Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 492: Chương 492: Chương 264: Biến mấy nơi đó thành ổ chó hết đi 2




Cung Âu cứ thế nhìn cô, Thời Tiểu Niệm nói: “Còn gì cần bổ sung sao?”

Cung Âu nhìn cô, ánh mắt tàn nhẫn, nhìn nửa ngày, anh rít ra được một câu: “Tạ Lâm Lâm là ai?”

“...”

Thời Tiểu Niệm không nói nhìn anh, mặc kệ anh, xoay người đi ra ngoài.

Cô không biết Cung Âu có uống rượu hay không, nhưng anh không bắt cô phải bỏ đứa nhỏ, nhưng cũng không đề cập tới chuyện phóng đãng đêm qua của mình.

Thôi quên đi, anh không muốn nói thì không muốn nói.

Để xem anh lại làm gì nữa đây.

Thời Tiểu Niệm đi thang máy xuống dưới lầu, vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng cười nũng nịu của một cô gái, lòng của cô không khỏi trầm xuống, đám kia người phụ nữ vẫn chưa đi.

Thời Tiểu Niệm đi tới trước, chỉ thấy mười mấy người phụ nữ trẻ tuổi ăn vận đẹp đẽ ngồi trên ghế sô pha nói chuyện vui vẻ, vừa xem ti vi vừa ăn hoa quả, bánh ngọt, và thường thức rượu vang.

Nếu nói một người phụ nữ như 500 con vịt, vậy trong phòng này chắc có hơn mấy nghìn con vịt mất.

“Vẫn là ở bên cạnh Cung tiên sinh là tốt nhất, thật không nghĩ tới, Cung tiên sinh lại còn có thể cho chúng ta trở về Tòa Thành Đế Quốc.”

“Ban đầu khi chúng ta bị đuổi đi, tôi còn nghĩ rằng cung tiên sinh định kết hôn, nên mới gạt bỏ tình cảm, thật không ngờ anh ấy chỉ để lại một mình Thời Tiểu Niệm bên mình.”

“Mọi người nói thử xem Tiểu Niệm đó dùng thủ đoạn gì sao lại có thể khiến Cung tiên sinh công khai quan hệ với cô ta chứ? Đúng là may mắn mà!”

“Phong thuỷ luôn chuyển dời, cô nghĩ rằng một người phụ nữ được Cung Âu bao nuôi có thể ở bên cnạh anh ấy bao lâu?” Tạ Lâm Lâm ngồi ở giữa mọi người, lắc ly rượu vang trên tay, khinh thường cười lạnh một tiếng.

“Nói cũng phải, Cung tiên sinh tìm chúng ta trở về, vậy tức là vẫn còn cần chúng ta rồi.”

“...”

Một đám người trò chuyện vui vẻ không biết điểm dừng.

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, hận không thể xông lên lầu đánh Cung Âu một trận.

Anh thật có thể kích thích cô, còn không đuổi đám người kia đi, anh uống nhỏ nhặt xong cả rồi mà vẫn còn muốn tiếp tục sao.

“Thời tiểu thư, chào buổi sáng.”

Phong Đức đi tới, lễ phép cúi đầu chào Thời Tiểu Niệm.

“Chào buổi sáng.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

Bọn họ vừa nói chuyện, những người phụ nữ bên kia nhất thời im bặt, nhìn sang, không nói chuyện nữa, Tạ Lâm Lâm đứng lên, gương mặt được trang điểm rất đẹp, bàn tay nâng một ly rượu đỏ, đi về phía trước.

“Phong quản gia, có phải chúng tôi vẫn ở gian phòng cũ không?” Tạ Lâm Lâm đứng ở trước mặt Thời Tiểu Niệm, hỏi Phong Đức, cũng khiêu khích nhìn Thời Tiểu Niệm.

“Cái này...”

Phong Đức hơi liếc nhìn Thời Tiểu Niệm.

Thiếu gia vẫn chưa ra quyết định, ông cũng không tiện làm chủ.

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt Tạ Lâm Lâm, không lộ vẻ gì, thần thái rất bình tĩnh, không cho người khác thấy mình bị chọc giận.

“Phong quản gia, nếu vẫn là ở phòng cũ, vậy tôi đem hành lý lên đó đây.” Tạ Lâm Lâm tiếp tục khiêu khích, hơi ngước cằm, lộ ra vẻ quyến rũ.

Phong Đức nhìn Thời Tiểu Niệm, lại nhìn Tạ Lâm Lâm, có vẻ khó xử.

Cung Âu đứng trên lầu, áo mũ chỉnh tề đang đứng ở trên lầu, nhìn thấy cảnh này, dừng bước, đôi mắt nhìn về phía hai người phụ nữ.

Ánh mắt của anh dừng bên người Thời Tiểu Niệm.

Anh muốn thấy phản ứng của Thời Tiểu Niệm.

Nói mới nhớ, Cung Âu vẫn chưa thấy vẻ mặt Thời Tiểu Niệm ghen vì anh.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, gương mặt trắng trẻo chưa qua trang điểm như Tạ Lâm Lâm, cô im lặng rất lâu, vào lúc Tạ Lâm Lâm gọi người đem hành lý giúp mình, Thời Tiểu Niệm mở miệng: “Phong quản gia, Tạ Lâm Lâm tiểu thư trước kia ở phòng nào?”

“Ở lầu sáu.” Phong Đức thật thà đáp.

“Phòng của các cô đều ở đó sao?” Thời Tiểu Niệm nhìn Tạ Lâm Lâm nói.

“Đúng vậy.”

“Biến mấy nơi đó thành ổ chó hết đi.” Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy nuôi chó cũng không tệ.”

“Thời Tiểu Niệm cô có ý gì?” Tạ Lâm Lâm nghe vậy trở nên kích động, tức giận nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ngón tay xiết chặt ly rượu: “Cô là cái thá gì chứ, người có thể đuổi chúng ta ra khỏi đây chỉ có Cung tiên sinh thôi.”

Tạ Lâm Lâm cố ý nói “Chúng tôi” .

Cô dẫn cả một đám phụ nữ phía sau vào rồi, những người phụ nữ kia nghe vậy lập đi tới, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ tức giận nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Đúng vậy, Cung tiên sinh không đuổi bọn tôi đi, cô dựa vào cái gì chứ?”

“Thời Tiểu Niệm, làm người phải biết trước biết sao, chị em chúng tôi ai cũng đều bước vào nhà họ Cung sớm hơn cô.”

“Lúc mọi người còn đang được yêu thương không biết cô đang trôi dạt ở phơng nào.”

“...”

Tất cả đều trăm miệng một lời.

Thời Tiểu Niệm mím môi, ánh mắt lạnh lẽo, cô nhìn các cô, khóe môi lộ ra nét cười nhạt, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, lúc mọi người đang được yêu thương không biết tôi đang trôi dạt ở đâu, nhưng tôi đến rồi, mọi người vẫn còn địa vị gì sao?”

Cung Âu đứng trên lầu cách đó không xa, cả người hơi nghiêng xuống, hai tay vịn trên lang cang, nhìn thấy cảnh này, môi mỏng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.