Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 500: Chương 500: Chương 268: Thì ra cô ta là bác sĩ 2




“Tôi là tổ trưởng sở nghiên cứu PPD, chúng tôi sẽ cùng nhau nghiên cứu phương án trị liệu, nhưng bác sĩ được sắp xếp nói chuyện với Cung tiên sinh hôm nay là một cô gái trong tổ chúng tôi.” Giáo sư là một người nước ngoài, đẩy mắt kiếng một cái nói.

“Cô gái?”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi, chợt nhớ tới nói: “Là vị tiểu thư Tina kia sao?”

Cô đã xem tài liệu, thật giống như có một vị tiểu thư rất lợi hại.

“Đúng vậy.” Giáo sư chuyên nghiệp giới thiệu: “Tina là người ưu tú nhất trong sở nghiên cứu của chúng tôi, cô ấy chuyên tập trung nghiên cứu chứng bệnh rối loạn hoang tưởng* tỷ số chữa bệnh trong tay cô ấy gần như mà một trăm phần trăm, cái thành tích này ngoại trừ cô ấy ra mà nói, không có một vị bác sĩ tâm lý nào trên thế giới có thể đạt tới.”

*Rối loạn hoang tưởng: Trong truyện nếu dịch ra là “chướng ngại tinh thần cố chấp”-một dạng bệnh lý của bệnh tâm thần. Ở đây nhóm dịch muốn dùng tên bệnh một cách chuyên nghiệp, sát với ngành y hơn.

“Phải không? Vậy cô ấy đâu?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Tôi đã tới.” Một giọng nữ dễ nghe truyền tới.

Vừa nghe đến giọng nói kia, trong lòng Thời Tiểu Niệm trầm xuống, xoay người nhìn cánh cửa, chỉ thấy Mona từ bên ngoài đi tới, mang một đôi giày cao gót, mặc áo khoác dài trắng tinh trên người.

“A, lại là cô?”

Mona vừa thấy cô, sửng sốt một chút, bỗng nhiên dưới chân lệch một cái, nhào về phía Thời Tiểu Niệm.

“...”

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở ta mắt, theo bản năng đi đỡ cô, nhưng cả người không tự chủ được ngã về sau.

Cục cưng.

Vừa ngã về phía sau một chút, Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt xinh đẹp của Mona, trong mắt lộ ra sợ hãi, cục cưng của cô.

Cô còn chưa ngã xuống, đã bị một người đỡ sau lưng.

“Không sao chứ?”

Cung Âu đứng sau lưng cô, dùng lực đỡ lấy, một tay khoác lên vai cô.

Hình ảnh này hơi chút tức cười, cô dựa lưng lên người Cung Âu, mà Mona té nhào đến trước mặt, hai tay nắm chặt áo cô, ba người giống như cái bánh kẹp thịt vậy.

“Xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Mona luôn miệng xin lỗi vội vàng buông cô ra đứng thẳng lện, đôi mắt lúc nhìn qua Cung Âu bên cạnh cô sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Cung Âu chằm chằm: “Cung tiên sinh.”

“Tina, vậy cô nói chyện với Cung tiên sinh, chúng tôi ra ngoài trước.”

Giáo sư liếc mắt nhìn Phong Đức, Phong Đức gật đầu đi cùng với ông, đóng cửa lại.

Phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại ba người bọn họ.

Thân phận ba người cực kỳ lúng túng.

Cung Âu xoay người Thời Tiểu Niệm qua, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Có sao không, cần đi xem bác sĩ không?”

“Không cần, em không sao.”

Thời Tiểu Niệm cười hơi miễn cưỡng, quay đầu nhìn Mona.

Mona vẫn sững sờ đứng ở đó, thấy Thời Tiểu Niệm nhìn qua, mới lấy lại tinh thần, giơ chân lên tháo giày cao gót ra, đi chân trần trên đất, áy náy nhỏ giọng nói với Thời Tiểu Niệm: “Xin lỗi, một ngày lại để cho cô đỡ tôi ba lần, tôi thề, sẽ không bao giờ mang loại giày cao gót mới nhất này lần nào nữa. thật là xin lỗi.”

Mona lễ phép liên tục cúi đầu, xin lỗi cô.

“Không sao.” Thời Tiểu Niệm nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp.

