To Catch A Bride

Chương 8: Chương 8




“Vậy, cô nghĩ nhà bếp của tôi thế nào?” Baxter hỏi Laila khi họ đã vào bếp. Nhà bếp là một sự kết hợp của phong cách u Châu và kiểu truyền thống, và vì Baxter là một người đàn ông giàu có, nên nó được trang bị rất tốt.

“Đầu bếp của tôi và gia đình ông ta đã về quê để nhận quyền thừa kế,” Baxter nói với chị. “Ông ta đã có vợ, một vợ và hai con. Họ đã sống trong tiểu khu riêng biệt ở đằng sau ngôi nhà này. Tôi đưa cô đi xem những tiểu khu này nhé?”

Laila cho ông một cái nhìn dò hỏi, sau đó nghiêng đầu vẻ ưng thuận. Ông dẫn chị ra khoảng sân sau nhà. Nó khá rộng rãi và có một góc nhỏ trồng các loại rau thơm đã bị bỏ mặc.

Laila đưa cái nhìn đánh giá lên nó. “Không có lò nướng?”

“Đầu bếp của tôi mua bánh mì ở lò bánh trong làng.”

Laila khụt khịt mũi. Ông chỉ cho chị khu nhà của người đầu bếp: bốn phòng, một ít đồ nội thất. “Tay đầu bếp đã đem đồ đạc về cùng ông ta, nhưng nếu có người thích hợp đảm nhiệm công việc này, tôi sẽ, tất nhiên, cung cấp bất cứ gì cần thiết,” Baxter ngừng lời.

Laila quay lại và cho ông một cái nhìn dò hỏi.

“Tại sao ngài lại nói với tôi chuyện này?”

Baxter ngập ngừng, tìm kiếm từ ngữ thích hợp. “Ramsey yêu cầu tôi thay mặt cậu ta mua một ngôi nhà ở Alexandria.”

Laila cau mày. “Nhưng tôi đã bảo cậu ta – con bé phải đi tới Anh-”

Baxter ngắt lời. “Một ngôi nhà nhỏ, cậu ta nói thế, cho một người phụ nữ và một cậu bé.”

Laila há hốc và tay chị đưa lên ngực. “Một người phụ nữ và một cậu bé? Ý ngài là… tôi và Ali?”

Baxter mỉm cười. “Tôi tin là như vậy. Cậu ta nói một ngôi nhà với một khoảng sân để họ có thể xây một cái lò nướng, vì người phụ nữ kia là người làm bánh mì và bánh nướng tuyệt vời và mong muốn bắt đầu công việc kinh doanh ở đấy.”

“Một ngôi nhà… Ở Alexandria… cho Ali và tôi ư?” chị lặp lại trong một lời thì thầm.

“Phải. Nhưng tôi có một đề nghị khác: trở thành đầu bếp của tôi, Laila. Trở thành đầu bếp của tôi, sống ở đây, trong khu nhà này với Ali, và tôi sẽ xây cho cô một cái lò cho việc kinh doanh của cô.”

Đôi mắt chị nheo lại. “Ngài cho phép tôi bán bánh mì và bánh nướng của tôi?”

“Ừm, miễn là nó không cản trở việc nấu ăn cho tôi và quản lý nhà cho tôi. Như cô nói, các người giúp việc của tôi cần được giúp đỡ. Thành thật mà nói thì, những chuyện lặt vặt gia đình tôi không quan tâm lắm.”

Chị chậm rãi nhìn xoáy vào ông. “Ý ngài là? Ngài muốn tôi làm việc cho ngài?”

“Đúng thế.”

Chị nhìn kỹ khu nhà của người đầu bếp sau đó, với con mắt bình phẩm, và rồi tới khoảnh sân và nhà bếp. Cuối cùng chị quay lại nhìn ông. “Vậy cái giá tôi phải trả cho những thứ này là?”

Đôi mắt Baxter nhấp nháy. “Khu nhà này đi kèm với chức vụ công việc – miễn phí.”

“Và đổi lại, tôi phải nấu ăn và lau dọn-”

“Quản lý việc lau dọn, quản lý những người hầu. Cô sẽ không phải tự mình làm những việc đấy.”

“Và tôi vẫn có thể lo chuyện buôn bán của mình.”

“Ừm. Và một mức lương.” Ông nói ra con số khiến hai chân mày của chị biến mất dưới tấm mạng che mặt.

“Ngài cũng sẽ trả lương cho tôi ư?”

“Tất nhiên.”

Chị nheo mắt nhìn vào ông và ép hai bàn tay vào hông. “Ngài còn mong đợi gì khác nữa với tôi phải không? Tôi nói cho ngài biết, tôi là một người phụ nữ đứng đắn.”

Baxter mỉm cười. “Tôi biết, và tôi ngưỡng mộ điều đấy. Tiền lương và những điều kiện khác cũng giống như tôi đã trả cho người đầu bếp tiền nhiệm. Vậy, cô sẽ nhận công việc này chứ?”

Một khoảng lặng dài. “Tôi muốn,” chị nói. “Nhưng tôi phải hỏi ý anh trai tôi. Anh ấy là chủ gia đình.”

Baxter cười toe. “Tuyệt. Tôi sẽ nói chuyện với anh trai cô, nhưng tôi tin chúng tôi sẽ dàn xếp được. Vì vậy cô và tôi cứ thỏa thuận nào.” Ông đưa tay ra trong một kiểu cách của người u châu, và mặc dù điều đó không phải là tập tục của chị, nhưng Laila vẫn đưa tay ra bắt.

Ông làm chị ngạc nhiên sau đó khi nắm lấy tay chị bằng cả hai tay ông. Ông chậm rãi nâng nó lên môi mình. Chị nhìn chằm chằm, như bị thôi miên, không biết phải làm gì. Ông ép đôi môi ấm, rắn chắc của mình vào lưng bàn tay chị trong một nụ hôn chậm rãi.

Laila rùng mình, cảm thấy hơi nóng của ông phà vào da chị. Bối rối,chị giật tay lại.

Ông mỉm cười. “Cô có mùi thơm quá, giống mùi bánh mì tươi.”

“Bởi vì tôi đã làm bánh mì sáng nay,” chị nói trong một giọng cộc cằn. “Đừng làm thế lần nữa. Điều đó không đứng đắn.” Chị làm thẳng mạng che với hai tay có một chút run rẩy.

Ông khom người, nhưng không nói gì. Nụ cười của ông không thay đổi.

Chị chạm nhẹ lên vai ông. “Đi thôi,” chị nói vẻ cáu kỉnh. “Chúng ta lãng phí thời gian đủ rồi. Những người khác đang chờ.”

Nụ cười của Baxter càng đậm thêm. Nếu cô ấy thật sự tức giận, cô ấy sẽ không chạm vào ông dù chỉ một chút.

