To Catch A Bride

Chương 9: Chương 9




“Anh ấy đã phái Higgins đến Alexandria để đặt vé tàu rồi, còn nói là bọn em sẽ rời khỏi đây trong hai ngày nữa. Hai ngày, chị Laila. Em phải làm gì đây?”

Laila ôm cô. “Em sẽ đi theo số mệnh của mình, bé con, như chị đã đi theo mệnh số của chị vậy.” Họ đang ngồi khoanh chân, đối mặt nhau trên một chiếc giường rộng, thấp trong khu nhà của người đầu bếp tiền nhiệm. So với căn nhà của Laila, thì đây là xa xỉ.

“Chị sẽ thật sự lấy ông Baxter ư?” Ayisha hỏi chị. Căn phòng có mùi xà phòng và mùi nắng; Laila đã cọ rửa nơi này từ trên xuống dưới, giặt sạch tất cả chăn mền, và hong khô chúng dưới ánh mặt trời.

“Tất nhiên.” Laila mỉm cười. “Chỉ là chưa thôi.”

“Bởi vì ông ấy giàu có?”

Laila lắc đầu. “Giàu là điều tốt, nhưng một người phụ nữ giàu có thể được hạnh phúc cũng như không hạnh phúc như một người phụ nữ nghèo thôi. Tiền bạc đem lại sự thoải mái, thế thôi.” Chị nhìn quanh căn phòng và vỗ nhẹ vào tấm trải giường đắt tiền. “Chị thấy thoải mái ở đây. Và nếu anh chàng người Anh của em cho chị một ngôi nhà-”

“Anh ấy sẽ cho,” Ayisha nói với sự chắc chắn.

Laila mỉm cười. “Vậy thì chị không còn là một người phụ nữ nghèo nữa, và chị có thể chọn lựa.”

“Vậy thì tại sao phải lấy Baxter chứ? Chị thậm chí còn không biết ông ấy.”

Laila nhún vai. “Chị đã kết hôn với chồng chị thậm chí còn không cần gặp ông ấy.”

“Thế nên chị mới chờ đợi? Để biết Baxter rõ hơn?”

Laila lắc đầu và nở một nụ cười buồn buồn. “Hôn nhân luôn là một canh bạc. Em không biết cho đến khi em đang ở trong đó với những gì nó sẽ đem lại. Em chỉ phải nhắm mắt lại, cầu nguyện và nhảy qua – sau đó cố hết sức để làm cho mình được hạnh phúc.”

Ayisha thở dài. Cú nhảy của niềm tin. Đó chính xác là cảm giác của cô với việc đi với một người xa lạ cao ráo, ngăm đen với đôi mắt xanh xanh, buồn buồn. Nếu cô không cẩn thận, cô sẽ bị… lạc lối.

“Nếu đó là sự thật, vậy sao phải chờ đợi?”

Một nụ cười nữ tính, chậm rãi nở ra trên gương mặt Laila. “Sự chờ đợi là dành cho Baxter, chứ không phải cho chị,” chị nhẹ nhàng nói.

“Em không hiểu. Chị biết ông ấy muốn chị mà. Ông ấy đã yêu cầu chị đấy thôi.”

“Phải, và ông ấy nói về ‘những thỏa thuận thiết thực’ và ‘tiện lợi.’ ” Laila khịt mũi.

“Không đúng sao?”

“Ồ đúng chứ, nhưng đó không phải là tất cả.” Chị mỉm cười vu vơ. “Một người đàn bà biết khi nào một người đàn ông muốn cô ta.”

“Làm thế nào cô ta biết?” Ayisha thốt lên. “Bằng cách nào?”

Khuôn mặt Laila dịu dàng. “À, em sẽ nghĩ tới chàng trai người Anh của em, từng chút một. Chị không thể nói cho em biết làm thế nào; đó là điều mà mỗi người phụ nữ đều phải từ mình biết lấy.”

“Vậy ạ?” Ayisha yểu xìu nói.

Laila bật cười. “A, đó là điều em sợ sao? Em sợ em sẽ trao cho cậu ta trái tim của em, rồi cậu ta sẽ làm nó tan vỡ?”

