Thời Tiểu Niệm cầm khăn tay lau miệng cho anh, đôi mắt trong suốt sạch sẽ: “Nhưng em hy vọng anh có thể vui vẻ hơn một chút, dù không trị hết cũng có thể khống chế cảm xúc của mình, như vậy anh sẽ không mệt mỏi nữa.”
Nhìn anh không thể khống chế cảm xúc mà chửi loạn lên, bọn họ cảm nhận được, cô không biết cảm thấy thế nào nhưng cô nghĩ nhất định mọi người sẽ có cảm nhận không tốt.
“Anh không sao.”
Cung Âu lạnh lùng trả lời.
“Vậy vì Bảo Bảo đi.” Thời Tiểu Niệm xoa xoa bụng mình: “Em thề, đứa bé này là của anh, tương lai anh còn phải làm một tấm gương tốt cho nó, mỗi ngày để nó nhìn thấy anh đập cái này cái nọ, mắng người này người nọ, anh nói em đứa bé sẽ cảm thấy như thế nào chứ.”
“Anh quản cái gì mà làm tấm gương cho đứa bé.”
Cung Âu chẳng thèm quan tâm, cầm cốc nước tiếp tục uống.
Thời Tiểu Niệm nói như thế nào cũng không có tác dụng, quyết định dùng phương pháp đơn giản nhất: “Vậy anh vì em đi, nếu anh có thể chữa khỏi tính cách trở ngại đó em sẽ càng yêu anh hơn.”
“Phốc, khụ khụ…”
Cung Âu phun nước trong miệng ra, lại bị sặc, anh trừng cô một cái: “Lúc em nói chuyện có thể chọn thời điểm một chút có được không vậy.”
Đừng chọn lúc anh đang uống nước.
“…”
Thời Tiểu Niệm chán nản nhìn anh, còn phải nói trước sao, thì ra anh không chống đỡ được chuyện này.
Thời Tiểu Niệm dính lấy anh: “Có được không, có thể nhìn bác sĩ tâm lý một chút không, anh có thể mời bác sĩ tâm lý cho em, có được không, em sẽ càng yêu anh, đặc biệt yêu anh.”
“…”
Cung Âu nặng nề thả chiếc cốc xuống, đôi mắt trừng trừng cô: “Anh đi gặp thì có chỗ tốt gì?”
Có chỗ tốt gì cho anh.
Thời Tiểu Niệm vui vẻ, anh nói như vậy là đồng ý rồi.
“Thật tốt quá, em sẽ chuẩn bị cho anh một bàn tiệc lớn được không?” Thời Tiểu Niệm nói.
“Đưa lễ vật là em thì còn miễn cưỡng suy nghĩ một chút.”
“…”
Thời Tiểu Niệm đen mặt, cho nên trong mứt anh, ngoại trừ là động vật hay là thức ăn thì cô cũng có rất nhiều công dụng.
Cô oán thầm, nhưng miệng vẫn không nói gì.
Có thể khuyên Cung Âu một chút đi gặp bác sĩ rất không dễ gì, tất cả chờ sau khi gặp bác sĩ rồi nói, cô thật hy vọng anh có thể chữa tốt, có thể khống chế được cảm xúc của bản thân, có thể không cần phải để tâm vào chuyện vụn vặt.
Bác sĩ trên thế giới này nhiều người không đáng tin.
Mà bác sĩ tâm lý chuyên nghiên cứu vấn đề này càng ít bởi vì đa số người bênh mắc chứng tự kỷ sẽ không lựa chọn trị liệu, bọn họ vốn cho rằng mình là người bình thường.
Ba ngày, Thời Tiểu Niệm và Phong Đức dùng ba ngày để xem một lượng văn kiện rất lớn, rốt cuộc cũng mới được một bác sĩ tâm lý trong một tổ chức quốc tế, gọi tắt là sở nghiên cứu PPD.
Sở nghiên cứu này bao gồm các tinh anh từ các nơi trên thế giới, bọn họ không nghiên cứu gì ngoài chứng tử kỷ.
