Năm giờ sáng, Trần Tử Huyên tỉnh lại trong khách sạn, sau đó chuẩn bị chạy đến bệnh viện.
Lúc xuống đến sảnh tầng một, cô nghĩ rằng Cố Như Yên chăm sóc bố cô cả đêm nên chắc là chưa ăn gì cả. Người dân thành phố C có thói quen ăn sáng và uống trà vào buổi sáng, cô yêu cầu người phục vụ gói lại hai phần cháo và một ít sủi cảo tôm.
Lúc xếp hàng chờ thanh toán, cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc: “Tiểu Duy.”
Chu Tiểu Duy bỗng nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy Trần Tử Huyên thì giật mình mất một lúc, ngay cả bản thân cô ấy cũng rất kinh ngạc khi có thể gặp được đối phương ở thành phố C: “Sao cậu lại đến thành phố C thế?”
“Bố tớ đột nhiên nhập viện.” Trần Tử Huyên nhẹ giọng nói, nhưng rồi lại tò mò nhìn cô ấy: “Hôm qua trong điện thoại cậu cứ ấp úng muốn nói gì đó với tớ, sao sáng sớm hôm nay đã chạy đến thành phố C rồi?”
Chu Tiểu Duy lắp bắp nói: “Tớ…Tớ đến tìm việc làm.”
“Cậu ở thành phố A mà, sao phải tới thành phố C tìm việc làm chứ?”
“Là do tớ nhất thời xúc động thôi.” Khuôn mặt Chu Tiểu Duy xoắn xuýt, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Sao bố cậu lại nhập viện, tình hình của ông ấy bây giờ thế nào?”
“Sáng hôm qua lúc lái xe đi làm thì đụng vào hàng rào, sau đó được người khác đưa đến bệnh viện, bây giờ đang hôn mê, chưa tỉnh lại. Hôm qua dì của tớ ở lại bệnh viện với ông ấy, bây giờ tớ qua đó.” Trần Tử Huyên trả tiền, sau đó cầm bữa sáng, vội vàng định chạy đi.
“Vậy tớ đi với cậu qua thăm bố cậu một lát.” Chu Tiểu Duy quan tâm nói, thuận tiện giúp cô cầm một túi cháo.
“Ừm” Trần Tử Huyên gặp được bạn bè nên trong lòng cũng thoải mái hơn, lúc gặp khó khăn mà có bạn bè ở bên sẽ khiến bản thân an tâm hơn.
“Bác sĩ nói sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, có thể là do uống rượu, hút thuốc, xã giao thời gian dài, dù sao nhà họ Trần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nên phải bán mạng hơn người khác rất nhiều.”
Hai người cùng nhau đi, hiếm khi Trần Tử Huyên lại nhắc đến chuyện của bố cô với người khác.
Chu Tiểu Duy yên lặng lắng nghe, lẩm bẩm nói: “Chắc là bố cậu bán mạng hơn đám nhà giàu Lê Hướng Bắc nhiều.”
Trần Võ Quyền dựa vào thế lực nhà vợ để lập nghiệp, phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn, áp lực cũng lớn hơn.
“Không cần quá lo lắng, đã ở bệnh viện rồi thì mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi, sau này chú ý giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi hơn.”
“Tớ không lo lắng cho ông ấy.” Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút tức giận: “Đó là do ông ấy tự làm, kiếm nhiều tiền như vậy để được gì, vợ con đều ly tán hết rồi.”
Chu Tiểu Duy biết cô chỉ khẩu xà tâm Phật thôi.
“Bố cậu đột nhiên bị bệnh, vậy bên phía công ty thì sao, nhà họ Nguyễn có giúp hay không?” Chu Tiểu Duy vừa hỏi xong thì đã thấy hối hận.
Vừa nhắc đến nhà họ Nguyễn thì sắc mặt Trần Tử Huyên cũng có chút mâu thuẫn, mối quan hệ hiện tại giữa cô và Nguyễn Chi Vũ, nếu không phải không còn cách nào thì cô cũng không muốn có dính líu gì đến nhà họ Nguyễn nữa.