***

Trong lúc Baxter và Laila đi khỏi, còn Ali đã chạy ra ngoài, Rafe và Ayisha ngồi cạnh nhau trên chiếc đi-văng thấp có lót nệm, trầm mặc.

Cuối cùng Rafe lên tiếng, “Cô rất yêu Laila, phải không?”

“Tất nhiên, chị ấy là bạn tôi. Còn hơn thế nữa, chị ấy đã giống như là mẹ của tôi vậy.”

“Chị ấy đã kể cho tôi nghe hai người gặp nhau lần đầu thế nào,” Rafe nói. “Chị ấy đã cho cô một ít thức ăn và cô đã đền ơn chị ấy với củi đốt lò.”

Im lặng trong một lúc, sau đó Ayisha nói, “Còn nhiều hơn là chỉ đơn giản cho tôi thức ăn. Tôi trước đấy cũng được cho ăn. Chủ những gian hàng ở chợ đôi lúc cũng ném cho một đứa trẻ đường phố một mẩu trái cây bị hư, hoặc một miếng bánh mì cũ, vụn. Họ quăng nó ra đất, và nhìn những kẻ đói khát nhặt nó lên và nhồi nhét chúng vào trong mồm. Như những con chuột.”

Anh nhìn cô trừng trừng. “Tôi hy vọng cô chưa bao giờ tuyệt vọng đến vậy.”

“Tôi đã. Thường xuyên. Vào cái ngày tôi gặp chị Laila, tôi đã không ăn gì trong bốn ngày,” cô nói trong một giọng đều đều.

Bàn tay anh siết chặt, các khớp đốt ngón tay trắng bệch.

Ayisha nhìn anh. Anh vẫn nghĩ sẽ biến cô thành một tiểu thư người Anh. Anh cần biết điều này về cô.

“Tôi lúc ấy gần mười bốn tuổi. Tôi đã sống ngoài hè phố được chín tháng,” cô nói. “Chủ yếu bằng cách trộm cắp. Nhưng bốn ngày trước đấy, tôi đã thấy một tên trộm bị trừng phạt. Tôi nghe thấy hắn thét lên như một con thú khi họ chặt bàn tay hắn.”

Cô đã kinh hãi nhìn chằm chằm vào phần tay còn lại của người đàn ông, đang phọt máu ra; bàn tay đang nằm dưới đất, những ngón tay co giật, như thể vẫn còn sống.

Ai đó bốc cái bàn tay đó lên – cô không rõ liệu có phải nó đã được trả lại cho tên trộm đang rên rỉ hay ném cho mấy con chó ăn. Cô cứng người lại, không khỏi ngẫm lại cái chuyện kinh khủng đó, rất có thể là bàn tay của cô đang nằm trên đất, đang co giật.

Mỗi giọt máu đỏ tươi đọng lại trên đất và tụ lại trên đất trước khi từ từ thấm vào nó. “Người ta nói máu đặc hơn nước,” cô nói. “Đó là sự thật.”

“Tôi biết,” Rafe khô khốc nói, và có gì đó trong giọng anh làm cô nhìn anh và nhớ rằng anh đã từng có tám năm trong chiến tranh.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, hoang mang. Cô chỉ nhìn thấy chuyện đấy xảy ra với một người đàn ông và chưa bao giờ quên được. Nhưng còn anh – anh hẳn đã nhìn thấy những chuyện kinh khủng đó hết lần này tới lần khác. Anh ta thậm chí còn có khả năng đã từng chặt tay và giết người. “Nếu anh đã từng là một người lính, anh hẳn đã nhìn thấy chuyện đó nhiều lần-”

“Phải,” anh cắt ngang lời cô. “Nhưng tôi muốn nghe chuyện của cô.”

Một chàng thanh niên phải làm thế nào, cô tự hỏi, để sống được khi chuyện đó cứ lặp đi lặp lại, phải trải qua những năm tháng trong cuộc đời mình, chiến đấu, sống một cuộc sống gai góc, tàn khốc, cố giết người, và hy vọng không bị giết.

Cho đến ngày hôm qua, không một dấu hiệu cho thấy điều đó; anh trông luôn luôn sạch sẽ và thanh lịch và điềm tĩnh. Quá điềm tĩnh, có lẽ, cô nghĩ. Liệu có phải sự sạch sẽ của anh, đôi ủng sáng bóng của anh và quần áo không tì vết của anh – là một loại ngụy trạng, như sự rách rưới và bẩn thỉu của cô?

Bên bờ sông hôm đó, cô đã nhìn thấy một mặt khác của anh, một khía cạnh xù xì, tàn khốc, gan góc: một người chiến binh. Một đấu sĩ. Một người bảo hộ.

Cô sẽ không bao giờ quên hình ảnh đôi mắt xanh sáng rực, nụ cười lạ lùng mà anh đã để lộ khi anh tấn công những người đàn ông đó với đôi tay không một tấc sắt. Hai nắm tay anh đầy máu, các đốt ngón tay bị rách xước, nhưng tàn trận đấu, bàn tay to lớn chai sần của anh, khi anh khẽ khum lên má cô, chứa đựng một sự dịu dàng đến khó tin trong một khung cảnh bạo lực như vậy.

“Cô đã nhìn thấy một tên trộm bị trừng phát và sau đó cô đã sợ việc trộm cắp,” anh nhắc cô.

“Vâng, và bốn ngày sau đó tôi đã rất đói. Cái bụng trống rỗng của cô đã cồn cào lên trong những ngày đó. Cô đã sống như một con chuột, nhặt nhạnh những đồ thừa thãi ở bất cứ đâu cô có thể.

“Sau đó tôi đã ngửi thấy một mùi ngon nhất trên đời.” Cô mỉm cười. “Anh chưa từng ăn một miếng bánh nào của chị Laila, nhưng hãy tin tôi, nếu anh được ăn…” Cô thở dài. “Chị Laila, dù lúc đấy tôi không biết tên chị, đang mang một cái khay có nắp che đi qua những con phố, bán chúng, còn nóng hôi hổi. Tôi đi theo, hít vào cái mùi đấy như thể đó là đồ ăn. Tôi ao ước chị ấy ném cho tôi một miếng bánh vụn hoặc một miếng vỏ bánh cũng được. Nhưng chị đã không.”

Anh gật đầu ý bảo cô tiếp tục.

“Tôi đã đi theo chị ấy về nhà, nhưng vẫn không có gì. Chị ấy mở cổng và vẫy tay bảo tôi vào trong.”

“Và cô đã theo vào-”

Cô khịt mũi. “Không. Sau chín tháng trên đường phố. Tôi không tin ai. Vì thế chị ấy vào trong và đóng cửa lại.” Cô nở một nụ cười rầu rĩ. “Nhưng dù vậy tôi vẫn không thể rời bỏ cái mùi đó.”

“Tiếp đi.” Vẻ mặt anh ảm đạm.

