Thời Tiểu Niệm suy xét những lời này, quay đầu nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu đang nhanh chóng phê duyệt tài liệu, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nét kỹ lưỡng, đôi mắt đen sâu thẳm.
Phía sau anh là một cửa sổ lớn sát đất.
Bộ dáng khi anh làm việc thật sự rất cuốn hút, Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ.
“Thời tiểu thư, sữa và cà phê của cô đây.”
Thư kí đem sữa và cà phê đặt trên bàn nhỏ trước mặt hai người.
“Cám ơn.”
Thời Tiểu Niệm và Mona đồng thời lên tiếng.
Thời gian từ từ trôi qua, Thời Tiểu Niệm cùng Mona hai người dần dần cũng không còn chuyện để nói.
Thời Tiểu Niệm buồn chán đứng lên khỏi ghế sô pha, đi đến giá sách màu đen trong góc phòng, nhìn những cuốn sách bên trong, lật ra một cuốn sách tiếng Anh.
“Sao lại có cả truyện tranh?” Âm thanh tò mò của Mona vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn theo tầm mắt của Mona, giá sách này cũng không lớn lắm, trừ một ít sách về tài chính và khoa học kỹ thuật cũng chỉ có truyện tranh.
Tất cả truyện tranh ở đây đều là của cô.
Cô từng vẽ một ít truyện tranh, nhưng lúc trước đã bị Cung Âu đem hết qua đây.
Những cuốn truyện tranh nhỏ bé đặt bên cạnh những cuốn sách cao lớn kia nhìn rất không phù hợp.
Thời Tiểu Niệm cười: “Là của tôi, nghề nghiệp của tôi là vẽ tranh.”
“Cung tiên sinh đem tất cả những tác phẩm của cô đặt bên trong phòng làm việc sao?” Mona vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía cô, vô cùng hâm mộ nói: “Cung tiên sinh thật tốt với cô, tôi thấy một số người đàn ông đã có bạn gái còn làm ra vẻ mình vẫn độc thân“.
“Thật sao?”
Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói.
Chuyện này Cung Âu đúng là rất tốt, ngoại trừ lúc đầu ra, sau này anh chưa từng muốn che giấu sự tồn tại của cô, đi đâu anh cũng mang cô theo.
Bây giờ, cả thế giới đều biết bạn gái của Cung Âu chính là Thời Tiểu Niệm.
“Bạn trai tương lai của tôi nếu bằng một nửa Cung tiên sinh thì tốt rồi.” Mona dựa vào giá sách nói, khuôn mặt lộ vẻ xinh đẹp nhưng lại không mất đi vẻ nữ tính ôn nhu.
“. . . . . .” Thời Tiểu Niệm đối với câu này không biết trả lời ra sao.
“Mối tình đầu của tôi cũng là một người đàn ông tốt, cũng rất yêu thương tôi, tôi thích cái gì anh ấy đều mua cho tôi. Thấy cô và Cung tiên sinh hạnh phúc như vậy làm tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện này.” Mona tùy ý trò chuyện cô.
Thời Tiểu Niệm đã lật được phân nửa cuốn sách, nghe vậy hỏi tiếp: “ Vậy tại sao hai người lại chia tay?”
Nghĩ lại khoảng thời gian ấy, cũng là chuyện đã qua.
“Lúc còn ở trường tôi và Lí Đàm yêu nhau, anh là thiếu gia của một gia tộc nhỏ bé, tôi có muốn cùng anh ở bên nhau gia tộc cũng không cho phép.” Mona có chút cay đắng nói.
“Thật xin lỗi, tôi không nên hỏi cô chuyện này.”
Thời Tiểu Niệm biết mình đã hỏi câu không nên hỏi.
“Không có gì.” Mona cười không để ý: “Ngay từ đầu chúng tôi đã biết là không có khả năng, thân là đời sau của quý tộc, từ nhỏ đã nhận thức được trách nhiệm của mình, lúc đó chỉ là ở bên nhau được ngày nào hay ngày ấy, khi bị gia tộc phát hiện liền chia tay.”
