“Ừ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“Xin mời Thời tiểu thư tiếp tục.”
“Ngoài ra, anh ấy rất tin tưởng sự thật mà mình cho là đúng, cho dù bày hết tất các chứng cứ trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không tin, chỉ tin chính mình.” Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói.
Mona vừa nhớ vừa gật đầu nói: “Triệu chứng điển hình của rối loạn hoang tưởng *.”
*Rối loạn hoang tưởng: Trong truyện nếu dịch ra là “chướng ngại tinh thần cố chấp”-một dạng bệnh lý của bệnh tâm thần. Ở đây nhóm dịch muốn dùng tên bệnh một cách chuyên nghiệp, sát với ngành y hơn.
“Còn có, nhưng mà...” Thời Tiểu Niệm mím môi, quay đầu nhìn Cung Âu, hơi khó mở miệng.
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen thâm thúy, đưa tay bóp mặt cô: “Làm gì muốn nói lại thôi, em muốn nói xấu gì anh.”
“...”
Thời Tiểu Niệm xấu hổ.
“Đây không phải là nói xấu, Thời tiểu thư rõ ràng triệu chứng của Cung tiên sinh, chứng tỏ cô ấy rất quan tâm anh.” Mona nghiêm túc ngồi ở đó, mỉm cười chen vào nói.
Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới Mona sẽ nói chuyện giải vây cho cô.
“Người phụ nữ của tôi đương nhiên là quan tâm tôi, còn cần cô nói sao?” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đen không vui liếc cô: “Hỏi xong chưa, hỏi xong rồi thì đã có phương án trị liệu của tôi chưa?”
“Có phải lúc nãy Thời tiểu thư muốn nói gì, Cung tiên sinh luôn hoài nghi tính trung thành của cô tựa như anh ấy sẽ phá rối quan hệ bên ngoài của cô, nhất là đối với những người khác phái?”
Mona không trả lời mà hỏi ngược lại Thời Tiểu Niệm.
“...”
Thời Tiểu Niệm nháy mắt với Mona một cái, không có nói ra, giống như nói ra sẽ chọc giận Cung Âu.
“Ầm.”
Nhưng hiển nhiên, Cung Âu đã nổi giận.
Cung Âu vỗ bàn một cái đứng lên, đôi mắt âm trầm nhìn Mona chằm chằm, không vui nói: “Cô là muốn thám thính tin tức sao, rốt cuộc có chữa bệnh hay không, không chữa thì cút cho tôi.”
“Bởi vì những thứ này đều triệu chứng điển hình cũa bệnh chướng ngại tinh thần cố chấp, nhất định tôi phải hỏi.” Mona giống như không có bị Cung Âu tức giận làm sợ hãi, vẫn mỉm cười nói, đôi mắt xanh nước biển cực đẹp: “Nếu Cung tiên sinh không phối hợp như vậy, hay là thế này, hy vọng tôi có thể dung nhập vào cuộc sống của anh.”
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm giật nhẹ một cái.
“Cô nói cái gì?”
Cung Âu cũng ngơ ngẩn, đôi mắt đen âm trầm vô cùng.
“Tôi khác với những bác sĩ khác, tôi sẽ đưa ra những phương án trị liệu khác nhau với những bệnh nhân khác nhau, cho nên tôi mới có tỷ lệ thành công trăm phần trăm.” Mona đang viết chữ bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt thành thật nói: “Tôi muốn quan sát anh trong khoảng cách gần, sau đó mới có thể đưa ra phương án chữa trị nhanh nhất cho anh.”
“Nhanh nhất?”
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
“Đúng, bệnh nhân tôi đã chữa chỉ dùng ba tháng, hơn nữa không có dấu hiệu tái phát.” Mona nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi ở đó, trong lòng nặng nề, cô cũng không biết vì sao mình sẽ như vậy, chẳng qua là đang nói chữa trị mà thôi, cô lại nghĩ loạn cái gì.
Cung Âu đứng ở đó không nói gì, đôi mắt đen tràn đầy suy tư.
Ba tháng là có thể hết bệnh.
Ba tháng.
“Đương nhiên, tôi biết rõ thân phận của tôi có một chút lúng túng, hay là như vậy đi, tôi sẽ đi theo Cung tiên sinh mỗi khi anh ra ngoài, ở nhà tôi sẽ không theo.” Mona vừa nói vừa nhìn Thời Tiểu Niệm, trong mắt lộ ra nụ cười thân thiện, dò gỏi: “Thời tiểu thư, hẳn là cô không có ý kiến gì đi, tôi chỉ vì muốn quan sát bệnh nhân thật tốt thôi.”
