hà, nhỉ?”

“Ngoài sông yên tĩnh và trong lành. Hái rau cho tôi có thời gian suy nghĩ.”

Anh ta khịt mũi. “Một người đàn ông đích thực sẽ thấy mất mặt khi làm loại việc đấy.”

Cô cười nhạt. “Nhìn dáng anh thì thấy, Gadi, anh đã luôn ăn ngon. Khi nào bụng anh trải qua những ngày không có miếng ăn, đàn ông đích thực hay không đích thực, anh sẽ thấy việc nào thì việc, cho được thức ăn vào trong bụng thì cũng đều là việc tốt cả.”

Gadi cau mày. “Mày đang nói tao béo đấy à?”

Cô nén cười. Gadi là một gã đần độn, và thói phù phiếm của anh ta không phải là một thứ nhỏ nhặt hay xấu hổ gì. “Không, Gadi, anh mạnh khỏe và cao lớn. Còn tôi, tôi đói suốt, thế nên tôi nhỏ người và gầy nhom.”

Gadi ép chặt cánh tay cô. “Mày gầy nhom,” anh ta hài lòng đồng ý. Vẫn giữ cô, anh ta quay sang nhìn kỹ vào cô. “Chú tao nói biết mày.”

Ayisha nhún vai. “Ông ấy? Có thể. Tôi không biết ông ấy.” Giọng cô tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm. Cô hy vọng Gadi không nhận ra mạch của cô đã nhảy vọt lên.

“Ổng nói cha mày nợ ổng gì đó.” Gadi chăm chú quan sát khuôn mặt cô.

Ayisha hơi hoang mang nhìn anh ta. “Cha tôi? Có thể. Tôi không biết. Tôi đã không gặp cha từ khi tôi còn rất nhỏ.”

“Chú tao nói cha mày là một người Anh giàu có.”

Ayisha nhìn chăm chăm anh ta một lúc, sau đó phá ra cười. “Một người Anh? Ồ phải, thấy tôi không, chàng trai người Anh giàu có trong bộ đồ người Anh giàu có.” Cô bước vài bước trong một dáng điệu nghênh ngang châm chọc, sau đó lại cười phá ra.

Gadi trông hoang mang, nhưng vẫn tiếp tục. “Da mày trắng và mắt mày rất kỳ lạ. Mày có thể là người Anh.” Dưới chiêu bài kiểm tra tình trạng quốc tịch, Gadi xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt cô nhằm tìm những dấu hiệu của nữ giới.

May mắn thay bản thân anh ta là một trong những thanh niên có dáng vẻ khá nữ tính, và râu của anh ta còn chưa bắt đầu phát triển.

“Phùy!” Ayisha làm một âm thanh khinh bỉ. “Có rất nhiều người ở Ai Cập có làn da và đôi mắt sáng màu dạo này – người Pháp này, người Hy Lạp, người Albania nữa này – với lại nhìn anh xem – mắt anh gần như là màu vàng đấy thôi.” Ayisha làm cử chỉ. “Mẹ tôi bảo cha tôi đến từ Venice, nhưng bà ấy nói ông ấy cũng là một kẻ đại dối trá, thế nên có thể ông ấy là người Anh. Nhưng thế thì có gì quan trọng nào?” Cô phun nước bọt xuống đất. “Ông ấy đã dong buồm bỏ lại chúng tôi hàng mấy năm nay rồi, cùng với tiền của chú anh.”

Họ bước đi trong im lặng. Phía trước là ngã ba đường, nơi cô sẽ rẽ phải để ra sông và Gadi rẽ trái để ra chợ. Thật kịp lúc cho Ayisha.

“Tao nhớ tới cái ngày đầu tiên tao nhìn thấy mày trên đường phố,” Gadi nói. “Mày cứ thế mà xuất hiện, từ hư vô.” Rồi ánh mắt anh ta thả cái nhìn tìm kiếm xuống ngực cô.

Ayisha khịt mũi. “Từ Alexandria, chứ đâu. Cứ tưởng như là mãi mãi mới tới được đây. Chân tôi muốn rụng ra luôn.”

Ánh mắt anh ta rớt xuông chân cô. “Mày đi bộ từ Alexandria? Suốt từng ấy đường?”

“Chứ còn cách nào khác? Anh nghĩ ông bố người Anh giàu có của tôi mua cho tôi một con lạc đà để tôi có thể cưỡi vào Cairo như một ông hoàng chắc?” Cô cười. “Tôi ước gì mình có một ông bố người Anh giàu có. Ôi, thế thì tôi sẽ sống một cuộc đời…”

Ngã rẽ ở gần ngay phía trên họ. Gadi cố thêm một câu cuối. “Mày biết chuyện người Anh với bức họa rồi chứ?”

“Tất nhiên, toàn bộ khu chợ đều nói tới chuyện đấy mà.” Cô quyết định mạo hiểm. “Mọi người nói anh ta có một bức họa trông rất giống tôi. Thực ra, Ali nói tôi nên mặc đồ con gái và xem thử tôi có thể nhận được tiền từ người Anh đấy không.”

Gadi cau mày. “Hầy, đó là sáng kiến của tao!”

Cô khịt mũi và nói trong một giọng châm biếm, “Anh nghĩ người Anh đó là tên ngốc chắc? Tôi biết tôi nhỏ người. Tôi có thể trông như con gái từ đàng xa, nhưng lại gần thì sao? Với cả cô gái trong bức họa đó được cho là một người Anh. Làm thế nào tôi nói chuyện với người đàn ông bằng tiếng Anh đây?”