Mona dĩ nhiên có chút không cam lòng.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm đang cầm cuốn sách trên tay, có hơi giật mình nhìn về Mona.
Mona và Cung Âu dường như cùng một tầng lớp.
Chỉ là khi cô ấy nói về trách nhiệm của gia tộc giống như đang nói về một cái sứ mệnh thần thánh nào đó.
Thời Tiểu Niệm không phải xuất thân từ quý tộc, thật sự không hiểu trách nhiệm đó quan trọng như thế nào.
“Tôi thực sự hâm mộ Cung tiên sinh, đã dũng cảm phá vỡ quy tắc đó.” Mona nói, trong đôi mắt màu xanh biển tràn ngập ý cười: “ Phải là người thực sự can đảm mới có thể làm được?”
“Trước đây chưa có ai làm như vậy sao? “
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Theo tôi biết, gần trăm năm qua đây là trường hợp duy nhất .” Mona nói, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó ngượng ngùng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Tôi nói những việc này sẽ không làm cô buồn chứ?”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm mỉm cười: “Không đâu, tôi hiểu rõ bản thân mình, cũng biết rằng gia cảnh của mình không xứng với Cung Âu nhưng chỉ cần tôi nổ lực để phù hợp với con người anh ấy là đủ rồi. Hơn nữa, cũng cần có người tạo nên tiền lệ không phải sao?”
Mona chăm chú nhìn cô, có chút kinh ngạc, liền cười vui vẻ: “Tiểu Niệm, cô thật sự rất tuyệt”
“Tại sao?”
“Người bình thường ít có ai can đảm và thoải mái như cô, ngay cả mối tình đầu của tôi anh cũng không bì kịp.” Mona nói, đôi mắt lộ rõ vẽ tán thưởng: “Tôi thật sự càng ngày càng yêu thích cô.”
“Vậy à?”
Thời Tiểu Niệm thản nhiên cười, sau đó có chút bất đắc dĩ nói: “Thật ra cái gọi là can đảm và thoải mái cũng chỉ là tôi không còn cách nào khác, muốn rời khỏi Cung Âu cũng không thể được.”
Vậy chỉ còn cách giả vờ can đảm và thoải mái..
“Phì.” Mona bị Thời Tiểu Niệm chọc cười, hai tai cô ôm lấy Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, cô thật sự rất đáng yêu.”
“Ôm đủ chưa?”
Một âm thanh rét lạnh truyền đến.
Hai cô gái xoay người, thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cung Âu đang nhìn hai cô, tay cầm tập tài liệu tàn nhẫn đập lên bàn, anhg giọng : “Tránh xa người phụ nữ của tôi một chút!”
Cung Âu trừng mắt nhìn Mona lạnh nhạt nói.
“Tôi không phải đồng tính luyến ái.” Mona oan ức lên tiếng.
“Ai biết được cô có biến người phụ nữ của tôi thành đồng tình luyến ái hay không!” Cung Âu nói, giọng điệu hùng hồn, giống như chuyện Thời Tiểu Niệm trở nên thích con gái không phải chuyện lạ gì.
“Được rồi được rồi, đã đến giờ nghĩ trưa, chúng ta đi ra ngoài ăn đi?”
Thời Tiểu Niệm có chút xấu hổ, anh đề phòng người con trai khác thì không nói làm gì, đồng tính luyến ái anh cũng đề phòng, không phải đồng tính luyến ái anh cũng muốn đề phòng cô có thể trở nên đồng tính luyến ái sao. . . . . .
Anh như vậy không cảm thấy phiền à?”
Thời Tiểu Niệm tự hỏi.
“Không, ăn ở công ty, bảo Phong Đức mang thức ăn em làm lúc sáng đến đây là được rồi!” Cung Âu thấp giọng nói, sau đó ra lệnh cho cô: “Em lại đây!”
Thời Tiểu Niệm đi tới bên anh, Cung Âu cầm chặt tay cô, sau đó không hài lòng liếc nhìn Mona, anh lạnh giọng nhắc nhở: “Sau này không được đến quá gần người phụ nữ của tôi”
Nhìn Mona thân mật cùng Thời Tiểu Niệm anh rất không thoải mái.