To Catch A Bride

Chương 7: Chương 7




“Azhar! Hê, Azhar!”

Ayisha buộc mình ra vẻ lơ đễnh quay lại. Gadi? Hai lần trong vài ngày thì có gọi là quá nhiều không nhỉ? Không phải là một dấu hiệu tốt. Cô đang ở ngoại ô thị trấn, gần như là nơi hái rau yêu thích của cô. Chứ không phải là một nơi Gadi ưa tới.

“Lại ra sông nữa phải không, biết mà.” Gadi móc cánh tay mình vào cánh tay cô. “Có lẽ lần này tao sẽ đi với mày.” Bàn tay anh ta khép quanh phía trên cánh tay cô.

“Tôi cần phải ra chợ trước cái đã, xem thử có gì không” cô ra vẻ hững hờ nói và quay đi. Gadi nắm chặt cô lại.

Anh ta không đang nhìn cô, anh ta đang nhìn lên phía trước. Đến nơi có hai người đàn ông đang đứng, lảng vảng một cách đáng nghi.

Cô cứng người lại và cố gắng kéo người ra. “Anh muốn gì chứ, Gadi? Tôi không có tiền trong người đâu.”

Thêm hai người đàn ông đứng trên đường ra chợ, ngăn không cho cô thoát thân. Một người to bè và thấp người, và khi ông hướng về phía cô, Ayisha cảm thấy dạ dày nhộn nhạo. Chú của Gadi.

Cô đã muốn giết người nhiều năm trước khi khám phá ra chủ của đôi chân bẩn thỉu với các móng cứng quắp, mà lần cuối cùng cô thấy là khi cô mười ba tuổi và nằm dưới giường khi mẹ cô chết, cố nín thở.

Chính là chú của Gadi đã nói câu, Tiếp tục tìm kiếm. Con bé ở quanh đây thôi – nó chẳng còn nơi nào khác để đi. Một đứa trẻ da trắng còn trinh sẽ đem lại một khoảng tiền kha khá ở chỗ Zamil.

Gadi túm chặt cánh tay cô với cả hai bàn tay. “Tao đã bảo mày là chú tao muốn gặp mày rồi mà.”

Cô không còn là một đứa trẻ, nhưng cô vẫn là người da trắng và là một trinh nữ. Và bị sa bẫy.

Không lời cảnh báo, cô vặn người và đá Gadi, nhắm tới bộ phận đàn ông của anh ta. Anh ta gập người lại với một tiếng thét. Chú anh ta và những người đàn ông phía sau cô bắt đầu chạy tới. Ayisha rút dao ra, tuyệt vọng nhìn quanh. Chỉ có con đường duy nhất là ra sông, nhưng cô không biết bơi. Dù vậy, nó vẫn còn tốt hơn là bị bắt làm nô lệ. Có lẽ, cô nghĩ, nghĩ tới mấy con ca sấu.

Chú của Gadi và người của ông ta dàn thành hình bán nguyệt quanh cô.

“Tôi sẽ giết bất cứ ai chạm vào tôi.” Cô vung con dao và lùi lại, tuyệt vọng ước gì cô đã đi cùng ai đó.

Chú của Gadi nhăn răng cười, phô ra hàm răng súng vàng khè. Ông ta nói gì đó và mỗi người đàn ông đều cầm một con dao.

“Đừng có ngu ngốc,” chú Gadi thấp giọng. “Bọn tao không muốn làn da trắng trẻo đẹp đẽ của mày mang thẹo, nhưng bọn tao sẽ làm nếu buộc phải làm. Dù có thế thì tao cũng vẫn sẽ bán được món hàng hư hỏng dễ dàng thôi. Tao tìm mày đã lâu lắm rồi đấy.” Ông ta bước lên. “Tao không thể ngờ chỗ mày trốn đêm đó.”

Ayisha nhích dần ra sau, cảm thấy bờ đất mềm ướt của con sông dưới chân. “Đừng có tới gần hơn,” cô gầm gừ. Cô đã bị mắc kẹt. Một trong hai lựa chọn duy nhất của cô là xông vào những người đàn ông này với con dao của mình, hoặc là cô chỉ có thể quay người và nhảy. Cô có thể sống… nếu cô không bị chết đuối. Nếu không có con cá sấu nào…

Chú của Gadi nhích tới gần hơn với biểu hiện chiến thắng tự mãn trên khuôn mặt ông ta.

Con sông này đã luôn là bạn cô. Ayisha thì thầm nhanh một lời cầu nguyện, hít sâu một hơi, tuyệt vọng, và chuẩn bị tinh thần để nhảy.