“Ồ.” Gadi không nghĩ tới điều đó.

Cô gần như có thể nhìn thấy anh ta đang cho là chú mình đã đại sai rồi: bởi vì nếu người Anh kia đang tìm kiếm cô và nếu cô thật sự là con gái, vậy thì tại sao cô không đi tới chỗ anh ta? Bổng lộc kia nhất định là béo bở.

Chú của Gadi đã không nói cho anh ta mọi thứ, rõ ràng là thế.

“Ừm, chú tao vẫn muốn nói chuyện với mày.”

Ayisha rẽ về phía con sông, tự hỏi Gadi thế nào mà lại không nghe thấy tiếng đập của trái tim cô. Nó gần như là inh ỏi.

“Cũng được,” cô nói qua vai. “Nhưng không phải hôm nay, Gadi. Tôi có nhiều việc phải làm.”

Trước sự nhẹ nhõm của cô, anh ta thả tay cô ra và quay đi. Ayisha tiếp tục thong thả bước, biết rằng Gadi quay lại và nhìn cô với một cái cau mày.

Cô đã thuyết phục được anh ta lần này, nhưng trong bao lâu đây? Chú của Gadi sẽ không dễ dàng bị lừa. Cái lưới đang gần ngay trên cô. Lựa chọn của cô đang bị thu hẹp, nhưng cô có thể vẫn còn, có lẽ, có được điều gì đó từ người Anh kia…

***

Một lát sau đó, Ayisha đứng cạnh cánh cổng nhà của người Anh, run run. Không giống cô chút nào, nhưng có cái gì đó về người đàn ông này làm suy yếu quyết tâm của cô. Một phần trong cô vẫn khăng khăng cho rằng điều duy nhất an toàn để làm là phải tránh xa ra. Phần khác nói rằng cô nên nỗ lực cho những gì cô muốn, có chí làm quan có gan làm giàu mà. Hay gọi đó là dũng cảm nhỉ?

Hay là sự trơ tráo? Đó là phần mà Ayisha đang cố hết sức để nén nó xuống; cái phần đang nhảy lên phấn khích vào lúc anh ta bước ra cửa trước trong chiếc quần ống chẽn màu nâu sẫm dài, ôm khít và đôi ủng cao bóng loáng.

Anh ta nhìn thấy cô ngay lập tức, tất nhiên, và điều đó ít nhất cho cô một quyết định, cô sẽ không để anh ta nhìn thấy cô bỏ chạy như một kẻ nhát gan mà cô đột nhiên cảm thấy mình như thế.

Hãy vượt qua nó. Anh ta chỉ có thể từ chối. Chẳng có mạo hiểm gì và thế là xong.

“Tiểu thư Cleeve, vào trong tránh nắng nhé và cho phép tôi mời cô một đồ uống giải nhiệt,” anh nói, với tất cả bằng chứng của sự hài lòng – chắc là đang bí mật reo hò với chiến thắng, cô có thể nói thế. Anh ta đã nói cô sẽ trở lại và cô đã trở lại.

Cô không muốn chấp nhận, nhưng cung cách của người Ai Cập yêu cầu cô phải lịch sự và chấp nhận lời mời dùng nước uống, ít nhất là thế.

Khi Higgins đặt một ly nước chanh trước mặt cô, cô nheo mắt nhìn Rafe. “Anh nói anh muốn giúp tôi. Rằng anh không thích cách tôi sống. Và rằng bà tôi lo lắng cho tôi.”

“Phải,” anh thận trọng trả lời.

“Vậy thì tại sao không giúp tôi nhỉ?”

“Sao?”

“Cho tôi tiền mà anh nói bà tôi sẽ cho tôi.”

Anh nhướng một bên chân mày rậm. “Bao nhiêu?”

Cô nói ra một món tiền rất lớn, một số tiền trơ trẽn. Chị Laila chắc sẽ ngất đi nếu biết cô đã làm điều này, nhưng tại sao không chứ? Cô thật sự là cháu gái của người phụ nữ già cả kia. Nó sẽ giải quyết tất cả các vấn đề của họ. Cô, Laila và Ali có thể rời Cairo và bắt đầu một cuộc sống mới, tốt đẹp, thoát khỏi quá khứ của cô, và trên hết tất cả, thoát khỏi Omar.

“Thế cô sẽ làm gì với số tiền này?”

“Mua một ngôi nhà ở Alexandria,” cô nói không do dự.

Anh chụm các ngón tay thành hình tháp và nhìn cô qua chúng. “Tôi hiểu. Vậy ai sẽ sống trong ngôi nhà đó?” Giọng anh có vẻ điềm tĩnh.

“Ali, tôi và chị Laila,” cô bảo anh. Biểu hiện của anh làm cô ngần ngại, nhưng cô nên cố gắng vì món tiền này, cô quyết định. Đó ít nhất là điều Papa có thể làm cho cô. “Anh sẽ cho tôi tiền để làm việc đó chứ?”

“Không.”

Cô cau mày. Anh thậm chí không bận tâm để mà suy xét nó. “Tại sao không?”

“Bởi vì Lady Cleeve đã không yêu cầu tôi đi chừng ấy quãng đường để đặt cô vào trong một ngôi nhà với những người khác. Bà yêu cầu tôi tìm cô bởi vì bà đã khổ sở gặm mình ra thành từng mảnh vì lo lắng cho cô. Bà ấy là một quý bà già cả chỉ còn lại một mình trên thế giới này, và trái tim bà ấy khát khao đưa cô về nhà để bà có thể yêu thương cô và bảo đảm tương lai cho cô.”

