Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi dìu anh, Thời Tiểu Niệm cũng rất lo cho bản thân mình, hiện giờ cô không thể va chạm lung tung nữa, nếu không em bé sẽ thế nào đây.
Cung Âu nhìn thấy bồn nước, trực tiếp ngồi vào trong, quần áo cũng không cởi, cứ thản nhiên ngồi như vậy, thoải mái ngâm mình, gương mặt lộ ra vẻ hài lòng.
“...”
Thời Tiểu Niệm quả thật rất lo cho anh: “Anh đừng như vậy, cởi quần áo ra trước đã.”
“Không cởi.”
Cung Âu nằm trong nước, ngửa đầu ra sau, gương mặt như tạc, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô.
Càng nhìn, ánh mắt của anh lại càng lộ ra vẻ “tình sâu tựa biển” .
Nhìn xong, Cung Âu cầm chai sữa tắm để bên cạnh bồn tắm, lộ ra vẻ nghiêm túc, nói: “Thời Tiểu Niệm, em có thai rồi, không thể đi lặn biển nữa, anh rất ghét em, em có thể thỏa mãn mong ước của anh không?”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, không tiếp lời.
Trời ạ!
Thần tiên phương nào đến bắt Cung Âu đi đi, bộ dạng này của anh sao lại được gọi là “Vua kỹ thuật” được chứ?
Đêm đó, Cung Âu không chịu yên, hoàn toàn giống như một đứa bé 5 tuổi, không có sự bá đạo, tao nhã, cường thế, chỉ biết quậy phá thôi.
Anh quậy hết cả một đêm.
Cả một đêm đó, Thời Tiểu Niệm sắp bị anh ép điên rồi.
Thời Tiểu Niệm thực sự không biết anh đã uống bao nhiêu, chỉ biết nhìn anh lúc thì nói chuyện với bức tường, lúc thì nói chuyện với đàn dương cầm, lúc thì nói chuyện với bàn chải đánh răng.
Vậy mà miệng chỉ toàn gọi tên Thời Tiểu Niệm.
Cô thật sự không hiểu, uống say nhận sai người thì cũng thôi đi, thế nào lại nhìn một người máy như Mr Cung thành cô chứ.
Ngày mai.
Rèm cửa không kéo lên, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu đến, chiếu sáng cả một căn phòng hoa lệ.
Thời Tiểu Niệm ngồi trước đàn dương cầm, tay vịn đầu, liên tục ngáp, chốc lại đầu lại gục xuống, mắt lim dim.
“Thời Tiểu Niệm!”
Một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên.
Đầu Thời Tiểu Niệm đang gục xuống, nghe vậy giật mình tỉnh lại, đứng lên, quay đầu nhìn phía giường lớn.
Chăn trên giường đã bị vén lên.
Cung Âu đứng ở trên giường, chân trần dẫm lên chăn, để trần nửa người trên, bờ ngực kiên cố gợi cảm, ánh mắt nham hiểm nhìn cô, sắc mặt tái xanh.
“Anh tỉnh rượu rồi?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, lấy tay che miệng, ngáp một cái, cô vừa mệt vừa buồn ngủ.
“Thời Tiểu Niệm, em đúng là quá đáng, vậy mà lại dám để anh ngủ dưới đất.” Cung Âu không vui trừng mắt cô, sau đó từ từ giơ tay mình lên, trên tay vẫn còn cầm một chai sữa tắm.
Nhìn thấy chai sữa tắm Thời Tiểu Niệm lại thấy buồn cười.
“Em còn dám cười?” Cung Âu càng tức giận hơn, hắng giọng, dùng đôi mắt oán hận cô.
“Không phải là em cho anh ngủ dưới đất, là chính anh muốn ngủ dưới đất, còn nói không có nơi nào lãng mạng hơn nơi đó.” Thời Tiểu Niệm dựa vào đàn dương cầm nói rõ ràng.
Anh là Cung Âu cao cao tại thượng, cô nào dám yêu cầu anh chứ.
“Anh muốn ngủ?” Cung Âu không vui gầm nhẹ: “Vậy sao em không ngủ trên mặt đất?”
Không phải cô đang im lặng đứng nơi đó sao?
“Cũng không phải là em không muốn ngủ, là do anh cứ ôm lấy chia sữa tắm kia rồi gọi nó là Thời Tiểu Niệm của anh.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Lúc đó cô cũng định giành cái chai đó ra khỏi tay anh rồi, nhưng lại giành không lại anh.
“...”
Nghe thế, mặt của Cung Âu đen lại, vứt chai sữa tắm xuống đất, đáy mắt xẹt qua một tia khó chịu, nhưng rất nhanh, anh lạnh lùng nói: “Em nghĩ rằng anh sẽ tin em sao, Thời Tiểu Niệm, là do anh đi tìm người phụ nữ khác nên em khó chịu đúng không? Nên mới dùng cách này, em có cảm thấy nhàm chán không hả?”
Còn nói cô nhàm chán?
Thời Tiểu Niệm bái phục trình độ đảo ngược trắng đen của anh: “Anh uống bao nhiêu?”
Cô hẳn là nên kể lại mọi chuyện tối hôm qua cho anh nghe, để anh biết được hình dạng sau khi uống say của mình.
“Uống rượu gì?”
Cung Âu lạnh lùng nói, đôi mắt đen ngạo nghễ liếc cô, môi mỏng mím chặt: “Anh còn nhớ khi em kéo anh ra khỏi phòng người phụ nữ đó còn tỏ vẻ rất ghen tị nữa.”
“...”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn anh, không nhìn ra anh còn có thể viết chuyện tới như thế.
Cái gì gọi là “vịt chết còn cứng mỏ” (1), cuối cùng cô cũng được lĩnh giáo rồi.
(1): cãi bướng.
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía trước khứ, đi mấy bước, thấy trên đùi hơi đau,anh trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm: “Thời Tiểu Niệm, em còn dám đánh anh?”
“Đúng đó! Đúng đó! Em kéo anh xuống khỏi giường của tạ Lâm Lâm, sau đó kéo anh thẳng tới đây, sau đó nữa còn đánh anh một trận, anh vẫn nên cảm thấy do anh không có nuôi chó, nếu không em sẽ cho anh ngủ ở ổ chó luôn đó.”
Thời Tiểu Niệm hùa theo ý anh để nói.
“...”
Cung Âu liếc nhìn cô, con ngươi đen lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, sắc mặt khó coi.
Thời Tiểu Niệm không nói lời nào.