Bỗng một tiếng quát và tiếng móng guốc ầm ầm làm cô quay phắt người lại, giật mình. Cô nhìn chằm chằm, sững sờ. Đó là người Anh trên một con ngựa đen cao lớn, điên cuồng phi tới, như thể quỷ dữ đang điều khiển anh.

Anh hướng con vật thẳng vào nhóm đàn ông kia và họ hoảng loạn tản ra. Trong khoảnh khắc cùng lúc đó, anh nhảy ra khỏi con ngựa, xông vào một trong những người đàn ông. Người đàn ông nọ bị hạ gục và nằm thở hổn hển, như sắp hết hơi. Người Anh nhổm dậy.

“Đằng sau!” cô thét lên, khi một gã khác xông đến anh với một con dao. Người Anh cúi xuống, con dao trượt qua trong đường tơ kẻ tóc, nhưng trong một chuyển động nhanh chóng người Anh đã chộp được kẻ tấn công và quăng hắn xuống sông. Hắn la hét và điên cuồng vung vẫy.

Ayisha không phải là người duy nhất không biết bơi.

Người Anh đứng giữa cô và ba gã khác. Chỉ có Gadi là ở ngoài phạm vi của anh. Bọn chúng tiến đến anh từ ba phía sau đó, nhưng Ayisha không có thời gian để nhìn hay giúp đỡ anh, vì Gadi bước tới cô với một con dao.

Cô lách người tránh và vung dao vào hắn. Hắn hét lên và xoay người về phía cô. Hắn vung dao vào cô, một cái, hai cái, nhưng cô nhanh nhẹn hơn, và hắn trượt cả hai lần.

Cô nghe thấy một tiếng xương vỡ khủng khiếp vang lên và từ khóe mắt mình, cô nhìn thấy một người đàn ông khác gục xuống dưới những cú đấm của người Anh, gào thét trong đau đớn. Nhưng cô không thể rời mắt khỏi Gadi.

Gadi đột ngột đá cô và tước con dao ra khỏi tay cô. Cô khom người, nhanh như chớp, bốc lên một cục đá lớn bên sông. Những năm trên đường phố đã dạy cho cô dùng bất cứ gì trong tay; cô có thể không có vũ khí, nhưng vẫn có thể chiến đấu.

Cô ném cục đá vào hắn, cật lực. Nó bật ra khỏi trán hắn. Hắn loạng choạng, máu nhỏ giọt từ một vết cắt nhỏ, nhưng vẫn tiếp tục bước tới.

“Tao sẽ tóm cổ mày vì nó,” hắn gầm gừ và giơ dao lên, lưỡi dao hình lưỡi liềm đầy chết chóc sắc nhọn như lưỡi một con dao cạo.

Cô không dám rời mắt khỏi nó, không dù là một tíc tắc. Không có thời gian để chộp lấy cục đá khác. Hắn ở quá gần. Điều tốt nhất cô có thể làm là né đòn, hoặc ít nhất là giảm đến mức tối thiểu.

Có một tiếng nước bắn tóe và một tiếng thét khác, và cặp mắt Gadi liếc nhanh sang khi một người đàn ông khác bị ném xuống sông.

Và ngay lập tức người Anh tới chỗ cô, nhảy vào Gadi với một tiếng gầm giận dữ. Con dao của Gadi lóe lên khi hắn tấn công, nhưng người Anh rất nhanh. Anh né đòn và tiếp theo sau đó là một cú đấm mạnh, rồi lại một cú khác. Gadi lảo đảo, con dao quàng xiên.

Người Anh giáng cú đấm thứ ba vào phía đầu bên kia của Gadi. Không một âm thanh, Gadi làm rớt con dao và ụp mặt vào bùn.

Hắn không nhúc nhích.

Người Anh quay sang Ayisha. “Cô không sao chứ?” Anh chỉ thở hổn hển một chút.

Ayisha gật đầu.

Anh nhanh chóng nhìn cô, tìm kiếm, mỉm cười, khum cằm cô trong một cái vuốt ve nhanh, và quay người lại, đứng giữa cô và người đàn ông còn lại cuối cùng. Chú của Gadi.

Ông ta có một con dao; người Anh không có gì ngoài hai bàn tay. Nhưng anh đã đánh bại bốn gã đàn ông với đôi bàn tay này. Chú của Gadi lưỡng lự, khuôn mặt ông ta suy tính.

Đôi mắt xanh lơ của người Anh sáng rực. “Giờ chỉ còn lại một kẻ cặn bã.” Anh oai vệ tiến về phía chú Gadi với một nụ cười lạnh lùng, xa lạ trên mặt. Hai nắm tay anh to lớn, rướm máu siết chặt lại có chủ định.