“Một chốc sau chị ấy lại bước ra. Chị đặt một cái bánh trên bậc cửa; cả một cái, còn nguyên-” Giọng cô vỡ vụn, và cô mím môi, nhớ lại, cố gắng thu thập sự bình tĩnh của mình.

Anh chạm vào tay cô, và cô rụt nó ra. Sự thương cảm lúc này sẽ làm cô phát khóc mất thôi. Lạy Chúa, tại sao cô nhạy cảm thế này? Cô đã kể cho Ali nghe câu chuyện này hàng chục lần rồi mà.

Cô nuốt xuống và ép mình tiếp tục. “Chị đặt một cái bánh trên bậc cửa; một cái bánh còn nguyên, hoàn hảo trên một cái đĩa sạch sẽ, đẹp đẽ. Một cái đĩa.”

Mùi thơm của chiếc bánh làm cô chảy nước miếng, nhưng cái đĩa kia làm cô chảy nước mắt – chính thế, thậm chí ngay bây giờ, khi chỉ nhớ lại điều đó. Cô nhìn anh qua đôi mắt đang ươn ướt và có thể thấy anh không hiểu.

Trong một giọng run rẩy, cô giải thích, “Tôi đã không ăn trong một cái đĩa hàng tháng trời rồi, anh biết không. Cái bánh thật tuyệt vời, nhưng cái đĩa – cái đĩa nói với tôi rằng – tôi là một con người, không phải một – không phải một-”

“Không phải một con chuột,” anh lặng lẽ hoàn thành, và kéo cô vào bên anh. Cô gật đầu và để mình tựa vào bên vai rắn chắc, to lớn của anh, ngửi thấy mùi nam tính, sạch sẽ của anh, lau nước mắt khi cô nhớ lại chuyện ngày ấy.

Bụng cô đã gào lên đòi cô nhét chiếc bánh vào nhanh nhất có thể và chạy đi; thay vào đó, cô đã lấy chiếc đĩa đến một chỗ an toàn và chậm rãi ăn cái bánh, với một sự khuây khỏa, như một con người, không phải một con chuột. Bởi vì cái đĩa đã nhắc cô rằng cô là ai.

Anh đưa cho cô một chiếc khăn tay. Các khớp ngón tay anh đang thành sẹo và xấu xí, chiếc khăn tay của anh còn mới tinh. Cô lau nước mắt.

“Cái bánh vẫn còn ấm và rất ngon. Đó là bữa ăn tuyệt vời nhất mà tôi đã từng có,” cô kết thúc và sụt mũi vào chiếc khăn, cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn. Tất cả sự om sòm này là vì một cái đĩa.

“Laila kể với tôi rằng, sau đó cô đã đi lượm củi cho cái lò của chị ấy.”

“Tất nhiên,” Ayisha nói, ngồi thẳng dậy, và trả lại chiếc khăn cho anh. “Chị ấy đã cho tôi một điều gì đó thật vô giá. Tôi phải đáp lại, cho dù nó chẳng đặc biệt gì.” Cô đã rửa sạch cái đĩa và lau khô nó hết mức có thể, sau đó đi lượm củi, cỏ khô và phân lạc đà khô.

Cô tiếp tục, “Chị Laila không chỉ cho tôi một cái bánh, đêm đó, chị ấy còn chứa chấp tôi.”

Anh gật đầu. “Tôi hiểu.”

“Tôi vẫn còn nợ chị ấy,” Ayisha nói với vẻ xấu hổ.

Anh nhìn thẳng vào cô. “Tôi biết. Và tôi sẽ tìm cho chị ấy những điều tốt đẹp, tôi hứa với cô. Người của Baxter hiện đang thương lượng để mua một ngôi nhà ở Alexandria. Nó sẽ đứng tên Laila và Ali. Không ai có thể lấy nó từ họ, mãi mãi.”

Cô không nói gì trong một lúc lâu. Cô cầm lên chiếc gối lần nữa và nghịch với tua rua của nó. Những ngón tay cô run rẩy.

“Tốt lắm,” cô nói trong một giọng có chút nghèn nghẹt. “Khi nào chị Laila có một nơi an toàn để sống và Ali có việc làm, tôi sẽ đi cùng anh về Anh quốc.” Cằm cô ra vẻ kiên quyết, nhưng đôi mắt tuyệt đẹp đã phản bội cô, cho thấy cô đau khổ thế nào.

Đó là một bước tiến lớn. Bây giờ anh đã nhìn thấy điều mà anh đã dám chắc chắn rằng cuộc sống của cô rất đáng sợ. Đúng vậy, tuy anh không nhìn thấy rõ ràng cái quá khứ đó. Trong vài ngày qua anh đã biết được rằng ngoài sự nghèo đói và túng thiếu trong cuộc sống của cô, còn có tình yêu, một tình yêu mạnh mẽ.

Anh biết sức mạnh của điều đó. Anh sẽ không bao giờ quên dùng từ tình yêu đó để miêu tả cách anh cảm thấy về bạn bè của anh – không cần phải hò hét ra –nhưng chính là nó, anh thừa nhận. Gabe với Harry và Luke còn gần gũi với anh hơn cả anh trai của anh. Tình bạn của họ và sự ủng hộ vô điều kiện của họ đã giúp họ vượt qua được những thời khắc tồi tệ nhất của cuộc chiến tranh.

Anh sẽ không nhường tình bạn đó cho bất cứ gì.

Anh nhìn Ayisha. Cô đang từ bỏ mọi thứ cô biết vì lợi ích của những người bạn của cô. Và cô ấy sẽ… sẽ thế nào nhỉ?

Sẽ đến một xã hội có thể xé tơi cô ra nếu nó có cơ hội. Một cách lịch sự, xấu xa, đê hèn.

Liệu anh có thể bảo vệ cô khỏi điều đó? Liệu anh có đủ sức?

“Tôi biết nghĩ tới việc rời khỏi bạn bè của cô khó khăn thế nào,” anh vụng về nói. “Nhưng cô sẽ có bà của cô, và cô sẽ có những người bạn mới. Cô sẽ thích nước Anh, tôi hứa với cô.”

Cô không nói gì, chỉ ôm chiếc gối vào lòng.

Rafe siết các nắm tay. Chiến thắng nào cũng có hai mặt của nó, nhưng nó chưa bao giờ để lại một vị chát chúa thế này trong miệng anh.

Cô sẽ được hạnh phúc, anh thề. Anh sẽ làm cho điều đó xảy ra.

***

Khi Baxter và Laila trở lại phòng khách, các bức rèm cửa cũng mở ra và Ali xuất hiện với một gói giấy, cười toe toét đắc ý. “Vừng ơi mở ra,” cậu ta nói bằng tiếng Anh và mở cái gói với khoảng một chục chiếc bánh vừng và mật ong.

“Tôi đã đề nghị Laila một công việc,” Baxter nói.

Ali trông ngạc nhiên và sau đó thì ỉu xìu.