Chị nắm lấy tay Ayisha.”Đó là số mệnh của chúng ta, vì là phụ nữ. Chúng ta không thể làm được gì trừ yêu thương, và đôi lúc nó sẽ gây đau đớn… đau rất nhiều.” Đôi mắt chị trông xa xôi, và Ayisha biết Laila đang nghĩ tới người chồng cũ của chị. Hẳn nó đã làm Laila đau đớn, vì phải chia tay người chồng mà chị đã yêu, vì điều mà chị không thể tránh. Như rắc muối vào vết thương không thể có con.

“Nhưng,” Laila vui vẻ nói nhanh, “ngay khi em tưởng rằng mình sẽ sống như là một bà lão già nua nhăn nheo, thì xuất hiện một người đàn ông với một cái nhìn từ đôi mắt xanh tinh quái của ông ấy khiến trái tim em bị lạc nhịp.”

Ayisha không thể không mỉm cười với sự say mê bộc trực trong giọng nói của Laila. “Vậy thì khi nào chị lấy ông ấy?”

Laila nở một nụ cười bí ẩn, rất đàn bà. “Ngay khi Ngài Johnny Baxter hiểu tại sao ông ấy yêu cầu chị như thế.”

Ayisha nhíu mày. “Thế nếu chị nhầm thì sao? Nếu đó chỉ là một sự thỏa thuận thiết thực?”

Laila cho cô một cái nhìn giữa đàn bà với nhau. “Một người đàn ông giàu có có thể có bất kỳ người phụ nữ nào ông ta muốn. Hoặc bất kỳ người đầu bếp nào, nếu cần. Và Johnny biết xuất thân của chị. Chị đã rất rõ ràng với ông ấy vào ngày đầu tiên rằng chị là một phụ nữ đứng đắn và sẽ không chấp nhận những chuyện lố lăng.”

Laila nhăn mặt. “Thế nên giải pháp duy nhất của ông ấy là đưa một thư ký đến nhà anh trai chị? Cho Omar một món tiền lớn và lừa anh ta ký vào một hợp đồng hôn nhân? Chị không nghĩ như vậy.” Đôi mắt chị ánh lên với sức mạnh nữ tính.

“Vào cái hôm đầu tiên ấy, ngay từ khoảnh khắc mắt bọn chị gặp nhau, chị đã cảm thấy điều gì đó. Ông ấy cũng thế, chị chắc chắn. Và khi ông ấy chạm vào tay chị… ồ!” Chị phẩy phẩy tay như một cái quạt để làm mát mặt mình.

“Cho nên, khi nào ngài Johnny Baxter hiểu lý do tại sao ông ấy đã làm những việc đã làm, chị sẽ lấy ông ấy. Cho đến khi đó, sẽ chẳng tổn hại gì cho ông ấy để chờ đợi. Chờ đợi làm cho một người đàn ông biết… thưởng thức nhiều hơn.” Và chị mỉm cười theo cái kiểu làm Ayisha nhớ tới những điều cô đã nghĩ khi nghe câu chuyện về “ngựa giống.”

Những lời nói của Laila ngày hôm đó và những hình ảnh mà chúng đã gợi lên đã khắc sâu vào tiềm thức của Ayisha.

Cô không thể xua đi hình ảnh của Rafe Ramsey, đang đè mạnh giữa hai đùi cô… Cô có thể cảm thấy cơ thế anh đang nằm trên người cô, hông cô căng lên giữa hai đùi rắn chắc của anh, ngửi thấy mùi nam tính, sạch sẽ của anh.

Và sau đó lúc cưỡi ngựa trở về từ bờ sông với anh, nóng bức và đầy mồ hôi, cùng với máu trên hai bàn tay anh, hai cánh tay cô quanh eo anh, lắng nghe nhịp đập trái tim anh qua làn áo.

Ayisha rùng mình, khi nghĩ về nó.