“Tôi biết, cô là Thời tiểu thư, tôi đã nghe bạn tôi nhắc đến cô, hân hạnh gặp mặt.” Mona nhìn Cung Âu một cái, sau đó nhìn Thời Tiểu Niệm, trên mặt tràn đầy nụ cười hào phóng, đưa tay về phía cô.

“Hân hạnh gặp mặt.”

Thời Tiểu Niệm vừa nói, vừa không nhịn được liếc nhìn Cung Âu.

Cung Âu đứng ở đó, ôm Thời Tiểu Niệm, trên mặt tràn đầy hờ hững nhìn Mona, giống như một lúc lâu sau mới nhớ tới, trầm thấp nói: “Thì ra là cô.”

“Cung tiên sinh, đã lâu không gặp.” Mona mỉm cười nói, nhìn tay anh đặt trên vai Thời Tiểu Niệm, nụ cười trên mặt cũng không có bất cứ không tự nhiên nào.

Thật ra thì lấy thân phận của ba người đứng ở đó, nhìn thế nào cũng là một hình ảnh lúng túng.

“Tại sao cô lại ở đây?” Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt đen lạnh lùng: “Không phải cô tên Mona sao?”

Tina là cái thứ gì vậy?

“Cung tiên sinh, mong anh giúp tôi giữ bí mật này.” Mona chắp hai tay, làm một động tác cầu xin hài hước nhìn Cung Âu: “Gia tộc luôn muốn tôi cả ngày ăn uống vui đùa cũng không cho phép tôi làm gì cả, tôi lại thích nghiên cứu tâm lý học, cũng chỉ có thể đổi một thân phận khác làm chuyện mình thích.”

Thì ra là như vậy.

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm mờ mịt, đã từng là đối tượng hết hôn nay lại biến thành bác sĩ tâm lý của Cung Âu?

Thật là một màn tràn đầy kịch tính hài hước.

Cung Âu lãnh đạm liếc Mona một cái, Không nói gì nữa.

Mona thấy bọn họ không nói lời nào, xách giày cao gót đi tới trước một cái bàn cổ xưa, bỏ xuống tự nhiên hào phóng nói: “Vậy chúng ta đi vào chuyện chính đi, Cung tiên sinh, tôi thật là không ngờ ngài lại mắc chứng bệnh rối loạn hoang tưởng, mời ngồi.”

Mona hoàn toàn không có chút không được tự nhiên nào, cứ bình tĩnh di vào chuyện chính như vậy.

Thời Tiểu Niệm là đi theo Cung Âu vào gặp bác sĩ, nhưng đến giờ phút này cô vẫn còn chưa tỉnh táo lại, một màn hôm nay qủa thật là quá kịch tính, cô còn chưa hoàn hồn lại được.

“Không cần, tôi không tin tài nghệ của một đại tiểu thư.”

Cung Âu khinh thường nói, ôm Thời Tiểu Niệm trực tiếp bước ra ngoài.

“...”

Đổi lại bất cứ bác sĩ nào, Thời Tiểu Niệm cũng sẽ ngăn cản Cung Âu rời đi, nhưng bác sĩ đó lại đã từng là đối tượng kết hôn của anh, trong lòng cô vẫn không được tự nhiên.

Thời Tiểu Niệm không nói gì, cứ bị Cung Âu ôm ra ngoài như vậy.

“Cung tiên sinh không tin năng lực của tôi, nhưng tôi có thể nói, nếu như anh thật sự bị mắc chứng bệnh rối loạn hoang tưởng, tôi có thể đảm bảo một trăm phần trăm có thể chữa khỏi cho anh, cho anh có thể sống được cuộc sống bình thường.” Giọng nói tự tin của Mona vang lên sau lưng họ: “Lời này toàn thế giới không tìm được người thứ hai dám nói.”

Đột nhiên bước chân của Cung Âu dừng lại, bàn tay khoác lên vai Thời Tiểu Niệm cứng đờ.

Cuộc sống bình thường.

Ánh mắt Cung Âu sâu thẳm, rũ mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, cô đã từng nói: “Nhẹ nhẹ nhàng nhàng qua thế giới của hai người, không có ai xen lẫn vào nữa, sau đó chờ bệnh của anh tốt hơn một chút, chờ đứa trẻ ra đời, chúng ta chính là một nhà ba người hạnh phúc nhất.”

Chỉ có anh khỏi bệnh rồi, bọn họ mới có thể là một nhà ba người vui sướng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.