“Và cậu, cũng vậy, Ali. Tôi muốn hai người sống ở đây. Laila sẽ nấu ăn, còn cậu sẽ vừa làm vừa học việc với tôi.”

Ali vừa cố gắng khom người, cúi chào, và cám ơn Baxter một cách thật nồng nhiệt, vừa cùng lúc nhảy cẩng lên trên những ngón chân kích động.

“Tôi phải xem xem Omar nói gì trước đã,” Laila nói trong một giọng nghèn nghẹn. “Anh ta có thể nói không được.”

“Chắc vậy,” Ali nói một cách chắc chắn. “Nhưng em chắc vẫn đến được. Omar đâu có quan tâm đến em.”

Ayisha ngầm đồng ý. Nếu Laila bỏ đi, Omar sẽ phải tự lo cho mình, cũng như tự mình nấu ăn và lau dọn, và cô không tưởng tượng được ông ta làm điều đó. Chính vì thế họ đã lên kế hoạch bỏ trốn; họ biết Omar sẽ không bao giờ để cho Laila đi.

“Chúng ta sẽ vượt qua chướng ngại vật Omar kia khi nào chúng ta đi đến đó,” Baxter nói với vẻ chắc chắn. “Trong khi chờ đợi, Ali, tôi muốn cậu ở đây vào sáng mai, sáng sớm.”

Khuôn mặt Ali toét ra với nụ cười. “Vâng, thưa ngài,” cậu ta nói bằng tiếng Anh, rồi lại nhanh nhảu nhún chào.

Baxter hơi lùi lại.

“Tôi chắc sẽ nhờ tới bàn tay của người hầu của tôi, Higgins,” Rafe khô khan nói. “Ông ấy từng phục vụ cho một sĩ quan trong quân đội và hình như ông ta đã bắt đầu huấn luyện cậu nhóc Ali này theo cái cách mà Higgins gọi là “khai hóa văn minh.”

“Tốt, đừng có chào tôi lần nữa,” Baxter bảo Ali. “Tôi đã quên hết mấy thứ đó hàng bao năm nay rồi.”

“Không, thưa ngài,” Ali nói, và khom người trong cái kiểu bắt chước không tự nhiên cách Baxter đã cúi người trước đó với Laila.

Rafe cười lục khục. “Ông sẽ rất bận rộn đây, Baxter. Cứ gởi cậu ta tới Anh khi nào ông đã phát ốm lên với nó.”

***

Khi họ đi bộ về nhà sau đó, Ayisha nói với Rafe, “Nếu Omar không cho phép chị Laila làm việc cho ông Baxter, anh vẫn sẽ mua nhà ở Alexandria chứ?”

“Vâng. Chị ấy có thể sử dụng hoặc cho thuê nó. Tôi đã hứa với cô về ngôi nhà đó, và tôi sẽ không quỵt lời.”

Cô gật đầu. “Và anh thật sự sẽ đưa Ali tới Anh quốc?”

“Tại sao không chứ, khi cậu ta đã lớn hơn? Chỉ khi nào cậu ta muốn thế, tất nhiên, nhưng đi du lịch sẽ làm cậu ta tốt lên. Tôi sẽ gởi tiền vé cho cậu ta.”

Cô tiếp tục bước, cố gắng để theo kịp anh, nhưng sải chân của anh rất dài khiến điều đó là không thể. “Anh nói cứ như thể đó không phải là phía bên kia của thế giới này ấy.”

“Đúng thế,” anh nói. “Đó là một chuyến đi khá đáng kể, tôi thừa nhận, nhưng du lịch đang trở nên dễ dàng hơn theo thời gian.” Anh liếc nhìn xuống cô. “Tôi có thể thấy cô đang băn khoăn về việc đi đến một đất nước xa lạ với những người xa lạ – tôi hiểu tại sao cô lo lắng về điều đó – vì thế tôi hứa với cô thế này. Nếu sau một năm ở Anh, cô thật sự ghét nó và muốn trở lại nơi này, tôi sẽ cho cô tiền để trở về. Thực ra là, tôi sẽ hộ tống cô trở về.”

Cô há hốc và dừng lại chết lặng giữa đường để nhìn chằm chằm vào anh. “Anh sẽ làm điều đó cho tôi ư?”

“Nếu cô chán chường đến tuyệt vọng, thì đúng vậy,” anh bảo đảm với cô. Anh nắm tay cô trong tay anh. “Tôi biết gần đây tôi đã không cho cô được lựa chọn, nhưng hãy tin tôi, Ayisha, mong muốn duy nhất của tôi là cô được chăm sóc và hạnh phúc.”

Giọng anh trầm và chân thành. Lần này cô biết chuyện gì sẽ xảy ra khi anh nắm lấy tay cô trong tay anh, và cô không cố gắng để ngăn chặn điều đó. Cô không thể. Cô biết chính xác điều đó khi anh nâng bàn tay cô lên và áp môi mình vào mặt sau những ngón tay cô.

Lần này Ayisha cảm thấy ảnh hưởng của đôi môi anh rõ ràng qua lòng bàn chân cô. Cô rùng mình, và không biết tại sao lại như thế, kéo tay mình ra. Cô có thể cảm thấy hai má mình đang nóng bừng. Họ lại tiếp tục bước đi.

“Tại sao anh làm thế?” cô thì thầm sau một lúc.

“Tôi không nhịn được. Đó là những gì một người đàn ông làm khi anh ta muốn…”

“Muốn gì cơ?”

“Muốn… chăm sóc một người phụ nữ,” anh hoàn thành.

“Ồ.” Anh đã hứa với bà cô anh sẽ chăm sóc cô, cô nhớ. Cô là một trách nhiệm.

Cô nhìn xuống bàn tay anh đã hôn. Cô chưa bao giờ được hôn tay trước đó, ngoài anh. Và bây giờ, hai lần, anh đã hôn tay cô. Cảm giác đó không giống như là một trách nhiệm. Nó làm cô cảm thấy… kỳ lạ, đặc biệt.

Như thể cô là một… nàng công chúa, chứ không phải là… thứ đang là cô. Cô khẽ nhắm mắt lại và ước gì cô là nàng công chúa đó, ước gì cô có thể… theo cách anh làm cô cảm thấy.

Nhưng tất cả những điều đó là dành cho một cô gái đã chết. Không phải cho Ayisha.

Dù vậy… Cô nhớ lại lời chị Laila. Cô có thể không là một công chúa, nhưng một cô gái nghèo cũng có thể ăn một quả cam. Cô vẫn có thể cùng hưởng trái cam cuộc đời ngọt ngào đó, và cô sẽ thế, cô quyết định. Cô sẽ vắt nó đến giọt cuối cùng.

Cô sẽ làm cho chính mình được hạnh phúc.

