Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 494: Chương 494: Chương 265. Cô ấy có gì mà không dám? 2




Thời Tiểu Niệm mím môi, đi thẳng vào phòng bếp, đầu bếp và người giúp việc trong phòng bếp nhìn thấy cô cũng nhao nhao mà cúi đầu: “Cô Thời, ngài Cung!”

Cung Âu đi theo sát phía sau của Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm lấy hai quả trứng gà, ớt xanh, cà rốt, thịt, sau đó bắt đầu đứng bên cạnh bồn nước xử lý các loại nguyên liệu, cho vào nồi.

Không lâu sau, đã có một đĩa trứng phủ cơm thơm phức.

Thời Tiểu Niệm cầm chai tương cà phủ lên trên lớp trứng, Cung Âu đang đứng cạnh bên, ánh mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt khôi ngô hoàn mỹ, bất mãn nói: “Phần ăn này ít quá, anh ăn không đủ!”

“Phần này là của em!”

Cô cũng không có ý định là cho anh, Thời Tiểu Niệm cẩn thận phủ tương cà lên lớp trứng.

“Vậy còn anh?”

Cung Âu đi vòng qua người cô, mở nắp nồi lên, bên trong đừng nói là cơm phủ trứng, ngay cả một hạt cơm cũng không có.

“Bảo Tạ Lâm Lâm làm cho anh!”

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu nở một nụ cười như không cười, cô cũng không bao dung đến mức để cho anh lêu lổng với nhóm phụ nữ kia, mà cô còn phải làm bữa sáng cho anh.

Nghĩ cũng hay quá!”

“Em ghen!” Cung Âu nhìn về phía cô, hai mắt sáng lên.

“Không có, em thích ăn ngọt!”. Thời Tiểu Niệm đặt tương cà xuống, trên gương mặt ngay cả một nụ cười giả tạo cũng không còn nữa, cô bưng đĩa cơm đi về phía chiếc bàn ăn dài.

“Anh nhịn đói một ngày rồi, anh muốn ăn cơm!”

Cung Âu không vui nói, đuổi theo cô.

“Bảo Tạ Lâm Lâm làm cho anh đi!”

“Tạ Lâm Lâm là ai?” Cung Âu hỏi rất nghiêm túc.

“Thì cái người cùng anh thịt dán vào thịt đó!” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, tối qua anh uống rượu say mèm, còn lải nhải như đứa trẻ, cô cũng không có cơ hội thì làm sao có thể nói chuyện với anh.

Sáng sớm lại để cho cô nhìn thấy nhóm người Tạ Lâm Lâm.

Cô giận không có chỗ để xả.

“Thời Tiểu Niệm, thật không ngờ, hóa ra là em rất thích ăn chua!” Cung Âu đuổi theo cô, sau đó nhân lúc cô không chú ý, ánh mắt nghiêm túc, đưa tay cướp đi đĩa cơm trong tay cô, cướp bữa sáng.

“...”

Thời Tiểu Niệm không còn lời gì để nói mà nhìn về phía anh, chỉ nhìn thấy quần áo từ trên xuống dưới của Cung Âu gọn gàng sạch sẽ có giá trị không hề thấp, mỗi một chi tiết trên người đều vô cùng tinh tế, kết quả là bàn tay thon dài lại đang bưng một đĩa trứng phủ cơm, hài lòng mà nhếch môi, giống như đã chiếm được lợi lớn gì đó.

Cảm xúc này hoàn toàn trái ngược.

Nhưng so với tối qua, cảm xúc trái ngược này cũng không là gì.

“Rất thơm!” Cung Âu bưng bữa sáng của mình hết sức hài lòng, cúi đầu, vẻ mặt liền tối sầm.

Chỉ thấy trên đĩa trứng phủ cơm thơm phức, dùng tương cà viết lên bốn chữ cái “F.U.C.K”

Cung Âu bưng đĩa cơm, nét mặt sầm lại nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đầy khiêu khích mà nhìn anh: “Ăn đi!”

“Ăn thì ăn!”

Cung Âu cầm chiếc thìa được đặt trên bàn ăn, rạch một đường trên 4 chữ cái kia, múc một thìa cho vào miệng, sau đó khinh thường nói: “Chỉ dựa vào cái xương nhỏ này của em, em có thể F ai hả?”

Anh F cô cũng không tệ lắm.

“...”

Cô không còn lời gì để nói, hung dữ mà trừng mắt nhìn anh, xoay người muốn đi.

“Là ai nói với anh, mãi mãi cũng sẽ không rời xa anh!”

Giọng nói của Cung Âu bỗng vang lên từ phía sau của cô.

Thời Tiểu Niệm dừng bước, ánh mắt có chút ngơ ngác, cô xoay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, tao nhã mà bắt đầu ăn cơm.

“Anh không phải uống đến thành một đống sao?”

Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt hỏi.

“Nên nhớ một chữ anh cũng không quên!” Cung Âu cầm thìa ăn cơm, trên mu bàn tay có dán hai miếng băng cá nhân.

Là tối qua cô dán cho anh.

“Nhưng câu nói kia của em có điều kiện, chẳng lẽ anh quên rồi sao?”

Thời Tiểu Niệm ngồi trước mắt anh, lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, động tác đang nhai của Cung Âu cũng dừng lại, nuốt xuống những hạt cơm chua chua ngọt ngọt, hừ lạnh: “Không phải anh đã đuổi bọn họ đi hết rồi sao?”

Ở cùng một chỗ với cô, mỗi lần anh muốn cô thay đổi, mỗi lần đều trở thành là sự thỏa hiệp của anh.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Vài người giúp việc đi tới, trên tay bưng đủ các loại điểm tâm, cung kính nói: “Thiếu gia, đây là bữa sáng ngài vừa căn dặn!”

“Cho cô ấy ăn!”

Cung Âu đưa mắt nhìn về Thời Tiểu Niệm.

“Dạ, thiếu gia!”

Người giúp việc đặt bữa sáng lên bàn, ly sữa còn tỏa ra hơi nóng.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn bữa sáng phong phú trước mặt có chút ngạc nhiên, lúc nãy cô không nghe thấy anh căn dặn, vậy là ở trong phòng gọi điện xuống.

Xem ra Cung Âu đã sớm biết hôm nay cô sẽ không chuẩn bị phần ăn cho anh, cũng đã sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô, còn cho đầu bếp chuẩn bị trước thật tốt.

Người đàn ông này thật là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.