“Lạc đà gầy còn to hơn ngựa béo, không cần phải quan tâm đến ông ấy, chờ ông ấy xuất viện, tớ sẽ bảo ông ấy dứt khoát về hưu cho rồi. Suốt ngày chỉ biết ganh đua so bì với người khác, tớ ghét nhất là tác phong của nhà họ Trần, chết vì sĩ diện.”
Chu Tiểu Duy cười trêu chọc cô: “Về điểm chết vì sĩ diện, cậu cũng là người nhận được truyền thừa đấy.”
Lúc đứng chờ thang máy ở sảnh tầng một của khoa nội trú bệnh viện, Trần Tử Huyên muốn nói rằng hình như gần đây cô càng ngày càng không trung thực, cũng không biết là bị người nào dạy hư rồi.
Điện thoại trong túi Tiểu Duy vang lên, cô ấy nhìn thấy tên hiển thị thì bị hù sợ hết hồn.
“Em vừa gặp được Trần Tử Huyên, bây giờ đang đi chung với cô ấy.” Cô ấy lén lén lút lút cầm điện thoại di động, nhỏ giọng báo cáo với bên kia.
“Không, không được nói cho ai hết, em chỉ là nhất thời xúc động thôi, em hối hận rồi.”
Trần Tử Huyên không biết cô ấy đang nói chuyện với ai, Chu Tiểu Duy nhìn cô chột dạ cười cười, tay chỉ một vị trí bên trái: “Chờ tớ một lát.”
Cô ấy phải giải quyết vấn đề lớn này.
Hôm qua cô ấy và Bùi Hạo Nhiên đến Cục Dân Chính làm giấy đăng ký kết hôn, bây giờ nghĩ lại cô ấy thấy đây là một sai lầm lớn, cô ấy hối hận chết mất thôi.
Mặc dù là Bùi Hạo Nhiên ép cô ấy đi làm giấy đăng ký kết hôn cùng anh ta, nhưng mà cô ấy luôn cảm thấy mình và anh ta danh bất chính ngôn không thuận.
Cô ấy giãy dụa rất lâu, sống chết bám vào cửa sổ của phòng ly hôn nằm kế bên không chịu đi, cuối cùng Bùi Hạo Nhiên mới đồng ý, hôn nhân âm thầm, tạm thời không để cho mọi người biết chuyện của hai người bọn họ.
“Chu Tiểu Duy, có phải bây giờ em rất hối ận vì đã gả cho anh đúng không?” Ở phía bên kia, Bùi Hạo Nhiên tức giận đến mức muốn nổ tung, hôm qua sống chết muốn kết hôn ngầm. Hôm nay đưa cô ấy đến thành phố C trải qua cuộc sống hai người, kết quả thì sao, vừa đến khách sạn đã cho anh trái bơ.
“Đừng nói nữa mà.” Biểu hiện của Chu Tiểu Duy rất phức tạp, cô ấy cảm thấy mình là người có tội khi đã lên giường cùng với anh ta, chuyện này thật sự không thể tha thứ được.
“Bùi Hạo Nhiên, em không rảnh nói chuyện với anh, bố của Trần Tử Huyên bị bệnh nặng phải nhập viện, em đi cùng cô ấy, rảnh thì sẽ liên lạc với anh sau.”
Sau đó cô ấy nhanh chóng tắt máy.
Sắc mặt Bùi Hạo Nhiên u ám, một đại gia như anh ta đi hưởng tuần trăng mật trong một căn phòng đôi sang trọng.
Nhưng Trần Tử Huyên lại cướp đi vợ của anh ta, Trần Tử Huyên là một người tương đối đặc biệt, không thể làm khó được.
Anh ta định gọi cho Nguyễn Chi Vũ nhưng Bùi Hạo Nhiên suy nghĩ lại một lát, anh ta cảm thấy tìm Lê Hướng Bắc thì phù hợp hơn.
Nhà họ Trần xảy ra chuyện, con hàng Lê Hướng Bắc kia lại rất thích xen vào việc của người khác.
