Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đem tất cả các phòng bọn họ đã từng ngủ trên lầu 6 dọn đi làm thành ổ chó!”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, bàn về tài ăn nói thực sự cô không theo kịp Tạ Lâm Lâm, cô chỉ nói câu này.
“Cô dám!”
Sắc mặt của Tạ Lâm Lâm cũng tái xanh.
“Cô ấy có cái gì mà không dám?” đột nhiên giọng nói bất cần đời của Cung Âu truyền đến.
Thời Tiểu Niệm và nhóm phụ nữ này xoay người qua, chỉ nhìn thấy một vóc dáng cao lớn, Cung Âu tao nhã, chậm rãi từ trên lầu đi xuống, hai chân thon dài, ánh mắt sắc bén quét về phía bọn họ.
“Thiếu gia!”
Phong Đức cung kính mà cúi đầu.
“Ngài Cung!”
Tạ Lâm Lâm và nhóm phụ nữ kêu lên một tiếng nũng nịu, tất cả đều tiến lên nghênh đón.
Cung Âu lập tức bị vây xung quanh.
“...”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng mà nhìn, trong lòng có chút ghen tị.
Cung Âu bị bọn họ vây quanh, mũi hít phải các mùi nước hoa làm gay mũi, mày của anh nhíu lại, không vui nói: “Hôi quá!”
Phản ứng của Tạ Lâm Lâm rất nhanh, lập tức đẩy nhóm chị em gái sang một bên, một tay kéo lấy cánh tay của Cung Âu, một tay cầm ly rượu: “Bọn họ không biết ngài Cung, không biết ngài thích mùi hương gì!”
Cung Âu liếc mắt nhìn cô ta, cũng không đẩy cánh tay cô ta ra.
“...”
Thời Tiểu Niệm im lặng mà nhìn cảnh này, sau khi say thật sự đã quên hết chuyện tối qua rồi?
Lại còn đến kích thích cô nữa sao?
Được.
Rất được!
Nếu anh đã như thế, vậy cô còn chống đỡ cái gì trước mặt của nữ chủ nhân nữa, chẳng qua chỉ là tự mình đa tình, tự rước lấy nhục mà thôi!
Thời Tiểu Niệm cắn môi, xoay người muốn đi, chợt nghe thấy tiếng thét của Tạ Lâm Lâm, cô quay đầu lại.
Chỉ thấy Cung Âu đứng ở bên đó, ngón tay thon dài cầm ly rượu, Tạ Lâm Lâm đang đứng bên cạnh anh, sâm panh từ trên mặt chảy xuống, trượt dọc theo dáng người đẫy đà đầy kiêu ngạo của cô ta, trên gương mặt xinh đẹp, lẳng lơ đều là sự kinh ngạc và khó tin.
“Phịch!”
Cung Âu tiện tay ném luôn chiếc ly, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô cũng rất hôi!”
“Ngài Cung!” Tạ Lâm Lâm mặt đầy oan ức, nhìn về phía Cung Âu, hai cánh tay điên cuồng cào vào không khí: “Sao ngài có thể đối xử với em như vậy?”
“Các người còn đứng ở đây làm gì?” Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía bọn họ: “Không nghe thấy bạn gái của tôi bảo dọn lầu 6 làm thành ổ chó hay sao, thế nào, muốn giữ lại làm chó?”
“...”
Tạ Lâm Lâm và một nhóm phụ nữ trang điểm xinh đẹp đều trợn tròn mắt.
“Thật sự không đi?” Cung Âu khinh thường mà cười lạnh, giọng nói đầy từ tính không có chút tình cảm: “Phong Đức, đưa cho mỗi người bọn họ một sợi dây xích chó, dắt lên lâu 6, sau này tất cả đều là thú nuôi của Thời Tiểu Niệm!”
“...”
Tạ Lâm Lâm và nhóm phụ nữ càng ngẩn ra.
“Em không cần những con thú nuôi này!”
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, ánh mắt âm u, đứng bên đó nhìn về bóng lưng của Cung Âu, cuối cùng anh cũng không có phóng túng quá mức.
Nếu anh tiếp tục cãi nhau, thật sự cô cũng không biết nên làm gì nữa.
Cung Âu đưa mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, sau đó đi về phía cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.
Gương mặt của Thời Tiểu Niệm lạnh lùng mà nhìn anh: “Còn có gì muốn nói sao?”
“Có!”
Cung Âu nghiêm túc nói, ánh mắt đen nhìn thẳng vào cô.
“Sao?”
Thời Tiểu Niệm chăm chú lắng nghe.
“Anh đói rồi!”
Nét mặt của Cung Âu vô cùng nghiêm túc, nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm không còn gì để nói, liếc mắt nhìn anh, xoay người đi vào phòng bếp, phía sau truyền đến giọng nói của Phong Đức: “Các vị tiểu thư, mời các cô theo tôi lên lầu 6, không biết là các cô thích loại dây xích có kiểu dáng như thế nào?”
Dứt lời, liền nghe thấy một tràn những tiếng bước chân vội vã chạy đi, đám người phụ nữ này đều mang giày cao gót mà chạy.
Đi hết rồi!
Lâu đài Đế Quốc khôi phục lại sự yên tĩnh.