Họ đã tới khúc rẽ vào nhà Laila, nơi Laila và Ali đang chờ. Rafe nói nhanh lời chào tạm biệt – trông anh có vẻ hơi bị nóng bức, do nắng nóng, không nghi ngờ – và do việc đi lại trên đường phố chật hẹp.

Ayisha nhìn anh sải bước đi ngược lại trên đường. Mong muốn duy nhất của tôi là cô được chăm sóc và hạnh phúc. Gót đôi ủng đen dài của anh ánh lên trong ánh mặt trời chói chang.

“Quần áo Anh quốc tiết lộ… nhiều thứ,” chị Laila bình luận, đang nhìn anh bước đi. “Một người đàn ông hình thể đẹp, anh chàng người Anh đấy.”

Ayisha giật mình và nhận ra cô đã, thực vậy, đang nhìn chằm chằm vào các cơ bắp mạnh mẽ của anh cong lại duỗi ra nhịp nhànhg khi anh bước, và vào đôi mông nam tính rắn chắc của anh trong chiếc quần màu nâu sẫm ôm khít.

Gò má cô nóng lên. Cô quay sang Laila và thấy chị đang chụm một bàn tay vào trong tay kia. “Tay chị bị sao vậy ạ? Chị bị phỏng?”

Laila đỏ mặt và nhìn xuống nơi bàn tay chị được nâng niu ngay dưới bầu ngực. Chị choAyisha một cái nhìn rầu rĩ. “Không phải, mà chị nghĩ có thể em cũng có vấn đề giống chị rồi cũng nên.”

Ayisha nhìn xuống và thấy mình đang ôm lấy một bàn tay với cùng kiểu cách. Cô lập tức buông nó ra. “Không có gì không có gì. Chỉ là-” Cô bỏ lửng câu nói, đỏ mặt.

“Chị hiểu mà; đàn ông Anh quốc,” Laila tiếp lời. Chị ra hiệu với cái cằm của mình. “Một thói quen rất đáng lo ngại, cái kiểu hôn lên tay ấy.”

“Dạ,” Ayisha nhiệt liệt tán thành.

“Và có lẽ,” Laila trầm ngâm thêm vào, “có gì đó thôi thúc với đôi mắt xanh lơ của họ thì phải. Chúng khiến phụ nữ nghĩ tới những chiếc giường nhàu nhĩ và những đêm dài cuồng nhiệt…”

Chị thấy Ayisha đang nhìn mình chằm chằm nên vội nói tiếp, “Là những người phụ nữ khác, chứ không phải những người đứng đắn như chị em mình…”

***

Ayisha nằm trên chiếc giường trải chiếu của cô trong sân nhà, quấn mình trong một tấm thảm, con mèo của cô đang nép người vào cô, cọ quẹt vào cánh tay cô, rên grừ grừ như một chiếc cối xay cà phê cũ kỹ. Đêm nay trời lạnh, một cơn gió nhẹ thổi hơi nước ẩm ướt từ bờ sông, khuấy động không khí. Bên trên cô những ngôi sao nhấp nháy ánh sáng lạnh lẽo.

Liệu chúng có cùng là những vì sao đang rọi xuống nước Anh không nhỉ, cô tự hỏi? Cô không rõ. Nhưng còn ánh trăng… ánh trăng kia là như nhau trên khắp thế giới này.

Trong ổ rơm của mình bên dưới chiếc ghế dài, Ali ngọ nguậy trong giấc ngủ.

Khi cô đã ở Anh, cô có thể bước ra ngoài trời và nhìn vào ánh trăng kia và nghĩ về nơi này, về những người này.

Khi nào cô ở Anh… Không còn bao lâu nữa.

Chị Laila đã an toàn: chị vừa có thể làm việc cho Baxter vừa sống ở đó trong ngôi nhà dành cho đầu bếp với Ali, hoặc chị sẽ có một căn nhà ở Alexandria. Dù bằng cách nào thì chị cũng sẽ được an toàn.

Và cũng như vậy với Ali. Cậu ta đã bắt đầu với mỗi câu nói bằng từ “Ông Baxter nói…”

Cái giá phải trả này là xứng đáng, cho dù tương lai của Ayisha thì kém an toàn hơn. Không có tương lai an toàn đâu, cô nhắc nhở mình. Bệnh tật có thể tấn công bất kỳ lúc nào, chuyện gì tới sẽ tới; tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng.

Nước Anh là một vùng đất xanh tươi, Papa đã nói, và rất đẹp. Một vùng đất lạnh, mưa gần như mỗi ngày, và có những ngày con chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách vài mét phía trước bởi vì sương mù.

Cô có thể chịu được sự lạnh lẽo đó? Cô không chắc. Cô chưa bao giờ thực sự bị lạnh, không trong một thời gian dài. Vào mùa đông, cô và Ali co người ngủ trong những tấm thảm dày, còn vào những đêm trời quang, lạnh, họ ngủ bên cạnh lò nướng.

Ở Anh có tuyết. Tuyệt rất đẹp, theo lời Papa: con sẽ đắp người tuyết và cưỡi trên những chiếc xe trượt tuyết và ném những quả cầu tuyết.

Còn Mama thì kể những câu chuyện về những mùa đông dài tuyết ngập đầy ở vùng núi của Georgia. Tuyết có thể làm đóng băng các ngón tay và ngón chân con khiến chúng không còn cảm giác gì, Mama nói. Ayisha không biết điều đó có đúng không. Bạn không bao giờ có thể biết, với Mama.

Sớm thôi, có lẽ, cô sẽ tự mình nhìn thấy tuyết.

Tom rúc vào tay cô, một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng cô đã ngừng vuốt ve nó. Cô mỉm cười và ôm nó vào lòng. “Mày sẽ không thích tuyết ở Anh đâu, Tom,” cô thì thầm với con mèo. “Nhưng chúng ta sẽ giữ ấm cho nhau.” Với con mèo của mình, cô sẽ không cảm thấy quá cô đơn trong cái lạnh lẽo, xanh tươi của nước Anh.

Không sao cả, cô chắc chắn sẽ không có những đêm dài, cuồng nhiệt.

***

“Omar nói không,” Ali thông báo khi một người hầu thừa nhận với cậu ta Baxter có ở nhà. Cậu đã gõ rất mạnh lên cánh cửa, cậu đã làm cả nhà tỉnh giấc.

Ali tiếp tục, “Ông ấy nói, ‘Không đứa em gái nào của tao làm việc cho một kẻ ngoại quốc.’ Nhưng thực ra là vì không có chị Laila, ông ấy sẽ phải tự mình làm việc, hoặc chết đói. Ông ấy là một con ốc sên lười biếng, cái ông Omar ấy.”

Baxter, ngáp dài, phẩy tay bảo cậu ta ngồi xuống. “Chúa lòng lành, chàng trai, ai bảo cậu đến vào cái giờ này chứ hả?”

