Cả ngày hôm nay Mona đều đắm chìm trong tin tức Thời Tiểu Niệm mang thai, không ngừng cùng cô nói về vấn đề đó, nhưng dĩ nhiên Cung Âu không muốn nghe.
Hai người lại tranh cãi, làm cho Thời Tiểu Niệm đau đầu.
Thời Tiểu Niệm cảm giác mấy ngày này cô liên tục nghe hai người cãi nhau, sau đó cô lại phải đi khuyên can.
Mona kiên quyết phải cùng Cung Âu leo núi, ba cuộc họp trôi qua, Mona liền đi theo sau Cung Âu nói: “Cung tiên sinh, anh không thể lúc nào cũng mang theo Tiểu Niệm, hai người cũng phải có một chút không gian chứ?”
“Không cần!”
Cung Âu nắm tay Thời Tiểu Niệm không buông, đi về phía trước.
“Leo núi là loại hoạt động giúp cơ thể khỏe mạnh, nếu lên đến đỉnh núi còn có thể ngắm nhìn phong cảnh rất đẹp, người ta mỗi ngày vui vẻ thoải mái, còn anh bởi vì tâm hồn trống trải nên lúc nào cũng cáu gắt.” Mona kiên quyết không từ bỏ.
Thời Tiểu Niệm biết rõ, Mona không thể thành công 100%, nhưng cô ta không biết hai chữ “Từ bỏ” viết thế nào sao?
“Tôi không cần!”
Cung Âu cảm thấy không vui.
“Nếu anh sớm hết bệnh, khi cục cưng sinh ra, anh có thể dạy dỗ nó, làm bạn với nó.” Mona cảm nhận được cổ họng hơi khàn khàn: “Chẳng lẽ anh muốn cả ngày tức giận với mẹ con họ hay sao?“.
Dứt lời, Thời Tiểu Niệm cảm giác được Cung Âu nắm chặt tay.
Cô nhìn về Cung Âu, hắn dừng chân, gương mặt anh tuấn lộ vẻ ngưng trọng, đôi mắt âm lãnh, môi mỏng mím lại, bàn tay nắm tay cô càng thêm chặt .
Mona nói nhiều như vậy đều vô ích, duy nhất câu này là trí mạng Cung Âu.
“Được! Tôi đi!”
Cung Âu xoay người, lạnh lùng nhìn về phía Mona.
“Phù. . . . . .”
Mona nhẹ nhàng thở ra.
. . . . . .
Ô sơn.
Ô sơn đứng sừng sững ở một góc thành phố S nguy nga, ngọn núi bị ánh chiều tà bao phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt, xa xa nhìn lại, cây cối trên núi xanh ngắt, đẹp không sao tả xiết.
Xe chạy đến chân núi thì dừng lại.
“Thiếu gia, tôi đã giải tán hết những du khách trên núi rồi.” Phong Đức đứng ở một bên nói.
Thiếu gia đến chổ nào nhất định phải bí mật, không thể để người khác lén chụp ảnh hoặc quay phim, tiết lộ hành tung.
“Ừ”
Cung Âu lạnh lùng lên tiếng, đẩy cửa xe bước xuống, nhìn Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng dưới chân núi nhìn Ô sơn trước mặt, bỗng dưng cảm giác có người đang nhìn mình, cô quay đầu, chỉ thấy Cung Âu đang từ trong xe đi ra, đôi chân thon dài thẳng tắp, mặc một bộ đồ thể thao màu xám, màu xám làm cho anh có vẻ trẻ hơn, nho nhã hơn.
Ánh chiều tà bao phủ trên người anh, vừa nhẹ nhàng lại vừa mạnh mẽ.
Khuôn mặt của anh trong ánh chiều tà vô cùng anh tuấn, giống như được điêu khác mà thành, một đôi mắt tối đen thâm thúy nhìn cô, mang theo ánh hào quang chiếu tới.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy anh, nhất thời si mê.
“Sao vậy? Em nhìn người đàn ông của mình đến ngây ngốc? Đang suy nghĩ gì sao?” Cung Âu đi đến trước mặt cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm, khóe môi nở một nụ cười nguy hiểm.
Bộ dạng nho nhã, ánh hào quang quanh người khi nãy không còn sót lại chút gì.
“Em không có.” Thời Tiểu Niệm không nói gì, giúp anh sửa lại quần áo trên người, nói: “Em ở chân núi đợi anh.”
“Ừ.” Giọng nói của Cung Âu trầm thấp vang lên, cầm một cái tai nghe điện thoại gắn lên lổ tai của cô, ra lệnh: “Không được tháo xuống, nghe chưa?”
“Cái gì vậy?”
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc, đưa tay định tháo xuống.
“Không được phép tháo!” Cung Âu hung dữ nhìn cô, một tay đè lại đầu của cô, một tay điều chỉnh tai nghe điện thoại, bá đạo lên tiếng: “Không được phép tháo xuống, nghe rõ chưa!”
“Được rồi.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, chuyển ánh mắt về một bên.
Mona đang đang khởi động, cả người thoải mái, thực hiện vài động tác đơn giản như đá chân, gập người.
“Hai người đi đi.” Thời Tiểu Niệm nói, mắt nhìn sắc trời: “Đừng về quá muộn, trời sẽ tối.”
“Biết rồi.”
Cung Âu nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm, nhìn trên nhìn dưới, nhìn đông nhìn tây.
Thời Tiểu Niệm nghĩ có phải trên mặt mình có gì mới làm anh nhìn chằm chằm như vậy.
Nhìn nửa ngày, Cung Âu mới vừa lòng buông tay ra, trầm giọng nói: “Em ở đây đợi anh, không được đi lung tung!”
Anh vẫn rất lo lắng khi để cô ở lại.
“Được rồi.”
Thời Tiểu Niệm nghe lời gật đầu, để anh yên tâm rời đi.
Cung Âu dời mắt nhìn Phong Đức, nói với Thời Tiểu Niệm: “Em nhất định phải ở bên cạnh Phong Đức, ông ấy từng học võ, tuy rằng lớn tuổi, nhưng lúc cấp bách cũng có thể dùng.”
Trải qua chuyện lần trước ở khách sạn, trừ Phong Đức thì Cung Âu không thể tin tưởng ai khác.
“Phong quản gia từng học võ sao?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía Phong Đức.
“Chỉ là học sơ một ít.” Phong Đức đứng đó cười híp mắt.
“. . . . . .”