Nhưng mà điện thoại của cậu chủ Lê luôn báo bận, không ai nghe máy.
Quả thật Lê Hướng Bắc thích xen vào chuyện của người khác, lần trước anh ta đưa Bùi Ức đến chung cư 402 để xin ăn. Lúc đó anh ta rất khó chịu vì phòng 502 ở lầu trên chơi bóng gây ồn ào, vì vậy đã bảo trợ lý đến mua căn hộ lầu trên nhưng mà cuối cùng đối phương không chịu bán.
“Kỳ quái quá đi, mình ra giá cao gấp ba lần thị trường, thế mà còn có người ngại nhiều tiền.”
Sáng hôm nay Lê Hướng Bắc mới nhận được tin tức, anh ta vội vàng rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn, nhanh chóng lái xe đến đó.
“Hóa ra là cậu.”
Vẻ mặt anh ta rất phức tạp, đứng trước cửa căn hộ 502, nhìn chằm chằm Nguyễn Chi Vũ đang đứng trước mặt mình.
“Chi Vũ, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì hả?”
Vẻ mặt Lê Hướng Bắc vô cùng khó chịu, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến hành động vô ý của mình lại khiến mình biết được một tin tức lớn như vậy. Nguyễn Chi Vũ thế mà lại không muốn ở nhà họ Nguyễn, chịu thiệt thòi đến ở trong căn hộ nhỏ này.
“Cậu cố ý dọn đến lầu trên nhà cô ấy? Sao cậu lại làm thế? Có phải Trần Tử Huyên đã sớm biết chủ nhân của căn hộ 502 ở lầu trên chính là cậu không?”
“Đúng thì sao.” Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy anh ta thì cũng không hề ngạc nhiên, dường như đã sớm biết Lê Hướng Bắc sẽ tới.
So về gia thế thì nhà anh ta không bằng nhà họ Nguyễn, so về bản lĩnh thì anh ta không bằng Nguyễn Chi Vũ, nhưng Lê Hướng Bắc bỗng nhiên cười phá lên.
“Lần trước chúng ta đi công tác, là cậu cho người nhắn tin bảo cô ấy tránh xa tớ ra có đúng không?”
“Chi Vũ, thật ra thì từ khi cậu phẫu thuật ở Mỹ về, tớ vẫn luôn nghi ngờ, có phải là cậu không hề mất trí nhớ không. Người như cậu, thì một ca phẫu thuật làm sao có thể khiến cậu mất trí nhớ được.”
“Hóa ra là thật.” Giọng của Lê Hướng Bắc còn mang theo ý cười nhưng là cười nhạo: “Cậu lừa tất cả chúng tôi.”
Anh em họ chơi với nhau từ bé, còn thân hơn cả anh em ruột, trân trọng biết bao nhiêu, thế mà bây giờ lại có cảm giác bị người ta đùa giỡn.
Lê Hướng Bắc rất tức giận: “Chi Vũ, tớ không thông minh như cậu, nhưng tớ biết bây giờ cậu rất bất an. Những chuyện cậu đã làm, trong lòng cậu cũng biết rõ. Cậu chỉ luôn nhìn vào kết quả, vậy quá trình thì sao, cô ấy đau lòng như vậy, cậu lại hoàn toàn không hề đau lòng chút nào, cậu thật tàn nhẫn.”
Không khí bỗng chốc trầm lặng như thể không có chủ đề nào chung.
Tính cách của bọn họ khác nhau quá nhiều, lựa chọn cũng hoàn toàn khác nhau, Lê Hướng Bắc cảm thấy mình trèo cao đến người anh em này nhiều năm như vậy, xem ra con đường thích hợp nhất lại là mỗi người một ngả.
Lê Hướng Bắc không muốn nói thêm gì nữa, quay lưng rời đi.
“Phẫu thuật là thật, đứa bé tôi đã sớm cho người đổi đi rồi.”
Nguyễn Chi Vũ đứng sau lưng bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói rất thấp, chỉ một mình anh có thể nghe thấy: “Nếu cô ấy muốn đứa bé, vậy thì chỉ có thể chọn tôi thôi.”