Laila mỉm cười và vỗ nhẹ lên tay cô. “Chị biết, có điều gì đó về những người đàn ông mắt xanh này.” Chị im lặng trong một lúc, sau đó nói, “Em nghĩ ông ấy của chị trong chiếc quần chẽn ôm sát và đôi ủng cao trông có giống chàng trai của em không? Chị rất muốn nhìn thấy Johnny của chị trong bộ đồ như thế.”

***

Đêm trước chuyến khởi hành của họ, Rafe đi tìm Laila ở chỗ ở mới của chị và thấy chị đang bận rộn chuẩn bị cho bữa ăn chia tay Ayisha. Một nhóm nhỏ những người sai vặt đang ngoan ngoãn băm băm, thái thái và nhặt rau dưới sự giám sát của chị.

Sau một vài câu chào hỏi lịch sự đi kèm với cà phê và mấy món ăn gì đó, anh quyết định mở rộng chủ đề.

“Chị muốn kết hôn với Baxter, tôi tin thế. Xin chúc mừng chị.”

“Có lẽ tôi sẽ lấy ông ấy.” Chị mím môi vẻ tinh nghịch. “Nhưng tôi vẫn chưa quyết định.”

Sự vô tư của chị làm anh ngạc nhiên. Baxter là một mẻ cá ngon. Tuy nhiên, đó không phải là chuyện của anh. Anh nói, “Chị sẽ cô đơn, tôi nghĩ, nếu không có Ayisha.”

“Con bé như là con gái tôi vậy,” Laila thừa nhận, “và tôi sẽ rất nhớ nó. Nhưng để nó đi về với bà của nó là một chuyện tốt. Cô gái đó cần gia đình.” Chị nhìn anh với vẻ sắc sảo. “Bà của con bé có thể tìm cho nó một người đàn ông tốt để kết hôn chăng?”

“Rất có thể,” Rafe nói với vẻ kiềm chế. “Tôi đến để cho chị biết ngôi nhà ở Alexandria bây giờ đã là của chị.” Anh đưa cho chị giấy tờ chuyển nhượng. “Mang tên chị và Ali.”

Chị lau tay cẩn thận và cầm lấy tờ văn bản được cuộn lại như thể nó là một thứ gì đó mong manh và không có thật. Đôi mắt chị ẩm ướt. “Cám ơn cậu, Rameses; cậu là một người đáng trọng và tôi sẽ cầu nguyện cho cậu mỗi ngày trong cuộc đời tôi.” Chị chớp mắt và thêm vào, “Và cho vợ cậu nữa.”

Đôi môi Rafe co giật. Chị chưa bao giờ quên.

Anh cũng đã đi nói với Baxter họ sẽ rời đi vào sáng sớm mai. Anh dừng lại, sau đó nói, “Tôi cho là sẽ có một lễ cưới trong lời đề nghị đó, đúng không?”

Miệng Baxter xoắn lại trong một nụ cười châm biếm. “Đó là một hợp đồng hôn nhân thôi. Laila đâu có chịu tôi… vẫn chưa.”

“Tôi thấy ngạc nhiên đấy,” Rafe thẳng thừng nói. “Tôi những tưởng chị ta đã nhảy cẩng lên với điều đó chứ. Hầu hết phụ nữ đều thế.”

“Thế nên điều đó mới thú vị,” Baxter nói. “Cô ấy thì không. Tôi nghĩ cô ấy đang cố giành được nhiều hơn nữa.”

“Còn hơn nữa? Chúa tôi.”

“Kỳ quặc là tôi hiểu,” Baxter khô khan nói. “Nhưng đó không phải là về tiền bạc. Tôi nghĩ cô ấy đang muốn có thời gian tìm hiểu.”

Đối với một người đàn ông đã đưa ra một lời đề nghị tuyệt vời, và rồi không khác gì bị từ chối, Baxter đã xử lý điều kinh ngạc đó rất tốt, Rafe nghĩ. Ông ấy dường như còn tự hào đối với sự miễn cưỡng của Laila trong việc nhận lời ông.

Và vì thế ông sẽ được, Rafe đột nhiên nhận ra; nếu chị ấy rốt cuộc cũng lấy Baxter, ông ấy sẽ biết đó không phải là vì tiền hoặc địa vị.

