Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm nhìn ra được, ngoại trừ ngày đầu tiên biết cô mang thai, Cung Âu có biểu hiện kịch liệt như sau đó anh đều cố gắng áp chế bản thân.
Nhìn Cung Âu như vậy trong lòng Thời Tiểu Niệm không biết làm sao, ủy khuất và đau lòng đan xen nhau, cảm xúc phức tạp.
Hôm nay trong phòng Tổng giám đốc N.E, Cung Âu mắng nhiếc một nữ nhân viên xin nghỉ mang thai.
Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa sổ sát đất thưởng thức cảnh đẹp thành phố, nghe tiếng Cung Âu ném quyển sách xuống đất: “Thật không biết nuôi ra đám phế vật này để làm gì,còn phải nghỉ mang thai sao, không sinh con không được thì còn xin vào công ty làm cái gì chứ.”
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng đó, mái tóc đen dài xõa trên vai, bất đắc dĩ nhìn Cung Âu.
Xin nghỉ mang thai là chuyện bình thường có được hay không.
Là anh quá để tâm vào chuyện vụn vặt rồi.
Cung Âu ngồi trước bàn làm việc dùng sức gõ vào điện thoại nội bộ, quát mắng thư kí: “Gọi cho bộ phận nhân sự, sau này phụ nữ sắp sinh không thuê.”
Nói xong không đợi đối phương đáp liền ra sức cúp máy, làm cho bản thân cáu kỉnh lên.
Không mởi phụ nữ mang thai là anh kỳ thị thì có.
Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa sổ, hai tay buông thong hai bên người, thầm nghĩ, cô hít sâu một hơi sau đó tiến lên trước bàn làm việc của Cung Âu, thật lòng nói: “Cung Âu, chúng ta tìm bác sĩ xem một chút.”
Nghe vậy, gương mặt đang tức giận của Cung Âu khẩn trương, nhanh chóng đứng lên: “Làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Anh biết đứa nhỏ này đến không có gì hay mà.
Gây sức ép cho anh còn gây sức ép cho cô.
“Em không sao.” Thời Tiểu Niệm đứng đó, đưa tay chỉ vào anh: “Em đang nói anh đấy, Cung Âu, chúng ta thử trị liệu một chút, nhìn xem người cố chấp cảm thấy có chướng ngại có thể chữa khỏi hay không?”
Sắc mặt Cung Âu trầm xuống, đôi mắt đen bóng nhìn cô chằm chằm.
Thời Tiểu Niệm biết anh không vui, nhỏ giọng xuống: “Cung Âu, tức giận hại người, nếu có thể trị tốt ít nhất sau này anh có thể sống cuộc sống bình tĩnh một chút.”
Như vậy anh sẽ không vì một chút việc nhỏ mà cảm xúc bị căng đến cực điểm.
Cung Âu hung ác nhìn cô, xoay người đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đưa tay kéo cà vạt mang xanh đậm, bỗng nhiên mở miệng: “Thời Tiểu Niệm, có phải đã nhịn anh lâu rồi hay không?”
“…”
Thời Tiểu Niệm an tĩnh đứng trước mặt anh, đưa tay kéo kéo tay áo của anh.
Cung Âu cúi đầu nhìn cô.
Thời Tiếu Niệm nắm lấy tay anh: “Ừ, em nhịn anh đã lâu rồi.”
“…”
Sắc mặt Cung Âu đen lại, còn khó coi hơn cả đáy nồi.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười với anh: “Cung Âu, em biết anh để ý tới sự tồn tại của đứa bé, mặc kệ em nói với anh như thế nào thì anh vẫn chỉ tin vào bản thân, nhưng vì em anh vẫn cố gắng áp chế cảm xúc của mình. Em nhìn bộ dáng áp lực của anh như vậy rất mệt mỏi.”
“Anh không cảm thấy áp lực.”
Cung Âu lạnh giọng nói.
“Cung Âu, có lúc nào anh bình tĩnh được không?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
Đối với người bình thường mà nói đó chính là một cảm xúc nhỏ nhưng anh giống như dùng kính viễn vọng phóng ra vô số lần, làm cho anh tức giận đến mức luống cuống.
“Có.”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô.
Có lúc anh bình tĩnh.
“Lúc nhìn thấy em.” Cung Âu nói, đôi mắt nhìn cô, trong mắt chỉ có cô.
“…’
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, trái tim không hiểu sao đập rộn lên, thì ra lúc anh nhìn thấy cô sẽ bình tĩnh lại.
Bất quá hiện tại loại bình tĩnh này bị đứa bé kia phá hỏng rồi.
“Anh không cần trị liệu cũng có thể tốt.” Cung Âu nói xong liền xoay người đi tới ghế sofa ngồi xuống, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh: “Cung Âu, mặc kệ anh như thế nào thì em vẫn sẽ thích anh.”
“Khụ…”
Nghe vậy, Cung Âu đang uống nước cũng bị sặc, hết sức chật vật, anh hung hăng nhìn cô.
Không có việc gì sao cứ phải nói thẳng như vậy làm cái gì.
Làm anh một chút tâm lý cũng chưa chuẩn bị.