Ayisha nhìn ra xa, cố giấu đi việc lời anh đã làm cô cảm thấy thế nào. Anh đã vẽ ra một bức tranh rất hấp dẫn, nhưng loại cảm giác tử tế, ấm áp, yêu thương này là dành cho một cô gái khác, một cô gái đã chết, không phải cho Ayisha.

Cô cố làm cho mình nhẫn tâm trước bà lão không quen biết kia. Cô không muốn được yêu thương và chăm sóc bởi một người phụ nữ ngoại quốc cho đứa con gái cơ hội, ngoài giá thú của con trai bà. Ayisha có khả năng sẽ là một sự xấu hổ kinh khủng cho bà. Quý bà già cả ấy sẽ muốn cô khuất mắt bà ấy. Biến khỏi tầm nhìn của bà.

“Nhưng nếu tôi có một ngôi nhà ở Alexandria-”

“Tôi đã hứa,” người Anh nói với cô. “Và tôi giữ lời hứa của mình.”

“Tôi không quan tâm, anh không thể hứa hẹn gì vì tôi,” cô giận dữ. “Và anh không thể bắt tôi đi.”

Người Anh nghiêng đầu và trầm ngâm nhìn cô. Đó không phải là kiểu nhìn gây sức ép, cô nghĩ, mà nó giống như thể anh vừa nhận thấy một đốm bẩn trên mũi cô. Thế thì thật vô lý. Có nhiều hơn một đốm bẩn. Cô đã rất xa xỉ với chuyện làm bẩn hôm nay. Ngoài chuyện đó là sự ngụy trang thường ngày ở cô, nó còn là một thông điệp gởi tới anh ta: cô đã không – và sẽ không bao giờ – là một quý cô người Anh.

Đôi mắt xanh lạnh lùng đó vẫn tiếp tục công việc đánh giá của nó.

“Sao?” cô nói vẻ phòng thủ. “Chuyện đó thế nào?”

“Tôi sẽ không cho cô tiền cho căn nhà ở Alexandria, nhưng tôi sẽ mua một căn cho Laila và tôi cũng sẽ tìm một công việc cho Ali.”

Nhẹ nhõm tràn qua người cô. “Anh sẽ-”

“Chỉ khi cô đi cùng tôi tới Anh,” anh kết thúc.

Cô rơi vào im lặng. Anh ta đã đặt cô vào một tình thế lưỡng nan.

Không có Ayisha, chị Laila sẽ không bao giờ có dũng khí để thoát khỏi ông anh của mình. Không nếu không có sự giúp sức. Và Ayisha phải ra khỏi Cairo ngay vì chú của Gadi đang đánh hơi quanh cô. Một ngôi nhà ở Alexadria là giải pháp cho tất cả các vấn đề của họ.

Cái người Anh lạnh lùng, thiếu lòng trắc ẩn này có thể vô tâm tặng cho cô giấc mơ của họ mà không cần bất cứ nỗ lực nào – và tất cả sẽ trả giá bằng tự do của cô.

Anh ta cũng xấu xa như Gadi và chú của hắn. Gần gần thế.

Ayisha ước gì cô có thể quăng trả lại lời đề nghị của anh ta vào trong hàm răng trắng đều kia, nhưng quả thật nó rất hấp dẫn. Còn hơn cả hấp dẫn. Và anh ta biết điều đó, cái tên xấu xa tự mãn ấy.

“Tôi sẽ xem xét nó.” Cô cần thời gian, cần thời gian để xem xem mình còn cách gì giải quyết chuyện này không, cần thời gian để xem cô liệu có thể có điều cô muốn mà vẫn được tự do không.

“Khi nào thì cô cho tôi câu trả lời?”

Cô hếch mũi lên và đáp trả lại cái phong thái lạnh lùng, không-liên can gì-đến tôi của anh ta. “Sớm thôi.”

***

“Baxter, tôi cần một ngôi nhà ở Alexandria,” Rafe nói khi anh được đưa vào căn phòng tối, mát lạnh bên trong dinh thự của Baxter. “Ông có quen biết gì ở đó không?”

“Tôi có người quen khắp nơi. Loại nhà thế nào?” Baxter ngồi khoanh chân trên một đống gối, hút thuốc lá từ một cái tẩu, một hình ảnh đặc trưng của giai cấp thống trị phương Đông.

“Nhỏ thôi, dành cho hai người, và có một khoảnh sân lớn đủ để xây một cái lò nướng. Cho phụ nữ nướng bánh.”

Baxter đặt miệng cái tẩu thuốc sang bên. “Anh quyết định ở lại?”

“Không phải cho tôi, mà cho một người phụ nữ và một thằng bé – tiểu thư Cleeve hiện đang sống với họ.”

Baxter nhổm người lên với câu này. “Anh đã tìm ra cô gái rồi à? Cô gái nhà Cleeve ấy?”

“Đã tìm.”

“Ở đâu? Thế nào vậy?”

“Cô ấy, ừm, bất ngờ ghé thăm tôi ở ngôi nhà của cha cô ấy.” Càng ít người biết được tiểu thư Cleeve đang sống trên đường phố Cairo với bộ dạng như một cậu bé bụi đời, càng tốt.

“Như thế nào? Từ hư không à?”

“Ừm. Gần gần như thế.”