Đã đạt được không ít giải thưởng cao, mấy quốc gia phát triển đều bỏ ra rất nhiều tiền để nghiên cứu vấn đề này.
Phong Đức nhìn xem, sau đó mới họ tới trong nước.
Thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua tạo nên muôn màu sắc chiếu sáng của pháo đài Đế quốc, pháo đài Đế quốc nguy nga tráng lệ nằm ở trong rừng tạo thêm một chút cảm giác thần bí.
Nhóm người hầu ra ra vào vào rất bận rộn.
“Oẹ.”
Trong toilet truyền đến tiếng nôn mửa.
Cung Âu đứng ngoài cửa, đưa tay kéo cà vạt, môi mỏng nhếch lên một chút không vui, thỉnh thoảng lại nhìn vào toilet.
Thời Tiểu Niệm ở trong toilet, nôn hết ra, mặt mày khó chịu.
Cô bắt đầu có phản ứng nôn nghén, ngửi thấy mùi dầu mỡ sẽ muốn nôn.
Nôn xong cô ra ngoài liền thấy Cung Âu đang đứng, sửng sốt hỏi: “Sao anh lại đứng ở chỗ này?”
“Vô nghĩ, đã nôn thành như vậy còn muốn anh đứng ở chỗ nào.” Cung Âu không vui mím môi lại, đôi mắt đen trừng cô, nhưng ngón tay thon dài lại xoa xoa mặt cô: “Có phải rất khó chịu hay không?”
Phụ nữ sinh con sao lại phiền toái như vậy chứ.
Cô nôn đến nỗi cả người lạnh run, ngón tay của anh rất ấm chạm vào làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.
“Không, đều nói trước ba tháng khẩu vị thường không tốt, sẽ nôn rất nhiều, qua rồi sẽ không sao nữa.” Thời Tiểu Niệm cười nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài.”
Hôm nay có lịch hẹn với bác sĩ tâm lý.
Nhóm nghiên cứu PPD đã chuyển đến thành phố S, được Phong Đức sắp xếp ở một hội sở tư nhân cao cấp nhất.
“Em thật sự không có việc gì chứ?” Cung Âu nhìn cô: “Anh thấy người cần gặp bác sĩ là em mới đúng.”
“Thật sự em không sao, chúng ta đi thôi.”
Thời Tiểu Niệm nắm tay anh đi ra ngoài.
Suối phun nước bên ngoài đã ngừng chảy, bên cạnh có một chiếc xe cao cấp, Phong Đức mở cửa cho bọn họ.
Hai người ngồi vào xe, chiếc xe từ từ lăn bánh.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, dù vừa mới nôn xong nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười.
Mặc kệ nói như thế nào thì Cung Âu chịu đi gặp bác sĩ thì sẽ có tiến triển tốt.
Hơn nửa tháng nay dù Cung Âu vẫn quấn bên cạnh cô nhưng chiều thế nào thì chiều anh vẫn chỉ lo lắng cho cô mà thôi.
Vốn có ảo tưởng hai người đi chọn đồ cho Bảo Bảo nhưng lại không dám nói ra.
Ngay cả sách dành cho phụ nữ có thai cô cũng không dám xem trước mặt anh, vừa thấy cảm xúc của anh liền không tốt.
Hy vọng sau khi gặp bác sĩ xong co càng hy vọng một nhà ba người bọn họ có thể vui vẻ, không cãi lộn, yên bình mãi mãi là được.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu ở bên cạnh, chợt phát hiện cả người anh cứng ngắc ngồi đó, bộ dáng lười biếng nhưng không mất đi vẻ tao nhã nhưng giờ lại giống như đầu gỗ.
Đã lâu anh không ôm cô, hai tay đặt trên đầu gối, gương mặt anh tuấn, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, đôi môi căng lên.
“Cung Âu, đừng khẩn trương.” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh.
“Không có.”
Cung Âu phủ nhận, yết hầu chuyển động.