Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 499: Chương 499: Chương 268: Thì ra cô ta là bác sĩ 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vừa đi vào, bên trong lại có một hương vị khác, Thời Tiểu Niệm phát hiện hội sở này không giống với những hội sở cô đã biết, không phải cái gì hơi thở hiện đại, khoa học kỹ thuật, mà và vẻ cổ xưa của Trung Quốc, bao gồm cả tường, ghế ngồi và trang sức bên trong đều rất cổ xưa, rường cột trạm trổ tinh xảo.

Nếu không phải còn có ánh đèn thủy tinh, thật là sẽ làm cho người ta có cảm giác mình đã chuyển kiếp.

“Có phải em lại đang thưởng thức đúng không?”

Cung Âu thấy Thời Tiểu Niệm không có nhìn mình, lại không vui lắc lắc tay trước mặt cô, nhíu mày lại.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh không nói gì: “Cung Âu, trong lòng anh thật nhỏ như vậy sao?”

Cô nghiêng đầu, kéo một sợi tóc bên tai xuống cho Cung Âu nhỉn.

Cung Âu hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: “Cho dù đầu óc của anh nhỏ thật đi nữa thì em cũng ăn giấm lâu như vậy, xem đầu óc ai nhỏ hơn.”

“...”

Thời Tiểu Niệm im lặng, không cãi nhau với anh nữa, cô thật đúng là sợ anh lại mang mấy người Tạ Lâm Lâm đó tới kích thích cô nữa, bỏ sợi tóc xuống, chủ động nắm lấy tay anh: “Cung Âu, em cảm thấy như chúng ta bây giờ đã vô cùng tốt.”

“Ừ.”

“Nhẹ nhẹ nhàng nhàng qua thế giới của hai người, không có ai xen lẫn nữa, sau đó chờ bệnh của anh tốt hơn một chút, chờ đứa trẻ ra đời,, chúng ta chính là một nhà ba người vui sướng nhất.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói: “Không cần dùng ghen để chứng minh cái gì, chỉ cần chúng ta đều biết trong lòng lẫn nhau có một vị trí độc nhất vô nhị là đủ rồi, không phải sao?”

“Độc nhất vô nhị?”

Cung Âu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen thâm thúy.

Anh thích bốn chữ này.

Vị trí độc nhất vô nhị, cho dù đứa bé cũng không cướp được vị trí này.

“Ừ.”

Thời Tiểu Niệm dùng sức gật đầu.

Biểu tình trên mặt Cung Âu tràn đầy vui vẻ, ôm lấy cô.

Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm cảm giác được mắc ói, liền nói: “Anh đi vào trước, em vào phòng rửa tay.”

“Anh đi theo em.”

Cung Âu nói.

“Được rồi.”

Dù sao anh cũng nhất định phải canh chừng cô.

Thời Tiểu Niệm nghe theo Phong Đức chỉ dẫn đi về phía phòng vệ sinh nữ.

Vừa vào phòng vệ sinh, đột nhiên cô cảm thấy không muốn ói nữa, vỗ vỗ ngực, sau đó đi tới trước bồn rửa tay mở nước.

Đột nhiên tiếng giày cao gót đạp trên đất vang lên.

Thời Tiểu Niệm còn chưa ngẩng đầu, đã nghe một mùi nước hoa đến gần cô.

Một giây tiếp theo, cô nghe được một tiếng “Ai da.” Thời Tiểu Niệm theo bản năng đưa tay đỡ bên cạnh, ngước mắt nhìn, liền thấy một gương mặt cô vừa gặp không lâu.

Mona.

Thân hình cao gầy, vóc người lồi lõm có hứng thú, ăn mặc hợp thời trang, cao quý sang trọng, mái tóc dài màu vàng càng làm cô đẹp hơn.

“Cám ơn cô, a, tại sao lại là cô?” Mona đứng ở đó, đôi mắt xnah biển xinh đẹp nhìn cô chằm chằm, trên mặt tràn đầy tò mò, cười nòi: “Xem ra quả thật chúng ta rất có duyên.”

Mona nói tiếng Trung rất lưu loát.

“...” Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt cô, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, lạnh nhạt nói: “Cô cẩn thận một chút, đôi giày cao gót này quá cao, đổi một đôi khác đi.”

Vừa nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, ra khỏi phòng vệ sinh.

Cung Âu đứng bên ngoài chờ, vừa thấy cô đi ra lập tức chào đón, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, nâng cằm cô lên: “Có sao không?”

Thật không biết vì sao người phụ nữ mang thai lại khổ cực như vậy, động một chút là ói.

“Không sao.” Thời Tiểu Niệm lắc đầu, quay người nhìn phòng vệ sinh một cái nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đi gặp bác sĩ.”

Vừa nói xong, Thời Tiểu Niệm liền nắm tay Cung Âu rời đi.

Nói trong lòng Cung Âu nhỏ nhen, trên thực tế lòng của cô cũng chẳng lớn được bao nhiêu.

Thời Tiểu Niệm âm thầm khinh bỉ mình.

Bất quá, vì sao Mona lại xuất hiện ở đây?

Không phải Phong quản gia đã nói là giữ bí mật, ngay cả những người phục vụ cũng được cho nghỉ sao?

Dưới sự hướng dẫn của Phong Đức, hai người đi vào một căn phòng nghỉ ngơi phong nhã, vật dụng bên trong đều tràn đầy cảm giác xa xưa, đồ trang sức đặt trên kệ gỗ đỏ đều là đồ cổ thời Minh Thanh.

“Cung tiên sinh, Thời tiểu thư, hai vị khỏe chứ!.” Một giáo sư lớn tuổi mặc áo khoác dài trắng đi tới, cung kính cúi đầu nhìn bọn họ.

“Ông là bác sĩ sao?”

Cung Âu khinh thường liếc ông một cái, ngồi lên chiếc ghế kiểu Trung Hoa cổ xưa, gác một chân lên, tư thế ưu nhã mà lười biếng.

Anh nhìn qua không chút khẩn trương nào, nhưng mười ngón tay nắm chặt đã bán đứng anh.

Thời Tiểu Niệm biết thật ra anh rất kháng cự đi xem bác sĩ, nếu không phải cô, nhất định anh sẽ không tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.