Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mona tức giận, nhanh chóng bước tới bàn làm việc của Cung Âu, cất tiếng nói trong trẻo, “Là một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi nghĩ mình nên nhắc nhở Cung tiên sinh, hành động của anh chính là không tin tưởng vào bản thân mình, nếu như có người theo đuổi bạn gái anh, anh nên vì thế mà cảm thấy tự hào.”
“Im miệng!”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô ta, đôi mắt lóe lên lửa giận.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ không lên tiếng.
“Tôi nói thật, tôi nghĩ Tiểu Niệm thực sự yêu anh, mặc kệ có bao nhiêu người theo đuổi nhưng cô ấy là bạn gái của anh, anh phải có lòng tin ở cô ấy.” Mona nói từng chữ, không cảm thấy tức giận, “Anh cũng nên bắt đầu tin tưởng Tiểu Niệm đi, Cung tiên sinh.”
“Cô có tin tôi lập tức đuổi cô đi không?”
Cung Âu lạnh lùng nói, mặt không biến sắc.
“Cung tiên sinh, không phải anh muốn chữa khỏi chứng bệnh rối loạn hoang tưởng sao?” Mona hỏi: “Nếu muốn chữa khỏi, tôi sợ càng về sau mình có thể sẽ còn nói những lời anh không muốn nghe.”
“. . . . . .”
Đôi mắt Cung Âu lộ vẻ u ám, gương mặt anh tuấn không chút biến đổi.
Chữa khỏi.
Chịu đựng!
Hắn còn phải chịu đựng thêm một khoảng thời gian! Chết tiệt!
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy cuộc đối thoại gay gắt giữa hai người, bắt đầu hoà giải: “Đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta ăn cơm đi.”
Hai người kia lúc này mới ngừng lại.
. . . . . .
Mona ở bên bọn họ một khoảng thời gian, bởi vì quá mức gần gũi với Thời Tiểu Niệm, bị Cung Âu mỗi ngày đề phòng hai người đồng tình luyến ái, hầu như mỗi ngày cô ta đều tự hỏi: Tóm lại vấn đề nằm ở đâu?
Mỗi ngày Thời Tiểu Niệm đều phải xem bọn họ tranh luận, không ai chịu yếu thế, cuối cùng đều cô đành phải đứng ra giảng hòa.
Thời Tiểu Niệm rất muốn nói cô mang thai, cũng không trêu chọc bọn họ, tại sao mỗi ngày đều phải giảng hòa giúp họ.
Thật ra, Cung Âu cũng không đuổi Mona, có thể anh biết rõ, trừ Mona không ai dám khẳng định có thể trị hết bệnh cho anh.
“Tiểu Niệm, xem tôi gọt táo có đẹp không, cho cô ăn.”
Buổi sáng, Thời Tiểu Niệm vừa đến phòng bếp, Mona liền nhiệt tình đưa cho cô một trái táo.
“Cám ơn.”
Thời Tiểu Niệm định nhận lấy, chỉ thấy trái táo bị ai đó hất đi, nằm lăn lóc trên mặt đất.
“Tôi cảm thấy cô càng ngày càng nịnh bợ người phụ nữ của tôi, cô muốn chết phải không?” Cung Âu đi tới, cặp mắt âm u trừng Mona, sắc mặt vô cùng kém.
“Tôi và Tiểu Niệm là bạn tốt.”
Mona nói, bộ dáng không có vấn đề gì.
“Cô nên biết điều một chút đi!” Cung Âu lạnh lùng trừng mắt nhìn Mona, ôm Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm lấy rời đi.
Mona ở phía sau bọn họ đuổi theo: “Đúng rồi, Cung tiên sinh, tôi vừa xem qua lịch trình ngày hôm nay của anh, sau ba cuộc họp chiều nay anh có thời gian rảnh, chúng ta leo núi đi?”
“Leo núi?”
Thời Tiểu Niệm dừng lại, ngạc nhiên địa nhìn về phía Mona.
“Đúng vậy.” Mona gật đầu: “Tôi thấy hai người ở cùng nhau, trừ những lúc đi lại, thì chính là ở N.E, hoặc ở nhà, chuyện này không tốt lắm, cần phải tiếp xúc với thiên nhiên.”
“Không được!” Cung Âu trực tiếp bác bỏ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Mona.
“Tại sao không được?” Mona nghi hoặc hỏi: “Cung tiên sinh, anh từ chối tất cả đề nghị của tôi thì làm sao có lợi cho việc điều trị đây?”
Hai người lại đối đầu.
Thời Tiểu Niệm liền hoà giải, ôn nhu nói: “Không phải Cung Âu có vấn đề, là tôi, tôi không thể leo núi, bởi vì tôi mang thai còn chưa quá hai tháng.”
Cô có thể hoạt động bình thường, nhưng không thích hợp leo núi.
“Honey, cô đang mang thai?”
Mona vẻ mặt khiếp sợ địa nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, con ngươi màu lam lộ nét khó tin, tay che miệng.
“Ai là honey của cô?”
Cung Âu sắc mặt khó coi.
“Quá tuyệt vời, Tiểu Niệm, cô mang thai, tôi không biết chút nào cả.” Vẻ mặt của Mona đầy ngạc nhiên mừng rỡ, tiến lên vừa muốn ôm Thời Tiểu Niệm liền bị Cung Âu vô tình ngăn lại.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý giấu cô.”
Thời Tiểu Niệm có chút hối lỗi nói.
Mona không được ở lại Thiên Chi Cảng, buổi sáng đến, buổi tối lại quay về, lúc Thời Tiểu Niệm nôn nghén cô ta chưa từng nhìn thấy.
“This is very good news.” Mona kích động liền phát biểu một câu Tiếng Anh, vui mừng nhìn Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, được làm mẹ là một chuyện vô cùng hạnh phúc, cô đang trải qua khoảng thời gian hạnh phúc nhất đó. Chúc mừng cô!”
“Cám ơn!”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.