“Ngài nói là sáng sớm mà,” Ali phẫn nộ trả lời. “Giờ là sáng sớm ấy ạ.”

Baxter nhìn vào bầu trời sớm tinh mơ. Mặt trời còn chưa lên. Ông rùng mình. “Từ bây giờ, sáng sớm có nghĩa là tám giờ.” Ông ngáp cái nữa. “Cậu có biết pha cà phê không?” Ali gật. “Vậy thì pha cho ta một ít cà phê trong khi ta đi thay đồ. Ta sẽ uống cà phê rồi đi nói chuyện với Omar.”

“Không, ngài đừng có đi,” Ali nói ngay lập tức. Cậu nắm lấy tay áo của Baxter một cách nghiêm túc. “Nếu ngài đi đến đó, sẽ có… rắc rối.”

Cho chị Laila, ý là thế.

“Cách duy nhất để đối phó với những kẻ bắt nạt người khác là đương đầu với chúng,” Baxter nói với cậu nhóc.

Ali khịt mũi. “Điều này thì cháu học được trên đường phố rồi ạ. Nhưng nếu cháu đương đầu với Omar, thì người bị đau không phải là cháu. Khi nào cháu lớn, chắc chắn sẽ khác.” Nó siết chặt nắm tay. “Và khi nào cháu là một người đàn ông, cháu sẽ đưa chị Laila ra khỏi chỗ đó.”

Baxter nhìn chàng vệ sĩ mười tuổi của Laila và xoa xoa bàn tay qua chiếc cằm lởm chởm của ông. Ông có muốn nói chuyện với Omar hay không? Ông không muốn một cuộc đánh đấm không cần thiết. Một khi đã làm, ông muốn mình là người chiến thắng.

Ông đã thích Laila ngay từ đầu, nhưng lý do đó có đủ để đối đầu với anh trai cô? Sau một cuộc gặp? Những việc này gợi lên hàm ý… đặc biệt là ở phương Đông. Nhất là khi có mắc míu tới một phụ nữ.

“Ta cần cạo râu và uống cà phê, theo thứ tự,” ông nói với Ali. “Sau đó ta sẽ suy nghĩ chuyện đấy.”

Căng thẳng rút khỏi thân hình gầy còm của Ali. “Vậy ngài sẽ đi nói chuyện với Omar ạ?” Trông nó đã bớt căng thẳng nhưng nghe có vẻ thất vọng.

Baxter nhìn thằng bé và nghĩ về người phụ nữ ông chỉ mới gặp ngày hôm qua. Ông đã thích cô ấy ngay lập tức. Ông đã nhanh chóng quyết định thuê cô ngay. Bản năng của ông chưa bao giờ bỏ rơi ông. Ông đã quyết định. “Không phải tôi đã bảo cậu đi pha cà phê rồi sao?”

“Nhưng mà-” Ali bắt đầu.

Baxter chỉ vào nhà bếp. “Đi! Và kêu Jamil dậy, bảo anh ta tới đây gặp tôi.”

Nhưng khi Jamil đến, không phải là để cạo râu cho Baxter, mà là đi chuyển một tin nhắn cho một người phụ nữ trong khu vực nghèo nhất thành phố…

Vài giờ sau, Jamil thì thầm gì đó vào tai Baxter, và Baxter sai Ali đi ra chợ mua vài thứ trái cây. Ngay lúc Ali chạy đi, Jamil đưa một người phụ nữ vào qua cửa sau, che kín mặt ẩn giấu danh tính.

“Thế này, Laila, anh trai cô nói không,” Baxter nói khi chị tự mình ngồi xuống. “Cô có một lựa chọn – nếu cô vẫn muốn đến và làm việc cho tôi.”

“Một lựa chọn?” Chị bỏ mạng che mặt. Đôi mắt đen dịu dàng của chị nhìn ông dò xét.

Baxter nín thở. Cô ấy thật duyên dáng. Làn da cô trơn mịn. Hai cánh môi đầy đặn và hồng hào của cô có chút sưng lên ở khóe môi.

Không phải là một cô gái trẻ và, ông nghĩ, với đôi mắt bầm tím và đôi môi sưng như thế, không phải là người dễ dàng tin cậy ai.

Nhưng có một sự chắc chắn ở cái nhìn chằm chằm không rời của cô, như thể cô đã chấp nhận mình là ai. Ông thích điều đó ở một người phụ nữ.

“Có một cách, nhưng cô sẽ phải tin tưởng tôi.”

Cô cho ông một cái nhìn trong trẻo. “Tôi có vài lý do để tin tưởng đàn ông trong cuộc đời mình. Nhưng hãy cho tôi biết kế hoạch của ngài.”

Ông nói với cô và đôi mắt cô nheo lại. “Tại sao ngài làm điều này? Ngài thậm chí còn không biết tôi.”

Ông nhún vai. “Đơn giản thôi. Tôi thích an nhàn, và tôi thích cô. Và tôi tin vào bản năng của tôi về người khác. Nhưng tùy cô thôi. Hãy suy nghĩ và cho tôi biết quyết định của cô.”

***

“Cầm lấy cái này và hãy đi mua sắm,” Rafe nói với Ayisha khi anh đến thăm cô vào sáng hôm sau. Anh đưa cho cô một chiếc ví. “Hãy mua bất cứ gì cô cần cho chuyến đi.” Anh liếc vào quần áo cô. “Có thể sẽ dễ dàng hơn nếu cô mặc những bộ đồ thế này trên chuyến hành trình tới Alexandria – chúng ta sẽ đi xe ngựa và sau đó đi xuồng qua sông. Nhưng cô sẽ cần lên tàu như là một phụ nữ.”

Đôi mắt cô lóe lên – anh đang đẩy cô, anh biết – nhưng tất cả những gì cô nói là, “Có thứ gì đặc biệt tôi nên mua không?”

“Tôi không biết – váy áo, tất dài, đồ lót, giày dép, mũ nón – đại loại thế.” Làm thế nào mà anh biết phụ nữ cần gì chứ? “Đừng tiết kiệm, hãy mua bất cứ gì cô nghĩ mình có thể cần. Hãy đưa Laila đi cùng cô.”

“Laila bận lắm,” cô bảo anh.

“Cô tốt hơn nên tiến hành,” Rafe nói. “Có nhiều việc để làm lắm đấy. Chúng ta sẽ đi Alexandria trong vài ngày nữa.”

Cô cầm chiếc ví. Đối với một người phụ nữ được cho toàn quyền mua sắm bất cứ gì cô ta muốn, thế mà lại trông khổ sở thế này, nhưng anh không thể giúp gì.

***

Không lâu sau đó Baxter đi tới nhà Omar. Ông tạt vào cửa hàng của ông trên đường đi và gọi một thanh niên gầy nhom, đang khom người bên đống giấy tờ. “Ben,” ông gọi. “Tôi muốn cậu đi với tôi. Đem theo giấy bút và mực viết.”

