Chị ấy đâu rồi? Thiên Phong thay cái áo khác rồi quay trở về phòng thì Ngụy Tư Đàn đã đi rồi , hắn thở dài mệt mỏi .
Tính tình của Thiên Y Y hắn biết rõ , cô sẽ không muốn người khác nhúng tay vào việc riêng của mình . Nhưng mà vụ nổ ở tại căn biệt thự kia có liên quan đến Thiên Y Y , hắn thực sự muốn tìm ra kẻ đã giết hại cô . Diệt cỏ phải diệt tận gốc Nếu người kia biết Thiên Y Y vẫn còn sống nhưng lại ở trong hình dạng của một đứa nhóc thì sẽ gây nguy hiểm đến cho Thiên Y Y.
Không được! Thiên Phong đập mạnh tay xuống bàn Tần Chính!Mau đi liên lạc với chị ấy , nói chị ấy rằng đừng tùy tiện giết người nếu không cái tên đó sẽ tìm đến chị ấy... Hắn chưa nói xong mà Tần Chính đã nhảy vào Thiếu gia , ngài nói mấy lời này có phải là hơi bị dư thừa hay không? Tiểu thư chưa săn lùng tên đó là may lắm rồi . Có điên mới 'truy tận giết cùng' tiểu thư
Đáp lại chỉ là sự im lặng nặng nề .
Trong khi đó...
Ngụy Tư Đàn lang thang trên các con phố , bỗng dưng cảm thấy mình sống lại thật lạ thường mà cũng thật mệt mỏi. Tại sao phải tìm người đã sát hại mình? Tại sao phải luôn bảo vệ những thứ mà mình vốn biết rằng tự người ta có thể tự lo được chứ không đến mức mà cô phải lo.
Rốt cuộc là tại sao lại để cô sống lại?
Chẳng phải chết rồi sẽ không còn nghĩ ngợi nữa hay sao?
Bắt đầu một cuộc sống mới, con người mới và mối quan hệ mới. Cần gì phải nghĩ về thân thế lúc trước, Thiên Y Y của Thiên gia điên khùng thích hành sát người khác để kiếm lợi nhuận, ngày ngày đấu đá với đám người Thiên gia để rồi được cái gì? Cuộc sống này quá khó thở.
Lý do cô tồn tại là gì nhỉ?
Ngụy Tư Đàn cứ đứng thẩn thờ như vậy , bất động thanh sắc. Đột nhiên một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, bàn tay ấm áp đến lạ thường , bao bọc tay cô , cảm giác thật an toàn.
Phượng Tà nghiêng mặt nhìn cô , môi anh nở nụ cười ấm áp. Cô bỗng muốn ôm thật chặt người đàn ông này mà nói rõ tất cả lòng mình, nhưng mà, chỉ sợ người ta chán ghét, người ta khinh thường cô.
Một đứa bệnh hoạn như cô, không biết đã giết biết bao nhiêu mạng người. Bàn tay này đã ngấm không biết bao nhiêu máu tanh, cô biết mình không được bình thường, bản thân bị người khác rắp tâm mưu hại cũng đúng.
Khi là Thiên Y Y, cô đã gây thù biết bao nhiêu, kẻ thù của cô không thể đếm trên đầu ngón tay nổi.
Tất cả đều chỉ thỏa mãn sở thích kì quái của cô?
Thấy Ngụy Tư Đàn im lặng nhìn mình , ánh mắt mang đầy đau khổ cùng tuyệt vọng kia khiến hắn đau xót. Bàn tay kia nắm thật chặt tay cô như trấn an.
Không sao. Vẫn còn có hắn ở đây lắng nghe cô nói, chỉ cần cô nói hết nổi lòng ra mọi chuyện đều ổn.
Cuộc sống này sao lại mệt mỏi đến vậy? Hỏi vỏn vẹn một câu , Phượng Tà không biết phải nói như thế nào cho đúng liền ôm chặt cô vào lòng thở dài Cuộc sống luôn mang theo gánh nặng khiến con người ta mệt mỏi , nó khiến chúng ta tìm cách buông bỏ. Nhưng nếu em chọn buông bỏ thì chính em thua cuộc ,cuộc sống chính là kẻ thù mà hiện tại , tương lai lại chính là trận chiến vì thế đừng bao giờ chịu thua trận chiến này , đừng bao giờ chịu thua trước kẻ thù
Cô chưa bao giờ cảm thấy ỷ lại đến vậy , người đàn ông này sao lại ấm áp như thế , thật khiến người ta muốn dựa dẫm vào. Mắt cay xé , mũi nghẹn đi , cô âm thầm khóc như đứa trẻ trong lòng Phượng Tà. Hắn vỗ lưng cô nhẹ nhàng , hành động ấm áp cưng chiều thế này khiến Ngụy Tư Đàn chịu không nổi , thiếu tình yêu thương của gia đình , một đứa như cô cũng buồn lắm , nhưng vì sở thích kia quá lớn mạnh khiến cô cứ thích giết người thay vì cần đến sự quan tâm của gia đình.