Với một tiếng thét, chú Gadi xoay người và bỏ chạy.

Cùng lúc đó, Gadi, đang phát ra âm thanh khục khặc, giật mặt hắn ra khỏi bùn và bò đi bằng cả bốn chi. Người đàn ông thứ ba, người có xương kêu răng rắc khi té xuống, nhổm người lên và lảo đảo như say rượu theo sau họ.

Người Anh không thèm để ý. Anh quay sang Ayisha, kiểm tra tỉ mỉ khuôn mặt cô, nhẹ nhàng rà đôi tay qua thân thể cô, kiểm tra thương tích. “Cô có bị thương không?”

Cô lắc đầu, ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột từ người chiến binh hoang dã thành người bảo hộ dịu dàng.

Cô đang run. Cô khó có thể tin rằng mọi chuyện đã kết thúc. Điều cô lo sợ trong những năm qua cuối cùng đã xảy ra, và cô vẫn còn sống. Cô rùng mình.

Anh lập tức kéo cô vào người anh, choàng đôi cánh tay mạnh mẽ, ấm áp của anh quanh cô, ôm cô vào ngực anh. Cô tựa người vào anh, cảm thấy lạnh, mặc dù trời ấm, và khi đôi cánh tay anh siết chặt quanh cô, cô cảm thấy mình an toàn hơn trong… nhiều năm qua.

“Bọn chúng săn đuổi gì sao?” anh hỏi sau một lúc.

Ayisha cứng người. “Tôi không biết.”

Anh không nói gì trong một lúc, sau đó nâng cằm cô lên, tốt hơn là nhìn vào mắt cô. “Chúng hẳn đã nói gì đó. Có chuyện gì sao? Chúng đã phát hiện ra cô là con gái? Chắc chắn đây không phải là vụ cướp của.”

Cô không thể tránh được đôi mắt này. Có gì đó về cái kiểu xanh của chúng, chúng sáng rực bên dưới hai rèm mi buồn ngủ – nếu cô nhìn vào chúng, tất cả bí mật của cô có thể sẽ bị trút ra hết.

Và rồi sau đó cô sẽ ra sao?

Liệu anh có còn nhìn cô với sự dịu dàng quan tâm như vậy?

Không. Sự quan tâm kia là dành cho tiểu thư Alicia Cleeve, con gái hợp pháp của một quý tộc Anh và một phụ nữ Anh. Không phải cho Ayisha.

Nhưng một cô gái có thể mơ mộng. Cô nhắm mắt lại và tựa đầu vào ngực anh. Cô thể nghe thấy tiếng tim anh đang đập.

Anh ôm cô như thế một lúc trong im lặng. “Được rồi, tôi sẽ không hỏi cô nữa. Giờ, chúng ta quay về nhé?” Giọng anh có một chút lạnh lùng hơn. Anh không thích cô không nói cho anh biết.

Anh sẽ còn kém thích hơn nếu cô nói cho anh biết.

Cô bình tĩnh lại và bước ra khỏi vòng tay anh. Cô tặng anh một nụ cười tươi tắn. “Cám ơn anh vì đã cứu tôi. Nếu anh không tới kịp lúc, gan dạ dũng cảm như thế, như một hiệp sĩ từ một câu chuyện cổ tích, cưỡi tuấn mã đến cứu người đẹp thì…” Cô liếc nhìn quanh. “Tôi không biết là anh có thể cưỡi ngựa.”

“Còn rất nhiều việc về tôi cô không biết.” Anh dõi theo cái nhìn của cô. Ngựa của anh đang đứng cách đó khoảng một trăm bước chân hoặc hơn, đang gặm cỏ, dây cương của nó lủng lẳng. “Tôi đã thuê nó hôm nay.”

Anh tiến về phía nó. Nó lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn. “Chết tiệt, tôi không nghĩ… Các con ngựa của riêng tôi đều tới khi tôi huýt sáo. Chúng ta sẽ phải túm cổ cái con súc vật này thôi.”

Gần một giờ sau đó họ mới bắt được con vật – Ayisha đã cố gắng dỗ nó với một nhúm lá rau tươi ngon – và sau đó cơn khiếp sợ của cô với trận đánh kia cũng qua.

Cô vuốt mõm con ngựa đen to lớn khi cho nó ăn một ít lá rau.

“Cô thích ngựa?”

Cô gật đầu. Anh trèo lên ngựa với một chuyển động uyển chuyển, sau đó đưa tay ra. Anh nắm tay cô trong một cái siết mạnh mẽ, chắc chắn và trong vòng ba giây, dễ dàng nhấc cô lên phía sau anh.