Baxter tựa người trở lại. “Có tiền mua tiên cũng được, cổ nhân nói thế. Tôi có thể thu xếp một ngôi nhà, năm phần trăm huê hồng, và cậu có thể nhận nhà vào cuối tuần.” Baxter viết nguệch ngoạch trên một mảnh giấy, rung chuông gọi người hầu, giải thích bằng tiếng Ả Rập, và dựa vào ghế khi người đàn ông vội vã đi ra. Ông ta cười nhạt. “Tôi nghe nói cậu tóm được một tên trộm vặt trẻ tuổi. Đó không phải là tiểu thư Cleeve đấy chứ?”

“Gần vậy,” Rafe trả lời. Baxter không phải là loại người nói chuyện tầm phào. “Thằng nhóc là em trai nuôi của cô ấy. Nó cố ăn trộm bức họa, và cô ấy tới để cứu thằng nhóc ra khỏi tay tôi.”

“Tôi hiểu…” Baxter cho anh một cái nhìn không rõ nghĩa.

“Cô ấy đã cải trang thành một cậu bé,” Rafe xác nhận. “Và nhìn bên ngoài thì có vẻ không bị ai khống chế. Ngôi nhà này là dành cho người phụ nữ đã đưa cô ấy về ở cùng, và thằng bé kia, Ali, có vẻ như cũng được cô ta thu dưỡng.”

“Ngôi nhà là trả công cho họ?”

Rafe gật đầu. “Cũng vì tiểu thư Cleeve sẽ không đi với tôi nếu họ không được thu xếp tốt.”

Baxter nhướng mày.

“Lòng trung thành đích thực,” Rafe công nhận.

Một người hầu bưng ra cà phê và những chiếc bánh dẻo nướng nhỏ. Rafe nhấp một ngụm cà phê có vị gừng. Dở kinh khủng.

“Chuyện này làm tôi nhớ tới vấn đề quan trọng kế tiếp,” Rafe nói. “Tôi có một đề nghị dành cho ông. Ông có một đế chế kinh doanh tầm cỡ, đúng không nhỉ?”

Baxter nhún vai lập lờ.

“Ông sẽ dành một chỗ ở Alexandria để đào tạo cho một cậu bé thông minh chứ?”

Baxter trầm ngâm nhấm nháp cà phê của mình, sau đó nhăn mặt. “Lại khét nữa rồi. Đầu bếp của tôi phải về quê, bởi thế nên…” Ông đặt cái tách nhỏ xuống cái khay đồng. “Anh nói, một cậu bé? Tên trộm nhỏ bé của cậu phải không? Em trai nuôi của cô ấy?”

“Phải, nó đi ăn trộm, nhưng cái việc chết tiệt đó không thích hợp với nó. Theo tôi đoán thì nó cũng không thành thạo lắm.” Anh nhìn thẳng vào Baxter và nói, “Tôi muốn nó tránh xa cái sự thành thạo kia. Sau tám năm trong quân ngũ, tôi nhìn được người. Nó là một thằng nhóc có triển vọng.”

“Mấy tuổi?”

“Chừng mười tuổi, tôi đoán thế.”

Baxter đăm đăm nhìn anh. “Anh muốn giải phóng cô ấy khỏi những vướng bận của mình và giúp cô ta thảnh thơi lương tâm mà rời đi.”

“Thẳng thắn mà nói thì, phải. Tôi sẽ trả tiền học phí cho nó – tôi đoán có một trường tử tế ở Alexandria – nếu ông đào tạo cho nó phần nào công việc của ông và để mắt đến nó.”

Baxter nghĩ ngợi trong một lúc, sau đó ngả người về phía trước và đưa tay ra. “Chấp nhận. Đem thằng bé đến đây và nếu tôi thích nó, tôi sẽ cho nó một bài kiểm tra.”

***

“Em phải làm sao đây, chị Laila?” Ayisha đi tới lui trong khoảnh sân nhỏ. “Anh ta khiến em không thể nào từ chối.”

Laila quét quét mấy cục than. “Luôn luôn có lựa chọn,” chị điềm tĩnh nói. “Một ngôi nhà, một công việc cho Ali – những điều này không quan trọng. Mà quan trọng là em.”

Ayisha nhìn chăm chăm. “Chị nói sao cơ, chúng không quan trọng sao? Đó là tất cả những gì chúng ta mong muốn.”

Laila ngừng quét trong một lúc. “Vấn đề không phải là chúng ta muốn gì. Mà là em muốn làm gì với cuộc đời của mình. Em sẽ kiểm soát cuộc đời của mình và cố gắng làm gì đó với nó, hay em sẽ tiếp tục lẩn trốn thế giới này như em vẫn thế từ nhỏ tới giờ?”

Ayisha chớp mắt. “Nhưng chị biết tại sao em phải lẩn trốn mà.”

“Chị biết,” Laila đồng ý. “Và có lý do chính đáng để làm vậy, đó là sự thật. Nhưng em không thể sống như thế toàn bộ cuộc đời mình. Đã đến lúc dừng lại, hãy đối mặt với những gì em đang có, hãy mạo hiểm cho những hạnh phúc có khả năng đến với em.”

Ayisha cau mày. “Có phải chị đang nói em là một kẻ hèn nhát? Em ngày nào mà chả phải mạo hiểm chứ.”

Laila vỗ nhẹ vào má cô. “Chị biết em làm gì, và không ai có thể gọi em là một kẻ hèn nhát. Nhưng em bảo vệ trái tim mình; em sợ yêu thương.”