Mà Thiên gia kia cũng là gia đình của cô đấy thôi, nhưng mà cái gia đình toàn những người cực phẩm đến ghê tởm như thế cô còn cần sao? Chỉ có em trai mới khiến cô quyết tâm đấu đá đến cùng với bọn họ.
Sinh ra trong một gia tộc như vậy , đấu đá , tranh đua , Thiên Y Y chưa bao giờ có thể trở nên tốt đẹp được.
Khóc như một đứa trẻ , vai gầy run lên , giọng đầy uất ức. Phượng Tà đành bế cô lên xe , tránh để người khác nói anh bắt nạt đứa nhỏ này.
Cô vẫn dính chặt lấy Phượng Tà mà khóc , lâu lâu lại nấc lên vài cái khiến Phượng Tà đã lo càng thêm lo nhưng không biết làm gì . Hắn chỉ biết giờ lúc này hắn nên im lặng để cô khóc.
Lần đầu hắn gặp cô hình như ở trường mà đứa em họ của hắn mới xin vào học.
Cô như tử thần hiện diện , theo như suy đoán thì cô chính là người bẻ chân của con gái nhà họ Châu. Lúc đó có người quay phim lại nên có thể nói hắn nhìn thấy hết , khuôn mặt của cô lúc đó như được thỏa mãn khi bẻ chân của Châu Linh Lan. Như một cổ máy sát nhân. Coi chuyện giết người là điều hiển nhiên.
Lần thứ hai chính là lần cô giết hết đám côn đồ kia chỉ với thanh sắt rỉ. Cũng là khuôn mặt ấy , giết người không chớp mắt , trong mắt chỉ còn cơn thỏa mãn bất tận.
Phượng Tà đã tìm hiểu kĩ về cô nhưng ngoài dữ liệu cô là một cô gái tầm thường thì lại không có gì khác lạ , một cô gái bị bắt nạt ở trường , chỉ vậy... Nhưng theo thông báo thì tính cách cô hoàn toàn thay đổi từ cái ngày Sát nhân nhà họ Thiên chết.
Vì sao hắn lại biết ư? Hắn mặc dù không tin vào mấy chuyện nhập hồn này nọ nhưng mà thấy cách cô giết người cùng với những dữ liệu hắn điều tra được thì thấy cô hay ra vào ở căn hộ mà Thiên Y Y ở , còn có cả những bộ sưu tập vũ khí hàng đầu đều do Thiên Y Y đặt mua từ bên hắn đều thấy Ngụy Tư Nhạc có mang theo.
Không những thế ,các giết người cũng hoàn toàn giống nhau.
Hắn im lặng nhớ tỉ mỉ chi tiết về lúc gặp tiểu thư nhà họ Thiên được mệnh danh là sát nhân kia.
Cô ấy rất xinh đẹp , chỉ là , trong mắt không thể để người nào vào. Kiêu ngạo , đầy lãnh ý với những người xung quanh. Nghe nói vị tiểu thư này lại không được bình thường ở đầu óc , còn nhiều chuyện thú vị khác mà người ta đồn thổi. Các quan chức cao lớn , người giàu có nhất, người tài giỏi nhất đều có thể trở thành nạn nhân của cô ấy. Vấn đề là ở chỗ lợi nhuận cô ấy nhận được có tương xứng với cái mạng mà cô ấy sắp lấy đi hay không thôi, chỉ có điều, hắn đến bây giờ vẫn chưa trở thành nạn nhân của Thiên Y Y.
Phượng Tà hắn có rất nhiều người muốn cái mạng của anh, chuyện này rất bình thường. Nhưng đến giờ vẫn không biết vì sao lại không phải là nạn nhân của Thiên Y Y, hay bọn họ căn bản không nhờ vả cô ấy lấy mạng của hắn?
Ngụy Tư Đàn đột nhiên thoát khỏi vòng tay ấm áp của hắn, tay quệt quệt nước mắt trên má rồi nhìn chằm chằm hắn Tại sao đối xử với tôi tốt như vậy? Tôi nhớ chúng ta không thân nhau lắm
Nghe câu nói của cô, người hắn cứng đờ. Không thân nhau lắm?
Cô nhếch môi cười tự giễu.
Bản thân quá ngu ngốc rồi, tại sao lại đi tin tưởng cái người đàn ông này. Cô chẳng biết gì về hắn ta, đơn giản thì khuôn mặt đẹp cũng có thể làm tiểu bạch kiểm, còn những điều khác sao?