Và cho dù Baxter đã thẳng thắn nói rằng đó chỉ là một thỏa thuận thiết thực, nhưng, sẽ dễ chịu hơn khi cảm nhận được một người được khát khao vì chính bản thân họ, chứ không phải vì tiền của họ.

Hoặc mối quan hệ của người đó với một bá tước. Và người đó được cho là có khả năng sinh một người thừa kế, anh nghĩ.

Anh thu hồi những suy nghĩ của mình trở lại Baxter. “Không phải ông là người thích một quyết định nhanh chóng sao?”

Baxter nhún vai. “Tôi đã thực hiện hầu hết những lựa chọn quan trọng trong cuộc đời mình một cách nhanh chóng và theo bản năng. Chưa bao giờ làm tôi thất vọng – hầu hết thời gian.” Ông cười toe với Rafe. “Phải nói là, Ramsey, tôi đã nghĩ cậu sẽ là một gã gây phiền phức chết tiệt khi lần đầu tiên cậu đến đây đấy.”

Rafe nhướng một bên mày vẻ châm biếm. “Hầy, còn tôi đã nghĩ là mình sẽ cố hết sức để làm cho cuộc sống của ông đảo lộn cơ đấy. Cho tôi biết, tôi đã làm gì nên tội thế?”

Baxter cười khùng khục. “Ừm, cậu đã đem đến một đống phiền phức, nhưng tôi thích nó. Khi cậu đến đây lần đầu, nơi này như là một lăng mộ ấy. Khi người đầu bếp của tôi bỏ việc, tất cả gia đình ông ta cũng đi theo, hai người vợ và một đàn con và những người bà con khác. Tôi thấy là mình nhớ họ. Còn giờ, với Laila và Ali – mà tôi không nghi ngờ là Laila sẽ đưa về nhiều hơn trẻ con mồ côi bụi đời – chỗ này sẽ có hơi hướm cuộc sống trở lại.”

Rafe nở một nụ cười bị biến dạng. “Ông là người tốt, Baxter, và tôi rất vui vì đã gặp ông. Nếu ông có bao giờ trở lại thăm nước Anh, hãy tới ở chỗ tôi nhé. Ông sẽ được chào đón nồng nhiệt.” Anh đưa tay ra và hai người đàn ông bắt tay nhau.

***

Ngay khi bình minh ló dạng, Rafe cưỡi ngựa đến nhà Baxter, dắt theo một con ngựa cái cho Ayisha cưỡi. Phía sau anh là hai người đàn ông địa phương cũng cưỡi ngựa và một con la chất đầy hành lý.

“Ngựa ư?” Ayisha ngạc nhiên nói khi cô ra khỏi ngôi nhà.

“Chúng ta sẽ đi ngựa tới Boulac,” anh bảo cô. “Không xa lắm, và từ đó chúng ta sẽ đi xuồng xuống sông Nile.”

Những người khác đi theo cô ra ngoài để nói lời chào tạm biệt lần cuối: Laila, Ali, Baxter, và những người giúp việc. Còn có con mèo.

Mắt ai cũng có chút sưng từ bữa tiệc đêm qua; Laila đã cho Ayisha một bữa tiệc tiễn đưa thật tuyệt vời, với một đống đồ ăn ngon. Sau đó họ ngồi quanh một ngọn lửa trong sân, dưới những vì sao, nhớ lại những ngày đã qua và kể những câu chuyện, rồi đàn, hát và đến phiên Laila, là khiêu vũ. Đó là một đêm đầy tiếng cười và nước mắt.

Sáng nay Ayisha trông rất vui vẻ, một sự quyết tâm vui vẻ. Hãy vờ mình cũng thấy thế, Rafe nghĩ, chú ý tới đôi mắt đỏ hoe.

Cô vẫn ăn mặc như con trai, nhưng là quần áo đặc biệt dành cho chuyến hành trình: chiếc áo thụng của người Beduoin và một cái khăn đầu, được buộc chặt với một sợi dây thừng xoắn quanh phần đỉnh đầu thay vì là một chiếc khăn xếp. Hoàn hảo cho cưỡi ngựa, như nó đã thế.

