Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mona ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng nói chuyện cùng hai người.
Thật ra là nói chuyện phiếm với Thời Tiểu Niệm.
Mona thật sự có rất nhiều điểm khác biệt, cô đối với quan hệ nam nữ cũng cởi mở hơn những người ngoại quốc khác, cô không có nhiều chuyện để nói với Cung Âu, ngược lại cùng Thời Tiểu Niệm nói rất nhiều chuyện.
Thời Tiểu Niệm đối với cô cũng không còn cảm giác dè chừng.
Trụ sở chính của N.E là một cao ốc cao vút nằm trong khu khoa học kỹ thuật có vị trí dễ nhìn nhất, Thời Tiểu Niêm vừa bước xuống xe liền bị Cung Âu ôm lấy.
Mona trong bộ quần áo thể thao đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn độ cao của tòa cao ốc, không khỏi cảm khái: “wow, đây chính là tập đoàn N.E lớn nhất nước sao.”
Trông Mona y như Thời Tiểu Niệm lần đầu tiên đến đây.
Cô mặc dù cũng là quý tộc nhưng nếu so với Cung Âu cũng chẳng khác gì dân thường.
“Đi thôi.”
Cung Âu không rảnh đứng nghe Mona cảm khái, ôm Thời Tiểu Niệm đi vào bên trong.
Trên đường đi, tất cả các nhân viên đều hướng bọn họ chào hỏi: “Chào tổng giám đốc, Thời tiểu thư.”
“Tổng giám đốc, Thời tiểu thư, xin chào.”
Dọc theo đường đi, âm thanh chào hỏi không ngừng vang lên.
Mona cùng Phong Đức đi phía sau bọn họ, cô tuy rằng xinh đẹp, ăn mặc tràn đầy sức sống, nhưng ở tập đoàn N.E này cũng không ít những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh ra vào thường xuyên, mọi người nghĩ cô cũng chỉ là khách mời nên không chú ý lắm.
Vừa đến phòng tổng giám đốc, hai thư kí ăn mặc chỉnh tề hướng bọn họ cúi đầu: “ Chào tổng giám đốc, Thời tiểu thư.”
Thư kí vừa mở cửa vừa hỏi: “Thời tiểu thư có muốn uống chút gì không?”
“Mang cho cô ấy một ly sữa.”
Cung Âu thấp giọng ra lệnh, ôm lấy Thời Tiểu Niệm đi vào..
“Dạ, tổng giám đốc.”
“Mang cho vị tiểu thư này một ly, Mo . . . . . Na Na cô muốn uống gì?” Thời Tiểu Niệm quay đầu lại hỏi Mona, cô vẫn chưa quen khi gọi là Na Na.
Mona còn đang ngây ngốc, nghe vậy mỉm cười: “Cho tôi một ly cà phê được rồi.”
“Được, tôi đi chuẩn bị.”
Thư kí trả lời một cách chuyên nghiệp, xoay người rời đi.
Người thư kí còn lại theo sau bọn họ đi vào, Cung Âu buông tay đang ôm Thời Tiểu Niệm ra, đi đến ngồi xuống trước bàn làm việc, thư kí bắt đầu báo cáo lịch trình ngày hôm nay.
Cung Âu vừa nghe tay vừa lật tài liệu, nhìn lướt qua vài lần liền đặt bút kí tên.
“Mời ngồi”
Thời Tiểm Niệm rất tự nhiên giống như nữ chủ nhân của nơi này tiếp đãi Mona.
“Được.”
Mona cười gật đầu, cùng Thời Tiểu Niệm ngồi xuống, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn thoáng qua động tác của Cung Âu liền quay đầu hỏi Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, cô thường xuyên cùng Cung tiên sinh đến đây sao? Tôi thấy thư kí đều hỏi thẳng cô muốn uống cái gì, không hỏi Cung tiên sinh.”
Ở tập đoàn N.E này, từ trên xuống dưới làm gì có ai không biết đến Thời Tiểu Niệm.
“Ừ, chỉ cần Cung Âu đến công ty làm việc, tôi cũng cùng đến đây.” Thời Tiểu NIệm thành thật trả lời.
“Luôn luôn đi cùng nhau? Vậy chẳng phải hai người đều không có thời gian riêng tư sao?” Mona nghi hoặc hỏi, cô xem đây là một chuyện rất khó hiểu .
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên sô pha nhìn nàng, Mona vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn biết nhiều hơn về Cung tiên sinh, để dễ dàng tìm ra phương pháp chữa bệnh”
“Tôi không có hiểu lầm.” Thời Tiểu Niệm cười điềm đạm, giọng nói ôn nhu: “Tôi với Cung Âu gần như ở bên nhau 24/24, anh ấy không thích có thời gian riêng tư, mà tôi cũng quen rồi .”
Cung Âu rất cố chấp, ngay từ đầu khi quen biết, anh dường như đã nhận định chính là cô, chưa từng để cô ở một mình quá lâu.
Cho tới bây giờ cô cũng chấp nhận rồi.
“Thì ra là như vậy.”
Mona như hiểu ra điều gì đó, lấy ra một cây bút ghi âm đem những lời Thời Tiểu Niệm vừa nói ghi âm lại.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm liền hỏi: “Đây cũng là một loại bệnh sao?”
Chẳng lẽ đều do chứng bệnh đó gây ra sao?
“Cũng không thể nói là bệnh chỉ là hành vi có chút kì quái .” Mona thu lại bút ghi âm, không ngại giải thích cho Thời Tiểu Niệm: “Trước kia tôi từng có một bệnh nhân, từ nhỏ anh đã rất thích một con búp bê, nhất định phải đem theo con búp bê này bên cạnh mới cảm thấy an toàn. Trải qua hơn 20 năm, con búp bê bị rách đến nhìn không ra hình dáng, anh vẫn luôn mang theo mọi lúc mọi nơi.”
“. . . . . .”
Chuyện này là sao, cô là búp bê của Cung Âu ? Cô có thể cho anh cảm giác an toàn ?
“Nhưng mà cố chấp giữ lấy một người là lần đầu tiên tôi gặp.” Mona nói, cô cảm thấy điều này thật mới mẻ: “Nó làm tôi có cảm giác muốn chinh phục, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho Cung tiên sinh.”
Hành động cố chấp giữ lấy một người.