Ấm áp? Tình thân? An toàn? Cô không cần!
Cô không thể dễ dàng bị lừa như trước, không thể hi vọng nữa. Căn bản là cô không nên trông đợi vào những thứ đó.
Lúc trước cũng vậy, ba mẹ cô, bọn họ nói những lời ngon ngọt với nhau. Hứa sẽ yêu thương đùm bọc bảo vệ hai đứa con của mình thật tốt nhưng rồi sao? Bọn họ bỏ đi, để lại hai đứa nhỏ đáng thương trong Thiên gia mục rỗng đó, bảo vệ sao? Đám người lúc nào cũng xoay quanh nói này nói nọ, miệng cười môi bật ra những lời ngon ngọt đấy thôi, sau lưng lại thầm khinh bỉ, phỉ nhổ, âm mưu này nọ. Tình thân đấy!
Cũng như thấy đứa bé đang buồn rầu thì tặng cho nó kẹo, bánh, làm cho nó vui vẻ rồi hạnh phúc sau đó tàn nhẫn giật lại tất cả gây nên nhiều vết thương không nhưng tâm hồn và cả thể xác, đưá trẻ ấy đều không lành lặn.
Nếu các người nhân từ thì đừng nên cho nó cây kẹo, đừng nên cho nó mọi thứ mà nó muồn rồi nhẫn tâm đoạt lại tất cả. Cứ để nó buồn rầu như thế có phải tốt hơn là nhận lấy rồi lại bị tổn thương hay không?
Tôi phải về nhà
Ngụy Tư Đàn bỏ đi, Phượng Tà vẻ mặt đầy mất mát. Lòng khó chịu khi nhớ đến câu nói bọn họ còn không thân nhau lắm, cái gì mà không thân, hắn thực sự thích cô. Có lẽ vậy?
.
Ngụy Tư Đàn vừa về nhà, bước vào cửa đã bị ăn một cái tát chóng cả mặt. Chân đứng không vững mém tí nữa là ngồi bệch xuống đất, lửa giận ngập tràn, liền liếc mắt nhìn người vừa tát mình, hận không thể tự tay lột xuống một lớp da của dối phương.
Mày dám trừng tao? Mày...thứ hỗn láo! Người đàn ông trừng mắt hét lớn với Ngụy Tư Đàn, ông ta chính là ba Ngụy. Vừa đi nhậu về lại nghe thấy vợ mình nói chuyện điện thoại, là về tiền viện phí của Châu Linh Lan , bạn học của Ngụy Tư Đàn.
Bên đó đòi bồi thường tiền viện phí vì đã làm gãy chân con của bọn họ.
Mẹ Ngụy từ bếp chạy ra ngăn chồng mình Anh đừng đánh con, con bé sức khỏe vốn không tốt Ánh mắt bà phiền muộn nhìn cô, đứa nhỏ này, bà nhìn vào ánh mắt của nó đều cảm thấy lạnh băng vô cảm không giống với lúc trước. Dường như đứa nhỏ đứng trước mắt này không phải là con của bà nữa, bản năng của người mẹ luôn mách bảo bà, nhưng vì sao? Con của bà rốt cuộc là đâu rồi?
Mày thừa biết nhà của chúng ta không có đầy đủ điều kiện, vậy mà còn đi gây gỗ với bạn bè, hây thương tích cho con người ta. Mày nói đi, bây giờ lấy tiền đâu mà bồi thường hả? Đó là Châu gia đấy! Gia đình của Ngụy Tư Đàn là bình dân, mà gia đình của Châu Linh Lan lại là phú hào. Trong mắt Ngụy Tư Đàn, phú hào thì làm sao?
Cũng chỉ là nhà giàu mới nổi do dạo gần đây các hạng mục làm ăn đều được Tịnh gia góp một phần. Không những thế, Châu gia vì có hôn ước với Tịnh gia nên mới cao ngạo như vậy.
Mắt cô dần dần ảm đạm.
Tịnh gia - nhà ngoại cũng lâu nay đều không lạnh không nhạt với hai chị em Thiên Y Y. Mẹ của Thiên Y Y dù gì cũng là con gái đầu, từ khi ly hôn với ba của bọn họ thì đã quay trở lại Tịnh gia, tiếp quản sự nghiệp của gia đình.
Thân là chị cả, lanh lợi cùng quyết đoán không thua kém gì đấng mài râu nên Tịnh gia đều an tâm khi có vị con trưởng siêu phàm như vậy lãnh đạo.
Chuyện này tôi sẽ đi đến gặp bọn họ, không cần các người bồi thường gì cả
Cô lạnh lùng bước lên phòng của mình rồi khóa cửa lại, cả buổi tối đều không xuống ăn cơm. Sáng mai lại theo bổn phận mà đến trường, kể từ khi bước vào trường thì đám học sinh đều nhìn chằm chằm cô không rời như thể muốn trên người cô tìm kiếm cái gì đó.