“Cô có đồ đạc của mình chứ?” Rafe hỏi Ayisha. Sự tương phản giữa vẻ vui tươi của cô ấy với đôi mắt hơi sưng gặm nhấm vào anh.

Cô đưa ra một cái gói nhỏ và anh cầm lấy nó để dưa cho những người dẫn đường, họ thêm nó vào đống hành lý.

“Ừm,” cô nói trong một giọng chỉ run rẩy một chút. “Tôi cho rằng đây là lời tạm biệt.”

Cô ôm và hôn Baxter trước, sau đó tới Ali người đã buông đâu mất vẻ gan góc trẻ con của mình, và đang cố nén tiếng nức nở.

“Ngoan nào, em trai, khi nào em lớn em sẽ tới Anh với chị mà,” cô nói trong một giọng khàn khàn. “Hãy luyện viết chữ và viết thư cho chị thường xuyên nhé, vì chị sẽ nhớ em lắm đấy.”

“Em sẽ viết,” cậu nhóc hứa.

Laila là người cuối cùng; hai người phụ nữ ôm nhau trong một cái ôm ghì, kéo dài. Laila bật khóc.

Ayisha là người đầu tiên kéo mình ra. “Đừng lo cho em nhé, chị Laila. Em tìm kiếm số mệnh của mình, nhớ chứ? Em sẽ vắt cạn trái cam ngọt ngào của cuộc đời. Và em cám ơn chị, cám ơn chị vì mọi thứ.” Giọng cô vỡ ra, và cô mím chặt môi lại, không thể tiếp tục.

Laila lau nước mắt với một góc áo choàng của mình. “Hãy luôn nhớ em là con gái trong trái tim chị, và chị yêu em rất nhiều – rất nhiều.”

Ayisha gật đầu, không thể nói. Cô cúi xuống và bồng lên con mèo, vùi mặt cô vào lông nó, và sau đó trượt nó vào trong chiếc áo thụng của mình. Khép chặt chiếc áo quanh nó, cô bước về phía con ngựa.

“Cô đang làm gì thế?” Rafe nói. “Cô không thể đem theo con mèo đó.”

Cô nhìn chằm chằm vào anh trong ánh nhìn mờ mịt. “Tại sao không?” Hai cánh tay cô siết chặt một cách bảo vệ quanh chú mèo. “Nó là mèo của tôi.”

Rafe liếc những người khác. “Đó là một chuyến hành trình dài và vất vả.”

“Tom khỏe lắm. Nó có thể sống lâu hơn bất cứ gì.”

“Nó có thể đi du lịch trong một chiếc lồng chứ?” anh hỏi. “Nó có chịu được việc bị nhốt không?” Con vật trông khá giống mèo rừng với anh.

Im lặng. Đầu cô cúi xuống con mèo.

“Bởi vì trên tàu sẽ yêu cầu nó được nhốt trong một chiếc lồng hầu hết thời gian. Và cũng có khi chúng ta sẽ di chuyển bằng xe ngựa.” Anh liếc vào bầy ngựa. “Chúng ta sẽ trải qua hàng giờ trên những con ngựa này hôm nay và sau đó chúng ta sẽ ở trong một chiếc xuồng qua sông. Liệu nó ở trong áo thụng của cô vào tất cả những lúc ấy?”

Ai cũng biết câu trả lời. Môi dưới của cô run rẩy. Cô cắn nó xuống, đủ mạnh làm Rafe nhăn mặt. Con mèo trèo ra khỏi chiếc áo thụng của cô và bấu chân của nó lên vai cô, húc đầu nó vào cằm cô. Rafe có thể nghe thấy những tiếng kêu ư ử của nó.

“Nó là một con mèo già, Ayisha,” Rafe nhẹ nhàng nói. “Những con mèo già không thích thay đổi.”