Cô nhích lại gần, vòng tay quanh hông anh, và tựa má vào tấm lưng rắn chắc, to lớn của anh. Cô có thể ngửi thấy mùi của anh, mùi mồ hôi còn mới nam tính của anh, mùi nước cạo râu, và mùi ngựa.

Cô cảm thấy một sự lâng lâng kỳ lạ và gần như là một sự nhẹ nhõm. Điều cô luôn lo sợ đã tới và cũng đã qua; chú của Gadi biết cô là ai.

Cô không còn lựa chọn nào. Sự giả trang của cô đã không còn đất dụng võ. Cô không thể ở lại Cairo. Ngụy trang không còn, sẽ có rất nhiều người biết… Lựa chọn duy nhất của cô là đi tới Anh.

Với người chiến binh đẹp trai, dịu dàng, đáng sợ này, một người đàn ông cô không hiểu nhưng cũng không thể cưỡng lại.

***

“Họ cứ bắt em tắm đi – tắm lại!” Ali chào đón Rafe với vẻ ủ ê khi anh tới vào ngày hôm sau.

“Ờ, và cậu ta đã nhặng xị lên thế nào,” Ayisha thêm vào sau khi cô giải thích cho Rafe thằng bé đã nói gì. Cô đang cố gắng hết sức để vờ như chẳng có gì xảy ra ngày hôm trước, nhưng có một sự e thẹn ánh lên trong đôi mắt dễ thương của cô làm anh thấy ấm áp.

Còn anh, thực tế là, đang cố để không kéo cô vào vòng tay mình và kiểm tra lại lần nữa rằng cô vẫn ổn. Anh đã tỉnh giấc vài lần đêm qua, nhớ lại cảnh tượng cái thằng du đãng to con kia đang vung dao vào cô, nghe thấy âm thanh con dao hắn tạo ra khi nó cắt qua quần áo của cô.

Quần áo, chứ không phải là da thịt, tạ ơn Chúa.

Anh lẽ ra cho cá sấu ăn thịt thằng đó.

Đôi mắt cô căng thẳng quét qua người anh. “Anh có sao không? Anh đang chảy máu-”

“Chỉ vài vết xước thôi, không sao,” anh cộc lốc nói. Anh không quen bị chú ý. “Đã rửa sạch và không còn nhớ đến nữa.”

“Tốt. Tôi không thể nhớ mình đã cảm ơn anh chưa, nhưng-”

“Cô đã cảm ơn tôi. Nhiều lần.”Lời cảm ơn tốt nhất là thời điểm cô tự nguyện đi cùng anh, với phản ứng run rẩy và tìm kiếm sự an ủi, biết rằng mình đã an toàn. Và sau đó, khi họ cưỡi ngựa trở về, hai cánh tay cô quấn quanh anh, cơ thể mảnh mai của cô ép vào anh.

“Ồ, vậy thì tốt rồi,” cô thì thầm. Cô có vẻ như muốn nói gì đó nữa, nhưng rồi khép miệng lại và quay trở lại thằng bé.

Anh nhìn cô đang ầm ĩ với Ali, và ngực anh thắt lại. Không thấy ngạc nhiên trong hai năm qua với những vũ hội và những bữa tiệc ở quê nhà, anh đã không tìm được một phụ nữ để kết hôn. Anh đã tìm nhầm chỗ.

Rafe nhìn chằm chằm xuống cô, muốn đưa cô trở lại vòng tay anh, nhưng biết điều đó còn quá sớm. Ali không phải là người duy nhất trông gọn gàng và sạch sẽ không thường thấy, anh nhìn, dù cô vẫn còn ăn mặc như một cậu bé. Đó như một sự thừa nhận rằng những ngày phải ngụy trang của cô đã sắp kết thúc.

Như anh đã tưởng tượng, làn da khỏe khoắn đã được tắm rửa sạch sẽ của cô rất mịn màng và sáng màu. Như kem và hoa hồng. Anh ngứa ngáy muốn chạm vào da cô, để thử xem liệu nó có mềm mịn như lụa như nó đã trông như thế không.

Cô bắt gặp cái nhìn của anh và một đốm hồng nhẹ nhàng trộm qua làn da mềm mại. “Đó là vì Ali, thế thôi,” cô nói, như thể cần bào chữa cho sự sạch sẽ của mình. “Tất cả những gì chúng tôi muốn là tạo ra một ấn tượng tốt. Gia đình của một người rất quan trọng.

Rafe cúi đầu xuống. Gia đình của một người? Con gái của một tòng nam tước Anh tuyên bố rằng cô là gia đình của một trẻ mồ côi đường phố? Và nói với vẻ trang nghiêm đến thế, tự hào đến thế.