“Không đúng. Em yêu chị và Ali-”

“Chị biết chị biết, nhưng em bây giờ đã là một phụ nữ, và đã đến lúc em cho phép mình yêu thương một người đàn ông. Chị biết, em muốn trốn tránh, muốn vờ như mình không quan tâm, nhưng chị là ai cơ chứ, chị là người biết em kể từ khi em còn là một đứa trẻ đấy. Chị không biết người đàn ông đã khuấy động sự giận dữ và sợ hãi của em; chị cũng không biết anh ta là người tốt hay xấu, là người dành cho em hay chỉ là một người đưa tin. Nó tùy thuộc vào em. Nhưng em phải rời khỏi nơi này, Ayisha à, mặc dù chị rất đau lòng khi nói thế. Đất nước này không dành cho em. Em không thể cả đời ở đây. Và em biết điều đó trong trái tim mình.”

Ayisha cảm thấy mặt mình dúm dó. “Đây là nhà em.”

Laila lắc đầu, buồn bã. “Đúng là thế cho đến bây giờ, nhưng em hãy nhìn vào bên trong em, em gái, và nói với chị em không biết, sâu trong thâm tâm em, rằng một ngày nào đó em phải trở về quê cha đất tổ của em.”

Đó là sự thật, Ayisha biết, nhưng cô không muốn nó thế này. “Một ngày nào đó em sẽ đến Anh, nhưng không phải… không phải như thế này. Em không muốn đi với anh ta.” Anh làm cô sợ… không, không phải là sợ. Anh đáng sợ… Cũng không đúng. Nhưng anh là một mối đe dọa với cô, cô cảm thấy nó mỗi khi anh nhìn cô và cô thấy run rấy bên trong mình.

Laila mỉm cười. “Đấy, em đã hiểu, nhưng em chống cự nó. Hãy quyết định đi, bé con, hãy quyết định ngay; hoặc em sống trong sợ hãi, hoặc em sẽ xem nó như là một trái cam và vắt đến cùng những giọt ngọt ngào của nó? Đó là lựa chọn của em.”

Chị vỗ nhẹ lên má Ayisha. “Nào, trong khi em quyết định phải làm gì, cụ bán gia vị muốn em viết thêm vài tấm nhãn hàng. Ông cụ rất hài lòng với những tấm em đã làm. Rồi sau đó, sao em không ra sông và hái cho chị một chút rau tươi nhỉ? Con sông đấy là một chỗ rất tuyệt để suy nghĩ.”

***

Tiểu thư Cleeve đã yêu cầu một khoản tiền ít ỏi đến tội nghiệp, nhưng cô rõ ràng là không biết điều đó. Nó chỉ bằng một góc những khoản chi lặt vặt trong giao tế xã hội. Rafe đi theo người thông dịch qua các con đường, hướng tới nhà của Laila.

Anh đang dắt một con ngựa. Các con đường ở góc phố này rất hẹp và tầng trên của các căn nhà quá sát nhau cho một người đàn ông cưỡi ngựa. Anh không nhận ra điều đó khi thuê con ngựa này.

Anh cần vận động và đã thuê một con ngựa với ý đồ cưỡi mỗi inch thất vọng bị dồn nén ra khỏi người mình. Sau khi anh đã gặp được Laila, anh dự tính làm một chuyến cưỡi ngựa thỏa thích dọc theo con sông.

Laila sống trong một góc phố chật chội và dơ dáy. Khi họ tiến đến thì thấy Ali đang chạy ào tới, một nụ cười rạng rỡ toe toét trên khuôn mặt gầy gò rám nắng của cậu bé. Cậu ta cứ trầm trồ xuýt xa với con ngựa, vì thế Rafe xốc nó lên lưng ngựa, làm thằng bé sướng rân. Nó kiêu hãnh cưỡi con ngựa, cười toe toét và gọi í ới với những ai nhìn thấy nó.

Nó chỉ vào ngôi nhà của Laila. Đó là một ngôi nhà nhỏ tồi tàn nhưng con đường trước nhà được quét tước sạch sẽ. Ali trượt xuống và, nắm cánh tay Rafe, hồ hởi dẫn anh vào một con hẻm thậm chí còn nhỏ hơn và đập lên một cánh cửa gỗ cao ẩn trong bức tường.

“Thằng bé nói Laila ở phía sau ngôi nhà này,” người thông dịch thì thầm, ngay khi cánh cửa trong bức tường mở ra.

Một người phụ nữ đầy đặn, nhỏ người nhìn lên Rafe và con ngựa với vẻ ngạc nhiên và nhanh chóng kéo mạng che mặt lại. Chị ta có đôi mắt đẹp: lớn, sáng, và sẫm màu, nhưng chúng chăm chú nhìn anh trong một vẻ đánh giá điềm nhiên làm anh nhớ tới cái nhìn duyệt binh của vị sĩ quan đầu tiên của mình, khi anh còn là một tân binh.

Anh chịu đựng cái nhìn dò xét hà khắc của người đàn bà bé nhỏ kia với vẻ tỉnh rụi. Có hay không có sự hợp tác của chị ta, anh cũng sẽ đưa Alicia Cleeve trở về Anh quốc.

Ali làm một màn giới thiệu, và Rafe cúi chào Laila đang ra hiệu cho họ buộc con ngựa ở cổng và sau đó bước vào khoảnh sân nhỏ. Khoảnh sân này được rải sỏi gọn gàng và quét dọn sạch sẽ, với các loại rau trồng trong các chậu và một cây phong lữ đỏ thắm thòng xuống từ một một chỗ trên cao cạnh mái nhà. Có một chiếc lò hình vòm, những chiếc khay gỗ chất chồng, và mùi bánh nướng tươi mới còn vương lại.