Quan sát bệnh nhân.
Cung đã nói như vậy, cô còn có thể làm gì, dù sao cô cũng hy vọng Cung Âu có thể hết bệnh hơn ai khác.
“Đương nhiên tôi không có ý kiến.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười một tiếng, đứng lên hỏi: “Quả thật chỉ dùng ba tháng là có thể trị hết sao?”
“Cái này tôi không thể bảo đảm, chỉ là nói trên tay tôi có tiền lệ như vậy, nhưng tôi bảo đảm, nhất định có thể trị hết cho Cung tiên sinh.” Trên mặt Mona lộ ra tự tin tuyệt đối.
“Tốt, tôi cho cô ba tháng.”
Cung Âu đứng ở đó, lạnh lùng ra quyết định, vô cùng dứt khoác.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh nhìn Cung Âu chăm chú, anh quyết định, quyết định đón nhận Mona chữa trị.
Đây là chuyện tốt.
Anh chịu đón nhận.
“Vậy thì tốt quá.” Mona khẽ mỉm cười, thì thầm nói với Thời Tiểu Niệm: “Đúng rồi, Thời tiểu thư có thể thích hợp bổ sung một ít vitamin cho Cung tiên sinh, nhưng trong khoảng thời gian tôi trị liệu, không nên đụng vào rượu cồn, cùng với không được ăn quá nhiều đồ cay.”
“Được.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Bây giờ Cung Âu hoàn toàn sẽ không đụng vào rượu cồn nữa, còn thức ăn thì do cô làm, cô có thể khống chế.
“Nói với quản gia đi, đây là người phụ nữ của tôi, không phải bà vú của tôi.”
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm một cái nói với Mona, sau đó xoay người đi ra ngoài, không thèm chào hỏi một tiếng, bước đi.
“Hẹn gặp lại, Cung tiên sinh, Thời tiểu thư.”
Mona lễ phép lên tiếng, không có một chút tức giận nào.
“Hẹn gặp lại.”
Thời Tiểu Niệm dựa vào ngực Cung Âu quay đầu nhìn Mona một cái, cô đứng ở đó mỉm cười.
Đi ra khỏi hội sở tư nhân, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm vào trong xe, hai người vừa ngồi xuống, liền nghe giọng nói lạnh lùng của Cung Âu vang lên: “Phong Đức, đi điều tra Mona, xem có phải thật sự có tư cách làm bác sĩ của tôi không.”
“Dạ, thiếu gia.”
Phong Đức ngồi bên cạnh ghế tài xế quay người lại, gật đầu một cái.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn của Cung Âu: “Anh hoài nghi cô ấy à?”
“Đương nhiên hoài nghi, ai biết có phải cô ta cố ý giả vờ, làm một tờ giấy bác sĩ giả tới dụ dỗ anh không.” Cung Âu trực tiếp nói, trên mặt tràn đầy cao cao tại thượng, tự đại cuồng vọng.
“...”
Thời Tiểu Niệm im lặng, vốn trong lòng cô cũng suy nghĩ vấn đề này, lại bị anh nói như vậy cũng không biết có nên so đo nữa hay không, không khỏi nói: “Cung Âu lúc nãy em còn sót một điểm, anh quá tự đại.”
“Tại sao anh không thể tự đại.” Cung Âu tràn đầy tự tin nói: “Chẳng lẽ em không cho rằng anh là một người đàn ông đáng giá bị dụ dỗ à?”
“A...”
“Cho tới bây giờ cũng chỉ có một người phụ nữ như em làm anh cực khổ như vậy.” Đôi mắt đen của Cung Âu thật sâu nhìn cô chằm chằm, đưa tay bóp mặt cô.
Bộ dạng cô nghiêng đầu suy nghĩ như vậy rất dễ thương, dễ thương như lúc cô mặc bộ đồ giả vờ làm nữ giúp việc vậy.
“Em làm cho anh rất cực khổ sao?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên hỏi.
“Nói nhảm.”
“...” Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm rũ mắt xuống, hơi ảm đạm, hai tay không tự chủ được siết hặt, hồi lâu sau, cô nhàn nhạt nói: “Anh nói có cần đi tìm cha mẹ ruột của em thử không, biết đâu họ cũng là quý tộc thì sao, như vậy em sẽ không làm cho anh cực khổ như vậy nữa.”