Cô là một điều gì đó đặc biệt, đúng thế. Hầu hết các cô gái sẽ chỉ đơn giản là vui mừng mà buông bỏ những người quen biết nghèo nàn để trở nên cao nhã trên thế giới. Còn người này thì không.

Anh nhìn thấy sự giáo dục bẩm sinh bên trong người đẹp nhỏ bé rách rưới này hơn là ở trong hàng tá những thiên kim tiểu thư ở quê nhà.

Tuy nhiên, điều đó sẽ không dễ dàng cho cô ở Anh. Xã hội Anh quốc là một mê cung của những sắc thái tinh vi và những cạm bẫy cho những kẻ khinh suất và ngu dốt, được thiết kế để loại trừ những người không thuộc về nó. Xuất thân của cô sẽ đảm bảo cho cô quyền được gia nhập vào giới quý tộc, nhưng không nhất thiết nó phải chấp nhận cô.

Ayisha đã trải qua hầu hết cuộc đời mình ở đường phố nhiều bằng thời gian cô sống trong nhà của cha cô. Khi hầu hết các cô gái Anh thuộc tầng lớp của cô đang học chơi dương cầm, thêu thùa, vẽ tranh màu nước, và khiêu vũ, thì Ayisha đã nếm được mùi đói khát và hiểm nguy là như thế nào, đã phải học cách trộm cắp và chiến đấu, đóng vai là một đứa con trai và học cách sinh tồn.

Không, nó sẽ không dễ dàng, nhưng anh sẽ ở đó, ở mỗi bước đường đến đó để giúp cô. Cô có dũng khí để làm bất cứ gì.

Anh sẽ mang theo trong tâm trí mình mãi mãi hình ảnh cô, lưng quay ra sông, trang bị với chỉ một con dao, với một đống những kẻ côn đồ địa phương đang áp sát cô. Đưa cái nhìn tuyệt vọng ra sau lưng, tới con sông đang chảy xiết đầy cá sấu. Anh đã nhìn thấy điều đó trong mắt cô, thấy quyết định hoặc nhảy xuống hoặc đứng đó và chiến đấu. Một cô gái mảnh khảnh chống lại năm tên đàn ông có vũ trang.

Tám năm tham gia chiến tranh và anh chưa bao giờ sợ đến thế trong cuộc đời mình. Sợ rằng anh sẽ không đến kịp.

Cuối cùng Laila cũng hiện ra từ ngôi nhà, che mạng và mặc một chiếc áo choàng rộng phủ kín tất cả.

Trước sự ngạc nhiên của Rafe, chị nắm tay anh và hôn lên nó.

“Ayisha kể cho tôi biết cậu đã làm những gì,” chị nói, đôi mắt ngân ngấn nước. “Bất cứ điều gì tôi có thể làm cho cậu, người Anh, tôi sẽ làm.”

“Không có gì. Ai cũng sẽ làm điều tương tự,” anh cộc lốc nói.

Chị mỉm cười và vỗ nhẹ vào ngực anh. “Không phải bất cứ ai. Chỉ có một chiến binh.”

***

Họ vội vã xuyên qua một mê cung của những con phố hẹp, Ayisha dẫn đường, cho đến khi họ tới nhà của Baxter.

“Tôi thấy cậu đem đến cả một phái đoàn,” Baxter nói với vẻ châm biếm khi người hầu của ông ta dẫn tất cả bọn họ vào trong. Rafe thực hiện việc giới thiệu mọi người, giới thiệu Ayisha bằng tiếng Anh như là tiểu thư Alicia Cleeve.

Mắt Baxter mở to. “Cậu ta nói đã tìm thấy cô. Rất hân hạnh được gặp cô, tiểu thư Cleeve.” Ông khom người.

“Xin gọi tôi là Ayisha,” cô nói, liếc Rafe, “tôi thích tên đó.”

Baxter cúi người, “Tiểu thư Ayisha. Và đây là Ali.”

Ali cúi đầu và liếc quanh căn phòng với đôi mắt sáng lên vẻ tò mò.

“Và đây hẳn là Laila.” Baxter cho Laila một cái nhìn thăm dò, sau đó cúi chào.

Laila lẩm bẩm gì đó với Ayisha bằng tiếng Ả Rập, nhưng trước khi Ayisha có thể trả lời, Baxter, với một cái nhìn hóm hỉnh, trả lời bằng ngôn ngữ tương tự.

Mắt chị mở to ngạc nhiên; chị trông bối rối và nói gì đó khiến Baxter bật cười.

“Cô ấy bị sốc khi nghe một người nước ngoài nói tiếng Ả Rập giỏi đến thế,” Baxter giải thích, rồi nói tiếp với Rafe, “Cô ấy nói với tiểu thư Cleeve rằng mặc dù đôi mắt xanh của tôi đẹp như mắt con gái, nhưng tôi có một vóc dáng đẹp của một người đàn ông.”