Ông phải gõ hai lần vào cửa nhà Omar. Khi họ chờ, Baxter ngửi ngửi không khí. “Mùi gì thế? Có một tiệm bánh gần đây. Mua cho chúng ta vài ổ bánh mới đi, Ali. Chúng ta sẽ ăn một bữa sáng tử tế sau việc này.” Ông ném cho thằng nhỏ một đồng xu.

Ali nhìn đồng xu vẻ hồ nghi. “Nhưng đó là bánh mì của chị Laila,” cậu nói. “Ngài không cần phải trả tiền.”

“Bánh mì của Laila? Tất nhiên. Ta quên mất cô ấy là một người thợ làm bánh.”

“Bánh mì ngon lắm ạ,” Ali nói với ông. “Bán rất nhanh.”

“Vậy thì chạy đi mua cho ta vài ổ trước khi nó hết,” Baxter nói với cậu ta. “Ta cần mấy ổ bánh mì ngon.” Ali nhún vai và đi vòng qua khúc quanh.

Cánh cửa cuối cùng cũng được Omar mở ra. Ông ta trạc tuổi Baxter, một người đàn ông to béo với đôi môi dày, bụng phệ, và tóc thưa thớt. Ông ta lờ đờ nhìn vào các vị khách và gãi gãi bụng. “Chuyện gì?” Quần áo ông ta nhàu nát, như thể ông ta ngủ trong bộ đồ đó.

Baxter giới thiệu mình, bước vào trong, và lặp lại lời đề nghị thuê Laila làm việc. Ông cẩn thận nói ra các điều kiện làm việc.

Omar cười khẩy khi ông nói xong. “Đó là những gì mà ông gọi tên à? Bằng cách giữ một người đàn bà trong nhà mình? Tôi biết tất cả về ông rồi. Góa vợ, đúng không? Ông nghĩ tôi không biết ông muốn gì với em gái tôi sao?”

“Ông hiểu sai rồi,” Baxter lạnh lùng nói. “Lời đề nghị của tôi đứng đắn và đầy sự tôn trọng; em gái ông là một phụ nữ đáng kính.”

“Phải,” Omar nói. “Đó là lý do tại sao tôi nói không. Bổn phận của Laila là lo cho gia đình của nó.”

“Gia đình của ông là ông à?” Baxter hỏi.

“Tôi là chủ gia đình này. Tôi quyết định những gì em gái tôi làm.”

Ánh mắt Omar trượt qua người Baxter như tra dầu, vào trong chiếc áo choàng vải đắt tiền của ông, dừng lại ở chiếc nhẫn có khắc hình trên ngón tay ông.

Ông ta đang ước lượng mình, Baxter nghĩ. Ông chờ lời đề nghị mà ông biết là sẽ đến.

Omar liếc nhìn Ben, đang đứng hiền lành và im lặng cạnh cửa. “Ai đó?”

Baxter nhún vai. “Chỉ là thư ký của tôi.”

Omar nhìn quanh quất vẻ bí ẩn, nghiêng người ra phía trước, và thì thầm, “Cho giá đi, tôi có thể xem xét lại.” Hơi thở ông ta hôi rình.

“Có phải ý ông là,” Baxter nói. “Nếu được giá, ông sẽ cho phép tôi làm hư cô em của ông đúng không?”

Omar nhún vai. “Nếu cái giá đó hợp lý.”

Ngay lúc đó, Laila bước vào từ phía sau ngôi nhà. Đôi mắt cô lướt từ Baxter, tới Omar, rồi sau đó quay trở lại Baxter.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” cô hỏi. Như thể cô không biết.

“Ra ngoài, đàn bà, đây là việc của đàn ông,” Omar quát.

Cô rời đi với thái độ đường hoàng.

“Ông biết đọc chứ?” Baxter hỏi Omar.

“Tất nhiên,” Omar nói với vẻ ngạo mạn.

Baxter lấy ra một tập giấy và một cây bút chì, ngồi bắt chéo chân ở cái bàn thấp giữa phòng, và nhanh chóng điền vào trang giấy bằng chữ Ả Rập một cách thành thạo. Khi ông viết xong, ông đưa tờ giấy cho người trợ lý của mình, Ben. “Viết lại cái này. Hai bản,” ông nói. “Và đưa cho tôi cái túi.”

Ben ngồi xuống, kéo ra một cái túi da, mực viết, và giấy từ chiếc cặp mà anh ta đem theo, đưa chiếc túi cho Baxter, và bắt đầu nhanh chóng công việc sao chép.

Khi ngòi viết của Ben bay lượn, Baxter bắt đầu đếm tiền. Ông làm một cách chậm chạp, cố ý, nhìn Omar qua khóe mắt.

Omar, thấy Ben viết chữ một cách rõ ràng, nhanh chóng với vẻ kinh ngạc, đã ngay lập tức bị phân tâm. Đôi mắt ông ta lồi ra khi đống ấy tiền lớn dần. Ông ta ngồi, chảy nước miếng. Hai tay xoắn lại.

Baxter kết thúc việc đếm tiền và đặt đống tiền vào giữa bàn. “Nhiêu đó đủ chứ?”

Omar gật đầu nồng nhiệt. Ông ta với tay tới nó, nhưng tay Baxter nhanh chóng đưa ra và tóm lấy cổ tay ông ta, rất mạnh khiến Omar nhăn mặt.

“Chưa đâu,” Baxter nói trong một giọng lạnh lùng. “Trước tiên ông phải ký tên vào bản thỏa thuận đồng ý cho em gái ông tới chỗ tôi để đổi lấy số tiền này.”

Omar giật lấy cây bút và viết nguệch ngoạc tên ông ta vào đó, chỉ liếc sơ vào tờ giấy.

Bàn tay ông ta trườn về phía đống tiền.

“Ký vào bản kia nữa,” Baxter ra lệnh.

Omar ký. Baxter ký vào mỗi tờ giấy và đưa nó cho Ben, anh ta cũng ký vào, sau đó niêm phong mỗi tờ giấy với sáp niêm phong màu đỏ.

Anh ta đưa một bản cho Baxter và bản kia cho Omar. “Cầm lấy.”

Omar chộp lấy số tiền, nhét nó vào chiếc túi vải tồi tàn, và ấn bừa nó vào trong áo trước khi Baxter có cơ hội đổi ý định.

Baxter đứng dậy và đi về phía cửa sau. “Laila,” ông nói. “Thu dọn đồ đạc của cô, cô sẽ đi với tôi.”

Cô không nhúc nhích. “Omar đồng ý rồi sao?”

Baxter gật. “Phải.”

Cô liếc nhìn Omar, đang đứng đằng sau ông, và mắt cô nheo lại. “Anh ta đòi bao nhiêu?” cô hỏi Baxter trong một giọng thấp. “Và ông ta đã hứa gì?”