Cô vùi mặt vào trong bộ lông của con mèo vì thế anh không thể nhìn thấy vẻ mặt cô. Con mèo nhào nặn vai cô, nhìn chằm chằm vào Rafe với biểu hiện dữ tợn, như thể nó biết anh đang bắt đi mất cô chủ của nó. Cái đuôi của nó, với chóp đuôi bị thiếu mất, co rúm lại.

“Cậu ấy nói đúng, con gái,” Laila dịu dàng nói. “Con mèo quá già để thay đổi môi trường sống của nó.”

“Hãy đưa nó cho Ali,” Rafe nói với cô. Anh gật đầu với Ali.

Ali chạy ra phía trước và đưa hai tay lên lấy con mèo. “Em sẽ chăm sóc tốt nó, chị Ayisha, em hứa.”

Ayisha ngẩng đầu lên. “Tất nhiên tôi biết nó không thể đi cùng tôi,” cô nói trong một nỗ lực vui vẻ nhưng không thành. “Tôi chỉ… muốn chào tạm biệt nó. Nó là – nó là người bạn lâu năm nhất của tôi.” Với đôi môi mím chặt với nhau trong một nụ cười run run, Ayisha chuyền con mèo qua, và không thêm lời nào, quay người và lên ngựa của mình một cách uyển chuyển, không cần ai đỡ lên.

Rafe cũng lên ngựa của mình. “Sẵn sàng” anh hỏi cô.

Cô gật, không thể nói ra lời.

“Tạm biệt, tạm biệt,” những người khác nói.

Cô vẫy tay chào lại, mỉm cười, đôi mắt nhòe đi vì lệ. Ali chạy theo những con ngựa, con mèo nhảy khỏi tay cậu để lên bờ tường. Nó ngồi, khi cô chủ của nó biến mất, dõi theo cô với đôi mắt nâu vàng nheo lại.

Đi được hai phút, ngay khi Ayisha cố kiểm soát nước mắt của mình, thì họ đi ngang qua một người đàn ông bận đồ đen trông bụi bặm, khuôn mặt ông ta bị bầm tím từ một trận đánh nhau gần đây. Ông ta nhìn đăm đăm vào Ayisha, há hốc kinh ngạc, và đôi mắt nhíu lại vẻ điên tiết.

“Hay lắm, kẻ đê tiện ở bến sông kìa.” Rafe bắt đầu tiến lên phía trước.

Cô giơ một bàn tay lên ngăn anh. “Không, để tôi. Tôi sẽ xử hắn.” Bằng tiếng Ả Rập, Ayisha gọi ông ta. “Chú của Gadi, chào. Tôi hy vọng ông đã đau đớn khủng khiếp lắm. Ờ mà còn có thể tệ hơn nữa cơ! Như ông thấy đấy, tôi đang đi khỏi đây với người Anh này. Anh ta có thật nhiều vàng. Ông sẽ chẳng có xu nào. Bởi vì mẹ tôi đã nguyền rủa ông trong hơi thở hấp hối của bà ấy. Đó là tất cả những gì ông xứng đáng được hưởng.”

Ông ta rủa cô và giơ nắm đấm lên, sau đó liếc cái nhìn sợ hãi về phía người Anh.

Cô cười phá lên. “Vẫn hèn thế cơ à? Ông đã từng hỏi tôi làm thế nào tôi thoát được đêm đó.” Cô dừng lại cho đến khi họ đã gần như vượt qua ông ta. “Tôi đã ở dưới gầm giường suốt lúc ấy, ngay dưới mũi ông, ngay chân ông.” Cô nắm hai bàn tay cách nhau sáu inch. “Và ông biết không, chú của Gadi? Chân ông thối um!”

Nước mắt của cô đã biến mất. Cô đá vào con ngựa của mình giục nó phi nước đại, hét ra sau với Rafe, “Đua tới Boulac nào, người Anh!”