Ông nháy mắt với Ayisha và nói thêm, “Tuy nhiên, tôi thích mắt nâu hơn, và cô có thể nói với Laila rằng mắt của cô ấy là đôi mắt đẹp nhất tôi từng thấy trong một thời gian dài.” Dù rất nhỏ, nhưng có thể thấy Laila đang nổi lên một đốm hồng hồng.

“Con bé không cần phải nói gì với tôi,” Laila trả lời bằng tiếng Anh. Với vẻ nghiêm trang, chị tự mình ngồi lên chiếc gối ở xa nhất, không nhìn ai.

Baxter nhìn chị với một biểu hiện thích thú, sau đó ông gọi người đem cà phê tới trong khi ông phỏng vấn Ali.

Baxter đưa Ali vào thư phòng của ông và họ bắt đầu nói chuyện. Thư phòng được tách ra từ căn phòng mà những người khác đang ngồi bằng một bức màn dệt nặng, chỉ được kéo ra một phần, vì thế âm thanh của các giọng nói của họ tuy mờ nhạt nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Cà phê được mang vào cùng với một đĩa những chiếc bánh kếp nhỏ. Người hầu rót cà phê và đưa nó cho mọi người, sau đó rời đi.

Rafe nhìn cà phê và quyết định không mạo hiểm lần nữa. Từ khóe mắt mình anh nhìn thấy Laila nhấp nó, sau đó đặt cái tách xuống với một cái nhăn mặt. Chị liếc Rafe.

“Mấy gã này pha cà phê dở nhất mà tôi từng được nếm,” anh lặng lẽ nói.

Chị nghiêng người ra trước và nhìn săm soi vào mấy cái bánh. “Mấy cái bánh này bị ôi rồi. Thấy không? Có mốc trên một cái này.” Chị liếc vào thư phòng nơi Baxter và Ali đang chuyện trò thân thiết với nhau. “Cậu nói cà phê ở đây luôn dở òm?”

Rafe gật đầu.

Laila do dự và liếc vào thư phòng, nơi Baxter và Ali nói chuyện, đến cửa ra vào nơi các người đầy tớ đã rời khỏi. “Họ làm xấu hổ chủ nhân của mình,” chị nói nhẹ nhàng, sau đó nhổm dậy và trượt ra khỏi phòng.

Ayisha, ngồi kế Rafe, không thích thú gì với cà phê. Cô nhìn cuộc phỏng vấn của Ali như một con chim ưng, nghển cổ lên để nghe. Mấy người hầu trở lại và lấy đi cà phê gần như không được chạm vào và những chiếc bánh thiu.

Ayisha, vẫn không rời mắt khỏi Ali, lẩm bẩm gì đó bên dưới hơi thở mình và nắm chặt tay lại.

“Có chuyện gì sao?” Rafe hỏi.

“Tôi sẽ bóp cổ thằng nhóc đó!”

Rafe liếc qua khoảng trống tới Baxter, người không có vẻ gì là không hài lòng với Ali. Nếu có bất cứ gì thì đó là trông ông ấy có vẻ thích thú. “Tại sao?”

Cô đảo mắt. “Baxter hỏi nó, ‘Nếu một chủ sạp bán một chục cam giá năm đồng paras, vậy với nửa đồng piastre cậu sẽ có bao nhiêu cam?’ (*) Và anh biết thằng khỉ nhỏ trả lời sao không? Nó nói-” Cô nhại giọng thằng bé. “Năm đồng paras cho một chục cam là quá mắc, cháu sẽ tới chỗ Ahmed bốn ngón chân, cái người có cái sạp ở đằng sau nhà thờ ấy ạ, ổng sẽ bán cho cháu bốn đồng một chục – có thể còn rẻ hơn nữa cơ!” Cô siết nắm tay. “Nó có một cơ hội lớn và nó đang làm hỏng mất!”

(*: 40 paras = 1 piastre – ND)

Rafe đặt một bàn tay lên nắm tay của cô. “Không, ông ấy sẽ không. Nhìn mặt Baxter xem. Ông ấy trông thích thú hơn bất kỳ điều gì ấy chứ. Ông ấy đang nói gì thế?”

Cô dịch cho anh. “Ai là Ahmed bốn ngón chân và tại sao ông ấy bán rẻ hơn? Và Ali đang nói, “Ông ấy sống chỗ gần nhà thờ với cái tháp xanh, và ổng có hai em trai và bốn người em bà con làm việc ở các cảng của Alexandria và họ luôn có thể có những thứ giá rẻ hơn. Ahmed luôn có thể cho ông giá tốt nhất.”

