Thời Tiểu Niệm dựa theo bên trên lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, cẩm trong tay mớ rau xà lách đã được rửa sạch sẽ bỏ vào một chiếc đĩa màu xanh thêm vào bên trên ít tương, làm cho đĩa xà lách trông rất ngon miệng.
Tiểu Niệm làm xong một đĩa đồ ăn, lại bắt đầu làm món khác. Chợ nghe thấy có tiếng nhai nuốt,cô quay đầu, quả nhiên Cung Âu đang ăn đĩa rau.
“Có cần vội như vậy không?”
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn về phía anh.
“Vội.” Cung Âu vừa ăn tay vừa lấy một miếng xà lách đưa đến bên miệng cô “Đến đây, ăn một miếng.”
“Được.”
Tiểu Niệm hai tay còn đang xử lý nguyên liệu, há miệng ăn. Rau xà lách chua chua, ngọt ngọt mùi vị rất tuyệt.
“Ăn một miếng nữa.”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm theo bản năng quay đầu định há miệng, chỉ thấy Cung Âu ngậm một quả cà chua bi đưa đến trước mặt mình, cô rụt cổ lại, hai má nóng lên: “Đừng đùa nữa”
Miệng Cung Âu chứa quả cà chua không thể nói chuyện, hai tay trực tiếp giữ gáy cô đem quả cà chua đưa vào miệng Thời Tiểu Niệm.
Cô buộc phải ngậm quả cà chua, đang muốn lui ra phía sau, Cung Âu sao có thể dễ dàng tha cho cô như vậy, anh bá đạo hôn lên đôi môi mềm mại của cô, không dừng lại ở đó, nụ hôn ngày càng mãnh liệt.
Hai bàn tay Thời Tiểu Niệm đang dính đầy nước và đồ ăn , không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cung Âu hôn cô, đầu lưỡi nóng ẩm khiêu khích cùng lưỡi cô dây dưa không dứt, tràn đầy sự thành thạo cùng yêu thương. Thời Tiểu Niệm bị hôn đến không còn sức lực, thân thể không tự chủ được. Mắt Cung Âu xẹt qua tia đắc ý, hai tay kéo cằm cô tiếp tục hôn.
“Ưm. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm khẽ cắn quả cà chua bi trong miệng, một chút ngọt ngào trong miệng hai người lan ra, khiến nụ hôn càng thêm nóng bỏng.
“Thiếu gia, Mona tiểu thư đến.”
Tiếng Phong Đức đột ngột vang lên tại nhà bếp.
Thời Tiểu Niệm giật mình ngẩn mặt, khuôn mặt cô khô nóng, cùng Cung Âu quay đầu nhìn lại.
Phong Đức và Mona đã đứng ở cửa bếp, Mona mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lá,mái tóc màu vàng buộc đuôi ngựa, nhìn qua tràn đầy sức sống giống như một cô sinh viên hơn là bác sĩ.
“Hi.” Mona đứng đó giơ tay chào bọn họ, khuôn mặt tươi cười có chút xấu hổ: “Có phải tôi đến không đúng lúc rồi không?”
“Không có, vào đây ngồi đi.”Thời Tiểu Niệm vừa cười vừa nói: “Ăn sáng cùng chúng tôi nha?”
Tối hôm qua, Phong Đức đã điều tra đầy đủ lý lịch của Mona. Cô học đại học khoa tâm lí, những năm gần đây tập trung vào nghiên cứu chứng bệnh rối loạn nhân cách , từng chữa trị cho không ít người - đây là sự thật ....
“Tôi chạy bộ đến đây, còn chưa kịp ăn sáng, ăn cùng hai người có được không?” Mona nhìn Thời Tiểu Niệm bằng ánh mắt chờ mong.
“Được.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Không được!” Cung Âu trả lời.
Nghe vậy khiến Mona cảm thấy khó xử.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu nhìn vào mắt nhau, cô còn chưa kịp nói gì, Cung Âu trừng hai mắt nhìn cô thỏa hiệp: “Để đầu bếp làm thức ăn cho cô ấy, em chỉ được làm cho một mình anh !”
Thời Tiểu Niệm cười bất đất dĩ: “Được rồi.”
Thấy thế, Mona cảm kích nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Suốt buổi ăn, Mona vô cùng kinh ngạc, sức ăn của Cung Âu đã vượt quá sự tưởng tượng của cô.
“Nhìn Cung tiên sinh ăn, tôi cũng cảm thấy đói bụng.”
Ra khỏi Thiên Chi Cảng, Mona nói với Thời Tiểu Niệm.
Đó không phải là ăn, mà là càn quét, nếu chưa từng thấy lúc Cung Âu ăn uống tao nhã, tôi nghi ngờ đó chỉ là thế thân của anh ấy mà thôi.
“Anh ấy cũng có lúc ăn rất nhiều.”
Thời Tiểu Niệm sờ sờ lổ tai, cũng không biết giải thích như thế nào: “Mona tiểu thư ăn chưa no sao?”
“Tôi no rồi , đầu bếp nhà họ Cung quả nhiên là cao cấp nhất thế giới, tôi chưa từng ăn trứng cá muối ngon như vậy, quá tuyệt vời.” Mona cùng Thời Tiểu Niệm song song đi tới, không ngừng khen ngợi: “Đúng rồi, cô không cần gọi tôi là Mona tiểu thư đâu .”
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mona.
“Tên tiếng Trung của tôi là Na Na, nơi này là ở Trung Quốc, cô gọi tôi là Na Na đi.” Mona nói: “ Chúng ta còn phải ở chung với nhau một khoảng thời gian, tôi hy vọng chúng ta đừng khách sáo với nhau quá.”
Nói xong, Mona vươn tay về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy tay Mona ngớ ra một giây, lập tức nắm lấy tay nàng, gật đầu: “Được, Na Na.”
“Vậy tôi cũng gọi cô là Tiểu Niệm.” Mona cười thật tươi, hai tay ôm lấy Thởi Tiểu Niệm: “Tiểu niệm, tôi rất thích cô, trong một ngày cô đã giúp đỡ tôi ba lần, tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên.”
Giọng điệu Mona rất nhiệt tình.
Cô nhiều lần nói hai người rất có duyên.
So với thái độ hào phóng của Mona, Thời Tiểu Niệm thấy mình có chút hẹp hòi, có thể lúc trước từng xuất hiện Tạ Lâm Lâm, làm cho cô luôn cảnh giác với những cô gái bên cạnh Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nhắc nhở chính mình đừng quá đa nghi, nếu không sẽ trở thành một Cung Âu thứ hai.
Hai người đang ôm nhau, Thời Tiểu Niệm bị một bàn tay phía sau kéo ra, cô liên tục lui vài bước, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đang đen lại của Cung Âu.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ không lên tiếng.
Cung Âu cầm lấy tay Thời Tiểu Niệm, lạnh lùng nhìn Mona: “Tôi thấy cô nhìn chằm chằm người phụ nữ của tôi , cô có ý gì?”
“Tôi không có.” Mona cười bất đắc dĩ, nói tiếng Trung một cách trôi chảy: “Tôi thực sự rất thích Tiểu Niệm.”
“Cô đồng tính luyến ái sao?”