Một con mèo mướp già, lông xù xơ xác ngồi trên đỉnh mái vòm và nhìn lườm lườm vào Rafe, đuôi nó ngoe nguẩy vẻ cảnh báo.

“Vậy ra,” Laila nói, “cậu là người đó.”

“Phải,” Rafe trả lời thông qua người thông dịch.

Chị ta khẽ gật đầu, như thể anh được cho là xứng đáng. “Chào cậu. Mời cậu vào trong nhà nhé?” Chị ta ra hiệu về phía cửa sau, nơi có vài đôi giày tồi tàn được đặt gọn gàng, cạnh nhau.

Rafe, sở hữu một đôi ủng được thiết kế để có một người hầu kéo chúng ra, thở dài với phong tục địa phương và khom người xuống để kéo chúng ra. Ali chạy tới để giúp đỡ, nắm kéo chúng với sự thích thú.

Laila dẫn họ vào trong ngôi nhà nhỏ đó; hai phòng, một phòng với vài chiếc đi-văng thấp, phòng thứ hai là cái góc nhỏ thụt vào được che màn. Cho thấy rõ ràng sự nghèo nàn của họ.

“Cà phê?” chị ta nói.

“Cám ơn,” anh trả lời. Vị khét, đắng của cà phê nhà Baxter vẫn còn trong miệng anh, nhưng anh đã thấy rằng người Ai Cập cực kỳ hiếu khách, và anh không muốn làm mích lòng họ. Anh không cần sự hợp tác của người phụ nữ này, nhưng điều đó sẽ dễ dàng hơn với Alicia nếu anh có được nó. Laila sẽ không khiến nó dễ dàng với anh, anh có thể nói thế.

Các hành động của chị ta có vẻ hiếu khách, nhưng cặp mắt sẫm màu kia đầy vẻ nghi ngờ.

Chị ta mang lại một cái khay đựng hai tách nhỏ chứa đầy thứ chất lỏng đen đáng sợ và một cái đĩa với những bánh dẻo tròn nhỏ. Chị ta mời chúng với Rafe và người thông dịch, sau đó quỳ xuống một cách trang nhã trên hai đầu gối gấp lại và chờ họ dùng thức uống. Còn chị ta thì không dùng gì, Rafe nhận thấy.

Rafe động viên mình và thận trọng nhấp một ngụm cà phê đen, đặc kia. “Ngon quá,” anh ngạc nhiên nói. Anh nhấp thêm một ngụm, rồi lại một ngụm nữa. Anh hình như đã thấy thích loại cà phê này.

“Chị biết lý do tôi tới đây,” anh nói. Không cần phải quanh co dài dòng.

Laila ném một cái nhìn sang Ali, đang ngồi khoanh chân bên cạnh đầu gối Rafe, và nói gì đó bằng tiếng Ả Rập.

“Kêu cậu ta ra ngoài quét sân,” người thông dịch giải nghĩa. Ali bắt đầu đi, với hai vai xụi lơ và đôi chân nặng trịch, hình ảnh của một kẻ bị đọa đày.

“Này, chàng trai, chăm sóc con ngựa giúp tôi nhé? Cho nó ít nước,” Rafe nói với cậu ta. Anh đã cho con ngựa uống nước ở nhà Baxter, nhưng việc này sẽ làm thằng nhóc phân tâm cũng như để đảm bảo không ai quấy rầy con ngựa của anh.

Khuôn mặt Ali sáng lên khi nó hiểu ra, và vui vẻ chạy ra ngoài.

“Anh cũng có thể đi,” Laila nói bằng tiếng Anh với người thông dịch, làm cả hai người họ ngạc nhiên. Chị nói thêm, “Tiếng Anh của tôi không giỏi lắm, nhưng cũng đủ dùng.”

Rafe gật đầu với người thông dịch, người này trông có hơi khó chịu, rời đi.

Laila giải thích. “Đây là chuyện giữa cậu, tôi và Ayisha. Tôi không biết tên tiếng Anh của con bé – Alissya Cli-?”

“Alicia Cleeve,” Rafe giải thích. Anh ăn một miếng bánh dẻo hấp. “Ngon quá.”

Chị ta cộc lốc gật đầu, không tỏ vẻ thú vị với lời khen của anh. “Cậu đến để đưa Ayisha của tôi về Anh.”

“Vâng-”

“Nhưng hôm qua cậu đã đi đến chợ nô lệ của Zamil,” chị ta nói. “Tại sao?” Chị ta săm soi nhìn anh.

Đó là một cuộc tấn công thẳng thắn táo bạo, không mong đợi từ một phụ nữ. Laila đã hơi chiếm được cảm tình của Rafe.

“Đó là để xem thử liệu ông ta có bán cô gái này chưa. Chị sẽ, tôi nghĩ, nhận ra cô ấy.” Anh kéo ra bức họa Alicia Cleeve. “Có người bảo với tôi rằng cô ấy có thể đã bị bắt cóc và bán như là một nô lệ. Và rằng Zamil có thể biết.”

“Chuyện xấu xa ấy đã từng xảy ra trước đây,” Laila thừa nhận. Chị đưa tay ra nhận bức họa.

“A,” chị mỉm cười với nó. “Thế ra, Ayisha trông như thế này trước khi con bé sống ngoài đường phố.” Chị nhìn chằm chằm vào bức vẽ. “Nhỏ xíu, dễ thương, ngơ ngác. Hết cà phê của cậu rồi chứ?”