Baxter cười to.

“Đừng lo lắng,” Rafe thì thầm. “Tôi mạo muội cho rằng thằng bé đang làm rất tốt. Có một người được gọi là Ahmed bốn ngón chân à?”

“Ồ vâng. Ông ấy có thể cấp cho anh bất cứ gì anh muốn, nhưng mặc dù ông ấy luôn bán rẻ nhất, nhưng không phải lúc nào cũng là ngon nhất. Tốt nhất là nên cẩn thận kiểm tra các món hàng chỗ Ahmed bốn ngón,” cô lơ đãng nói.

Baxter tiếp tục đặt ra cho Ali những vấn đề lắt léo, và Ali trả lời tất cả không chút ngập ngừng, còn khá thường xuyên thêm vào đó ý kiến riêng của mình.

Ayisha theo dõi và lắng nghe, không để ý tới tình trạng Rafe ngồi sát bên, quên mất tay cô đang nằm trong tay anh. Anh không nhúc nhích để làm cô chú ý tới nó. Cảm giác như cô đang ngồi rúc vào anh.

Sau khoảng mười lăm phút, cô quay sang Rafe, bối rối. “Bây giờ họ đang làm gì thế nhỉ? Cờ tào cáo á? Sao kỳ vậy? Ali tới đây là để làm việc mà.”

“Cô có thể phán đoán một người qua cách họ chơi cờ này nọ. Ali có giỏi trò này không?” Anh ngồi tựa vào mấy cái gối khi Baxter và thằng bé nhỏ xíu bắt đầu một ván cờ tào cáo.

“Có, nhưng nó chơi cờ vua giỏi hơn. Tôi ước gì Baxter yêu cầu nó chơi cờ vua.” Cô hất đầu tới một bộ cờ vua đặt trên một chiếc bàn thấp. “Lần nào nó cũng thắng tôi hết. Nó thật sự là một đứa thông minh, anh biết đấy.”

“Tôi đồ là cha cô đã dạy cô chơi cờ vua,” Rafe lặng lẽ nói.

Cô gật đầu. “Tôi chưa bao giờ chơi tốt. Tôi không có chiến lược-” Cô dừng lại và nhìn Rafe, nhìn xuống chỗ tay họ tiếp xúc nhau, và giật tay mình lại, như thể anh đã trộm nó vậy.

Họ ngồi rất sát nhau trên chiếc đi-văng thấp. Cô ngước lên nhìn anh và nhích người để tạo khoảng cách nhiều hơn giữa họ.

“Cô không nghĩ đã đến lúc cô thôi giả vờ đi?”

“Giả vờ?” Cô thận trọng nhìn anh.

“Rằng cô không phải là con gái của Sir Henry Cleeve.”

Cô nhìn xuống và cắn môi. Chúa ơi, cô thật xinh đẹp. Anh muốn hôn cô, và anh sẽ, anh thề, nhưng không phải ở đây, không phải trong căn phòng này, với Baxter và thằng bé và bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy.

“Không phải thế. Tôi chỉ là không cảm thấy thoải mái vì bị gọi là Alicia Cleeve,” cuối cùng cô nói.

“Vậy thì tôi nên gọi cô là gì đây?”

“Ayisha,” cô nói. “Ayisha thôi.”

“Tôi sẽ gọi cô là Ayisha ở nơi riêng tư,” anh đồng ý. “Và cô sẽ gọi tôi là Rafe. Nhưng ở nơi công cộng, tôi e là vẫn phải gọi cô là tiểu thư Cleeve.”

“Công cộng nào cơ? Chúng ta hiếm khi nói chuyện ở nơi công cộng.”

“Phải, nhưng ở trên tàu, chẳng hạn, tôi nên gọi cô là tiểu thư Cleeve.”

“Tàu?”

“Higgins đang chuẩn bị đặt vé cho chúng ta chuyến tàu rời Alexandria vào tuần tới.”

Cô cho anh một cái nhìn như bị lừa. “Tôi đã đồng ý đâu chứ. Anh đã không cho một ngôi nhà ở Alexandria.”

“Nó đang được thu xếp. Khoảng cuối tuần này là xong.”

“Sớm quá,” cô thì thầm.

“Vâng, tất cả chúng ta có thể đi cùng nhau tới Alexandria và cô có thể xem họ dọn vào, sau đó chúng ta sẽ đi.”

Trông cô không vui chút nào. Anh thấy nhói lòng. Rồi cô sẽ vui vẻ hơn ở Anh quốc hơn cả những ngày ở đây, anh thề. Anh sẽ làm được điều đó.