***

Gió nhẹ và họ tới Roseta nhanh hơn đã nghĩ. Họ không lên bờ ở đó, như nhiều người thường làm, để làm một chuyến đi ngắn tới Alexandria bằng đường bộ, qua các hồ, mà chọn chuyến đi dài hơn bằng đường biển. Rafe đã nói chuyện với thuyền trưởng, ông ta đã bảo anh rằng giờ không phải là lúc để ghé qua Alexandria, mà tốt hơn là đi thẳng tới cảng. Khi họ vẫn còn rất nhiều thời gian để lên tàu, Rafe đồng ý.

Ayisha thể hiện vẻ láu lỉnh trên gương mặt mình khi anh nói với cô kế hoạch đã thay đổi. “Giờ không phải là lúc, gì chứ,” cô nói. “Anh chỉ đồng ý sau khi anh nghe nói không có ngựa để thuê, và anh đã phải cưỡi một con lừa đi từ Rosetta đến Etka rồi và lại phải lần nữa từ hồ Akoubir đến Alexandria. Biết ngay mà!”

Anh cười toe. “Ừm, tại chân tôi quá dài để cười một con lừa. Trông thật kỳ cục. Với nữa nó làm tôi cảm thấy mình như một quái vật.”

Trong những ngày kể từ khi họ rời Cairo, cô đã vui lên rất nhiều. Cô có vẻ như thích thú chuyến đi, nói về những thứ thú vị và những cảnh vật lạ lùng, thể hiện mình vui vẻ và tích cực, nhưng Rafe biết nhiều khi chỉ là vẻ bề ngoài.

Bất cứ khi nào cô nghĩ không ai để ý tới mình, biểu hiện tươi vui của cô biến dần đi, và nhiều lần anh bắt gặp cô đang dõi theo đất liền đang trôi xa trong ánh nhìn vô định. Có điều gì đó làm cô lo lắng, và đó không chỉ là việc đi tới một vùng đất xa lạ – dù Chúa biết, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ đe dọa.

“Bà của cô sẽ rất vui mừng khi gặp cô,” anh lại một lần nữa nói thế.

“Vâng, tôi chắc vậy,” cô nói một cách lịch sự, nhưng âm thanh không có chút chắc chắn nào. “Và tôi cũng thế.”

“Higgins sẽ cố gắng để mua cho cô một cabin riêng,” anh bảo cô vào một lúc khác, nghĩ cô có lẽ sợ hãi về chuyến hải trình này. “Điều đó sẽ tùy thuộc vào những hành khách khác,” anh giải thích. “Cô có thể phải dùng chung một cabin.”

Cô nhìn anh với biểu hiện kỳ lạ.

“Với một phụ nữ khác, có lẽ có nhiều phụ nữ,” anh vội vã thêm vào, và cô bật cười.

Cuối cùng, họ cũng đến gần thành phố cổ Alexandria từ biển và đi thuyền quanh cảng phía tây, nơi con tàu của họ đang chờ. Rafe, đã từng tới đây một thời gian ngắn trước đó, nói về những địa danh thú vị nơi đây: là hòn đảo Pharos, nơi mà ngọn hải đăng Pharos cổ xưa, một trong bảy kỳ quan thế giới, đã từng ngự trị và giờ nơi đó là một pháo đài đồ sộ từ thế kỷ 15. Vẫn còn một số phế tích La Mã, gồm cột trụ Pompey, và giữa những tòa nhà họ nhìn thấy đỉnh của cột tháp Cleopatra hướng lên trời.

“Và Higgins kia kìa, đang chờ chúng ta,” Rafe quan sát, nhìn thấy bóng dáng người hầu của anh đang điên cuồng vẫy tay, cùng với một nhóm nhỏ phu khuân vác.

“Tính toán thời gian tuyệt lắm, thưa ngài,” Higgins nói, chỉ đạo cho nhóm khuân vác hành lý. Ông quay sang Ayisha khi dẫn họ tiến về phía con tàu. “Tiểu thư Cleeve, cô thích chuyến đi chứ?”

“Thú vị lắm, cám ơn ông, Higgins,” cô nói. “Nhưng vui lòng gọi tôi Ayisha thôi.”