“Vâng, cám ơn chị, nó rất ngon.”

“Lật chiếc tách lại.”

Rafe cau mày. “Xin lỗi, gì cơ?”

“Lật chiếc tách lại. Như thế này.” Chị diễn tả, lật úp chiếc tách của mình trên dĩa, để lớp cặn dày ở đáy cốc chảy ra.

Sửng sốt, nhưng Rafe cũng làm theo. Một tập tục anh chưa từng trải qua trước đây. Trông nó khá bẩn bẩn.

Laila đưa lại cho anh bức họa của Ayisha. “Cậu đã kết hôn?”

“Chưa,” anh nói, ngạc nhiên với sự đột ngột thay đổi chủ đề.

“Tại sao chưa?”

Câu mắng chị ta thật bất nhã chực chờ thoát ra khỏi lưỡi anh, nhưng anh chỉ cứng nhắc nói, “Tôi từng là một người lính và phải chinh chiến xa nhà trong tám năm qua.”

“Cậu bị thương nặng?” Chị ta liếc đũng quần anh.

Môi anh xoắn lại. Không còn ai có thể buộc tội sự khôn khéo ở người đàn bà này. “Không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi tám.” Anh khoanh hai tay và ngồi tựa ra sau.

Chị ta gật nhanh đầu một cái. “Đến lúc lấy vợ được rồi.”

“Chị với anh trai tôi, luận điệu giống hệt nhau,” anh nhàn nhạt nói.

Chị ta trầm tư nhìn anh, cầm lên tách cà phê của anh, và nhìn chăm chăm vào nó trong một lúc lâu. Các biểu cảm khác nhau lần lượt lướt qua trên khuôn mặt chị ta. Chị ta lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Ả Rập, liếc nhìn anh, lại nhìn vào chiếc tách, rồi gật đầu lần nữa. Thân người chị ta chầm chậm thư giãn trở lại. Chị ta thở dài và đặt tách cà phê xuống.

Một khoảng lặng ngắn, sau đó Laila nói, “Cậu sẽ cuỗm Ayisha của tôi ra khỏi tôi. Sớm thôi, phải không?”

Đầu hàng rồi sao? Sớm vậy ư? Nhưng anh sẽ không hỏi. “Cô ấy sẽ có một cuộc sống tốt hơn bất cứ gì chị có thể cho cô ấy.”

Laila gật đầu. “Tôi biết, và đó là chuyện tốt,” chị ta nói, làm anh ngạc nhiên. “Nhưng con bé không muốn đi.”

Có phải chị ta đang cố gắng kích động anh vì tiền? “Cô ấy sẽ đi,” Rafe nói bằng giọng dứt khoát, “dù có muốn hay không. Dù chị có muốn cô ấy đi hay không. Chị không hiểu điều gì là tốt đẹp cho cô ấy.”

“Cậu buộc con bé đi tới Anh?” Laila nói.

“Đánh đòn và la hét nếu cần,” anh khẳng định. “Và cả chị lẫn bất kỳ ai cũng không ngăn cản được tôi.”

“Tốt.” Chị ta ép chặt hai bàn tay mình vào nhau. “Cậu phải làm cho nó đi. Con bé rất bướng, cậu biết rồi đấy. Tôi nói với con bé cuộc sống này không phù hợp với nó, rằng đó chẳng khác gì một nhà tù cho nó để sống như thế – nhưng nó sẽ chịu nghe? Nó cần một người đàn ông. Tôi nhìn thấy điều đó trong tách của nó.”

Rafe chớp mắt trước sự thay đổi hẳn thái độ này. Anh đã chờ đợi một sự đối nghịch, chờ đợi sự chỉ trích đạo đức và nhân phẩm của anh, hoặc là cố gắng van cầu nài nỉ, chứ không phải giống sự tán thành của người mẹ thế này. Và cái đề nghị Ayisha cần một người đàn ông…

“Chị hẳn đã ngộ nhận, thưa chị,” anh cứng rắn nói. “Tôi không đến để tìm kiếm một cô dâu. Tôi đến đây đơn giản là để hộ tống tiểu thư Cleeve về với bà cô ấy.”

Đôi mắt nâu của Laila nhấp nháy. “Thế thì là vậy.”

Rafe không nói gì. Các bà mối mai của nhà Almack (*) có đồng nghiệp ở đây rồi.

(*: nơi tổ chức các vũ hội mai mối ở London – ND)

“Con bé là một phụ nữ, Ayisha của tôi, chứ không phải là một cô bé,” Laila tiếp tục với sự nhẹ nhàng của một chiếc búa tạ. “Gần hai mươi cái xuân sang rồi. Xinh đẹp. Cũng đã đến lúc lấy chồng.”

Rafe cương quyết hướng cuộc chuyện trò này sang hướng khác. “Tôi thấy tò mò – làm thế nào chị biết Alici – Ayisha?”

“Năm năm trước, cũng có thể là sáu. Con bé ngơ ngác, đói lả – tôi không thích nhìn thấy bất kỳ trẻ con nào phải chịu đói khát. Con bé theo tôi, đi theo mùi bánh nướng của tôi. Tôi dõi theo nó từ khóe mắt mình. Tôi cho nó ăn. Tôi từng cho trẻ con bị đói ăn uống, nhiều lần. Nhưng Ayisha, nó là đứa đặc biệt. Nó đền ơn tôi.”