“Không phải tất cả những gì ông ta hình dung,” Baxter nhẹ nhàng nói, và cô nhìn đăm đăm vào ông anh trai của mình.

Omar đang đọc tờ giấy, một cách lặng lẽ, đôi môi ông ta khẽ mấp máy. Ông ta ngước lên, biểu hiện bị sốc trên khuôn mặt. “Tiền sính lễ? Đây là một hợp đồng hôn nhân mà?”

“Hôn nhân?” Laila thở hổn hển.

Baxter liếc nhìn xuống Laila và nhún vai. “Ông ta đã chuẩn bị bán cô, nhưng tôi không mua người. Một hợp đồng hôn nhân, hay nói cách khác, là một lời hứa hợp pháp, và một sự trao đổi tiền bạc khá được chấp thuận. Tuy nhiên, nó hoàn toàn tùy thuộc vào cô. Một sự lựa chọn thiết thực giữa hai khả năng, chỉ vậy thôi.”

Laila nhìn chăm chăm trở lại ông, sững sờ. “Nhưng đây không phải là những gì chúng ta đã thỏa thuận. Ngài không biết gì về tôi,” cô thì thầm.

Ông lại nhún vai. “Tôi lúc nào cũng tin tưởng vào bản năng của mình. Và thông điệp của cô cho biết cô sẽ tin tưởng tôi làm những gì tôi thấy cần thiết.” Ông mỉm cười. “Niềm tin đẻ ra niềm tin.”

“Đẻ á?” Omar chế nhạo. “Cô ta không sinh đẻ được đâu.”

“Đó là sự thật,” Cô cho Baxter một cái nhìn xoáy, sâu. “Ngài có chắc điều này không, thưa ngài?”

Ông mỉm cười. “Cô có thể gọi tôi là Johnny. Hoặc Jamil nếu cô thích.”

“Tôi thích Johnny hơn,” cô nói. Đôi mắt cô sáng lên.

“Đó chỉ là một sự thỏa thuận thiết thực,” ông cẩn thận nhắc cô nhớ. “Không yêu đương, không hoa hòe.”

“Yêu và hoa?” Cô trông bối rối, và ông nhớ lại cô có khả năng không có khái niệm về tình yêu lãng mạn. Ở đây họ chỉ biết những thỏa thuận mang tính thiết thực.

“Nó thiết thực,” ông lặp lại. “Một giải pháp cho nhu cầu của cả hai chúng ta.”

“Lợi ích.” Cô gật đầu. “Vâng, tôi sẽ đi.”

“Nhưng tôi đâu có đồng ý chuyện kết hôn,” Omar quát lên.

“Ông có, và đã được viết, được ký tên, được làm chứng, và đóng dấu.” Baxter vỗ vỗ vào chiếc túi bên trong nơi ông cất vào bản sao của ông. “Laila sẽ đi với tôi bây giờ. Phần còn lại là tùy vào cô ấy.”

“Bây giờ? Nhưng ai sẽ làm đồ ăn sáng cho tôi đây?” Omar gầm lên.

“Trả tiền cho ai đó,” Baxter nói với ông ta. “Và nếu ông còn đụng mọt ngón tay lên Laila lần nữa, hoặc thậm chí là tới gần mà không có lời mời của cô ấy…” Ông dừng lại để cho lời nói của mình ngấm vào ông ta. “Tôi sẽ cho ông muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong đấy.”

***

“Ông Baxter đã đưa chị Laila đi rồi!” Ali bất thình lình xuất hiện chỗ Ayisha và Rafe. Ayisha đã đi đến nhà anh để trả lại tiền thừa từ chuyến mua sắm của cô.

“Em nói sao cơ, ông Baxter đã đưa chị Laila đi là sao?” cô hỏi.

Ali hào hứng giải thích.

Ayisha không thể tin vào tai mình. “Ông ấy đã hỏi cưới chị ấy ư?”

“Dạ, ông ấy nói đó là sự thiết thực, và em cũng nghĩ vậy, vì nếu họ lấy nhau, Omar không thể đụng vào Laila được nữa. Baxter còn làm ổng ký vào một tờ giấy trong ấy có dấu mực đỏ nữa đó chị, cho nên có vẻ sẽ ổn thôi. Chị Laila đã lấy mọi thứ của chỉ với chị và em để đi đến nhà ông Baxter rồi.”

“Còn con mèo của chị thì sao?”

“Con mèo cũng vậy. Ông Baxter thích mèo. Chị Laila không có quên gì đâu. Chị ấy còn lấy một chiếc túi nhỏ kêu leng keng ở đằng sau một viên gạch trong lò nữa cơ.”

Ayisha choáng váng. “Chúng ta bây giờ sẽ sống ở nhà ông Baxter sao? Không còn Omar nữa ư?”

“Dạ, thật là hay, phải không chị?” Ali liếng thoắng. “Chị Laila đã đi với ông Baxter, nhưng mà chị ấy vẫn chưa nói chỉ sẽ lấy ông. Em không hiểu gì hết. Em thích Baxter. Ông ấy giàu lắm cơ. Nếu chỉ lấy ông Baxter, thế thì chúng ta cũng sẽ giàu phải không chị? Thật hay nếu mình giàu có. Chị có nghĩ chị ấy sẽ lấy ông Baxter không? Và nếu chỉ lấy, vậy thì em sẽ là gì? Nếu chị ấy là mẹ nuôi của em, vậy thì ông ấy sẽ là cha nuôi của em phải không? Ông ấy nói tất cả chúng mình sẽ sống với ông. Ông ấy bảo chị Laila đem đi mọi thứ chị ấy muốn, vì thế bọn em đã đóng gói tất cả và bây giờ chúng mình sống ở nhà của ông Baxter nha – chị Laila này, em này, và chị nữa. Chị có nghĩ điều đó có nghĩa là tối nay em sẽ ngủ trong nhà phải không? Trong một chiếc giường, một chiếc giường thật sự ấy?”

Ayisha bật cười trước một tràng câu hỏi liên thanh. “Chị không biết tiếp theo thế nào, nhưng chắc là thế, chị nghĩ tối nay em sẽ ngủ trong nhà trên một chiếc giường thật sự. Và chị cũng sẽ thế.”

Và, cô nghĩ, điều đó cũng có nghĩa chị Laila và Ali đã được ổn định an toàn. Cũng có nghĩa là…

“Có chuyện gì thế?” một giọng nói trầm trầm từ ngưỡng cửa. “Tôi nghe có tên của Baxter và Laila.”

Ayisha giải thích những gì đã xảy ra. Sự phấn khích từ việc Laila chuyển đi từ từ rút đi khỏi cô có thể thấy rõ ràng. Trong ánh nhìn xanh lơ, không thể thỏa hiệp của Rafe, cô thấy rằng anh cũng đã biết.

Cô không còn lý do để trì hoãn thêm nữa. Thời gian của cô ở Ai Cập đã kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.