Cung Âu nằm đó, chăm chú nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc, bỗng nhiên khàn khàn mở miệng: “Không thể bỏ đứa bé sao?”
Rốt cuộc vẫn vòng tới đề tài này rồi.
Thời Tiểu Niệm mím môi, đứng đó cúi đầu nhìn mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Cung Âu, sao anh không tin em?”
Vừa vặn, thừa dịp anh say, cô muốn nghe lời từ đáy lòng anh một chút.
“Anh không chịu được, Thời Tiểu Niệm.” Cung Âu chống tay ngồi dậy, đôi mắt đen thật sâu nhìn cô, âm thanh mất tiếng: “Anh thật sự không chịu được, anh nghĩ đến đứa bé này có thể là con của người khác, anh liền không chịu được, cả người anh như bị ai cắn sâu như thế, cắn khiến anh khó chịu.”
Không giống ban ngày, anh nhìn cô điên cuồng la mắng, thời khắc này, tiếng nói của anh thấp đến vậy, trầm thấp phát ra từ cổ họng.
“Đứa bé này là của anh, Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm nhìn anh, âm thanh nhu hòa: “Anh tin em một lần, được không?”
“Vậy nếu như không phải?”
“Không có nếu như.”
“Vậy nếu như không phải, anh làm sao bây giờ?” Cung Âu ngồi đó, bàn tay thon dài đặt lên tay cô, dùng sức nắm chặt: “Nếu không phải, coi như anh có thể chịu, em khẳng định cũng không cần anh, em nhất định phải mang theo đứa bé bỏ đi, vậy anh làm sao bây giờ Thời Tiểu Niệm, em không thể lại vứt bỏ anh, anh đã nhận định là em, em không thể không muốn anh.”
Thời Tiểu Niệm nghe lời này, trong lòng tàn nhẫn chấn động, cô ngơ ngác nhìn mặt Cung Âu, cô đột nhiên hiểu được ý nghĩ cố chấp này của Cung Âu.
Thì ra anh sợ nhất là cái này.
Anh sợ cô một khi sinh một đứa bé không có máu mủ với anh, nhất định sẽ rời khỏi anh.
“Lúc đó em bất tỉnh, em không chịu tiếp nhận sự thật, được, anh sẽ không cho em tiếp nhận đứa bé, nhưng em sinh đứa bé rồi thì sao bây giờ? Em không muốn tiếp nhận cũng không được, em nhất định sẽ mang con rời đi, em nhất định đi.” Cung Âu liên tục nói nhiều lần, nắm tay cô kéo đến trước môi mình hôn xuống.
Môi mỏng của anh mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Thì ra, anh cảm thấy cô không chịu tiếp nhận sự thật, cho nên anh bên ngoài nói tin, anh không cho cô kiểm tra, sợ kết quả làm cho cô khó tiếp nhận.
Ngu ngốc!
Cung ngu ngốc!
“Cung Âu, tại sao mỗi lần chúng ta đều phải biến chuyện đơn giản thành phức tạp như vậy? Anh tin tưởng em, không phải em không chịu tiếp nhận sự thật, ta thật sự xác định em không có bị làm nhục.” Thời Tiểu Niệm nói: “Là lòng dạ mẹ anh cao, cảm thấy sỉ nhục em sẽ tổn hại nhân cách cao quý của bà, cho nên bà không cho người động thủ với em.”
Tất cả chỉ là giả mà thôi.
“Bà ấy không bỏ qua cho em.” Cung Âu nhìn cô, tiếng nói trầm thấp: “Người Cung gia đều muốn đuổi em đi.”
Nhìn qua, Cung Âu vẫn không tin.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, kéo tay anh ấn tới trên bụng mình: “Đứa bé này là của anh, là của Cung Âu anh, anh tin tưởng em một lần, được không?”
Cung Âu đón nhận ánh mắt của cô, mắt anh vẫn mang theo vài phần men say mông lung.
Anh nhìn cô thật sâu, không lâu sau, anh cúi đầu, trong mắt một mảnh âm u, ngữ khí bắt đầu thỏa hiệp: “Thời Tiểu Niệm!”
“Ừ.”
“Coi như đứa bé này được sinh ra không có quan hệ gì với anh, em cũng không được rời khỏi anh.” Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm hơi nhụt chí mà nhìn anh, anh vẫn chấp nhất việc này.
Nhưng trong lòng cô lại không khỏi kinh ngạc vì đó, anh yêu cô đến mức thảm hại bao nhiêu, coi như cô mang thai con người khác, còn muốn lo lắng cô vì thế mà rời khỏi anh.
“Có nghe không?” Cung Âu nắm lấy tay cô, vững vàng nắm chặt, hai mắt đen nhìn cô: “Không cho phép đi, em không được đi.”
“Đứa bé này là của anh, Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm lặp lại, sau đó nói: “Còn có, chỉ cần anh đừng chơi thủ đoạn tẻ nhạt kia giống hôm nay để kích thích em, em sẽ không rời khỏi anh.”
“Không chơi, chơi cũng vô dụng.” Cung Âu nói, hai mắt u ám: “Ngược lại em cũng không quan tâm.”
Anh nhìn cô ngay cả vẻ mặt ghen tuông cũng không thấy.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn anh, trong đầu anh từ sáng đến tối đang suy nghĩ gì?
Sao có khả năng cô không để ý?
“Thời Tiểu Niệm, anh ai cũng không muốn, anh chỉ muốn em.” Cung Âu nhìn cô nói: “Anh chỉ muốn em, em không thể rời khỏi anh. Ai cũng có khả năng rời khỏi, nhưng em không thể.”
Anh nói như đọc kinh khiến Thời Tiểu Niệm nghe được có chút đau đầu.
“Được rồi, em biết, dậy, đi tắm, cả người anh đều là mùi rượu.” Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, sau đó đỡ Cung Âu từ trên giường lên.
Cung Âu miễn cưỡng đứng trên đất, rút tay từ trên người cô ra, dừng lại một bước, hoàn toàn đỡ tường bước đi.
“Em dìu anh.”
Thời Tiểu Niệm sợ anh lại bị ngã, liền vội vàng tiến lên dìu anh.
“Không cần, em mang thai, lỡ đụng rơi mất em sẽ không để yên cho anh.”
Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn anh, say thành như vậy mà còn nhớ kĩ lời của cô.
Cung Âu đỡ tường đi tới trước, đi chầm chậm từng bước, đi rất nghiêng, Thời Tiểu Niệm nhìn tay anh, trên mu bàn tay có vết máu: “Tay anh tại sao bị thương?”
Uống rượu gạt phụ nữ, sao còn làm tay bị thương?