“Tiểu thư Ayisha,” Higgins đồng ý, với một cái liếc nhanh về phía Rafe. Rafe gật đầu. Higgins sẽ là người tốt nhất để dạy Ayisha cách nói chuyện với những người hầu. Anh tin cô sẽ không chịu nghe ông ấy cũng gần chắc như thế.

“Tôi không thể tìm cho cô một cabin riêng, tôi e là thế, tiểu thư,” ông nói khi hướng dẫn họ lên ván xuống tàu. “Chỉ còn ba giường ngủ: hai cái cho đàn ông và một cho phụ nữ. Tôi lẽ ra có thể lấy một trong số giường của cabin dành cho Ngài Rafe nhưng vì-”

“Tiểu thư Ayisha sẽ lấy cabin đó,” Rafe nói với ông. “Tôi sẽ lấy giường của cô ấy.”

“Bà Ferris sẽ không thích thế, thưa ngài,” Higgins nói.

“Bà Ferris là cái bà phiền phức nào vậy?”

“Quý bà ở cabin mà tiểu thư Ayisha sẽ ở chung. Đó là giường duy nhất còn trống.”

“Rất vui nếu có một người phụ nữ để trò chuyện,” Ayisha lặng lẽ nói. “Ông Higgins, vui lòng chỉ đường tôi đến đó nhé?”

“Tất nhiên rồi, thưa cô, tất cả chúng ta ở cùng một boong. Chỉ có hai mươi hành khách.” Ông hướng dẫn Ayisha đi về phía cầu thang.

“Higgins, khi nào tàu khởi hành?” Rafe nói, không cử động.

“Hai giờ nữa, thưa ngài,” Higgins trả lời. “Thủy triều sẽ lên lúc đó, và tàu sẽ khởi hành.”

“Tuyệt,” Rafe nói. “Hai giờ là nhiều rồi, tôi chắc thế.”

“Nhiều cho cái gì-” Higgins quay lại, nhưng Rafe đã ở giữa đường xuống ván tàu. Ông hét gì đó đằng sau Rafe, nhưng gió đã dạt nó đi và Rafe không nghe được. Những bước chân sải dài đưa anh đi về phía thành phố. Anh biết chính xác điều anh muốn, và thậm chí anh còn biết tiếng Ả Rập gọi nó là gì.

“Cậu chủ, cậu chủ, thuyền trưởng bảo tùy thuộc vào gió và thủy triều,” Higgins kêu toáng lên. “Lỡ như ông ta rời đi sớm hơn thì sao?” Ông bắt đầu chạy theo, nhưng cậu chủ của ông đã đi gần tới lối vào thành phố mất rồi.

“Cậu ấy luôn thế này.” Higgin quay khuôn mặt ảm đạm sang Ayisha. “Vài ý tưởng vào phút chót. Lỡ như cậu ấy lỡ tàu thì sao đây? Khi đó chúng ta sẽ đi đâu đây?”

“Tung đồng xu xem ai lấy cabin đó nhé?” Ayisha đề nghị với một nụ cười.

Higgins trông kinh hoàng. “Ồ không, thưa cô, cô cứ lấy nó. Tôi nào được phép chứ.”

Ông đưa mắt nhìn quần áo của cô và sau đó rụt rè nói. “Dù vậy, thưa cô, vì cậu chủ Ramsey đã đi ra ngoài trong một lúc, tôi có thể đề nghị cô dùng cabin của cậu ấy để thay vào bộ đồ phụ nữ của cô không? Có lẽ tốt nhất là đừng để bà Ferris nhìn thấy co ăn bận như một cậu bé Ả Rập.”

Ayisha liếc xuống trang phục của mình. “Tôi cũng cho là thế.” Cô không đặc biệt trông mong gì với việc trở thành một tiểu thư.

“Tuyệt, đây là chìa khóa đến cabin của cậu chủ Ramsey. Số phòng trên thẻ. Đó là một trong những cabin tốt nhất – khu vực riêng của chủ nhân, và những người có cùng địa vị như cô. Tôi sẽ đi lấy hành lý của cô và gặp cô ở đó, thưa cô. Ồ – và tôi cũng sẽ đem vật dụng tắm lên đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.