Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“....”
Thì vậy, anh luôn bị thương lớn nhỏ vô số, trong nhà còn đặc biệt xây một phòng cấp cứu.
Có lẽ anh sợ đối mặt với bác sĩ tâm lý?
Thời Tiểu Niệm ôm lấy bắp tay đang căng cứng của anh, nói: “Anh đừng khẩn trương, chẳng qua là trò chuyện một chút thôi, em cũng từng trải qua mà.”
“Anh không khẩn trương.” Cung Âu không vui trừng cô: “Em lại nói anh khẩn trương lần nữa, anh giết chết em.”
Con vịt chết mạnh miệng.
Thời Tiểu Niệm ôm cánh tay của anh, có thể cảm nhận được cả người anh cũng căng thẳng, cứng đờ giống như khúc gỗ vậy, ánh mắt cô chuyển vài vòng, cầm điện thoại trong túi xách bên cạnh ra: “Cho anh xem vài tấm hình rất vui, nhất định anh sẽ không khẩn trương nữa.”
Đôi mắt đen của Cung Âu liếc cô.
Thời Tiểu Niệm mở điện thoại lên, rũ mắt nhìn, chỉ thấy bối cảnh là giường trong phòng ngủ của họ, mà Mr. Cung đang bị một người đàn ông đè xuống giường đòi hôn.
Toàn bộ hiện trường là cảnh tượng đang cường bạo.
Mà bất ngờ người đàn ông đang đè Mr. Cung lại là Cung Âu.
Sắc mặt Cung Âu lập tức xanh mét, nghiến răng nghiến lợi la lên: “Thời Tiểu Niệm em còn dám chụp hình?”
Cô tự tìm cái chết sao?
“Thì ra anh còn nhớ một màn này nha, không phải anh nói chỉ nhớ nội dung cuộc nói chuyện thôi sao?” Thời Tiểu Niệm châm chọc nói, không kềm chế được nụ cười trên mặt.
Thật ra thì buổi tối hôm đó cô còn đang khó chịu, nhưng bây giờ nhớ lại thì cảm thất rất buồn cười.
Cung Âu uống say giống như thay đổi thành người khác vậy, thấy cái gì cũng gọi Thời Tiểu Niệm, thấy cái gì cũng muốn ôm.
Cuồng ma đòi ôm.
“Thời Tiểu Niệm, anh là hỏi vì sao em còn chụp hình?” Cung Âu hét cô.
Thời Tiểu Niệm bị hét đến cảm thấy ù tai, vội vàng che lỗ tai lại, nhỏ giọng giải thích: “Chẳng qua là em cảm thấy tấm hình này rất có giá trị quý giá cần được lưu giữ.”
Cung Âu chẳng những đẩy phụ ngữ, còn đẩy cả người máy.
“Thời Tiểu Niệm.” Gương mặt Cung Âu tràn đầy tức giận, hận không thể xé rách nụ cười trên mặt cô: “Em là đang cười nhạo anh sao?”
“Không có, cung tổng tài ngài ở trên cao, tiểu nữ không dám.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Xóa bỏ cho anh.” Cung Âu rống cô, đưa điện thoại di động cho cô, ra lệnh: “Cũng quên luôn chuyện đêm đó cho anh, có nghe hay không?”
“Được rồi.”
Thời Tiểu Niệm không dám làm trái ý anh, ngoan ngoãn đưa tay xóa hình, dù sao cô cũng đã lưu trữ trong máy tính và ổ cứng của Mr. Cung rồi.
Khi nào Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười, có thể lấy ra nhìn.
Thấy cô ngoan ngoãn thủ tiêu, sắc mặt Cung Âu hơi mềm mại lại một ít, lạnh lùng nói: “Xóa bỏ trong đầu luôn cho anh, có nghe hay không?”
“Dạ dạ dạ.”
Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh anh gật đầu liên tục.
“Phong Đức.” Cung Âu lại nhìn tài xế ngồi bên cạnh ghế tài xế lạnh lùng ra lệnh: “Khi trở về lâu đài đế quốc ném hết tất cả rượu ra ngoài cho tôi không còn lại chai nào, trong nhà bếp cũng được phép có.”
Đời này anh cũng không muốn gặp lại đồ vật như rượu cồn này.
“Dạ, thiếu gia.”
Phong Đức cung kính cúi đầu.
Ra lệnh xong, Cung Âu trừng mắt nhìn cô một cái, thấy trên môi Thời Tiểu Niệm còn có nụ cười như có như không, liền đưa tay bóp mặt cô: “Em còn dám cười, thủ tiêu trong đầu chưa đó?”
“...”
Thời Tiểu Niệm không nói gì, chẳng lẽ anh thật cho là đồ vật trong đầu cũng có thể tùy ý thủ tiêu à, cô ngoan ngoãn trả lời anh.
Cung Âu không còn khẩn trương vì chuyện đi gặp bác sĩ nữa, dọc theo đường đi luôn ép buộc cô thủ tiêu hết toàn bộ lịch sử đen tối của anh trong đầu.
Vì không để cho anh khẩn trương, mặt của Thời Tiểu Niệm bị anh bóp không biết bao nhiêu lần.
Xe đi đến một nửa, đột nhiên bắt đầu kẹt xe, không thể đi tới trước được nữa.
Cung Âu liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, có vẻ không vui.
Thời Tiểu Niệm hạ cửa xe xuống nhìn bên ngoài, chỉ thấy hàng xe phía trước xếp hàng rất dài rất chật chội, không biết đến khi nào mới có thể đi lại được.
“Phong Đức, đi xuống xem thử, còn bao lâu nữa.”
Cung Âu lạnh lùng nói.
“Dạ, thiếu gia.”
Phoong Đức đẩy cửa xe xuống đi về phía trước.
Thời tiết hơi ấm áp, Thời Tiểu Niệm đưa tay gác lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Cung Âu liếc cô một cái: “Không khí bên ngoài tệ như vậy, ngửi cái gì mà ngửi, đóng cửa sổ lại đi.”
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm ngoan ngoãn gật đầu, đang kéo cửa xe lên, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng nước Pháp.
“Bé cưng, anh yêu em thật lòng, anh vì em mà từ nước Pháp chạy tới nơi này, cũng chỉ muốn cùng ăn tối với em mà thôi.”
Nhờ phúc của Cung phu nhân, cô học được rất nhiều thứ, bây giờ cũng có thể nghe hiểu được một chút tiếng Pháp.