Khi ván cờ tào cáo gần kết thúc, Laila trở lại chỗ ngồi của mình và một chốc sau đó người hầu bước vào lần nữa với cà phê và một dĩa bánh kếp nhỏ.

“Thằng bé này xém chút nữa là hạ gục tôi ở trò cờ tào cáo rồi đấy,” Baxter nói khi trở ra từ thư phòng. Ông ngồi xuống giữa họ trở lại. Ông nhìn chằm chằm vào hơi nước tỏa ra từ những chiếc tách nhỏ, nhíu mày, và sau đó khụt khịt mũi. Cái cau mày của ông sâu hơn, và ông cầm một chiếc tách lên và nếm thử nó.

“Hallelujah!” ông nói và dốc cạn chiếc tách với vẻ sung sướng. “Không người làm nào của tôi làm được thế này, tôi thề. Cái này còn ngon hơn cả tiệm cà phê pha chế.” Ánh nhìn của ông bắn qua Laila. Chị quay mặt đi.

Baxter cầm lên một miếng bánh kếp nhỏ. “Vẫn còn ấm,” ông nói và ăn nó.

Laila nghiêng người ra phía trước và rót cho ông một tách cà phê mới.

“Cô có liên quan tới những thứ này phải không?” Baxter hỏi. “Cà phê ấy?”

“Vâng,” Laila nhỏ giọng trả lời. “Tôi xin lỗi, tôi biết đây không phải là nơi để tôi quấy rầy – Tôi không có ý thiếu tôn trọng ngài, thưa ngài.”

Baxter phẩy tay với lời xin lỗi của chị, nhưng Laila tiếp tục. “Tôi ghét nhìn thấy cà phê ngon bị lãng phí và thứ không phù hợp được phục vụ,” chị nói. “Nên tôi đã chỉ cho các người làm của ông cách để làm nó.”

“Cô đã làm ư?” Baxter trông có vẻ thú vị. “Cô cũng làm những chiếc bánh kếp này phải không?”

Chị gật đầu. “Vâng, chúng làm nhanh và dễ lắm. Tôi đã bày cách làm cho các cậu chàng kia rồi.”

“Vậy thì hy vọng họ không quên.” Baxter trầm ngâm nhìn chị. “Gần đây đầu bếp của tôi đã nghỉ việc, mà ông ấy và gia đình ông ấy lại là những người lo liệu tất thảy cho tôi. Những cậu kia thì mới đây thôi. Họ thật thà và khá sẵn lòng, nhưng chính xác thì vẫn chưa biết cách pha chế cà phê.”

Ông ăn thêm một chiếc bánh kếp, nhìn chị vẻ quan tâm. “Cô chắc là quả phụ, tôi đoán thế. Và Ali là con trai của cô phải không?”

Laila ngẩng đầu lên và nói với thái độ đường hoàng. “Ly hôn. Tôi không có con, nhưng với tôi Ali cũng như con trai tôi vậy.”

Baxter nghiêng đầu. “Cậu bé may mắn.” Ông quay sang Ali. “Nào, đây là ba đồng para. Hãy đi mua cho tôi những chiếc bánh ngon nhất mà cậu có thể tìm thấy.” Thằng bé nhận tiền và háo hức chạy đi.

Baxter nói với Rafe và Ayisha. “Các bạn có phiền không nếu tôi để hai người ở đây trong vài phút? Tôi cần nói chuyện với Laila về thằng bé, tất nhiên, về việc thỏa thuận những điều kiện làm việc, nếu hai người không phiền, tôi muốn nói chuyện với cô ở trong nhà bếp. Tôi muốn hỏi xin lời khuyên của một người phụ nữ am hiểu.”

Rafe gật đầu đồng ý và Baxter quay sang Laila. “Cô Laila?”

Chị nhìn vào mắt ông ấy, và trong một lúc lâu họ chỉ nhìn vào nhau. Sau đó chị khẽ gật.

Baxter đưa tay ra để giúp chị đứng dậy. Sau hai mươi năm ở Ai Cập, đây là một sai lầm ông ấy lẽ ra không nên phạm phải, Ayisha nghĩ.

Laila lưỡng lự và nhìn chằm chằm ông ấy trong một lúc, đầu chị nghiêng sang một bên. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của Ayisha, chị đặt tay mình vào trong tay Baxter và duyên dáng đứng lên từ mấy chiếc gối.

Ông ấy mỉm cười, sau đó làm cử chỉ cho chị đi trước.

Laila bước đi, có vẻ gì đó như yểu điệu. Ayisha há hốc miệng. Nếu cô không biết rõ chị, cô sẽ nghĩ Laila đang… quyến rũ ông ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.