Chuyện Ngụy Tư Đàn bẻ chân Châu Linh Lan vang khắp trường, nhiều người đều không tin nhưng vì lúc đó có người quay phim lại nên nói không tin thì là nói dối đấy. Còn cả tin đồn về cái vụ Ngụy Tư Đàn đối đầu với hội học sinh, lan nhanh như thổi.
Bước vào lớp học thì cả lớp đồng loạt tránh đường, lẳng lặng xì xầm bàn tán cô.
Đến tiết học thì các giáo viên cũng nhìn cô thêm mấy lần, vẫn không hiểu sao cái còn người gầy ốm ấy lại có thể mạnh mẽ bẻ chân người khác cơ chứ?
Giờ thể dục.
Ngụy Tư Đàn, mày đã chuẩn bị tiền để bồi thường viện phí chưa hả? Nhìn cũng đã biết thứ nhà nghèo như mày thì làm gì có đủ tiền, cũng may là nhà họ Châu chưa kiện mày ra tòa đấy Người vừa phát ngôn chính là cô ả hay đi bên cạnh Châu Linh Lan - Hoa Như Như.
Như Như, cậu đi nói chuyện với con điên này làm gì. Coi chừng nó nhào vào cắn cho một phát đấy Một cô gái khác cũng che miệng cười châm chọc.
Có phải chó đâu mà cắn người tùy tiện, cậu nói quá rồi Một cô gái khác cũng đứng ra cười nhạo.
Vốn là không học chung lớp nhưng lại học chung giờ, giờ thể dục của hai lớp trùng nhua nên mỗi lớp chia ra hai bên phòng để học. Lúc nghỉ giải lao thì đám người của Hoa Như Như kéo đến chỗ Ngụy Tư Đàn mà dèm pha này nọ khiến rất nhiều học sinh hai lớp để ý đến, bọn họ tụm lại chỉ trỏ muốn xem cuộc đối chọi của đôi bên.
Ngụy Tư Đàn đang có tâm trạng không tốt, cái tát tối hôm qua còn khiến má cô đau nhói. Từ nhỏ đến giờ cô bị tát chính là lần thứ ba, lúc còn là Thiên Y Y, bị tát hai lần bởi cùng một người khiến cô rất tức giận. Kết cuộc chính là tự tay cô nắn khớp miễn phí cho đối phương, đến hôm sau cái xác đã bắt đầu phát ra mùi hôi thối. Nếu tối qua không phải người đó là ba của Ngụy Tư Đàn thì cô chính là xuống tay ngay lập tức chứ không phải ngậm tức ăn một cú tát đâu.
Chuyện của tôi, liên quan đến cô sao? Chúng ta không thân thiết cũng không thù hận, cớ sao muốn gây khó dễ cho nhau?
Hoa Như Như như vừa nghe được một câu chuyện cười, cô ta cười lớn, ánh mắt nhìn Ngụy Tư Đàn một cách đầy chế giễu. Không thân thiết? Không thù hận? Nực cười!
Cô ta khoanh tay trước ngực, cằm hất cao đầy kiêu ngạo mà mở miệng Làm sao tao có thể bỏ qua cho hạng người như mày, nếu không phải là mày thì còn ai khác hả? Nếu như ngày hôm đó, mày là người rơi xuống thì đã không xảy ra chuyện, không phải mày thì còn là ai hả? Con khốn? Mày còn giả ngu đến khi nào đây mày nói đi? Từng câu nói như đang đánh mạnh vào tim cô, cho dù không hiểu nhưng dường như có gì đó đang khẽ nhói lên trong tim. Là chuyện gì xảy ra?
Tôi không hiểu cô đang nói gì
Mày còn giả bộ đến khi nào? Nếu ngày đó mày thế vào chỗ của Dương Xảo thì người rơi xuống chính là mày chứ không phải Dương Xảo, tại sao mày lại đổi chỗ hả? Mày tính trước hết rồi đúng không?
Càng nói, bước chân của Hoa Như Như càng tiến gần về phía Ngụy Tư Đàn. Cô bất động nhìn cánh tay trái của mình đang run lên, tại vì sao lại như vậy? Không phải là cô sợ Hoa Như Như, cũng không hiểu cô ta đang nói gì nhưng tại sao cơ thể lại run sợ đến vậy? Là chính Ngụy Tư Đàn đang run rẩy?
Sao Ngụy tư Đàn có thể run rẩy? Cô ta chết rồi cơ mà, cơ thể này là bị Thiên Y Y xâm chiếm...Chuyện này rốt cuộc là sao?
Càng suy nghĩ, cô cảm giác như đầu óc cứ quay vòng. Bất lực ngất đi...