" Reng reng reng " ⏰⏰⏰ Chuông báo thức reo lên với những tiếng inh ỏi. Ấy thế mà cô gái đang ngủ với tư thế "chiến binh" trên giường vẫn không phản ứng gì.
" Reng reng reng " chuông lại reo thêm lần nữa, lúc này cô gái đó đã cử động. Cô ấy uể oải ngồi dậy, cầm lấy đồng hồ, nhìn một hồi rồi ném xuống đất. Bước tiếp theo : cô gái ấy lại lăn ra ngủ.
Haizz! Sự thật phũ phàng, cô gái ấy lại chính là Hạ Vi, hơn nữa lại còn trong tình trạng hoảng loạn vì sắp muộn học nữa chứ. Oimeoi, cô điên mất thôi, cái tật ném đồng hồ ý Hạ Vi đã cố gắng sửa bao nhiêu lần rồi mà vẫn thất bại. Nếu không phải do tật xấu này thì bây giờ cô đã ung dung có mặt ở lớp rồi. ????
Ah!!!! 5 phút nữa là đến giờ rồi,cô không thể đến muộn trong ngày đầu tiên đi học được, phải nhanh lên thôi.
Vừa chạy thục mạng đến lớp Hạ Vi vừa suy nghĩ, nghĩ xem cô học lớp nào.
Mà... Lớp nào nhỉ, loading lại trí nhớ nào. À nhớ ra rồi, tôi học lớp AV1 khu A. Nhưng mà đây là bảng chỉ dẫn đến khu B mà, vậy thì khu A phải ở bên kia. Vừa quay người lại thì..
Ối, Bịch!
Huhu, Đắng lòng cái mông cô nó đau quá. Ai mà đi không nhìn đường vậy cơ chứ. Vừa xoa xoa cái mông cô vừa ấm ức ngẩng đầu lên.
Ôi! Chói loá quá, hào quang quá. Cô gái đang đứng trước mặt Hạ Vi tựa như một thiên thần vậy, nhưng... Khốn khiếp, bên cạnh thiên thần luôn luôn có một ác quỷ. Và cô, lại chạm mặt hắn ta lần nữa, cái thằng cha đáng ghét ????
Vài phút sau, nhờ sự giúp đỡ của thiên thần cô mới biết, 8h mới chỉ là h khởi động, lớp AV1 bắt đầu học lúc 9h nên cứ thoải mái đi, hê hê. Thiên thần còn giới thiệu tên là Tống Thái Châu, người trung kiều, và thằng cha im như tượng đứng cạnh nãy giờ là Huỳnh Phong, và chả cần nói thêm thì cô cũng biết anh ta là hotboy/mỹ nam ở đây rồi.Vì... Nãy giờ cô đã nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò, ghen tị, ngưỡng mộ? Từ mọi người xung quanh, Hic !
Thái Châu cũng có thể được coi là nữ minh tinh của lớp AV1 và là người đứng Top 2 mỹ nhân của trường, Top 2 đấy, khủng chưa? Mà cũng ko biết ai đứng Top 1 nhỉ?
Không biết là do tính cách Thái Châu thân thiện, hoà đồng hay do Hạ Vi là học sinh mới đến mà Thái Châu chỉ dẫn tôi rất nhiệt tình, từ lối ra vào đến giờ giấc, quy định và những điểm đặc biệt cần lưu ý của học viện. Và cô cảm thấy, đích thị đây là người bạn mà cô tìm kiếm bấy lâu.
Mà lạ thật, sao dạo này cô không thấy tên Huỳnh Phong đâu nhỉ, chẳng phải mỗi lần Thái Châu xuất hiện là Huỳnh Phong cũng xuất hiện sao,cô thấy hai người đó như hình với bóng ý. Hay là Huỳnh Phong đang theo đuổi Thái Châu nhỉ? Ồ, mà đó là chuyện bình thường mà, một cô gái hoàn hảo như Thái Châu tất nhiên phải đc các mỹ nam theo đuổi rồi.
Nhưng thật sự là từ túc Hạ Vi gặp anh ta đi cùng Thái Châu đến giờ đã tròn một tuần mà vẫn không thấy anh ta xuất hiện. Lẽ nào mất tích rồi?
Ai Ya! Tại sao cô lại phải lo lắng cho anh ta cơ chứ, kệ đi.
Chả hiểu ông trời có nghe được suy nghĩ của cô không mà vừa hôm qua nhắc đến tào tháo vậy mà sáng nay tào tháo đã xuất hiện rồi.
Anh ta xuất hiện đồng thời với việc chỗ ngồi sau bàn Hạ Vi được lấp đầy. Thảm nào cô cứ thắc mắc rõ ràng đó là chỗ trống mà các học sinh khác lại ko đc ngồi. Hoá ra là anh ta ngồi ở đó, hic hic! Sao lại ngồi ngay sau cô cơ chứ, đã thế lại còn... Lại còn cứ chìn chằm chằm vào cô nữa. Không phải tưởng tượng đâu,Hạ Vi có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta (~_~;)
Ting ting ting ting, ting ting ting ting
Phù! Hết giờ rồi may quá, chuồn lẹ thôi,Hạ Vi chả làm gì sai cả mà cái cảm giác sờ sợ cứ chiếm lấy cô, thật ra cũng ko đến nỗi sợ đâu >.