Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không có gì,em chỉ cảm thấy nếu mình cũng có gia cảnh như Mona, con đường chúng ta đi có thể dễ dàng hơn không?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Ngây thơ, như vậy anh càng cực nhọc hơn.”
“Tại sao?”
“Nói thừa, nếu sau lưng em cũng có một gia tộc, lúc em cùng Mộ Thiên Sơ chạy trốn, có phải anh sẽ tốn rất nhiều công sức mới bắt được em trở về hay không? Không chừng khi bắt được, các người đã sinh con cùng nhau. !” Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
À.
Hình như là vậy.
Nếu cô thật sự có một gia tộc phía sau thì chưa chắc đã bị Cung Âu nhìn trúng, cũng sẽ không trải qua những chuyện từ trước đến giờ.
Thời Tiểu Niệm nghĩ ngợi, cảm thấy có chổ nào đó không đúng, không nhịn được đành hỏi: “Cung Âu, anh thích em là bởi vì em quá kém cỏi sao?”
Hình như đây không phải là một chuyện tốt.
Cung Âu trừng mắt nhìn cô: “Trên thế giới này được mấy người tài giỏi hơn em, em kém cỏi chổ nào!”
Trừ gia cảnh không tốt, cô có gì không bằng người khác?
Nếu là tiền thì anh có.
Gia cảnh anh cũng có.
Vì vậy cô không cần có những thứ này.
“Vậy rốt cuộc tại sao anh lại thích em?” Thời Tiểu Niệm tò mò mở to hai mắt hỏi anh.
“Tại sao?”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, trong mắt xẹt qua một tia nghi ngờ, lát sau anh mới nói: “Vậy tại sao em thích anh?”
“Bởi vì anh rất tốt với em.” Cô buột miệng nói ra.
“Làm gì có lý do đó.!” Cung Âu nheo mi,trừng mắt nhìn cô, ngón tay bất giác đưa lên môi, tự hỏi vấn đề này, sau một lúc lâu anh trầm giọng nói: “Em nghĩ nhiều như thế làm gì! Thích chính là thích! Anh yêu em, nhìn trúng em thì sẽ là em!”
Một lý do thật bá đạo.
Hoàn toàn phù hợp với tính cách của Cung Âu.
“. . . .”
Thời Tiểu Niệm còn đang sờ mũi nghĩ ngợi thì bị Cung Âu kéo vào trong ngực, cô dựa vào trên ngực anh, có một sự ấm áp khiến người khác có cảm giác an tâm.
“Em cũng vậy, Cung Âu.” Tiểu Niệm thấp giọng nói, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.
“Em cái gì cũng vậy?” Giọng nói trầm thấp của Cung Âu vang lên bên tai cô.
Tiểu Niệm không nói gì thêm, cô an tâm dựa vào trên ngực anh, hai mắt chậm rãi nhắm lại, tận hưởng thời gian ở bên nhau.
. . . . . .
Buổi sáng bên trong Thiên Chi Cảng, mọi người ai làm việc nấy.
“Cung Âu, thả em xuống, thả em xuống!”
Từ rất xa mọi người đã nghe giọng nói có chút sợ hãi của Thời Tiểu Niệm truyền đến, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi đến.
Đây không phải là cách ôm bình thường.
Anh ôm lấy hai chân cô, đem cả người cô dựng thẳng lên, nhìn Thời Tiểu Niệm giống như đang đứng thẳng ở không trung.
“Cung Âu, anh thả em xuống, mới sáng sớm anh gấp cái gì. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm có chút sợ hãi nói, vất vả lắm mới giữ được thăng bằng, Cung Âu chỉ ôm lấy một nửa cẳng chân cô, cô không dám nghĩ tới mình sẽ rơi từ trên người anh xuống như thế nào.
Cô biết Cung Âu sẽ không để mình gặp nguy hiểm, nhưng cô đang lo cho đứa nhỏ trong bụng.
Thời Tiểu Niệm đang mang thai ba tháng đầu.
Cô rất sợ nó sẽ gặp chuyện không may.
“Em có đồng ý hay không? Đồng ý anh sẽ thả em xuống!” Cung Âu mang cô đi về hướng nhà bếp, giọng điệu vô cùng bá đạo .
“Đồng ý chuyện gì?”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu hoảng loạn, cô trước giờ chưa từng đứng ở nơi cao như vậy, cảm giác được bóng đèn và bức tranh treo trên tường cách mình rất gần, lúc nào cũng có thể đụng trúng.
“Em quên rồi à?Vậy để anh nhắc lại lần nữa, chính là mặc. . . . . .”
“Được được được! Em mặc em mặc!” Thời Tiểu Niệm nhớ lại chuyện hai người đã nói tối hôm qua rồi nhìn đến những người hầu đang đi lại bên cạnh liền vội vàng đồng ý.
Anh đúng là tên biến thái.
Cô đang trong thời gian đầu mang thai, anh đụng chạm không được, sờ mó không được, đành ra sức bắt cô phải mặc quần áo hóa trang thành nữ giúp vệc để anh nhìn cho đã mắt, còn nhìn đến nghiện . . . . . . Đúng là vô cùng biến thái.
“Như vậy tạm được!”
Cung Âu nhíu mày, lúc này mới vừa lòng thả Thời Tiểu Niệm xuống, cùng cô đi vào phòng bếp.
Thời Tiểu Niệm xuống bếp, lấy một đống nguyên liệu nấu ăn bày ra bàn, sau đó đem tài liệu tối hôm qua đóng dấu cẩn thận dán trên tường.
Mặt trên ghi lại các loại rau dưa, hoa quả có nhiều vitamin.