Anh nhíu mày. Đây là mấu chốt của vấn đề. “Như thế nào?”

“Nó tìm củi đốt cho tôi.” Laila trải hai tay ra trong một cử chỉ mộc mạc. “Sao tôi có thể quay lưng lại với một đứa trẻ như thế, đói khát, nhưng vẫn còn đầy đủ tự trọng?” Chị thở hắt ra, nhớ lại. “Thế là tôi để nó ngủ ở phía sau kia.” Chị chỉ ra sân sau.

“Phía sau? Ý chị là bên ngoài? Ngoài trời?” Rafe sững người.

“Cậu cho thế là tồi tệ, nhưng con bé ở bên ngoài an toàn hơn bên trong. Anh trai tôi, anh ta nghĩ con bé là một thằng nhóc vô giá trị, nhưng anh ta chịu để cho nó ngủ trong sân bởi vì nó ham làm và giúp đỡ tôi nướng bánh. Nếu anh ta biết nó là con gái…” Đôi mắt chị chớp xuống và chị trải hai bàn tay trong cử chỉ số mệnh rất phổ biến ở phương đông. Rafe có thể điền vào phần còn lại.

“Cô ấy muốn tôi mua cho cô ấy một ngôi nhà ở Alexandria,” anh nói với Laila, để ý tới phản ứng của chị.

Mắt Laila mở to. “Con bé nói với cậu chuyện đó?”

“Vâng.”

“Nhưng cậu không đồng ý?” Laila lo lắng hỏi. “Con bé phải đi với cậu tới Anh quốc.”

“Tôi sẽ không cho cô ấy tiền. Và cô ấy sẽ đi đến nước Anh.”

“Tốt.”

“Chị không nhớ cô ấy sao?”

Mắt Laila mở to. “Tất nhiên tôi sẽ nhớ. Nó thân thiết với tôi như là con gái tôi vậy. Trái tim tôi sẽ đau nếu không có con bé.” Chị chạm vào tim mình. “Nhưng tôi biết con bé phải về với huyết thống của mình. Nó phải trở thành chính mình.”

Laila không có gì giống như anh đã tưởng tượng. Anh đã nghĩ đến loại người quỷ quyệt sử dụng tiểu thư Cleeve như một chiêu bài. Chứ không phải là người giục anh đưa cô gái ấy đến Anh vì lợi ích của cô ta. Mặc dù rõ ràng chị ta phụ thuộc vào khả năng kiếm tiền của cô ấy.

“Làm thế nào Ali biết được việc này?” anh hỏi.

Laila mỉm cười trìu mến. “Nó cũng là đứa giống Ayisha. Không gia đình. Con bé mang nó về nhà như một con cún con đói khát vào một ngày nọ, và…” Chị nhún vai. “Cái miệng nó nhỏ xíu để mà cho ăn; cũng chẳng tốn nhiêu thức ăn với nó, ngay cả bây giờ.”

Thằng nhóc ăn như một con ngựa. “Nếu như có thể có một công việc cho Ali thì sao?”

Mắt chị sáng lên. “Học việc?”

Anh lắc đầu. “Tôi không thể hứa gì, nhưng một người quen của tôi sẽ xem xét cho nó một công việc.”

“Ai?”

“Một người đàn ông tên Baxter.”

Chị gật đầu vẻ tư lự. “Một người Anh ăn mặc như một người Ả Rập. Tôi có nghe nói về ông ta. Ông ta giàu và nhúng tay được vào rất nhiều việc.” Chị nhìn Rafe đánh giá. “Sao cậu làm việc này cho Ali?”

“Ayisha sẽ rời Ai Cập dễ dàng hơn nếu biết chị an toàn và thằng bé có tương lai tốt.”

Chị gật đầu. “Ừm, điều này thì đúng. Nó lo lắng cho tất cả mọi người, con bé đấy. Cái người tên Baxter ấy, ông ta là người tốt?”

“Tôi tin vậy, nhưng tôi chỉ gặp ông ấy có hai lần. Tôi quen thân em họ của ông ấy.”

Chị phẩy tay xem thường từ em họ của Baxter. “Khi mẹ Ali chết, hàng xóm của thằng bé nhận nuôi nó, nhưng hắn ta đánh đập nó suốt khiến Ali bỏ trốn. Tôi không để Ali đi với bất cứ người nào ác độc.”

Rafe gật đầu. “Vậy thì bây giờ đi với tôi, chị và Ali có thể cùng gặp Baxter.”

Chị liếc ra cửa. “Giờ thì không được, vì anh trai tôi sắp về, muốn có bữa tối,” chị nói. “Nhưng hãy quay lại vào ngày mai nhé, khoảng giữa buổi sáng. Anh ta sẽ đi ra ngoài và chúng ta có thể đi nói chuyện với tay Baxter này.”

Rafe đứng lên và cúi chào. Anh đã thực sự kính trọng người đàn bà nhỏ bé này. Giờ thì anh đã hiểu lý do Ayisha và Ali cảm thấy có trách nhiệm với chị – yêu thương chị. Chị đã chẳng đòi hỏi gì cho mình. “Vậy thì ngày mai, giữa buổi sáng.”

Ở ngạch cửa, anh xỏ vào lại đôi ủng, sau đó quay người trở lại Laila, nói như thể nhớ ra, “Chị nói Ayisha đi đâu nhỉ?” Thực ra thì chị ta đâu có nói gì.

Laila nhún vai. “Ra sông, chắc vậy. Hái rau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.